Iq Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng
Chương 36: 2
Ngô Hảo rón rén nằm trên mặt đất, không bao lâu lại nhỏ giọng phàn nàn sàn nhà quá cứng, Trần Chấn Quân mơ hồ nghe thấy âm thanh đó, không kiên nhẫn lẩm bẩm: “... Là ai? Hơn nửa đêm không ngủ mà làm gì đó?”
Toàn thân Ngô Hảo chấn động, len lén nhìn bọn họ.
Sau khi Trần Chấn Quân nói xong, nhếch miệng xoay ngời, Ngô Hảo tưởng rằng nguy hiểm đã kết thúc, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì thấy tay Trần Chấn Quân vô tình đánh vào đầu Ân Duyệt bên cạnh.
Ân Duyệt choáng váng mở mắt ra, mơ màng nhìn chung quanh, đột nhiên bắt gặp ánh mắt căng thẳng của Ngô Hảo.
Nửa đêm lại gặp phải ánh mắt đột nhiên nhìn mình, Ân Duyệt hoàn toàn sợ hãi tỉnh lại, vội vàng hét lên: “Chú, chú Ngô? Chú đang làm gì vậy!”
Khi cô bé hét lên, mọi người đều bị tiếng của cô bé đánh thức, Thích Linh còn chưa mở mắt đã vô thức rút súng ra nạp đạn, xoay người đứng dậy.
Ngô Hảo ôm chăn, sợ hãi lùi lại vài bước: “Tôi, tôi vừa mới về, không làm gì cả!”
Ân Duyệt vội vàng đứng dậy bật đèn, đèn vừa bật lên thì mọi người đã tỉnh dậy, Thích Linh di chuyển nòng súng chĩa thẳng vào Ngô Hảo không thương tiếc.
Ngô Hảo sợ hãi run lên không dám động đậy, Lục Thiệu Vũ đi tới trước mặt hắn, đè hắn xuống đất, hỏi: “Chú đi đâu mà dính phải mùi này?”
Hai tay Ngô Hảo bị vặn ra sau lưng, đau đớn rên rỉ: “Buông tôi ra! Đau... Đau quá!”
Mùi trên người Ngô Hảo cũng không nồng lắm, khi Lục Thiệu Vũ nhắc nhở gã, những người khác cẩn thận ngửi thì mới ngửi thấy mùi kỳ lạ trong không khí. . ngôn tình hoàn
“Đây là... Formalin.” Vẻ mặt Thích Linh thay đổi: “Vừa rồi chú đi đâu vậy?”
“Tôi không đi đâu cả!” Ngô Hảo vặn vẹo mặt, nhe răng trợn mắt nói: “Tôi chỉ ra ngoài một chút, vô tình bị lạc đường, bây giờ mới trở về.”
“Formalin không phải chất lỏng dùng để ngâm xác sao?” Trần Chấn Quân cau mày: “Cậu đi đâu mà dính mùi này? Cậu đã nhìn thấy xác chết à?”
Ngô Hảo vội vàng giải thích: “Không, tôi thật sự chỉ ra ngoài đi dạo, đụng phải rào chắn nên quay lại thôi!”
Lục Thiệu Vũ lại dùng sức, Ngô Hảo đau đến không nói nên lời, y lạnh lùng nhìn gã hỏi: “Chú đã gặp ai?”
Ngô Hảo bị những lời này làm sửng sốt một chút, chợt hiểu ra, vội vàng nói: “Sau khi đi lạc, tôi gặp được bác sĩ, ông ta đã đưa tôi về... Mùi này nhất định là của ông ta, không phải của tôi, mau buông tôi ra!”
“Người chú gặp là ai? Tên gì?” Thích Linh hỏi.
Ngô Hảo ở trong tay Lục Thiệu Vũ, còn đối diện với họng súng của Thích Linh, thời điểm quan trọng trí nhớ của gã chuyển động rất nhanh, “Ông ta không nói tên cho tôi! Nhưng dáng người ông ta hơi mập, mắt nhỏ, đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ, có lẽ cao khoảng này.” Gã dùng bàn tay làm một động tác cao ngang đầu mình.
Những người khác liếc nhìn nhau, Ân Duyệt do dự nói: “Nghe có chút giống... Bác sĩ Lữ?”
“Cũng không thể khẳng định.” Thích Linh suy nghĩ một chút, nhét súng vào túi: “Đêm hôm khuya khoắt, chú lại chạy ra ngoài làm gì? Muốn chạy trốn?”
Ngô Hảo cuối cùng cũng được Lục Thiệu Vũ buông ra, gã thở phào nhẹ nhõm, có chút chột dạ: “Tôi... Chẳng phải tôi có chút sợ sao, bây giờ tôi đã biết, nhất định sẽ cùng mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Là nhất định phải ôm chặt đùi chúng tôi.” Trần Chấn Quân liếc mắt: “Được rồi được rồi, nếu không có việc gì thì ngủ tiếp đi, ngày mai phải bận rộn nguyên ngày đó.”
Ân Duyệt ngáp một cái, đang muốn ngã xuống tiếp tục ngủ, Hoàng Trí Quang vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm sau lưng Ngô Hảo: “Sau lưng chú có một người phụ nữ.”
“Cậu nói cái gì!” Ngô Hảo bị cậu ta dọa đến nhảy dựng lên.
Ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn về phía sau gã, nhưng lại không nhìn thấy gì, Ngô Hảo rụt cổ, không dám cử động, thận trọng liếc nhìn phía sau.
Sau lưng hắn chẳng có gì cả, chỉ có một bức tường trắng tinh.
Ngô Hảo thở phào nhẹ nhõm, tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Trí Quang: “Cậu nói bậy bạ gì vậy, sau lưng tôi không có gì cả!”
Hoàng Trí Quang trừng mắt, không nói một lời, trông cậu ta kỳ quái đến mức Ngô Hảo bị cậu ta nhìn đến cả người nổi da gà, tức giận im lặng.
Lục Thiệu Vũ quay đầu, qua đôi mắt của Hoàng Trí Quang, y có thể thấy rõ ràng một nữ quỷ nằm sau lưng Ngô Hảo, mái tóc đen dài che kín khuôn mặt, che hết biểu cảm, ngón tay khẽ cử động, cô ta muốn bóp cổ Ngô Hảo.
Ngô Hảo không phát hiện, hắn ngáp một cái, lại muốn nằm xuống: “Không có việc gì thì tôi đi ngủ, mệt chết đi được.”
Cơ thể gã đột nhiên bị giữ lại giữa không trung.
Ngô Hảo không dám tin trừng mắt, cố gắng ngồi xuống nhưng cơ thể vẫn bất động, nữ quỷ nhếch miệng cười, móng tay từ từ dài ra.
Đột nhiên đau nhức, Ngô Hảo hoang mang sờ cổ mình, lại phát hiện bàn tay mình đầy máu, hắn sợ hãi hét lên: “Aaaa!”
Tiếng hét còn chói tai hơn cả phụ nữ, Trần Chấn Quân bịt tai lại, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nhìn thấy Lục Thiệu Vũ vội vàng lao lên, dùng nắm đấm đánh về phía sau Ngô Hảo.
Cú đấm nặng nề xuyên qua cơ thể nữ quỷ, dừng lại giữa không trung, mái tóc đen của nữ quỷ bị gió thổi tung, lộ ra khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.
Ngũ quan của nó vẫn còn đó, nhưng làn da trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại một lớp thịt ghê tởm.
Nữ quỷ như cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nụ cười thay đổi, căm hận trừng mắt nhìn bọn họ.
“Cái quái gì vậy? Kẻ thù vô hình?” Trần Chấn Quân cũng nhận ra có gì đó không ổn, ông ta cầm cái chùy trong tay, cảnh giác nhìn phía sau Ngô Hảo: “Hoàng Trí Quang, cô ta đang làm gì vậy? Chúng ta có thể gây tổn thương cho cô ta không?”
Hoàng Trí Quang cuộn tròn trên mặt đất, bịt lỗ tai, như phát điên tự lẩm bẩm: “Vô dụng, vô dụng thôi...”
“Vô ích thôi.” Thích Linh tiến lên vài bước, trực tiếp kéo Hoàng Trí Quang lên, đưa tay cố định đầu cậu ta:
“Cậu chỉ cần để mắt tới cô ta, trong phòng cũng chỉ có cậu thấy được con ma này, cậu giả điên cái gì?”
Hoàng Trí Quang vẫn lắc đầu, tầm mắt mơ hồ, không có sự dẫn đường của cậu ta, bọn họ không thể đoán được nữ quỷ đang ở đâu.
Ngô Hảo bị bọn họ dọa đến hai chân mềm nhũn, môi run rẩy, sợ hãi hỏi: “Thật, thật sự có nữ quỷ? Sau lưng tôi?”
Nữ quỷ ở phía sau hắn nhếch khóe miệng, đột nhiên đưa tay ra —
Nhân cơ hội này một tia sáng vàng ngẫu nhiên đánh trúng Ngô Hảo, nữ quỷ sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn Ân Duyệt.
Cả người Ân Duyệt lạnh lẽo, cô bé cắn môi xoa xoa cánh tay, dứt khoát trốn sau lưng Lục Thiệu Vũ: “Anh Lục, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta căn bản không thể đả thương cô ta.”
Hoàng Trí Quang rõ ràng nhìn thấy vừa rồi trên tay trái nữ quỷ có một vết bỏng, cậu ta ngẩng đầu lên, hưng phấn cười to: “Có! Có tác dụng!”
Ân Duyệt lúc này phản ứng rất nhanh, không đợi Hoàng Trí Quang mở miệng, một ánh sáng vàng chói mắt nhanh chóng bao trùm cả căn phòng.
Trong lúc mơ hồ bọn họ nghe thấy một giọng nữ hét lên: “Aaaa!”
Lục Thiệu Vũ lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, lần này nhìn thấy rõ ràng một bóng người cuộn tròn trên mặt đất, toàn thân giống như bị tổn thương nghiêm trọng, run rẩy không ngừng.
Ngô Hảo đứng ở một bên, thấy cô ta cuối cùng cũng bị đánh trở lại hình dạng ban đầu, kiêu ngạo tiến lên đá cô ta vài cái: “Ai bảo cô dọa tôi! Chết rồi sao không cút đi mà còn ở đây dọa tôi à?”
Thân thể nữ quỷ bị đá mạnh xuống, cô ta rụt người lại, không thể phản kháng, chỉ có thể để Ngô Hảo đấm đá mình.
Bộ dạng này khiến Ân Duyệt cảm thấy đáng thương, cô bé thu ánh sáng vàng lại, cau mày, vừa định nói chuyện thì Lục Thiệu Vũ đã túm lấy cổ áo Ngô Hảo, ném gã sang một bên.
“Cô là ai? Cô là ma nữ trong bệnh viện này à?” Lục Thiệu Vũ đi thẳng tới chỗ ma nữ, nhìn lớp da lộ ra bên ngoài của cô ta: “Có người cắt da của cô đem bán à?”
Nữ quỷ hồi lâu không trả lời, Ngô Hảo ngồi bên cạnh cô ta, nhỏ giọng oán giận: “Cái quái gì thế, tôi là một người vô tội suýt chút nữa bị cô ta giết chết, còn không cho tôi trả thù một chút sao?”
Nữ quỷ trở nên xúc động, quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn gã.
Ngô Hảo bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, ngã xuống đất, hoảng sợ nói: “Cô, cô làm gì vậy! Tôi nói cho cô biết, đồng đội của tôi đều ở đây, cô đừng nghĩ tới việc làm tổn thương tôi!”
“Vô tội...” Nữ quỷ trừng mắt nhìn Ngô Hảo: “Các người thật ngây thơ.”
“Tôi không thể giết các người, không sao cả, người khác sẽ thay tôi giết các người, các ngươi là những kẻ sát nhân đáng chết ngàn lần...” Nữ quỷ ngước mắt lên, hai mắt đỏ ngầu, đáy mắt tràn đầy tơ máu, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng cô ta: “Các ngpươi đi chết hết đi!”
“Chúng tôi không phải người của bệnh viện.” Thích Linh lần này nhanh chóng giải thích: “Chúng tôi chỉ là những người bình thường tới đây điều tra vụ án ma quái thôi, nếu mọi người thật sự bị oan, không bằng nói với chúng tôi, chúng tôi có thể giúp mọi người.”
Nữ quỷ sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn bọn họ, Ân Duyệt nhanh chóng nắm lấy tay áo Trần Chấn Quân, ý bảo ông ta đừng hung dữ như vậy.
Chỉ là khuôn mặt Trần Chấn Quân vốn đã có chút hung dữ: “...” Tôi cảm thấy mình thật sự vô tội.
Nhưng Ân Duyệt lại quên mất, trong số những người có mặt trong phòng, người có sắc mặt hung dữ nhất chắc chắn không phải là Trần Chấn Quân.
Ánh mắt nữ quỷ đảo quanh, cuối cùng dừng lại trên người Lục Thiệu Vũ, do dự ban đầu của cô ta chuyển thành chế giễu: “Ha, các ngươi là người bình thường? Tôi không tin.”
Lục Thiệu Vũ đang mang khuôn mặt người chết khẽ động ngón tay, Thích Linh cho rằng y đang tức giận, vội vàng nói: “Chúng tôi thật sự là người bình thường, cho dù nhìn khuôn mặt hung dữ, cô cũng không thể trách người khác hung dữ chứ?”
“Thật sao?” nữ quỷ nói: “Người bình thường có thể đánh tôi đến hiện nguyên hình à?”
Câu hỏi lại được ném cho Ân Duyệt, người đã phóng năng lượng ánh sáng, Ân Duyệt lo lắng nhìn xung quanh, không ai có thể giải thích điều đó cho cô bé, cô bé chỉ có thể vắt óc nói: “... À, trên thế giới này có một số người có siêu năng lực, tôi chính là một trong số đó!”
Đồng đội: “...” Nhóc có thể nói thêm không?
Thích Linh ho nhẹ một tiếng, thấy mọi người không tin đành phải tự mình nghĩ cách: “Chúng tôi...”
“Ngươi là người có siêu năng lực sao?” Không ngờ nữ quỷ lại không làm theo kịch bản, cô ta mở to đôi mắt đen nhìn Ân Duyệt, vẻ mặt có chút tò mò: “Vậy ngươi có khả năng làm gì?”
“Tôi có thể làm rất nhiều chuyện!” Ân Duyệt kiêu ngạo ưỡn ngực, bẻ ngón tay: “Tôi có thể trị liệu, trợ giúp, xua đuổi quỷ dữ, thậm chí là phóng ra lá chắn, tôi rất lợi hại!”
“Vậy tôi có thể xem không?” Nữ quỷ tiếp tục hỏi.
Những người khác nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi ngờ, Lục Thiệu Vũ nhìn nữ quỷ, sau đó mới phát hiện —
Toàn thân Ngô Hảo chấn động, len lén nhìn bọn họ.
Sau khi Trần Chấn Quân nói xong, nhếch miệng xoay ngời, Ngô Hảo tưởng rằng nguy hiểm đã kết thúc, vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì thấy tay Trần Chấn Quân vô tình đánh vào đầu Ân Duyệt bên cạnh.
Ân Duyệt choáng váng mở mắt ra, mơ màng nhìn chung quanh, đột nhiên bắt gặp ánh mắt căng thẳng của Ngô Hảo.
Nửa đêm lại gặp phải ánh mắt đột nhiên nhìn mình, Ân Duyệt hoàn toàn sợ hãi tỉnh lại, vội vàng hét lên: “Chú, chú Ngô? Chú đang làm gì vậy!”
Khi cô bé hét lên, mọi người đều bị tiếng của cô bé đánh thức, Thích Linh còn chưa mở mắt đã vô thức rút súng ra nạp đạn, xoay người đứng dậy.
Ngô Hảo ôm chăn, sợ hãi lùi lại vài bước: “Tôi, tôi vừa mới về, không làm gì cả!”
Ân Duyệt vội vàng đứng dậy bật đèn, đèn vừa bật lên thì mọi người đã tỉnh dậy, Thích Linh di chuyển nòng súng chĩa thẳng vào Ngô Hảo không thương tiếc.
Ngô Hảo sợ hãi run lên không dám động đậy, Lục Thiệu Vũ đi tới trước mặt hắn, đè hắn xuống đất, hỏi: “Chú đi đâu mà dính phải mùi này?”
Hai tay Ngô Hảo bị vặn ra sau lưng, đau đớn rên rỉ: “Buông tôi ra! Đau... Đau quá!”
Mùi trên người Ngô Hảo cũng không nồng lắm, khi Lục Thiệu Vũ nhắc nhở gã, những người khác cẩn thận ngửi thì mới ngửi thấy mùi kỳ lạ trong không khí. . ngôn tình hoàn
“Đây là... Formalin.” Vẻ mặt Thích Linh thay đổi: “Vừa rồi chú đi đâu vậy?”
“Tôi không đi đâu cả!” Ngô Hảo vặn vẹo mặt, nhe răng trợn mắt nói: “Tôi chỉ ra ngoài một chút, vô tình bị lạc đường, bây giờ mới trở về.”
“Formalin không phải chất lỏng dùng để ngâm xác sao?” Trần Chấn Quân cau mày: “Cậu đi đâu mà dính mùi này? Cậu đã nhìn thấy xác chết à?”
Ngô Hảo vội vàng giải thích: “Không, tôi thật sự chỉ ra ngoài đi dạo, đụng phải rào chắn nên quay lại thôi!”
Lục Thiệu Vũ lại dùng sức, Ngô Hảo đau đến không nói nên lời, y lạnh lùng nhìn gã hỏi: “Chú đã gặp ai?”
Ngô Hảo bị những lời này làm sửng sốt một chút, chợt hiểu ra, vội vàng nói: “Sau khi đi lạc, tôi gặp được bác sĩ, ông ta đã đưa tôi về... Mùi này nhất định là của ông ta, không phải của tôi, mau buông tôi ra!”
“Người chú gặp là ai? Tên gì?” Thích Linh hỏi.
Ngô Hảo ở trong tay Lục Thiệu Vũ, còn đối diện với họng súng của Thích Linh, thời điểm quan trọng trí nhớ của gã chuyển động rất nhanh, “Ông ta không nói tên cho tôi! Nhưng dáng người ông ta hơi mập, mắt nhỏ, đeo khẩu trang nên tôi không thấy rõ, có lẽ cao khoảng này.” Gã dùng bàn tay làm một động tác cao ngang đầu mình.
Những người khác liếc nhìn nhau, Ân Duyệt do dự nói: “Nghe có chút giống... Bác sĩ Lữ?”
“Cũng không thể khẳng định.” Thích Linh suy nghĩ một chút, nhét súng vào túi: “Đêm hôm khuya khoắt, chú lại chạy ra ngoài làm gì? Muốn chạy trốn?”
Ngô Hảo cuối cùng cũng được Lục Thiệu Vũ buông ra, gã thở phào nhẹ nhõm, có chút chột dạ: “Tôi... Chẳng phải tôi có chút sợ sao, bây giờ tôi đã biết, nhất định sẽ cùng mọi người vượt qua cửa ải khó khăn này.”
“Là nhất định phải ôm chặt đùi chúng tôi.” Trần Chấn Quân liếc mắt: “Được rồi được rồi, nếu không có việc gì thì ngủ tiếp đi, ngày mai phải bận rộn nguyên ngày đó.”
Ân Duyệt ngáp một cái, đang muốn ngã xuống tiếp tục ngủ, Hoàng Trí Quang vốn đang im lặng đột nhiên lên tiếng, nhìn chằm chằm sau lưng Ngô Hảo: “Sau lưng chú có một người phụ nữ.”
“Cậu nói cái gì!” Ngô Hảo bị cậu ta dọa đến nhảy dựng lên.
Ánh mắt của mọi người theo bản năng nhìn về phía sau gã, nhưng lại không nhìn thấy gì, Ngô Hảo rụt cổ, không dám cử động, thận trọng liếc nhìn phía sau.
Sau lưng hắn chẳng có gì cả, chỉ có một bức tường trắng tinh.
Ngô Hảo thở phào nhẹ nhõm, tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Trí Quang: “Cậu nói bậy bạ gì vậy, sau lưng tôi không có gì cả!”
Hoàng Trí Quang trừng mắt, không nói một lời, trông cậu ta kỳ quái đến mức Ngô Hảo bị cậu ta nhìn đến cả người nổi da gà, tức giận im lặng.
Lục Thiệu Vũ quay đầu, qua đôi mắt của Hoàng Trí Quang, y có thể thấy rõ ràng một nữ quỷ nằm sau lưng Ngô Hảo, mái tóc đen dài che kín khuôn mặt, che hết biểu cảm, ngón tay khẽ cử động, cô ta muốn bóp cổ Ngô Hảo.
Ngô Hảo không phát hiện, hắn ngáp một cái, lại muốn nằm xuống: “Không có việc gì thì tôi đi ngủ, mệt chết đi được.”
Cơ thể gã đột nhiên bị giữ lại giữa không trung.
Ngô Hảo không dám tin trừng mắt, cố gắng ngồi xuống nhưng cơ thể vẫn bất động, nữ quỷ nhếch miệng cười, móng tay từ từ dài ra.
Đột nhiên đau nhức, Ngô Hảo hoang mang sờ cổ mình, lại phát hiện bàn tay mình đầy máu, hắn sợ hãi hét lên: “Aaaa!”
Tiếng hét còn chói tai hơn cả phụ nữ, Trần Chấn Quân bịt tai lại, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã nhìn thấy Lục Thiệu Vũ vội vàng lao lên, dùng nắm đấm đánh về phía sau Ngô Hảo.
Cú đấm nặng nề xuyên qua cơ thể nữ quỷ, dừng lại giữa không trung, mái tóc đen của nữ quỷ bị gió thổi tung, lộ ra khuôn mặt dữ tợn đáng sợ.
Ngũ quan của nó vẫn còn đó, nhưng làn da trên mặt đã biến mất, chỉ còn lại một lớp thịt ghê tởm.
Nữ quỷ như cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nụ cười thay đổi, căm hận trừng mắt nhìn bọn họ.
“Cái quái gì vậy? Kẻ thù vô hình?” Trần Chấn Quân cũng nhận ra có gì đó không ổn, ông ta cầm cái chùy trong tay, cảnh giác nhìn phía sau Ngô Hảo: “Hoàng Trí Quang, cô ta đang làm gì vậy? Chúng ta có thể gây tổn thương cho cô ta không?”
Hoàng Trí Quang cuộn tròn trên mặt đất, bịt lỗ tai, như phát điên tự lẩm bẩm: “Vô dụng, vô dụng thôi...”
“Vô ích thôi.” Thích Linh tiến lên vài bước, trực tiếp kéo Hoàng Trí Quang lên, đưa tay cố định đầu cậu ta:
“Cậu chỉ cần để mắt tới cô ta, trong phòng cũng chỉ có cậu thấy được con ma này, cậu giả điên cái gì?”
Hoàng Trí Quang vẫn lắc đầu, tầm mắt mơ hồ, không có sự dẫn đường của cậu ta, bọn họ không thể đoán được nữ quỷ đang ở đâu.
Ngô Hảo bị bọn họ dọa đến hai chân mềm nhũn, môi run rẩy, sợ hãi hỏi: “Thật, thật sự có nữ quỷ? Sau lưng tôi?”
Nữ quỷ ở phía sau hắn nhếch khóe miệng, đột nhiên đưa tay ra —
Nhân cơ hội này một tia sáng vàng ngẫu nhiên đánh trúng Ngô Hảo, nữ quỷ sửng sốt, quay đầu trừng mắt nhìn Ân Duyệt.
Cả người Ân Duyệt lạnh lẽo, cô bé cắn môi xoa xoa cánh tay, dứt khoát trốn sau lưng Lục Thiệu Vũ: “Anh Lục, chúng ta nên làm gì bây giờ? Chúng ta căn bản không thể đả thương cô ta.”
Hoàng Trí Quang rõ ràng nhìn thấy vừa rồi trên tay trái nữ quỷ có một vết bỏng, cậu ta ngẩng đầu lên, hưng phấn cười to: “Có! Có tác dụng!”
Ân Duyệt lúc này phản ứng rất nhanh, không đợi Hoàng Trí Quang mở miệng, một ánh sáng vàng chói mắt nhanh chóng bao trùm cả căn phòng.
Trong lúc mơ hồ bọn họ nghe thấy một giọng nữ hét lên: “Aaaa!”
Lục Thiệu Vũ lập tức nhìn về phía phát ra âm thanh, lần này nhìn thấy rõ ràng một bóng người cuộn tròn trên mặt đất, toàn thân giống như bị tổn thương nghiêm trọng, run rẩy không ngừng.
Ngô Hảo đứng ở một bên, thấy cô ta cuối cùng cũng bị đánh trở lại hình dạng ban đầu, kiêu ngạo tiến lên đá cô ta vài cái: “Ai bảo cô dọa tôi! Chết rồi sao không cút đi mà còn ở đây dọa tôi à?”
Thân thể nữ quỷ bị đá mạnh xuống, cô ta rụt người lại, không thể phản kháng, chỉ có thể để Ngô Hảo đấm đá mình.
Bộ dạng này khiến Ân Duyệt cảm thấy đáng thương, cô bé thu ánh sáng vàng lại, cau mày, vừa định nói chuyện thì Lục Thiệu Vũ đã túm lấy cổ áo Ngô Hảo, ném gã sang một bên.
“Cô là ai? Cô là ma nữ trong bệnh viện này à?” Lục Thiệu Vũ đi thẳng tới chỗ ma nữ, nhìn lớp da lộ ra bên ngoài của cô ta: “Có người cắt da của cô đem bán à?”
Nữ quỷ hồi lâu không trả lời, Ngô Hảo ngồi bên cạnh cô ta, nhỏ giọng oán giận: “Cái quái gì thế, tôi là một người vô tội suýt chút nữa bị cô ta giết chết, còn không cho tôi trả thù một chút sao?”
Nữ quỷ trở nên xúc động, quay đầu lại, hung tợn trừng mắt nhìn gã.
Ngô Hảo bị ánh mắt của cô ta dọa sợ, ngã xuống đất, hoảng sợ nói: “Cô, cô làm gì vậy! Tôi nói cho cô biết, đồng đội của tôi đều ở đây, cô đừng nghĩ tới việc làm tổn thương tôi!”
“Vô tội...” Nữ quỷ trừng mắt nhìn Ngô Hảo: “Các người thật ngây thơ.”
“Tôi không thể giết các người, không sao cả, người khác sẽ thay tôi giết các người, các ngươi là những kẻ sát nhân đáng chết ngàn lần...” Nữ quỷ ngước mắt lên, hai mắt đỏ ngầu, đáy mắt tràn đầy tơ máu, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng cô ta: “Các ngpươi đi chết hết đi!”
“Chúng tôi không phải người của bệnh viện.” Thích Linh lần này nhanh chóng giải thích: “Chúng tôi chỉ là những người bình thường tới đây điều tra vụ án ma quái thôi, nếu mọi người thật sự bị oan, không bằng nói với chúng tôi, chúng tôi có thể giúp mọi người.”
Nữ quỷ sửng sốt một chút, nghi ngờ nhìn bọn họ, Ân Duyệt nhanh chóng nắm lấy tay áo Trần Chấn Quân, ý bảo ông ta đừng hung dữ như vậy.
Chỉ là khuôn mặt Trần Chấn Quân vốn đã có chút hung dữ: “...” Tôi cảm thấy mình thật sự vô tội.
Nhưng Ân Duyệt lại quên mất, trong số những người có mặt trong phòng, người có sắc mặt hung dữ nhất chắc chắn không phải là Trần Chấn Quân.
Ánh mắt nữ quỷ đảo quanh, cuối cùng dừng lại trên người Lục Thiệu Vũ, do dự ban đầu của cô ta chuyển thành chế giễu: “Ha, các ngươi là người bình thường? Tôi không tin.”
Lục Thiệu Vũ đang mang khuôn mặt người chết khẽ động ngón tay, Thích Linh cho rằng y đang tức giận, vội vàng nói: “Chúng tôi thật sự là người bình thường, cho dù nhìn khuôn mặt hung dữ, cô cũng không thể trách người khác hung dữ chứ?”
“Thật sao?” nữ quỷ nói: “Người bình thường có thể đánh tôi đến hiện nguyên hình à?”
Câu hỏi lại được ném cho Ân Duyệt, người đã phóng năng lượng ánh sáng, Ân Duyệt lo lắng nhìn xung quanh, không ai có thể giải thích điều đó cho cô bé, cô bé chỉ có thể vắt óc nói: “... À, trên thế giới này có một số người có siêu năng lực, tôi chính là một trong số đó!”
Đồng đội: “...” Nhóc có thể nói thêm không?
Thích Linh ho nhẹ một tiếng, thấy mọi người không tin đành phải tự mình nghĩ cách: “Chúng tôi...”
“Ngươi là người có siêu năng lực sao?” Không ngờ nữ quỷ lại không làm theo kịch bản, cô ta mở to đôi mắt đen nhìn Ân Duyệt, vẻ mặt có chút tò mò: “Vậy ngươi có khả năng làm gì?”
“Tôi có thể làm rất nhiều chuyện!” Ân Duyệt kiêu ngạo ưỡn ngực, bẻ ngón tay: “Tôi có thể trị liệu, trợ giúp, xua đuổi quỷ dữ, thậm chí là phóng ra lá chắn, tôi rất lợi hại!”
“Vậy tôi có thể xem không?” Nữ quỷ tiếp tục hỏi.
Những người khác nhìn nhau, vẻ mặt đầy nghi ngờ, Lục Thiệu Vũ nhìn nữ quỷ, sau đó mới phát hiện —
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương