Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng

Chương 46: Chap 46



Uyển Hạ nhìn Lục Dương đầy mong chờ

"Anh à! Chúng ta ra ở riêng đi. Anh mua cho em một căn hộ mới gần với căn hộ của anh là được mà. Hai chúng ta ở riêng cho thoải mái. Với cả em cũng không cần phải trốn chui trốn lủi mỗi khi gia đình anh bất ngờ đến. Em cảm thấy mình như con gián ấy, có người đến là phải bỏ chạy, khó chịu chết đi được."

Lục Dương vấn tập trung lái xe, anh đáp:

"Mua căn hộ không phải chuyện nhỏ. Đề anh suy nghĩ thêm. Dù sao cũng chỉ ở có một năm, mua thêm thì khá phí tiền. Một căn hộ ở chỗ anh có giá..."

Uyền Hạ ngắt lời:

"Anh là giám đốc OCB mà, một căn hộ cỏn con thì có đáng gì với anh chứ? Anh không thương em sao?"

Lục Dương im lặng không đáp, đôi mày của anh hơi cau nhẹ. Uyển Hạ quay qua nũng nịu:

"Em đã phải chịu thiệt thòi làm người tình bí mật của anh. Giờ cả chỗ ở cũng phải chung chạ với người khác. Anh không thấy như vậy là rất thiệt thòi với em sao?"

Lục Dương phải cố gắng nhẫn nhịn để không nổi nóng với Uyển Hạ, cô nghĩ anh là cái nhà băng, là cái máy in tiền chắc?. Đúng là anh giàu thật nhưng mà đồng tiền chứ đầu phải lá mít đâu mà tiêu không chút suy nghĩ như vậy được. Anh đáp qua loa:

"Được rồi, để anh suy nghĩ thêm."

Uyển Hạ nghĩ rằng đã vòi vĩnh được Lục Dương nên hí hửng ngồi lướt điện thoại đầy thỏa mãn.



Lục Dương và Uyển Hạ về đến nhà thì thấy Kim Ngọc đang ngồi ở phòng khách đợi. Uyển Hạ tỏ ra chán ghét, quay ngoắt bỏ vào phòng ngủ. Lục Dương bỏ đống túi giấy xuống đất, lo lắng hỏi Kim Ngọc

"Có chuyện gì à? Sao cô không đi nghỉ đi?"

Kim Ngọc đứng lên nhìn thấy đống quần áo mà Lục Dương mua cho Uyển Hạ lại thấy chạnh lòng. Anh đúng là người đàn ông sòng phẳng. Anh mua cho cô một thì bù đắp cho Uyển Hạ gấp mười. Nhìn qua đủ biết anh trần trọng Uyển Hạ đến nhường nào. Kim Ngọc ngập ngừng đáp:

"Tôi... tôi không có chìa khóa vào phòng."

Lục Dương nhớ lại lúc Kim Ngọc đóng cửa ban nãy thì "à" lên một tiếng. Sau đó anh vội chạy vào phòng ngủ tìm chìa khóa nhà. Rất may là chìa khóa của mọi gian phòng anh đều giữ cẩn thận.

Anh vội chạy ra đưa cho cô. Thấy ánh mắt cô buồn buồn nhìn đống quần áo anh mới đưa về trong lòng anh nảy sinh một cảm giác áy náy. Kim Ngọc nhận lấy chìa khóa rồi vội vàng quay đi, cô không muốn để anh biết bản thân đang ghen tị.

Nhưng mà chùm chìa khóa đến mấy chục chìa giống nhau nên cô không biết phải dùng cái nào. Vừa bối rối vừa bấn loạn cảm xúc khiến cô làm rơi cả chùm chìa khóa xuống. Kim Ngọc cúi xuống định nhặt chùm chìa khóá nhưng người đàn ông kia nhanh tay hơn. Anh đứng ngay sau lưng cô, cô vừa quay người lại thì đã gần chạm vào ngực anh.

Lục Dương thử lấy ra một chìa rồi cúi người mở cho cô. Hai người lại đứng sát gần nhau trong tư thế ám muội.

Kim Ngọc nín thở, ép sát mình vào cánh cửa để tránh động chạm. Anh thử đến chìa thứ hai thì cửa mở ra, Kim Ngọc thở phào nhẹ nhõm. Lúc anh vặn mở thử thì làm cô suýt ngã ngửa ra sau. Cũng may anh nhanh tay đỡ lấy eo cô, kéo cô vào sát người mình nên cô không bị ngã.

Kim Ngọc xấu hổ quá vội vàng đẩy Lục Dương

"Cảm ơn anh."



Cô bối rối tay chân, thấy để đâu cũng thừa thãi, cuối cùng quyết định trốn vào phòng. Tất cả những hình ảnh thân mật kia đã lọt cả vào mắt Uyển Hạ đang lén đứng nhìn từ cửa phòng ngủ. Cô ta nghiến răng, mắt long sòng sọc vì ghen tuông.

**

Trong phòng làm việc của Lục Dương, anh đang trầm tư nhìn vào màn hình điện thoại. Những bức ảnh chụp của thám tử gửi qua khiến cho anh không khỏi suy nghĩ. Tùng Dương gõ cửa sau đó bước vào trong phòng:

"Dạ anh. Tối nay có một buổi lễ ra mắt sản phẩm mới của công ty Alee. Anh cần em chuẩn bị gì không ạ?"

Lục Dương tạm rời mắt khỏi điện thoại, anh đáp:

"Cậu chuẩn bị hoa chúc mừng, thay mặt tôi đến đó chào hỏi đi. Tối nay tôi có việc phải làm rồi."

"Vâng ạ. Thế bây giờ anh về nhà luôn ạ? Để em báo tài xế đưa xe ra ngoài."

Lục Dương nhìn qua đồng hồ đeo tay, bây giờ chỉ mới sáu giờ kém. Anh thở nhẹ ra một hơi rồi đáp:

"Không cần. Tôi còn có việc, sẽ về sau. Cậu còn phải chuẩn bị cho sự kiện thì có thể tan làm sớm được rồi."

Tùng Dương vui vẻ hớn hở ra mặt:

"Vâng ạ. Vậy em xin phép."
Chương trước Chương tiếp