Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng
Chương 40
Buổi tối hôm đó cả hai lại tiếp tục phải ngủ chung với nhau. Hôm nay chẳng hiểu sao cả hai đều khó ngủ. Trở mình qua trở mình lại một lúc lại thành ra hai người đối mặt nhìn nhau. Kim Ngọc mở lời:
"Bà và mẹ tốt với tôi quá. Nếu họ biết tôi lừa dối họ, chắc họ sẽ giận tôi lắm."
Lục Dương nhìn Kim Ngọc ánh mắt tràn ngập dịu dàng và ấm áp:
"Tôi hiểu. Lúc đó tôi chắc chắn sẽ nói đỡ cho cô"
"Thế còn chuyện đứa trẻ? Nếu mà... nếu mà bà với mẹ cứ hỏi tôi về việc có con thì sao?"
Lục Dương thoáng bối rối rồi đáp:
"Con cái là của trời cho, cha mẹ của tôi cũng hiếm muộn, khó khăn mới có được tôi nên tôi nghĩ họ sẽ không thắc mắc nhiều nếu thấy cô chậm sinh con đâu."
Kim Ngọc cau mày rồi bật cười:
"Thế thì cũng lạ nhỉ? Anh là quý tử trong nhà nhưng có vẻ sống khá tự do và thoải mái. Bà nội và cả cha đều không áp lực chuyện cho anh thừa kế, tại sao vậy?"
Nhắc đến chuyện này làm Lục Dương nhớ đến chuyện xưa. Anh gối đầu lên tay, mơ màng nhớ về lần suýt thì bỏ mạng năm đó. Anh đáp:
"Vì tôi từng dọa họ tôi sẽ nhảy lầu nên từ đó họ không còn ép buộc tôi nữa. Tiền bạc đối với họ cũng quý nhưng mạng sống con người, hạnh phúc của con người vẫn đáng trân trọng hơn màKim Ngọc nhìn qua Lục Dương, cô lại thương anh hơn một chút:
"Hóa ra anh cũng từng có quá khứ mệt mỏi như vậy. Nghĩ lại, tôi và anh có hai cuộc sống khác nhau nhưng lại có những lựa chọn khá trùng hợp nhỉ?"Đúng là 'mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có một khúc mắc riêng trong cuộc sống. Chỉ là họ chọn cách giải quyết ra sao mà thôi. Nhưng suy cho cùng cách được lựa chọn nhiều nhất cũng là cách tiêu cực nhất.
Lục Dương nghe đến đây thì nhìn cô bằng ánh mắt đầy tỏ mò
"Trùng hợp? Trùng hợp thế nào?"
"Anh vì có quá nhiều nên muốn nhảy lầu. Còn tôi, tôi vì chẳng còn gì cả nên muốn n.h.ảy lầu."
Cô làm anh sững người, vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy thương. Anh vô thức hỏi:
"Vậy tại sao cô lại lựa chọn sống tiếp?"Kim Ngọc xoay người, cô nhìn lên trần nhà, mỉm cười mờ nhạt rồi nói:
"Vì lúc đó tôi nhận ra chết không giải quyết được vấn đề gì cả. Chết là hết mà
tôi cần phải sống để làm những điều cha mẹ chưa làm được. Hơn nữa, cha mẹ tôi ở nơi mấy trời cũng không muốn tôi sống mà luôn dằn vặt, đau khổ như vậy."
Lục Dương khế "Ừm" ánh mắt nhìn xa xăm mang đầy suy tư.
Họ lại nhìn nhau lần nữa, lúc này trái tim đôi bên đều cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Cô vui vẻ nói:
"Thôi tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon"
Nói xong thì cô quay lưng về phía anh và nhắm mắt lại. Lục Dương chẳng hiểu
sao lúc đó lại muốn trêu cô nhóc này một chút, anh liền lên tiếng
"Không sợ tôi làm gì cô à, mà quay lưng về phía tôi thế?"
Cô vẫn nằm yên tư thế ấy mà rằng:
"Không, tôi biết mình không phải gu của anh mà."
Lục Dương nhoẻn cười vui vẻ, anh đáp:
"Đàn ông nhiều khi ngủ với phụ nữ khác gu để tìm cảm giác lạ đó. Cô không biết à?"
Kim Ngọc nghe vậy thì mở bừng mắt, trống ngực đập thình thịch. Cô vô thức ôm chặt mép chăn vào lòng mình. Hành động nhỏ ấy đều lọt cả vào mắt Lục Dương, anh càng thích trêu cô hơn:
"Thế nào? Sợ rồi à?""Anh còn nói nữa là tôi đuổi anh xuống giường đó."
Anh bật cười đáp:
"Được rồi, không trêu cô nữa. Ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải về thành phố sớm nữa."
