Hợp Đồng Hôn Nhân Chớp Nhoáng
Chương 47: Chap 47
Lục Dương ở lại làm việc, chốc chốc lại xem điện thoại. Đúng bảy giờ anh rời khỏi công ty. Tài xế đã dùng xe đưa
Tùng Dương đi sự kiện nên Lục Dương tự lái một chiếc xe khác rời khỏi công ty. Anh thấy Kim Ngọc đang đứng đợi xe buýt, cô vẫn luôn ăn mặc giản dị với quần jean áo thun nên mỗi lần mặc quần áo đẹp một chút là có thể khiến người khác bất ngờ đến ngẩn ngơ. Lục Dương nhớ lại dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu của cô trong chiếc đầm hồng ngày hôm trước rồi vô thức mỉm cười.
Kim Ngọc đã lên xe buýt, anh tà tà lái xe đuổi theo phía sau. Đến trạm dừng gần nhà nhất thì Kim Ngọc xuống xe rồi đi bộ. Theo thói quen, cô vào siêu thị tiện lợi cách tòa chung cư đang ở khoảng nửa cây số để ăn tối và học bài.
Từ bên ngoài xe, Lục Dương vẫn chăm chú dõi
theo từ hoạt động của Kim Ngọc. Khi thấy cô đơn độc vừa ăn đồ ăn liền vừa học bài lại thấy chạnh lòng. Đáng lẽ cô có thể đưa ra yêu sách, bắt anh chu cấp và đảm bảo cuộc sống của cô tốt đẹp hơn. Nhưng cô đã không đòi hỏi bất cứ gì từ anh cả. Từ lúc đi du lịch, ký hợp đồng hôn nhân và cho đến giây phút này cô luôn chấp nhận mọi đề nghị của anh mà không so đo thiệt hơn.
Bên trong siêu thị, Kim Ngọc vừa ăn vừa nhìn cuốn sách nhưng lại chẳng đọc được chữ nào. Dạo gần đây đầu óc cô hay bị lơ ngơ quá. Cứ sềnh ra một cái là nghĩ về Lục Dương. Cô nghĩ đến việc sau này anh sẽ cưới Uyển Hạ là lại thấy buồn phiền. Uyển Hạ dạo gần đây cũng rất ngoan ngoãn, cô ta không dám sinh sự với Kim Ngọc dù chỉ một chút, ngay cả gặp mặt cũng không dám. Cô ta suốt ngày ở nhà, chăm sóc nhà cửa chẳng khác nào là một cô vợ đảm còn Kim Ngọc thì chỉ là một khách trọ trong căn nhà ấy vậy.
Bất ngờ cuốn sách của cô bị người ta đưa tay gập lại làm cô giật bắn mình. Ngước mặt nhìn lên, Kim Ngọc còn thảng thốt hơn khi người đó là Lục Dương. Anh xếp sách vào ba lô cho cô. Sau đó gom mấy đồ ăn nhanh của cô lại vào túi ni lông.
Kim Ngọc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lắp bắp hỏi:
"Sao... sao anh lại ở đây?"
Mặt Lục Dương trầm mặc nghiêm túc khiến cô càng sợ hơn. Anh đưa ba lô cho cô rồi nói:
"Chúng ta đi ăn tối."
"Sao cơ ạ?"
Kim Ngọc ngạc nhiên đến mức đứng hình chôn chân tại chỗ. Lục Dương đưa tay gạt một hạt cơm nhỏ đang dính trên mép cô xuống. Đuôi mày anh khẽ nhếch lên tỏ ra khó chịu, trái tim anh quả thật đang rất khó chịu.
Lục Dương nắm lấy cổ tay Kim Ngọc rồi dắt cô đi thẳng ra xe. Kim Ngọc chẳng hiểu nổi tại sao anh cứ cau mày nãy giờ ánh mắt cũng đanh hơn vài phần nên rất lo, cô vừa bước theo vừa hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra sao? Mẹ lại đến à? Hay bà nội phát hiện ra rồi?"
Lần đầu tiên từ khi quen biết, anh mở cửa xe cho Kim Ngọc rồi bắt cô ngồi vào ghế phụ.
Đợi anh vào ngồi yên vị rồi cô lại tiếp tục hỏi
"Này! Có chuyện gì sao anh không trả lời tôi?"
Lục Dương ngồi yên như một pho tượng một lúc, hai bàn tay siết chặt vô lăng. Kim Ngọc cảm thấy chuyện khá nghiêm trọng nên lại mon men hỏi:
"Tôi đã làm sai cái gì à?"
Lục Dương hít thở một hơi sâu rồi cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vô cùng:
"Cô muốn ăn gì? Tôi đói bụng rồi."
"Vậy thì ghé nhà hàng Tam Tiên gần đây cũng được. Ở đó có nhiều món cho anh chọn."
Lục Dương lại tiếp tục im lặng lái xe. Kim Ngọc bám chặt lấy dây an toàn, lén lút nhìn Lục Dương. Quen anh cũng được một thời gian tuy không lâu nhưng đây là lần đầu cô thấy anh khó chịu với cô như thế này. Có phải cô đã làm gì khiến anh ghét rồi không?
Tùng Dương đi sự kiện nên Lục Dương tự lái một chiếc xe khác rời khỏi công ty. Anh thấy Kim Ngọc đang đứng đợi xe buýt, cô vẫn luôn ăn mặc giản dị với quần jean áo thun nên mỗi lần mặc quần áo đẹp một chút là có thể khiến người khác bất ngờ đến ngẩn ngơ. Lục Dương nhớ lại dáng vẻ ngọt ngào đáng yêu của cô trong chiếc đầm hồng ngày hôm trước rồi vô thức mỉm cười.
Kim Ngọc đã lên xe buýt, anh tà tà lái xe đuổi theo phía sau. Đến trạm dừng gần nhà nhất thì Kim Ngọc xuống xe rồi đi bộ. Theo thói quen, cô vào siêu thị tiện lợi cách tòa chung cư đang ở khoảng nửa cây số để ăn tối và học bài.
Từ bên ngoài xe, Lục Dương vẫn chăm chú dõi
theo từ hoạt động của Kim Ngọc. Khi thấy cô đơn độc vừa ăn đồ ăn liền vừa học bài lại thấy chạnh lòng. Đáng lẽ cô có thể đưa ra yêu sách, bắt anh chu cấp và đảm bảo cuộc sống của cô tốt đẹp hơn. Nhưng cô đã không đòi hỏi bất cứ gì từ anh cả. Từ lúc đi du lịch, ký hợp đồng hôn nhân và cho đến giây phút này cô luôn chấp nhận mọi đề nghị của anh mà không so đo thiệt hơn.
Bên trong siêu thị, Kim Ngọc vừa ăn vừa nhìn cuốn sách nhưng lại chẳng đọc được chữ nào. Dạo gần đây đầu óc cô hay bị lơ ngơ quá. Cứ sềnh ra một cái là nghĩ về Lục Dương. Cô nghĩ đến việc sau này anh sẽ cưới Uyển Hạ là lại thấy buồn phiền. Uyển Hạ dạo gần đây cũng rất ngoan ngoãn, cô ta không dám sinh sự với Kim Ngọc dù chỉ một chút, ngay cả gặp mặt cũng không dám. Cô ta suốt ngày ở nhà, chăm sóc nhà cửa chẳng khác nào là một cô vợ đảm còn Kim Ngọc thì chỉ là một khách trọ trong căn nhà ấy vậy.
Bất ngờ cuốn sách của cô bị người ta đưa tay gập lại làm cô giật bắn mình. Ngước mặt nhìn lên, Kim Ngọc còn thảng thốt hơn khi người đó là Lục Dương. Anh xếp sách vào ba lô cho cô. Sau đó gom mấy đồ ăn nhanh của cô lại vào túi ni lông.
Kim Ngọc đứng dậy khỏi chỗ ngồi, lắp bắp hỏi:
"Sao... sao anh lại ở đây?"
Mặt Lục Dương trầm mặc nghiêm túc khiến cô càng sợ hơn. Anh đưa ba lô cho cô rồi nói:
"Chúng ta đi ăn tối."
"Sao cơ ạ?"
Kim Ngọc ngạc nhiên đến mức đứng hình chôn chân tại chỗ. Lục Dương đưa tay gạt một hạt cơm nhỏ đang dính trên mép cô xuống. Đuôi mày anh khẽ nhếch lên tỏ ra khó chịu, trái tim anh quả thật đang rất khó chịu.
Lục Dương nắm lấy cổ tay Kim Ngọc rồi dắt cô đi thẳng ra xe. Kim Ngọc chẳng hiểu nổi tại sao anh cứ cau mày nãy giờ ánh mắt cũng đanh hơn vài phần nên rất lo, cô vừa bước theo vừa hỏi:
"Có chuyện gì xảy ra sao? Mẹ lại đến à? Hay bà nội phát hiện ra rồi?"
Lần đầu tiên từ khi quen biết, anh mở cửa xe cho Kim Ngọc rồi bắt cô ngồi vào ghế phụ.
Đợi anh vào ngồi yên vị rồi cô lại tiếp tục hỏi
"Này! Có chuyện gì sao anh không trả lời tôi?"
Lục Dương ngồi yên như một pho tượng một lúc, hai bàn tay siết chặt vô lăng. Kim Ngọc cảm thấy chuyện khá nghiêm trọng nên lại mon men hỏi:
"Tôi đã làm sai cái gì à?"
Lục Dương hít thở một hơi sâu rồi cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp vô cùng:
"Cô muốn ăn gì? Tôi đói bụng rồi."
"Vậy thì ghé nhà hàng Tam Tiên gần đây cũng được. Ở đó có nhiều món cho anh chọn."
Lục Dương lại tiếp tục im lặng lái xe. Kim Ngọc bám chặt lấy dây an toàn, lén lút nhìn Lục Dương. Quen anh cũng được một thời gian tuy không lâu nhưng đây là lần đầu cô thấy anh khó chịu với cô như thế này. Có phải cô đã làm gì khiến anh ghét rồi không?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương