Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 35: 1



Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

***

Chương 28: Manh mối (vạn càn) Ân Duyệt: “Sao các người lại thờ ơ như vậy?”

Toàn thân Ân Duyệt run rẩy, vai rụt lại, ôm chặt lấy bản thân, Trần Chấn Quân thấy cô bé hoảng sợ, thận trọng kéo cô về phía sau để bảo vệ.

Lục Thiệu Vũ ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, không phát hiện ra điều gì bất thường, nhưng lại phát hiện —

Y lạnh lùng hỏi: “An Lâm đâu?”

Trần Chấn Quân sửng sốt một chút, lập tức quay đầu lại, quả nhiên thấy An Lâm im lặng bỏ chạy.

“Tay chân của cô ta rất nhanh.” Trần Chấn Quân nghiến răng nghiến lợi: “Cô ta có thể chạy như bay.”

Nhân vật đầu mối duy nhất vừa mới biến mất, sắc mặt của mọi người đều khó coi, cũng không ai để ý tới cô ta nữa.

Ân Duyệt đứng tại chỗ, nhưng cô bé cảm giác được thân thể càng ngày càng lạnh, răng lập cập chạm vào nhau, thân thể khẽ run lên: “Em, em cảm giác như... Trời càng ngày càng lạnh.”

Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh.

Một người đàn ông trung niên mặc áo blouse trắng bước nhanh với vẻ mặt lo lắng, khi các nhân viên y tế khác nhìn thấy anh, lớn tiếng kêu lên: “Viện trưởng!”

Viện trưởng gật đầu, đi về phía hai thi thể, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát.

Sự lạnh lẽo đột nhiên biến mất hoàn toàn, Ân Duyệt bối rối chớp mắt, nhìn viện trưởng một cách kỳ lạ: “... Hình như em không còn cảm thấy lạnh nữa.”

Lục Thiệu Vũ nhìn cô bé, sau đó quay đầu cẩn thận quan sát viện trưởng.

Viện trưởng khoảng bốn mươi tuổi, trên đầu có vài sợi tóc bạc, sắc mặt hồng hào, thoạt nhìn là một người đàn ông trung niên rất khỏe mạnh.

Ngoài ra, không có chỗ nào khác với người thường.

Lục Thiệu Vũ ẩn ý nhìn anh, viện trưởng như chú ý tới ánh mắt của y, quay đầu nhìn, sau đó lại nhìn những nhân viên y tế đang có mặt: “Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”

Y tá bên cạnh vừa khóc vừa nói: “Viện trưởng! Lại bị ma ám rồi! Lần này, ngay cả bệnh nhân cũng chết, mọi người đều nhìn thấy, chúng ta nên làm sao bây giờ?”

Viện trưởng trầm mặc hồi lâu: “... Việc này tôi đã biết, tôi sẽ xử lý. Mọi người mau trở về vị trí đi, còn có rất nhiều bệnh nhân cần chăm sóc, những người không có ca trực thì về nghỉ ngơi trước đi.”

Các nhân viên y tế gật đầu với anh, bắt đầu giải tán.

La Nhã nhìn Lục Thiệu Vũ, do dự muốn ở lại, nhưng viện trưởng lại nhìn cô nói: “La Nhã, cô nên rời đi trước.”

La Nhã chỉ là một y tá vô danh, cô không ngờ viện trưởng lại nhớ tên mình, cô ngơ ngác đáp lại rồi quay người bỏ đi.

Còn lại nhóm người làm nhiệm vụ im lặng đứng tại chỗ, viện trưởng nhẹ nhàng thở dài, nói: “Thật xin lỗi vì để các cậu vướng vào sự việc gây ám ảnh khủng khiếp như này. Sự việc này đã gây nguy hiểm đến tính mạng của những người khác, tôi phải hỏi lại các cậu, cũng xin các cậu không cảm thấy áp lực tâm lý gì, chỉ cần thẳng thắn trả lời là được...”

“Các cậu vẫn đồng ý giải quyết vấn đề này chứ?”

“Đồng ý.” Lục Thiệu Vũ nói.

Bọn họ phải thực hiện nhiệm vụ, cho dù sự việc ma quái này có phức tạp và nguy hiểm thế nào, họ cũng chỉ có thể kiên trì giải quyết nó.



Nhận được câu trả lời của y, viện trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn các cậu, các cậu đã chịu lo chuyện này thì tôi cũng nên thẳng thắn với các cậu về chuyện xảy ra trong quá khứ ở bệnh viện...”

Viện trưởng nói: “Một tháng trước, bệnh viện đã xảy ra sự cố y tế, một bác sĩ nổi tiếng khi phẫu thuật đột nhiên lên cơn động kinh, ban đầu cô bé kia chỉ là một cuộc tiểu phẫu nhưng không ngờ cô bé đã mất mạng. Chuyện này là lỗi của bệnh viện chúng tôi, nhưng lúc đó vì danh tiếng, chúng tôi đã cho người nhà cô bé một khoản phí bịt miệng, giấu diếm chuyện này.”

“Chúng tôi nghĩ thế là ổn, nhưng không ngờ từ đó trở đi, những sự việc ma quái ở bệnh viện thường xuyên xảy ra...” Viện trưởng nặng nề lắc đầu: “Chúng tôi không biết phải làm gì bây giờ, lúc trước tôi cũng đã mời pháp sư đến để trừ tà, nhưng vẫn không có tác dụng gì, chỉ có thể đặt hy vọng vào mọi người.”

“Nói như vậy, mấy người coi như tự làm tự chịu.” Trần Chấn Quân không khách khí nói.

“Tôi biết việc chúng tôi làm rất đáng hổ thẹn, cho dù cô bé có hóa thành ma quay trở lại báo thù thì chúng tôi cũng sẽ thừa nhận, nhưng tại sao cô bé lại ảnh hưởng đến những bệnh nhân khác?” Viện trưởng buồn bã nhắm mắt lại: “Các cậu có biết hiện tại có bao nhiêu bệnh nhân nằm viện không?”

Những người khác nhìn nhau, Thích Linh suy nghĩ một chút, nói: “Hơn hai trăm người?”

“Là 363 người.” Viện trưởng nói: “Bệnh viện có 400 giường bệnh, hiện tại có 363 bệnh nhân đang nằm viện, chúng tôi không thể tiếp nhận thêm bệnh nhân, nhưng những bệnh nhân này muốn chuyển viện cũng cần thời gian, trong giai đoạn này nếu có người chết thì ai chịu trách nhiệm đây?”

Sau khi viện trưởng nói xong, mọi người đều im lặng.

Dù nói thế nào đi nữa, hiện tại ma ám quả thật là vấn đề lớn nhất ở bệnh viện này, ưu tiên hàng đầu là tìm cách ngăn chặn hồn ma tấn công, tránh gây thêm thương vong.

Lục Thiệu Vũ nhìn vẻ mặt bi thương của viện trưởng, đột nhiên hỏi: “Anh nói chỉ có một sự cố y tế, bệnh nhân là một bé gái, vậy tại sao hôm nay lại xuất hiện một quỷ nam?”

“Cái này... Tôi cũng không biết.” Sắc mặt viện trưởng có vẻ khó xử.

Thích Linh cũng lấy lại tinh thần từ hành động gây chú ý của viện trưởng, cô cau mày, tiếp lời Lục Thiệu Vũ: “Anh nói anh không biết? Anh thật sự không rõ... Hay là anh đang bí mật buôn bán nội tạng nên không dám nói cho chúng tôi biết?”

Ban ngày bọn họ phát hiện các hồn ma đều cực kỳ thù địch đối với bệnh viện, hơn nữa hồn ma mà Hoàng Trí Quang nhìn thấy với ngũ quan và cơ thể đã biến mất khiến mọi người phải suy nghĩ rất nhiều.

Tuy nhiên, nếu bệnh viện thật sự có dính đến buôn bán nội tạng thì hẳn là viện trưởng cũng không thể nói cho họ biết.

Lục Thiệu Vũ nói những lời này chỉ là muốn xem phản ứng của viện trưởng, vẻ mặt của anh không giống giả vờ, dường như không dám tin vào chuyện này, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

Viện trưởng mở to mắt: “Các cậu nghe ở đâu chuyện nhảm nhí như vậy! Chúng tôi chưa bao giờ làm chuyện bẩn thỉu như lén lút buôn bán nội tạng!”

Thích Linh không nhúc nhích, lạnh lùng hỏi: “Nếu vậy thì anh giải thích thế nào về tình huống ngũ quan của người đàn ông vừa rồi đều bị cắt bỏ?”

“Tôi không biết, nhưng dù sao đi nữa, chuyện này tuyệt đối không liên quan đến bệnh viện chúng tôi.” Viện trưởng kiên định nói.

Vấn đề đi vào ngõ cụt, những người làm nhiệm vụ đều nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của viện trưởng, nhưng cũng không thể hỏi thêm được điều gì.

Đang lúc khổ não, Trần Chấn Quân đột nhiên nảy ra ý tưởng: “Đúng rồi, thi thể của cô bé kia vẫn còn ở bệnh viện các anh đúng không? Mau dẫn chúng tôi đi xem.”

Chỉ cần nhìn thấy thi thể là có thể biết nội tạng của cô bé có bị cắt bỏ hay không.

Ân Duyệt nhỏ giọng nhắc nhở ông ta: “Chú Trần, không có khả năng đó đâu, viện trưởng đã nói là một tháng trước, nếu thi thể còn ở đây hẳn là đã sớm thối rữa rồi.”

Trần Chấn Quân cũng nghĩ tới điều này, xấu hổ gãi đầu, không nói thêm gì nữa, tuy nhiên những lời này lại khiến Thích Linh có hứng thú, cô nói: “Nếy thi thể của người đàn ông đó không có ở đây, vậy nhất định phải có thi thể khác đúng không? Đưa chúng tôi đến đó xem là biết có hoạt động buôn bán nội tạng nào hay không.”

“Cái này...” Viện trưởng lộ vẻ khó xử.

Lục Thiệu Vũ thấy anh do dự, lâp tức tiến lên nắm lấy cổ áo của viện trưởng.

Y khống chế lực rất tốt, làm cho viện trưởng cảm nhận được cảm giác ngạt thở, nhưng lại không làm tổn thương cơ thể của anh, viện trưởng bị y siết cổ áo đến hai má đỏ lên, không nói được lời nào.

Lục Thiệu Vũ thả lỏng một chút, cúi đầu nhìn viện trưởng, viện trưởng thở hổn hển, biết mình không thể đánh lại bọn họ, vì vậy khó nhọc mở miệng: “Được, được... Tôi đồng ý với các cậu! Khụ khụ...”



Viện trưởng đau đớn ho khan mấy tiếng, yếu ớt nói: “Tôi có thể dẫn mọi người đi, nhưng tôi không có chìa khóa nhà xác, nhân viên giữ chìa khóa đã tan ca, phải đợi đến ngày mai.”

Tay Lục Thiệu Vũ lại dùng sức, viện trưởng bị y siết đến nói không nên lời, chỉ có thể sợ hãi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen lạnh lùng của y.

Thích Linh đúng lúc lên tiếng: “Anh suy nghĩ kỹ đi, chìa khóa thật sự không ở trên người anh sao?”

Viện trưởng vẫn cố gắng lắc đầu, Ân Duyệt không đành lòng nhìn, kéo góc áo Thích Linh: “Chị Thích, hẳn là thật sự không có ở đây.”

“Nhân viên ở đâu?” Thích Linh vẫn không muốn bỏ cuộc: “Chúng tôi có thể trực tiếp đến gặp anh ta.”

Viện trưởng miễn cưỡng từ trong cổ họng thốt ra vài chữ: “... Phòng E-3 của ký túc xá bệnh viện.”

Lục Thiệu Vũ dứt khoát buông tay, xoay người đi về phía thang máy: “Đi thôi.”

Đoàn người bước nhanh ra khỏi khu khám bệnh, theo bảng chỉ dẫn đi về ký túc xá bệnh viện, tuy nhiên mới đi được vài bước, Lục Thiệu Vũ đang đi phía trước đột nhiên dừng lại.

Trần Chấn Quân cõng Hoàng Trí Quang đang bất tỉnh bước nhanh theo sau, suýt chút nữa đụng vào lưng Lục Thiệu Vũ, ông ta vội vàng phanh gấp: “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Lục Thiệu Vũ đưa tay về phía trước, nhưng bàn tay dường như bị một lá chắn vô hình nào đó chặn lại, mặc cho y cố gắng thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.

“Mẹ kiếp! Phạm vi không phải nằm trong bệnh viện sao?” Trần Chấn Quân không nói nên lời: “Ký túc xá bệnh viện không phải nằm trong bệnh viện sao? Đây là loại quy định thối nát gì vậy!”

“... Không còn cách nào khác, chúng ta chỉ có thể đợi đến ngày mai thôi.” Thích Linh cau mày thật sâu.

Dù sao cũng là phạm vi hoạt động do nhiệm vụ đặt ra, cho dù bọn họ muốn xông vào cũng không được, đành phải quay về phòng bệnh để nghỉ ngơi.

Lúc này đã hơn chín giờ tối, Thích Linh là người đầu tiên vào phòng tắm rửa, những người còn lại thì tâm tình nặng nề ngồi trên giường, không nói gì.

“Lục Thiệu Vũ, cậu cảm thấy ngày mai chúng ta có thể tìm được chứng cứ không?” Trần Chấn Quân hỏi.

“Không.” Lục Thiệu Vũ cầm băng vải, mặt không đổi tự thay thuốc: “Một ngày là đủ để tiêu hủy chứng cứ rồi.”

Trần Chấn Quân thở dài: “Vậy là phải điều tra lại từ đầu, con mẹ nó chứ, nhức đầu ghê nơi, lúc này nếu như Tần...”

Lục Thiệu Vũ liếc ông ta một cái.

Trần Chấn Quân cảm giác như mình đang bị một con dã thú nào đó nhắm tới, toàn thân run rẩy, rụt rè thay đổi lời nói: “Tần... Mời La Nhã giúp chúng ta hỏi những nhân viên y tế khác, có lẽ chúng ta có thể tìm được một ít manh mối?”

“Ừm...” Ân Duyệt do dự ngắt lời: “Các anh có thấy chú Ngô đâu không?”

Ngoại trừ Ân Duyệt, không ai nhớ rõ người này, đến khi cô bé nhắc tới thì mọi người mới phát hiện gã đã không thấy đâu.

Lục Thiệu Vũ dừng một chút mới nói: “Có lẽ đã chạy rồi.”

Xét theo phản ứng trước đó của Ngô Hảo, gã làm ra chuyện như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, Ân Duyệt suy nghĩ một chút, đáp một tiếng, cuộn tròn thành quả bóng, không nói gì nữa.

Sự im lặng kéo dài đến tận đêm khuya, mọi người đã ngủ say, đột nhiên một âm thanh nhẹ nhàng vang lên, có người rón rén đi vào.

Lục Thiệu Vũ luôn cảnh giác, vừa nghe thấy âm thanh lập tức mở mắt ra, một bóng người lén lút đi về phía bọn họ, y nheo mắt lại, thấy rõ bóng người kia.

Là Ngô Hảo.

Một mùi lạ lan khắp phòng khi Ngô Hảo bước vào, mùi có chút hăng, giống như formalin*.

(* Formalin: dùng để ngâm xác chết.)
Chương trước Chương tiếp