Và rồi anh quay người ngủ thật ngon còn để cho cô gái của chúng ta thấp thỏm lo âu thêm một hồi nữa.
"Bà và mẹ tốt với tôi quá. Nếu họ biết tôi lừa dối họ, chắc họ sẽ giận tôi lắm."
Lục Dương nhìn Kim Ngọc ánh mắt tràn ngập dịu dàng và ấm áp:
"Tôi hiểu. Lúc đó tôi chắc chắn sẽ nói đỡ cho cô"
"Thế còn chuyện đứa trẻ? Nếu mà... nếu mà bà với mẹ cứ hỏi tôi về việc có con thì sao?"
Lục Dương thoáng bối rối rồi đáp:
"Con cái là của trời cho, cha mẹ của tôi cũng hiếm muộn, khó khăn mới có được tôi nên tôi nghĩ họ sẽ không thắc mắc nhiều nếu thấy cô chậm sinh con đâu."
Kim Ngọc cau mày rồi bật cười:
"Thế thì cũng lạ nhỉ? Anh là quý tử trong nhà nhưng có vẻ sống khá tự do và thoải mái. Bà nội và cả cha đều không áp lực chuyện cho anh thừa kế, tại sao vậy?"
Nhắc đến chuyện này làm Lục Dương nhớ đến chuyện xưa. Anh gối đầu lên tay, mơ màng nhớ về lần suýt thì bỏ mạng năm đó. Anh đáp:
"Vì tôi từng dọa họ tôi sẽ nhảy lầu nên từ đó họ không còn ép buộc tôi nữa. Tiền bạc đối với họ cũng quý nhưng mạng sống con người, hạnh phúc của con người vẫn đáng trân trọng hơn màKim Ngọc nhìn qua Lục Dương, cô lại thương anh hơn một chút:
"Hóa ra anh cũng từng có quá khứ mệt mỏi như vậy. Nghĩ lại, tôi và anh có hai cuộc sống khác nhau nhưng lại có những lựa chọn khá trùng hợp nhỉ?"Đúng là 'mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh, ai cũng có một khúc mắc riêng trong cuộc sống. Chỉ là họ chọn cách giải quyết ra sao mà thôi. Nhưng suy cho cùng cách được lựa chọn nhiều nhất cũng là cách tiêu cực nhất.
Lục Dương nghe đến đây thì nhìn cô bằng ánh mắt đầy tỏ mò
"Trùng hợp? Trùng hợp thế nào?"
"Anh vì có quá nhiều nên muốn nhảy lầu. Còn tôi, tôi vì chẳng còn gì cả nên muốn n.h.ảy lầu."
Cô làm anh sững người, vừa cảm thấy bất ngờ vừa cảm thấy thương. Anh vô thức hỏi:
"Vậy tại sao cô lại lựa chọn sống tiếp?"Kim Ngọc xoay người, cô nhìn lên trần nhà, mỉm cười mờ nhạt rồi nói:
"Vì lúc đó tôi nhận ra chết không giải quyết được vấn đề gì cả. Chết là hết mà
tôi cần phải sống để làm những điều cha mẹ chưa làm được. Hơn nữa, cha mẹ tôi ở nơi mấy trời cũng không muốn tôi sống mà luôn dằn vặt, đau khổ như vậy."
Lục Dương khế "Ừm" ánh mắt nhìn xa xăm mang đầy suy tư.
Họ lại nhìn nhau lần nữa, lúc này trái tim đôi bên đều cảm thấy nhẹ nhõm phần nào. Cô vui vẻ nói:
"Thôi tôi đi ngủ đây, chúc anh ngủ ngon"
Nói xong thì cô quay lưng về phía anh và nhắm mắt lại. Lục Dương chẳng hiểu
sao lúc đó lại muốn trêu cô nhóc này một chút, anh liền lên tiếng
"Không sợ tôi làm gì cô à, mà quay lưng về phía tôi thế?"
Cô vẫn nằm yên tư thế ấy mà rằng:
"Không, tôi biết mình không phải gu của anh mà."
Lục Dương nhoẻn cười vui vẻ, anh đáp:
"Đàn ông nhiều khi ngủ với phụ nữ khác gu để tìm cảm giác lạ đó. Cô không biết à?"
Kim Ngọc nghe vậy thì mở bừng mắt, trống ngực đập thình thịch. Cô vô thức ôm chặt mép chăn vào lòng mình. Hành động nhỏ ấy đều lọt cả vào mắt Lục Dương, anh càng thích trêu cô hơn:
"Thế nào? Sợ rồi à?""Anh còn nói nữa là tôi đuổi anh xuống giường đó."
Anh bật cười đáp:
"Được rồi, không trêu cô nữa. Ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải về thành phố sớm nữa."
Và rồi anh quay người ngủ thật ngon còn để cho cô gái của chúng ta thấp thỏm lo âu thêm một hồi nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương