Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng
Chương 39
Ngày hôm sau Kim Ngọc và Lục Dương phải cùng nhau về thăm hai phu nhân. Ngồi trên xe, thấy Kim Ngọc mặt u buồn, Lục Dương không kìm được mà quan tâm hỏi
"Ở chung với chúng tôi chắc cô thấy bất tiện lắm nhỉ?"
Kim Ngọc hờ hững đáp:
"Không. Tôi không để ý gì đâu"
"Ừ! Tôi và Uyển Hạ sẽ cố gắng không làm phiền đến cổ"
"Vâng, cảm ơn anh."
Không khí trong xe lại trở nên im lặng, Lục Dương đã quen với việc nhìn thấy Kim Ngọc vui vẻ và hay trò chuyện với mình về những dự định của cô trong tương lai. Bây giờ thấy cô đối xử với mình quá xa cách thì lại không quen lắm. Anh lại tìm chuyện để nói:
"Lát nữa về gặp bà và mẹ, có thể họ lại nói đến việc đi hưởng tuần trăng mật. Cô thấy... "
Kim Ngọc ngắt lời:
"Tôi còn phải đi học và còn phải làm thêm nữa. Tôi sẽ nói với bà và mẹ rằng chuyến du lịch lần trước coi như là tuần trăng mật. Hai chúng ta sẽ sắp xếp thời gian đi du lịch sau. Anh thấy thế nào?"
Trong dự định của Lục Dương là muốn cả hai có thể đi du lịch vài ngày cho thư giãn, nhưng có lẽ đó chỉ là mong muốn của riêng anh còn Kim Ngọc thì không. Lục Dương thất vọng, anh đành chữa ngượng bằng cách đáp hùa theo:
"Ừm! Tôi cũng nghĩ như vậy đấy. Chúng ta mất quá nhiều thời gian vô ích vào chuyện cưới xin này rồi. Giờ cần phải tập trung vào công việc mới được."
Kim Ngọc thấy ánh mắt anh buồn đi vài phần liền cười rồi giải thích"Cũng không hẳn thế" - Cô nhìn anh và hỏi
"Tôi không muốn đi du lịch cùng với Uyển Hạ. Anh dĩ nhiên sẽ không thể rời xa cô ấy được mà đúng không?"
"À... ừ! Đúng vậy."
Về đến nhà, mẹ với bà coi Kim Ngọc như châu báu còn coi Lục Dương như hòn đá ven đường. Nguyên cả một ngày họ chỉ vây quanh Kim Ngọc và dặn dò cô đủ thứ trên đời. Đang cùng nhau ăn tối thì bà Kiều Uyên lên tiếng
"Mẹ và bà quyết định rồi. Đợi Kim Ngọc tốt nghiệp thì sẽ cho con vào làm ở OCB. Vì thế bây giờ con chỉ cần tập trung cho việc học và giữ sức khỏe tốt để có thể thuận lợi sinh cho nhà chúng ta một đứa trẻ ngoan là được."
Nhắc đến chuyện có con Kim Ngọc ngượng đỏ mặt, cô nhìn qua Lục Dương, anh cũng xấu hổ không kém cô. Cô muốn có thêm ý kiến về việc đi làm thì bà nội đã nói thêm:
"Bà biết Kim Ngọc rất ngoan ngoãn và chăm chỉ. Nhưng bây giờ cháu không còn một mình nữa, cháu là cháu dâu của bà, cháu còn có trách nhiệm với cả đại gia đình này. Vì thế lo lắng cho cháu cũng là trách nhiệm của bà. Bà muốn cháu dâu của bà sống vui vẻ, thoải mái và bình an nên không muốn cháu phải đi làm cực khổ ở bên ngoài nữa. Nếu hai đứa mà không làm theo lời bà thì bà đành phải để hai đứa quay lại Lục Gia ở với bà để bà có thể quản lý. Kim Ngọc, cháu nghe rõ chưa?
Nếu mà hai người bị ép về ở chung với bà nội thì chuyện hôn nhân hợp đồng chắc chắn bị lộ, như vậy thì sẽ hỏng hết việc. Kim Ngọc biết bản thân không thể chống đối được với bà nội nên cô đành ngoan ngoãn gật đầu:
"Vâng ạ. Cháu sẽ không đi làm thêm nữa đâu ạ, bà an tâm"
"Tốt, đúng là cháu dâu ngoan của bà"
"Hai người cả ngày chỉ cháu dâu ngoan, con dâu yêu. Vậy còn con thì sao? Từ bao giờ con lại thành người vô hình thế này?" Lục Dương giả vờ giận dỗi
Hai phu nhân nghe thấy liền bật cười thành tiếng
"Cái thằng này giống ai không biết, sao mà nhỏ nhen quá vậy?" Bà Hạnh Nguyên lên tiếng
"Chắc là giống bố nó đấy mẹ ạ"
Bữa cơm vui vẻ cứ vậy mà diễn ra Kim Ngọc chẳng nói họ vui vẻ. Lâu rồi cô mới có bữa cơm đúng nghĩa gia đình.
"Ở chung với chúng tôi chắc cô thấy bất tiện lắm nhỉ?"
Kim Ngọc hờ hững đáp:
"Không. Tôi không để ý gì đâu"
"Ừ! Tôi và Uyển Hạ sẽ cố gắng không làm phiền đến cổ"
"Vâng, cảm ơn anh."
Không khí trong xe lại trở nên im lặng, Lục Dương đã quen với việc nhìn thấy Kim Ngọc vui vẻ và hay trò chuyện với mình về những dự định của cô trong tương lai. Bây giờ thấy cô đối xử với mình quá xa cách thì lại không quen lắm. Anh lại tìm chuyện để nói:
"Lát nữa về gặp bà và mẹ, có thể họ lại nói đến việc đi hưởng tuần trăng mật. Cô thấy... "
Kim Ngọc ngắt lời:
"Tôi còn phải đi học và còn phải làm thêm nữa. Tôi sẽ nói với bà và mẹ rằng chuyến du lịch lần trước coi như là tuần trăng mật. Hai chúng ta sẽ sắp xếp thời gian đi du lịch sau. Anh thấy thế nào?"
Trong dự định của Lục Dương là muốn cả hai có thể đi du lịch vài ngày cho thư giãn, nhưng có lẽ đó chỉ là mong muốn của riêng anh còn Kim Ngọc thì không. Lục Dương thất vọng, anh đành chữa ngượng bằng cách đáp hùa theo:
"Ừm! Tôi cũng nghĩ như vậy đấy. Chúng ta mất quá nhiều thời gian vô ích vào chuyện cưới xin này rồi. Giờ cần phải tập trung vào công việc mới được."
Kim Ngọc thấy ánh mắt anh buồn đi vài phần liền cười rồi giải thích"Cũng không hẳn thế" - Cô nhìn anh và hỏi
"Tôi không muốn đi du lịch cùng với Uyển Hạ. Anh dĩ nhiên sẽ không thể rời xa cô ấy được mà đúng không?"
"À... ừ! Đúng vậy."
Về đến nhà, mẹ với bà coi Kim Ngọc như châu báu còn coi Lục Dương như hòn đá ven đường. Nguyên cả một ngày họ chỉ vây quanh Kim Ngọc và dặn dò cô đủ thứ trên đời. Đang cùng nhau ăn tối thì bà Kiều Uyên lên tiếng
"Mẹ và bà quyết định rồi. Đợi Kim Ngọc tốt nghiệp thì sẽ cho con vào làm ở OCB. Vì thế bây giờ con chỉ cần tập trung cho việc học và giữ sức khỏe tốt để có thể thuận lợi sinh cho nhà chúng ta một đứa trẻ ngoan là được."
Nhắc đến chuyện có con Kim Ngọc ngượng đỏ mặt, cô nhìn qua Lục Dương, anh cũng xấu hổ không kém cô. Cô muốn có thêm ý kiến về việc đi làm thì bà nội đã nói thêm:
"Bà biết Kim Ngọc rất ngoan ngoãn và chăm chỉ. Nhưng bây giờ cháu không còn một mình nữa, cháu là cháu dâu của bà, cháu còn có trách nhiệm với cả đại gia đình này. Vì thế lo lắng cho cháu cũng là trách nhiệm của bà. Bà muốn cháu dâu của bà sống vui vẻ, thoải mái và bình an nên không muốn cháu phải đi làm cực khổ ở bên ngoài nữa. Nếu hai đứa mà không làm theo lời bà thì bà đành phải để hai đứa quay lại Lục Gia ở với bà để bà có thể quản lý. Kim Ngọc, cháu nghe rõ chưa?
Nếu mà hai người bị ép về ở chung với bà nội thì chuyện hôn nhân hợp đồng chắc chắn bị lộ, như vậy thì sẽ hỏng hết việc. Kim Ngọc biết bản thân không thể chống đối được với bà nội nên cô đành ngoan ngoãn gật đầu:
"Vâng ạ. Cháu sẽ không đi làm thêm nữa đâu ạ, bà an tâm"
"Tốt, đúng là cháu dâu ngoan của bà"
"Hai người cả ngày chỉ cháu dâu ngoan, con dâu yêu. Vậy còn con thì sao? Từ bao giờ con lại thành người vô hình thế này?" Lục Dương giả vờ giận dỗi
Hai phu nhân nghe thấy liền bật cười thành tiếng
"Cái thằng này giống ai không biết, sao mà nhỏ nhen quá vậy?" Bà Hạnh Nguyên lên tiếng
"Chắc là giống bố nó đấy mẹ ạ"
Bữa cơm vui vẻ cứ vậy mà diễn ra Kim Ngọc chẳng nói họ vui vẻ. Lâu rồi cô mới có bữa cơm đúng nghĩa gia đình.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương