Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Chương 4: Bị Bắt Lại
Phòng bệnh của Cố Khang.
Cố Noãn nhìn xem người nằm trên giường bệnh, khuôn mặt già nua đi mấy tuổi, cánh môi cô run run: “Ba, con về rồi, ba thấy sao rồi?”
Cố Khang cũng có chút kích động: “Noãn Noãn, con về là tốt rồi, đừng giận gì Trần nữa, lần sau có muốn ra ngoài chơi thì nói trước với ba, hơn một tháng qua con đi đâu vậy?”
Xem ra, ba cô cũng không biết chuyện Cố Minh Châu làm với cô.
Nhưng cô cũng nghẹn ngào mà không có cách nào nói một tháng qua cô gặp phải chuyện gì, chỉ sợ ba cô chịu không nổi kích thích.
“Ba, là con không tốt, làm ba lo lắng.”
Hai cha con trò chuyện đến trưa, Thẩm Quân Châu mang cơm đến. Cố Noãn mở hộp cháo ra, cẩn thận đổ ra đưa cho Cố Khang.
Thẩm Quân Châu ráp đồ ăn bỏ vào hộp cơm nói: “Noãn Noãn, em cũng ăn đi. Bác sĩ nói em bị thiếu máu, đã lớn như vậy lại không biết chăm sóc mình thật tốt.”
Cố Noãn gật đầu: “Tôi biết rồi, anh cũng ăn đi.”
Thẩm Quân Châu gắp thêm mấy miếng sườn của phần mình qua cho cô: “Đừng chỉ nói biết rồi, rồi lại không chịu ăn, em nhanh ăn đi, em xem đi, một tháng này làm sao lại gầy đi nhiều như vậy.”
Nói xong, Thẩm Quân Châu bỏ đũa xuống và âu yếm chạm vào má cô.
Cố Noãn mỉm cười và gắp miếng thịt cho vào miệng.
Cố Khang ánh mắt phức tạo nhìn hai người, sau đó thở dài.
Cố Noãn ở phòng bệnh của Cố Khang cho đến tận khuya, sau đó được Thẩm Quân Châu bế về phòng bệnh của cô.
Đến chiều hôm sau, Cố Noãn vẫn đến phòng bệnh của Cố Khang, sau khi đi ra ngoài lấy chút nước nóng, quay lại liền nhìn thấy Trần Linh.
Bà ta hiển nhiên rất kinh ngạc, sau đó lại tức giận: “Cố Noãn, sao mày…lại ở đây? Mày đã đi đâu lâu như vậy, cũng không biết nói với trong nhà một câu?”
Cố Noãn hạ mí mắt, lặng lẽ đi vào phòng bệnh, đặt bình nước nóng lên bàn, bình tình nói: “Tôi đến đây để gặp ba tôi.”
Sắc mặt Trần Linh tái nhợt: “Mày nói chuyện với người lớn như vậy sao? Thời gian qua mày đi đâu?”
Cố Noãn đưa mắt nhìn bà ta: “Ba đang ngủ, có gì ra ngoài nói. Tôi trong mấy ngày qua… xảy ra chuyện gì với tôi, chẳng lẽ bà không biết à?”
Trần Linh cau mày, nhìn Thẩm Quân Châu giọng nói dịu dàng: “Quân Châu à, con mau về nhà nhanh đi, Minh Châu đang đợi con.”
Cố Noãn vừa chạm tay vào cánh cửa, nghe Trần Linh nói, quay đầu nhìn bà ta, sau đó ánh mắt rơi trên thân ảnh tuấn tú.
Cô chợt nhớ tới giọng nói sáng hôm đó, dường như có chút quen thuộc.
Cô nhìn Thẩm Quân Châu, nhất thời không thể tin được, sau một tháng, chuyện gì đã xảy ra.
Giọng của Trần Linh sắc bén: “Quân Châu, hôn sự của con và Minh Châu nên chuẩn bị tốt một chút, dù sao Minh Châu cũng đang mang thai con của con.”
Trần Linh nói xong liếc nhìn Cố Noãn.
Cố Noãn xoay người, kéo cửa đi ra ngoài.
Thẩm Quân Châu tiến lên mấy bước gọi: “Noãn Noãn.”
Cố Noãn đóng cửa lại, cũng nghe Trần Linh nói thêm: “Quân Châu à, Minh Châu mang thai, thèm ăn táo chua, lúc nãy mẹ có mua một ít, con mang về cho con bé đi.”
Cố Noãn chạy nhanh về phía trước giống như bị điên, vô tình tông phải ai đó trên đường, chỉ cúi đầu xin lỗi và không dừng lại.
Cho đến khi cô không còn chạy được, ngồi trên hàng ghế dài dưới tán cây, những tia nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá chiếu vào mặt cô.
Dù ánh nắng rất ấm áp nhưng lúc này trái tim cô như tro tàn.
Dù là bị cầm tù một tháng, đối mặt với cô đơn và người đàn ông bí ẩn khiến cô sợ hãi, cô chưa từng cảm thấy bất lực như hiện tại.
Người đàn ông mà cô từng hy vọng, người mang cho cô sự ấm áp và ánh sáng đã phản bội mối quan hệ giữa họ và đến với em gái cô chỉ sau một tháng.
Cố Noãn chạm tay vào mắt mình, khô khốc và không hề có giọt nước mắt nào, hóa ra cô có thể mạnh mẽ đến như vậy.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Cố Noãn vừa đứng lên, cảm thấy choáng váng, xoa xoa thái dương nhưng mí mắt lại ngày càng nặng trĩu…
Ý thức dần dần mất đi.
Đứng cách đó không xa, có hai người đàn ông mặc đồ đen sải bước đi tới.
Một người bế Cố Noãn lên, có chút không biết phải làm sao nhìn người kia: “Chúng ta nên làm sao giờ?”
“Không biết, ông chut chỉ nói đi theo cô ấy, cũng không nói phải làm gì khi gặp tình huống này.”
……
Bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn người đàn ông đứng ở hành lang với khí tức lạnh lẽo: “Tình trạng của cô gái này không tốt lắm, suy dinh dưỡng nghiêm trọng, thiếu máu và sốt cao, chúng tôi đã truyền dịch cho cô ấy, ngày mai sẽ tỉnh lại.”
Lục Hàn Thâm gật đầu một cái, đi vào phòng bệnh.
Nhìn cô gái gầy gò nằm trên giường bệnh, cánh môi tái nhợt, gương mặt không một chút huyết sắc.
Lục Hàn Thâm không mang mặt nạ, gương mặt tuấn tú lãnh đạm nhưng ánh mắt hơi gợn sóng.
Anh đứng bên cạnh giường bệnh, bóng dáng cao lớn của anh đổ lên gương mặt cô.
“Tôi chỉ mới thả cô đi ba ngày thôi, cô liền tự mình mang về một bộ dạng chật vật. Xem ra, tôi không nên thả cô đi.”
……
Cố Noãn tỉnh lại, nhìn thấy mình đang nằm trên giường bệnh, nhưng đây không phải là giường bệnh ban đầu của mình, có vẻ có ai đó tốt bụng đã đưa cô vào bệnh viện khi cô ngất đi.
Y tá đi vào, nhìn thấy Cố Niệm tỉnh lại liền nói: “Cô tỉnh rồi à, hôm qua cô ngất xỉu, chồng của cô đã đưa cô đến bệnh viện.”
“Chồng của tôi?” - Cố Noãn lắc đầu: “Cô nhầm rồi.”
Cô nghĩ y tá đang nhắc đến Thẩm Quân Châu, bây giờ cô không muốn có chút liên quan đến anh ta.
Y tá thấy cô đáp, nghĩ hai vợ chồng cãi nhau, không nói gì, bưng khay thuốc đi ra ngoài.
Sau vài phút, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, là người làm bị câm ở trên đảo.
Nhìn thấy bà ấy đi vào, Cố Noãn lùi lại, ngay lập tức rút kim truyền dịch, không kịp mang giày mà lao ra khỏi cửa phòng bệnh.
Bên ngoài không có vệ sĩ.
Cô vội vàng chạy về phía trước, chạy đến thang máy, nhìn thấy người làm chạy đuổi theo, cô nghiến răng nghiến lợi tiếp tục bỏ chạy, hướng về nơi đông đúc.
Chính Lục Hàn Thâm đã đưa cô vào bệnh viện.
Nghĩ tới chuyện một tháng trước, đáy lòng cô run rẩy, hắn ta chẳng phải nói rằng để cho cô đi sao?
Cô không bao giờ tin hắn ta chỉ tình cờ thấy cô ngất xỉu mà giúp đỡ.
Đang chạy, cơ thể đột nhiên va vào một bức tường thịt.
Nhìn thấy chiếc mặt nạ bạc khiến toàn thân cô lạnh buốt, cô muốn quay người bỏ chạy nhưng đã bị bàn tay của hắn chặn lại.
“Anh muốn làm gì, thả tôi ra.” - Cố Noãn ra sức giãy giụa.
“Khốn kiếp, không phải anh đã nói thả tôi đi sao?”
“Sao anh lại không giữ lời?”
“Khốn nạn, biến thái, ác ma.”
Cố Noãn giãy giụa mệt mỏi, người đàn ông chẳng đáp lại một câu, bàn chân bước về phía phòng bệnh.
Lục Hàn Thâm đặt cô lên giường bệnh, liếc nhìn lỗ kim trên mu bàn tay đang chảy máu và đôi chân trần của cô.
Anh hơi cúi người, dùng ngón tay lạnh lẽo khống chế cằm của cô, kéo cô ngẩng mặt lên, nhìn vào khuôn mặt gầy gò đẫm nước mắt, nở nụ cười vô cảm: “Thế nào, cảm thấy ủy khuất, thì ra trong lòng cô tôi là như vậy, sao không tiếp tục mắng nữa.”
Cố Noãn nhìn hắn, nói từng chữ: “Ở trong lòng tôi, anh chính là một thứ mặt người dạ thú chỉ có thể ép buộc người khác.”
“Ép buộc, haha.” - Hắn cúi đầu, hơi thở nóng ấm phả vào tai cô: “Tôi nhớ đêm đó cô cũng rất hưởng thụ mà.”
Vô sỉ.
Cố Noãn toàn thân căng cứng, che tai mình lại, thanh ầm khàn đi gầm lên: “Buông tôi ra.”
Chính hắn là kẻ đã hủy hoại cuộc đời của cô.
Cô quay mặt sang, hung hăng cắn mạnh lên tay của Lục Hàn Thâm.
Nhưng hắn không hề rút tay lại.
Cố Noãn cảm giác trên môi và răng mình thoang thoảng mùi máu, cô vội nhả ra, trên tay của hắn còn lưu lại hai vết răng đang túa máu.
Lục Hàn Thâm rút khăn giấy, thản nhiên lau đi: “Cô nhớ kỹ, đàn ông và phụ nữ làm tình không có cái gọi là ép buộc, thân thể của cô thành thật hơn cô nhiều.”
Cố Noãn biết rõ hắn đang làm nhục cô.
Cố Noãn cúi đầu bật khóc, hai bờ vai run rẩy: “Lục tiên sinh, anh thả tôi đi được không? Tôi van xin anh, buông tha cho tôi được không? Anh muốn chơi đùa phụ nữ, tôi tin có rất nhiều cô gái sẵn lòng đồng ý, nhưng mà cầu xin anh hãy thả tôi đi.”
Lục Hàn Thâm đột nhiên chậm rãi cúi đầu, ánh mắt ngang tầm với cô, đôi mắt sâu như vực thẳm, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi đã thả cô đi, ai bảo cô làm cho mình chật vật như vậy? Cho nên tôi đã nhặt cô trở về.”
Nói xong, hắn quay người rời đi, bác sĩ cũng quay lại tiếp tục truyền dịch cho cô.
Người làm bị câm mang đến một bát cháo, ghi vào giấy: “Cố tiểu thư, cô yếu lắm, ăn chút cháo đi.”
Cố Noãn lắc đầu cười khổ: “Con cho là, hắn sẽ thật sự thả con đi, không ngờ chỉ qua mấy ngày, hắn lại bắt con trở lại.”
Cô đoán không nhầm, bên ngoài cửa hiện tại chắc chắn là vệ sĩ.
“Dì An, vì sao đây không phải là giấc mơ, vì sao con còn chưa chịu tỉnh.”
Vừa nói, cô vừa đem khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay.
Cố Noãn nhìn xem người nằm trên giường bệnh, khuôn mặt già nua đi mấy tuổi, cánh môi cô run run: “Ba, con về rồi, ba thấy sao rồi?”
Cố Khang cũng có chút kích động: “Noãn Noãn, con về là tốt rồi, đừng giận gì Trần nữa, lần sau có muốn ra ngoài chơi thì nói trước với ba, hơn một tháng qua con đi đâu vậy?”
Xem ra, ba cô cũng không biết chuyện Cố Minh Châu làm với cô.
Nhưng cô cũng nghẹn ngào mà không có cách nào nói một tháng qua cô gặp phải chuyện gì, chỉ sợ ba cô chịu không nổi kích thích.
“Ba, là con không tốt, làm ba lo lắng.”
Hai cha con trò chuyện đến trưa, Thẩm Quân Châu mang cơm đến. Cố Noãn mở hộp cháo ra, cẩn thận đổ ra đưa cho Cố Khang.
Thẩm Quân Châu ráp đồ ăn bỏ vào hộp cơm nói: “Noãn Noãn, em cũng ăn đi. Bác sĩ nói em bị thiếu máu, đã lớn như vậy lại không biết chăm sóc mình thật tốt.”
Cố Noãn gật đầu: “Tôi biết rồi, anh cũng ăn đi.”
Thẩm Quân Châu gắp thêm mấy miếng sườn của phần mình qua cho cô: “Đừng chỉ nói biết rồi, rồi lại không chịu ăn, em nhanh ăn đi, em xem đi, một tháng này làm sao lại gầy đi nhiều như vậy.”
Nói xong, Thẩm Quân Châu bỏ đũa xuống và âu yếm chạm vào má cô.
Cố Noãn mỉm cười và gắp miếng thịt cho vào miệng.
Cố Khang ánh mắt phức tạo nhìn hai người, sau đó thở dài.
Cố Noãn ở phòng bệnh của Cố Khang cho đến tận khuya, sau đó được Thẩm Quân Châu bế về phòng bệnh của cô.
Đến chiều hôm sau, Cố Noãn vẫn đến phòng bệnh của Cố Khang, sau khi đi ra ngoài lấy chút nước nóng, quay lại liền nhìn thấy Trần Linh.
Bà ta hiển nhiên rất kinh ngạc, sau đó lại tức giận: “Cố Noãn, sao mày…lại ở đây? Mày đã đi đâu lâu như vậy, cũng không biết nói với trong nhà một câu?”
Cố Noãn hạ mí mắt, lặng lẽ đi vào phòng bệnh, đặt bình nước nóng lên bàn, bình tình nói: “Tôi đến đây để gặp ba tôi.”
Sắc mặt Trần Linh tái nhợt: “Mày nói chuyện với người lớn như vậy sao? Thời gian qua mày đi đâu?”
Cố Noãn đưa mắt nhìn bà ta: “Ba đang ngủ, có gì ra ngoài nói. Tôi trong mấy ngày qua… xảy ra chuyện gì với tôi, chẳng lẽ bà không biết à?”
Trần Linh cau mày, nhìn Thẩm Quân Châu giọng nói dịu dàng: “Quân Châu à, con mau về nhà nhanh đi, Minh Châu đang đợi con.”
Cố Noãn vừa chạm tay vào cánh cửa, nghe Trần Linh nói, quay đầu nhìn bà ta, sau đó ánh mắt rơi trên thân ảnh tuấn tú.
Cô chợt nhớ tới giọng nói sáng hôm đó, dường như có chút quen thuộc.
Cô nhìn Thẩm Quân Châu, nhất thời không thể tin được, sau một tháng, chuyện gì đã xảy ra.
Giọng của Trần Linh sắc bén: “Quân Châu, hôn sự của con và Minh Châu nên chuẩn bị tốt một chút, dù sao Minh Châu cũng đang mang thai con của con.”
Trần Linh nói xong liếc nhìn Cố Noãn.
Cố Noãn xoay người, kéo cửa đi ra ngoài.
Thẩm Quân Châu tiến lên mấy bước gọi: “Noãn Noãn.”
Cố Noãn đóng cửa lại, cũng nghe Trần Linh nói thêm: “Quân Châu à, Minh Châu mang thai, thèm ăn táo chua, lúc nãy mẹ có mua một ít, con mang về cho con bé đi.”
Cố Noãn chạy nhanh về phía trước giống như bị điên, vô tình tông phải ai đó trên đường, chỉ cúi đầu xin lỗi và không dừng lại.
Cho đến khi cô không còn chạy được, ngồi trên hàng ghế dài dưới tán cây, những tia nắng lốm đốm xuyên qua kẽ lá chiếu vào mặt cô.
Dù ánh nắng rất ấm áp nhưng lúc này trái tim cô như tro tàn.
Dù là bị cầm tù một tháng, đối mặt với cô đơn và người đàn ông bí ẩn khiến cô sợ hãi, cô chưa từng cảm thấy bất lực như hiện tại.
Người đàn ông mà cô từng hy vọng, người mang cho cô sự ấm áp và ánh sáng đã phản bội mối quan hệ giữa họ và đến với em gái cô chỉ sau một tháng.
Cố Noãn chạm tay vào mắt mình, khô khốc và không hề có giọt nước mắt nào, hóa ra cô có thể mạnh mẽ đến như vậy.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống.
Cố Noãn vừa đứng lên, cảm thấy choáng váng, xoa xoa thái dương nhưng mí mắt lại ngày càng nặng trĩu…
Ý thức dần dần mất đi.
Đứng cách đó không xa, có hai người đàn ông mặc đồ đen sải bước đi tới.
Một người bế Cố Noãn lên, có chút không biết phải làm sao nhìn người kia: “Chúng ta nên làm sao giờ?”
“Không biết, ông chut chỉ nói đi theo cô ấy, cũng không nói phải làm gì khi gặp tình huống này.”
……
Bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh, nhìn người đàn ông đứng ở hành lang với khí tức lạnh lẽo: “Tình trạng của cô gái này không tốt lắm, suy dinh dưỡng nghiêm trọng, thiếu máu và sốt cao, chúng tôi đã truyền dịch cho cô ấy, ngày mai sẽ tỉnh lại.”
Lục Hàn Thâm gật đầu một cái, đi vào phòng bệnh.
Nhìn cô gái gầy gò nằm trên giường bệnh, cánh môi tái nhợt, gương mặt không một chút huyết sắc.
Lục Hàn Thâm không mang mặt nạ, gương mặt tuấn tú lãnh đạm nhưng ánh mắt hơi gợn sóng.
Anh đứng bên cạnh giường bệnh, bóng dáng cao lớn của anh đổ lên gương mặt cô.
“Tôi chỉ mới thả cô đi ba ngày thôi, cô liền tự mình mang về một bộ dạng chật vật. Xem ra, tôi không nên thả cô đi.”
……
Cố Noãn tỉnh lại, nhìn thấy mình đang nằm trên giường bệnh, nhưng đây không phải là giường bệnh ban đầu của mình, có vẻ có ai đó tốt bụng đã đưa cô vào bệnh viện khi cô ngất đi.
Y tá đi vào, nhìn thấy Cố Niệm tỉnh lại liền nói: “Cô tỉnh rồi à, hôm qua cô ngất xỉu, chồng của cô đã đưa cô đến bệnh viện.”
“Chồng của tôi?” - Cố Noãn lắc đầu: “Cô nhầm rồi.”
Cô nghĩ y tá đang nhắc đến Thẩm Quân Châu, bây giờ cô không muốn có chút liên quan đến anh ta.
Y tá thấy cô đáp, nghĩ hai vợ chồng cãi nhau, không nói gì, bưng khay thuốc đi ra ngoài.
Sau vài phút, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra, là người làm bị câm ở trên đảo.
Nhìn thấy bà ấy đi vào, Cố Noãn lùi lại, ngay lập tức rút kim truyền dịch, không kịp mang giày mà lao ra khỏi cửa phòng bệnh.
Bên ngoài không có vệ sĩ.
Cô vội vàng chạy về phía trước, chạy đến thang máy, nhìn thấy người làm chạy đuổi theo, cô nghiến răng nghiến lợi tiếp tục bỏ chạy, hướng về nơi đông đúc.
Chính Lục Hàn Thâm đã đưa cô vào bệnh viện.
Nghĩ tới chuyện một tháng trước, đáy lòng cô run rẩy, hắn ta chẳng phải nói rằng để cho cô đi sao?
Cô không bao giờ tin hắn ta chỉ tình cờ thấy cô ngất xỉu mà giúp đỡ.
Đang chạy, cơ thể đột nhiên va vào một bức tường thịt.
Nhìn thấy chiếc mặt nạ bạc khiến toàn thân cô lạnh buốt, cô muốn quay người bỏ chạy nhưng đã bị bàn tay của hắn chặn lại.
“Anh muốn làm gì, thả tôi ra.” - Cố Noãn ra sức giãy giụa.
“Khốn kiếp, không phải anh đã nói thả tôi đi sao?”
“Sao anh lại không giữ lời?”
“Khốn nạn, biến thái, ác ma.”
Cố Noãn giãy giụa mệt mỏi, người đàn ông chẳng đáp lại một câu, bàn chân bước về phía phòng bệnh.
Lục Hàn Thâm đặt cô lên giường bệnh, liếc nhìn lỗ kim trên mu bàn tay đang chảy máu và đôi chân trần của cô.
Anh hơi cúi người, dùng ngón tay lạnh lẽo khống chế cằm của cô, kéo cô ngẩng mặt lên, nhìn vào khuôn mặt gầy gò đẫm nước mắt, nở nụ cười vô cảm: “Thế nào, cảm thấy ủy khuất, thì ra trong lòng cô tôi là như vậy, sao không tiếp tục mắng nữa.”
Cố Noãn nhìn hắn, nói từng chữ: “Ở trong lòng tôi, anh chính là một thứ mặt người dạ thú chỉ có thể ép buộc người khác.”
“Ép buộc, haha.” - Hắn cúi đầu, hơi thở nóng ấm phả vào tai cô: “Tôi nhớ đêm đó cô cũng rất hưởng thụ mà.”
Vô sỉ.
Cố Noãn toàn thân căng cứng, che tai mình lại, thanh ầm khàn đi gầm lên: “Buông tôi ra.”
Chính hắn là kẻ đã hủy hoại cuộc đời của cô.
Cô quay mặt sang, hung hăng cắn mạnh lên tay của Lục Hàn Thâm.
Nhưng hắn không hề rút tay lại.
Cố Noãn cảm giác trên môi và răng mình thoang thoảng mùi máu, cô vội nhả ra, trên tay của hắn còn lưu lại hai vết răng đang túa máu.
Lục Hàn Thâm rút khăn giấy, thản nhiên lau đi: “Cô nhớ kỹ, đàn ông và phụ nữ làm tình không có cái gọi là ép buộc, thân thể của cô thành thật hơn cô nhiều.”
Cố Noãn biết rõ hắn đang làm nhục cô.
Cố Noãn cúi đầu bật khóc, hai bờ vai run rẩy: “Lục tiên sinh, anh thả tôi đi được không? Tôi van xin anh, buông tha cho tôi được không? Anh muốn chơi đùa phụ nữ, tôi tin có rất nhiều cô gái sẵn lòng đồng ý, nhưng mà cầu xin anh hãy thả tôi đi.”
Lục Hàn Thâm đột nhiên chậm rãi cúi đầu, ánh mắt ngang tầm với cô, đôi mắt sâu như vực thẳm, giọng nói lạnh lẽo: “Tôi đã thả cô đi, ai bảo cô làm cho mình chật vật như vậy? Cho nên tôi đã nhặt cô trở về.”
Nói xong, hắn quay người rời đi, bác sĩ cũng quay lại tiếp tục truyền dịch cho cô.
Người làm bị câm mang đến một bát cháo, ghi vào giấy: “Cố tiểu thư, cô yếu lắm, ăn chút cháo đi.”
Cố Noãn lắc đầu cười khổ: “Con cho là, hắn sẽ thật sự thả con đi, không ngờ chỉ qua mấy ngày, hắn lại bắt con trở lại.”
Cô đoán không nhầm, bên ngoài cửa hiện tại chắc chắn là vệ sĩ.
“Dì An, vì sao đây không phải là giấc mơ, vì sao con còn chưa chịu tỉnh.”
Vừa nói, cô vừa đem khuôn mặt chôn trong lòng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương