Kế Hoạch Cưa Đổ Cậu Của Bạn Trai Cũ
Chương 67
Hai tiếng cậu út này làm Lạc Tử Yên vô cùng hoang mang. Người cậu út mà cô ấy đang muốn nhắc tới là Lục Cảnh Thần sao? Chẳng lẽ hai người họ… Như hiểu ý trong ánh mắt của Tử Yên đang nhìn mình, Lục Cảnh Thần nhẹ nhàng cong môi cười nói.
“Đây là Lý Thiên Kỳ, cháu gái anh. Con bé là con của chị ấy đấy!”
Vừa nói Lục Cảnh Thần vừa chỉ về hướng Lục Thiên Vân. Con gái của chị ấy sao? Vậy mấy ngày qua mình đã hiểu lầm anh ấy sao? Nhưng nếu là cháu gái sao anh ấy không nói cho cô biết sớm, để cô mấy ngày qua… Trời ạ, may mà không ai biết mình đang ghen với cháu gái của anh ấy, nếu không thì không biết chui vào đâu mà trốn nữa. Lục Cảnh Thần thấy cô ngượng đến đỏ mặt thì vô cùng thích thú kề sát vào tai cô nói khẽ.
“Thế nào, anh giới thiệu như vậy đã hài lòng chưa?”
“Lục Cảnh Thần anh chờ đó, món nợ này em sẽ tính với anh sau.”
Lạc Tử Yên quay sang Thiên Kỳ nở nụ cười gượng gạo.
“Đương nhiên chị nhớ rồi, một người xinh xắn lại hoạt bát như em sao chị có thể quên được chứ!”
“Thật sao? Chị… à không, bây giờ phải gọi là mợ út mới đúng chứ phải không cậu út?”
Thiên Kỳ vừa nói vừa đưa ánh mắt trêu chọc nhìn về phía Lục Cảnh Thần, anh chẳng những không cảm giác ngượng mà còn vênh mặt nhìn Thiên Kỳ nói.
“Hiểu chuyện đấy! Không uổng công cậu bấy lâu dạy dỗ con.”
“Hơ! Ông ngoại và mẹ xem đi, chưa gì đã lên mặt thế rồi. Con chưa từng thấy cậu út còn có bộ mặt này đấy! Mợ út, sao mợ có thể thích được một người vừa lạnh lùng lại kiêu căng như cậu út vậy ạ? Đáng ghét chết được.”
“Vừa nói gì thế? Nói lại xem!”
“Cháu… cháu có nói gì đâu!”
Sau bữa cơm đầm ấm ở Lục gia, Lạc Tử Yên trở về nhà mình bước đến căn phòng nhỏ ở tầng thượng. Ngước nhìn lên bàn thờ của mẹ mình trong lòng cô với biết bao nhiêu câu hỏi muốn được thốt ra, nhưng giờ có hỏi thì ai sẽ trả lời cho cô đây!
Cầm trong tay sợi dây chuyền nữa mảnh ngọc bội cắt đôi, Lạc Tử Yên lại trầm ngâm suy nghĩ. Ngước mắt nhìn lên di ảnh của mẹ mình cô nói.
“Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì với con? Nếu ba con không phải là Lạc Quân Minh thì ba con là ai? Ông ấy giờ ở đâu? Sao từng ấy năm như vậy mà vẫn không một lần tìm kiếm chúng ta chứ!”
Không một câu trả lời cho cô, Lạc Tử Yên cảm giác cô đơn đến lạc lõng. Cô ước gì mẹ vẫn còn sống và ở cạnh bên cô, để có thể nói cho cô biết những gì cô muốn biết. Chia sẻ với cô những niềm vui nổi buồn mà cả hai mẹ con từng trải qua. Nhưng điều ước thì mãi vẫn chỉ là điều ước và không bao giờ thành hiện thực. Cô đã không còn mẹ, mất đi người thân duy nhất từ lúc tuổi còn chưa lên mười. Ai có thể nói cho cô biết cô còn có ai là người thân không?
Xoay mảnh ngọc bội lại, Lạc Tử Yên khẽ nhíu mày nhìn thật kỹ ký tự được khắc trên đó.NN ý là gì? Tại sao lại có ba chữ cái mà không phải là tên rõ ràng của một ai đó để cô có thể tìm hiểu rõ hơn chứ! Nếu đó là tên của một người, thì người đó chắc chắn không phải là mẹ. Người đó có thể là ai đây!
…****************…
Tại phòng VIP một nhà hàng sang trọng. Lục Cảnh Thần đến khá sớm hơn giờ hẹn, bởi trong lòng anh có chút nôn nóng muốn biết điều mình suy nghĩ có đúng không. Cánh cửa phòng mở ra, Lâm Ngạn Tổ không nhanh không chậm bước vào bên trong nỡ nụ cười thân thiện nhìn Lục Cảnh Thần lên tiếng.
“Chủ tịch Lục đến rồi sao? Cậu đến sớm thật đấy! Tôi cố tình đi sớm hơn giờ hẹn mười phút vậy mà cậu lại đến sớm hơn tôi, xem ra chủ tịch Lục đây rất coi trọng cuộc hẹn này.”
“Đúng vậy, Lâm tổng mời ông ngồi.”
Lâm Ngạn Tổ chầm chậm ngồi xuống ghế, đưa ánh mắt dò xét nhìn Lục Cảnh Thần lên tiếng hỏi.
“Không biết chủ tịch Lục hẹn tôi ra đây có việc gì?”
“Tôi có một chút chuyện riêng tư liên quan đến Tử Yên muốn hỏi Lâm tổng, ông có thể dành cho tôi chút thời gian được không?”
“Chuyện riêng tư của Tử Yên? Không biết chủ tịch Lục muốn hỏi chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi ông về chuyện của mẹ Tử Yên, Đông Phương Nhạc Lam. “
Nghe Lục Cảnh Thần nhắc đến bốn chữ Đông Phương Nhạc Lam ánh mắt Lâm Ngạn Tổ khẽ động. Đôi hàng lông mày ông hơi nhíu lại nhìn Lục Cảnh Thần như dò xét. Vì sao cậu ta lại gọi mẹ của Tử Yên là Đông Phương Nhạc Lam mà không phải là Lâm Nhạc Lam? Chẳng lẽ cậu ấy biết chuyện gì sao?
“Chủ tịch Lục hình như có nhầm lẫn thì phải, mẹ của Tử Yên họ Lâm không phải họ Đông Phương. Cậu muốn biết chuyện gì về bà ấy?”
“Đúng là bà ấy họ Lâm, nhưng trước đây khi chưa bước chân đến thành phố này bà ấy lại mang họ Đông Phương. Tôi nói đúng chứ?”
Lâm Ngạn Tổ vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhìn anh. Tại sao cậu ấy lại biết những chuyện này? Chuyện này ngoài mình và Lạc Quân Minh ra kể cả Tử Yên cũng không biết, vậy vì sao cậu ấy lại biết? Cậu ấy đang muốn gì đây?
“Thật ra chủ tịch Lục đang nói gì tôi không hiểu gì cả. Nhạc Lam mang họ Lâm cùng họ với tôi nên mới nhận tôi làm anh kết nghĩa.Còn chuyện trước đây bà ấy mang họ gì tôi làm sao biết được. Nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép.”
“Mang danh là cậu, chẳng lẽ ông không muốn cháu gái của mình tìm lại gia đình thật sự của em ấy sao?”
“Đây là Lý Thiên Kỳ, cháu gái anh. Con bé là con của chị ấy đấy!”
Vừa nói Lục Cảnh Thần vừa chỉ về hướng Lục Thiên Vân. Con gái của chị ấy sao? Vậy mấy ngày qua mình đã hiểu lầm anh ấy sao? Nhưng nếu là cháu gái sao anh ấy không nói cho cô biết sớm, để cô mấy ngày qua… Trời ạ, may mà không ai biết mình đang ghen với cháu gái của anh ấy, nếu không thì không biết chui vào đâu mà trốn nữa. Lục Cảnh Thần thấy cô ngượng đến đỏ mặt thì vô cùng thích thú kề sát vào tai cô nói khẽ.
“Thế nào, anh giới thiệu như vậy đã hài lòng chưa?”
“Lục Cảnh Thần anh chờ đó, món nợ này em sẽ tính với anh sau.”
Lạc Tử Yên quay sang Thiên Kỳ nở nụ cười gượng gạo.
“Đương nhiên chị nhớ rồi, một người xinh xắn lại hoạt bát như em sao chị có thể quên được chứ!”
“Thật sao? Chị… à không, bây giờ phải gọi là mợ út mới đúng chứ phải không cậu út?”
Thiên Kỳ vừa nói vừa đưa ánh mắt trêu chọc nhìn về phía Lục Cảnh Thần, anh chẳng những không cảm giác ngượng mà còn vênh mặt nhìn Thiên Kỳ nói.
“Hiểu chuyện đấy! Không uổng công cậu bấy lâu dạy dỗ con.”
“Hơ! Ông ngoại và mẹ xem đi, chưa gì đã lên mặt thế rồi. Con chưa từng thấy cậu út còn có bộ mặt này đấy! Mợ út, sao mợ có thể thích được một người vừa lạnh lùng lại kiêu căng như cậu út vậy ạ? Đáng ghét chết được.”
“Vừa nói gì thế? Nói lại xem!”
“Cháu… cháu có nói gì đâu!”
Sau bữa cơm đầm ấm ở Lục gia, Lạc Tử Yên trở về nhà mình bước đến căn phòng nhỏ ở tầng thượng. Ngước nhìn lên bàn thờ của mẹ mình trong lòng cô với biết bao nhiêu câu hỏi muốn được thốt ra, nhưng giờ có hỏi thì ai sẽ trả lời cho cô đây!
Cầm trong tay sợi dây chuyền nữa mảnh ngọc bội cắt đôi, Lạc Tử Yên lại trầm ngâm suy nghĩ. Ngước mắt nhìn lên di ảnh của mẹ mình cô nói.
“Mẹ, sao mẹ không nói cho con biết sợi dây chuyền này có ý nghĩa gì với con? Nếu ba con không phải là Lạc Quân Minh thì ba con là ai? Ông ấy giờ ở đâu? Sao từng ấy năm như vậy mà vẫn không một lần tìm kiếm chúng ta chứ!”
Không một câu trả lời cho cô, Lạc Tử Yên cảm giác cô đơn đến lạc lõng. Cô ước gì mẹ vẫn còn sống và ở cạnh bên cô, để có thể nói cho cô biết những gì cô muốn biết. Chia sẻ với cô những niềm vui nổi buồn mà cả hai mẹ con từng trải qua. Nhưng điều ước thì mãi vẫn chỉ là điều ước và không bao giờ thành hiện thực. Cô đã không còn mẹ, mất đi người thân duy nhất từ lúc tuổi còn chưa lên mười. Ai có thể nói cho cô biết cô còn có ai là người thân không?
Xoay mảnh ngọc bội lại, Lạc Tử Yên khẽ nhíu mày nhìn thật kỹ ký tự được khắc trên đó.NN ý là gì? Tại sao lại có ba chữ cái mà không phải là tên rõ ràng của một ai đó để cô có thể tìm hiểu rõ hơn chứ! Nếu đó là tên của một người, thì người đó chắc chắn không phải là mẹ. Người đó có thể là ai đây!
…****************…
Tại phòng VIP một nhà hàng sang trọng. Lục Cảnh Thần đến khá sớm hơn giờ hẹn, bởi trong lòng anh có chút nôn nóng muốn biết điều mình suy nghĩ có đúng không. Cánh cửa phòng mở ra, Lâm Ngạn Tổ không nhanh không chậm bước vào bên trong nỡ nụ cười thân thiện nhìn Lục Cảnh Thần lên tiếng.
“Chủ tịch Lục đến rồi sao? Cậu đến sớm thật đấy! Tôi cố tình đi sớm hơn giờ hẹn mười phút vậy mà cậu lại đến sớm hơn tôi, xem ra chủ tịch Lục đây rất coi trọng cuộc hẹn này.”
“Đúng vậy, Lâm tổng mời ông ngồi.”
Lâm Ngạn Tổ chầm chậm ngồi xuống ghế, đưa ánh mắt dò xét nhìn Lục Cảnh Thần lên tiếng hỏi.
“Không biết chủ tịch Lục hẹn tôi ra đây có việc gì?”
“Tôi có một chút chuyện riêng tư liên quan đến Tử Yên muốn hỏi Lâm tổng, ông có thể dành cho tôi chút thời gian được không?”
“Chuyện riêng tư của Tử Yên? Không biết chủ tịch Lục muốn hỏi chuyện gì?”
“Tôi muốn hỏi ông về chuyện của mẹ Tử Yên, Đông Phương Nhạc Lam. “
Nghe Lục Cảnh Thần nhắc đến bốn chữ Đông Phương Nhạc Lam ánh mắt Lâm Ngạn Tổ khẽ động. Đôi hàng lông mày ông hơi nhíu lại nhìn Lục Cảnh Thần như dò xét. Vì sao cậu ta lại gọi mẹ của Tử Yên là Đông Phương Nhạc Lam mà không phải là Lâm Nhạc Lam? Chẳng lẽ cậu ấy biết chuyện gì sao?
“Chủ tịch Lục hình như có nhầm lẫn thì phải, mẹ của Tử Yên họ Lâm không phải họ Đông Phương. Cậu muốn biết chuyện gì về bà ấy?”
“Đúng là bà ấy họ Lâm, nhưng trước đây khi chưa bước chân đến thành phố này bà ấy lại mang họ Đông Phương. Tôi nói đúng chứ?”
Lâm Ngạn Tổ vẫn giữ vẻ mặt bình thản nhìn anh. Tại sao cậu ấy lại biết những chuyện này? Chuyện này ngoài mình và Lạc Quân Minh ra kể cả Tử Yên cũng không biết, vậy vì sao cậu ấy lại biết? Cậu ấy đang muốn gì đây?
“Thật ra chủ tịch Lục đang nói gì tôi không hiểu gì cả. Nhạc Lam mang họ Lâm cùng họ với tôi nên mới nhận tôi làm anh kết nghĩa.Còn chuyện trước đây bà ấy mang họ gì tôi làm sao biết được. Nếu không còn chuyện gì nữa tôi xin phép.”
“Mang danh là cậu, chẳng lẽ ông không muốn cháu gái của mình tìm lại gia đình thật sự của em ấy sao?”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương