Kế Hoạch Cưa Đổ Cậu Của Bạn Trai Cũ
Chương 68
Lâm Ngạn Tổ khựng lại trước câu nói của Lục Cảnh Thần. Vẻ mặt trầm ngâm có chút phức tạp ông quay lại nhìn Lục Cảnh Thần, rốt cuộc cậu ấy biết được những gì? Thật sự muốn tìm nguồn gốc cho Tử Yên hay có mục đích khác.
“Tôi không hiểu chủ tịch Lục đang nói gì. Tử Yên là con gái của Nhạc Lam và bà ấy đã mất, gia đình mà chủ tịch Lục nói tôi không hiểu là gia đình nào?”
“Tôi biết Lâm tổng đang muốn bảo vệ cho Tử Yên nên không muốn nói ra, nhưng Lâm tổng cũng nên suy nghĩ một điều dù là bảo vệ thì cũng phải để cô ấy tìm về nguồn cội. Hiện tại ông có thể che dấu thân phận của cô ấy nhưng không có nghĩa là có thể che dấu cả đời. Tử Yên bây giờ đã không còn mẹ, chẳng lẽ ông muốn cô ấy cả đời cũng không biết được thân thế và cha của mình là ai sao?”
Lâm Ngạn Tổ lại rơi vào im lặng. Không phải ông không muốn nói với Tử Yên, nhưng ông đã nhận lời Nhạc Lam mãi mãi đến khi chết ông cũng sẽ không nói ra cho bất kỳ ai biết thân phận thật sự của Tử Yên. Nhạc Lam vô cùng hận người đàn ông phản bội kia, bà không muốn con mình biết được chuyện con mình có một người cha bội bạc. Bao nhiêu năm qua thấy Tử Yên sống trong sự ghẻ lạnh của Lạc Quân Minh, ông rất muốn nói cho Tử Yên biết nhưng lại không thể trái lời với Nhạc Lam. Bây giờ Lạc Quân Minh cũng đã lật bài ngửa và bỏ mặt Tử Yên, ông thật sự cũng không biết nên làm sao cho đúng.
“Có những chuyện không phải nói hết ra là lựa chọn tốt.”
“Nhưng cũng có những chuyện che dấu là sự sai lầm không thể sửa được sau này. Tôi sẽ cho ông thời gian một ngày để suy nghĩ, tôi hy vọng Lâm tổng sẽ không làm tôi thất vọng về quyết định của mình.”
Lục Cảnh Thần nói xong đứng lên rời đi. Lâm Ngạn Tổ vẫn đứng đó với bao nhiêu suy nghĩ đắn đo, rốt cuộc nên làm sao thì tốt đây!
…****************…
Trung tâm thương mại G, Lạc Tử Yên cùng Lâm Ngạn Tử đang mua sắm, thấy sắc mặt Ngạn Tử hôm nay không mấy vui Tử Yên lên tiếng hỏi.
“Chẳng phải rủ mình đi mua sắm sao? Cậu mặt ủ mày ê như vậy là sao chứ! Có chuyện gì à?”
“Cũng không có gì, chỉ là mình sắp đính hôn rồi.”
Nghe Ngạn Tử nói Tử Yên kinh ngạc đến mức làm rơi luôn chiếc túi xách trong tay. Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Tử Yên lên tiếng hỏi.
“Cậu nói gì, đính hôn sao? Nhưng với ai?”
“Với Trình Hữu Thanh của Trình gia, cậu chắc hẳn biết anh ta nhỉ?”
Trình Hữu Thanh! Làm sao cô không biết anh ta cho được. Trước đây khi cô còn chưa quen Lục Cảnh Thần đã nghe tin đồn anh ta và Lục Cảnh Thần có mối quan hệ thân thiết hơn cả tình bạn, còn có lời đồn hai người là tình yêu đồng giới vì cả hai đều không gần phụ nữ. Sao đùng một cái anh ta lại trở thành hôn phu của Ngạn Tử thế này.
“Cậu quen biết anh ta từ khi nào mà mình chưa từng nghe cậu nhắc đến vậy? Đùng một cái đã đính hôn rồi.”
“Thật ra mình chỉ mới biết anh ta gần đây khi trở về nước thôi. Nhưng cũng vì một số chuyện hiểu lầm khó giải thích nên mình và anh ta thỏa thuận với nhau là sẽ đính hôn để qua mắt gia đình, để cả hai không bị hối thúc đi xem mắt nữa.”
“Sao lại giống như trong phim thế? Hợp đồng hôn nhân sao?”. Truyện Võng Du
“Mình thật sự hết cách rồi. Tất cả cũng tại mình nhanh mồm nhanh miệng nên tự hại thân, giờ muốn rút lại lời nói cũng không được. Cậu nói xem mình có thê thảm không chứ!”
“Cậu bảo mình nên nói thế nào với cậu đây! Hôn nhân không tình yêu thì hạnh phúc kiểu gì? Sao cậu lại mạo hiểm như vậy chứ, chỉ mới biết anh ta không lâu mà cậu lại đồng ý thỏa thuận với anh ta như thế. Lỡ như anh ta không giữ lời thỏa thuận thì cậu làm sao hả?”
Lời nói của Tử Yên làm Ngạn Tử càng hoang mang hơn, rốt cuộc hôm đó cô làm sao lại đồng ý với anh ta chuyện này vậy chứ! Giờ làm sao đây? Nhìn nét mặt hoang mang của Ngạn Tử, Tử Yên nhìn cô nghiêm túc hỏi.
“Ngạn Tử cậu bình tĩnh nghe mình hỏi này, trong mắt cậu anh ta là người như thế nào? Anh ta có giống với một người dễ trở mặt không?”
Ngạn Tử bình tâm suy nghĩ lại câu hỏi của Tử Yên. Trình Hữu Thanh tuy là có chút lạnh lùng lẫn vô cảm, nhưng thực chất thì cũng rất ấm áp và tâm lý. Tuy ngoài mặt lúc nào cũng nói lời khó nghe, nhưng nội tâm lại rất biết quan tâm và suy nghĩ cho người khác. Ngoại trừ lần đầu tiên…
“Anh ta tuy miệng lưỡi có chút không thành thật nhưng đối với mình rất tốt. Nói tóm lại mình thấy anh ta có thể tin tưởng được.”
“Nếu vậy sao cậu không thử suy nghĩ nghiêm túc với anh ta thử xem, biết đâu hai người từ tình giả thành thật thì sao?”
“Nghiêm túc sao?”
“Đúng thế! Nếu như trong mắt cậu anh ta là một người đàn ông tốt, và anh ta đối với cậu cũng biết quan tâm và lo lắng cho cậu. Vậy tại sao hai người không thử nghiêm túc cho nhau một cơ hội đi!”
“Tôi không hiểu chủ tịch Lục đang nói gì. Tử Yên là con gái của Nhạc Lam và bà ấy đã mất, gia đình mà chủ tịch Lục nói tôi không hiểu là gia đình nào?”
“Tôi biết Lâm tổng đang muốn bảo vệ cho Tử Yên nên không muốn nói ra, nhưng Lâm tổng cũng nên suy nghĩ một điều dù là bảo vệ thì cũng phải để cô ấy tìm về nguồn cội. Hiện tại ông có thể che dấu thân phận của cô ấy nhưng không có nghĩa là có thể che dấu cả đời. Tử Yên bây giờ đã không còn mẹ, chẳng lẽ ông muốn cô ấy cả đời cũng không biết được thân thế và cha của mình là ai sao?”
Lâm Ngạn Tổ lại rơi vào im lặng. Không phải ông không muốn nói với Tử Yên, nhưng ông đã nhận lời Nhạc Lam mãi mãi đến khi chết ông cũng sẽ không nói ra cho bất kỳ ai biết thân phận thật sự của Tử Yên. Nhạc Lam vô cùng hận người đàn ông phản bội kia, bà không muốn con mình biết được chuyện con mình có một người cha bội bạc. Bao nhiêu năm qua thấy Tử Yên sống trong sự ghẻ lạnh của Lạc Quân Minh, ông rất muốn nói cho Tử Yên biết nhưng lại không thể trái lời với Nhạc Lam. Bây giờ Lạc Quân Minh cũng đã lật bài ngửa và bỏ mặt Tử Yên, ông thật sự cũng không biết nên làm sao cho đúng.
“Có những chuyện không phải nói hết ra là lựa chọn tốt.”
“Nhưng cũng có những chuyện che dấu là sự sai lầm không thể sửa được sau này. Tôi sẽ cho ông thời gian một ngày để suy nghĩ, tôi hy vọng Lâm tổng sẽ không làm tôi thất vọng về quyết định của mình.”
Lục Cảnh Thần nói xong đứng lên rời đi. Lâm Ngạn Tổ vẫn đứng đó với bao nhiêu suy nghĩ đắn đo, rốt cuộc nên làm sao thì tốt đây!
…****************…
Trung tâm thương mại G, Lạc Tử Yên cùng Lâm Ngạn Tử đang mua sắm, thấy sắc mặt Ngạn Tử hôm nay không mấy vui Tử Yên lên tiếng hỏi.
“Chẳng phải rủ mình đi mua sắm sao? Cậu mặt ủ mày ê như vậy là sao chứ! Có chuyện gì à?”
“Cũng không có gì, chỉ là mình sắp đính hôn rồi.”
Nghe Ngạn Tử nói Tử Yên kinh ngạc đến mức làm rơi luôn chiếc túi xách trong tay. Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt Tử Yên lên tiếng hỏi.
“Cậu nói gì, đính hôn sao? Nhưng với ai?”
“Với Trình Hữu Thanh của Trình gia, cậu chắc hẳn biết anh ta nhỉ?”
Trình Hữu Thanh! Làm sao cô không biết anh ta cho được. Trước đây khi cô còn chưa quen Lục Cảnh Thần đã nghe tin đồn anh ta và Lục Cảnh Thần có mối quan hệ thân thiết hơn cả tình bạn, còn có lời đồn hai người là tình yêu đồng giới vì cả hai đều không gần phụ nữ. Sao đùng một cái anh ta lại trở thành hôn phu của Ngạn Tử thế này.
“Cậu quen biết anh ta từ khi nào mà mình chưa từng nghe cậu nhắc đến vậy? Đùng một cái đã đính hôn rồi.”
“Thật ra mình chỉ mới biết anh ta gần đây khi trở về nước thôi. Nhưng cũng vì một số chuyện hiểu lầm khó giải thích nên mình và anh ta thỏa thuận với nhau là sẽ đính hôn để qua mắt gia đình, để cả hai không bị hối thúc đi xem mắt nữa.”
“Sao lại giống như trong phim thế? Hợp đồng hôn nhân sao?”. Truyện Võng Du
“Mình thật sự hết cách rồi. Tất cả cũng tại mình nhanh mồm nhanh miệng nên tự hại thân, giờ muốn rút lại lời nói cũng không được. Cậu nói xem mình có thê thảm không chứ!”
“Cậu bảo mình nên nói thế nào với cậu đây! Hôn nhân không tình yêu thì hạnh phúc kiểu gì? Sao cậu lại mạo hiểm như vậy chứ, chỉ mới biết anh ta không lâu mà cậu lại đồng ý thỏa thuận với anh ta như thế. Lỡ như anh ta không giữ lời thỏa thuận thì cậu làm sao hả?”
Lời nói của Tử Yên làm Ngạn Tử càng hoang mang hơn, rốt cuộc hôm đó cô làm sao lại đồng ý với anh ta chuyện này vậy chứ! Giờ làm sao đây? Nhìn nét mặt hoang mang của Ngạn Tử, Tử Yên nhìn cô nghiêm túc hỏi.
“Ngạn Tử cậu bình tĩnh nghe mình hỏi này, trong mắt cậu anh ta là người như thế nào? Anh ta có giống với một người dễ trở mặt không?”
Ngạn Tử bình tâm suy nghĩ lại câu hỏi của Tử Yên. Trình Hữu Thanh tuy là có chút lạnh lùng lẫn vô cảm, nhưng thực chất thì cũng rất ấm áp và tâm lý. Tuy ngoài mặt lúc nào cũng nói lời khó nghe, nhưng nội tâm lại rất biết quan tâm và suy nghĩ cho người khác. Ngoại trừ lần đầu tiên…
“Anh ta tuy miệng lưỡi có chút không thành thật nhưng đối với mình rất tốt. Nói tóm lại mình thấy anh ta có thể tin tưởng được.”
“Nếu vậy sao cậu không thử suy nghĩ nghiêm túc với anh ta thử xem, biết đâu hai người từ tình giả thành thật thì sao?”
“Nghiêm túc sao?”
“Đúng thế! Nếu như trong mắt cậu anh ta là một người đàn ông tốt, và anh ta đối với cậu cũng biết quan tâm và lo lắng cho cậu. Vậy tại sao hai người không thử nghiêm túc cho nhau một cơ hội đi!”
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương