Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn

Chương 5: Cô không phải Cố Minh Châu.



Buổi tối, Cố Noãn mệt mỏi ngủ rất sớm.

Dì An vừa chỉnh lại mền cho Cố Noãn muốn đi ra ngoài thì cửa phòng bị đẩy ra, nhìn thấy Lục Hàn Thâm đi vào, bà liếc nhìn cô gái tuy đã ngủ thiếp đi nhưng nước mắt vẫn không khô kịp ở bờ mi.

Đi đến trước mặt Lục Hàn Thâm, do dự một chút, dì An ra dấu: “Mặc Thần, con thả Cố tiểu thư đi.”

Lục Hàn Thâm cười thật sâu, khóe mắt lạnh lùng: “Dì An, sau này đừng nói những lời như vậy nữa.”

Dì An cúi đầu: “Nhưng Cố tiểu thư có thể vô tội.”

“Vô tội?” - Nụ cười trên môi anh càng sâu hơn: “Tử An còn chưa tỉnh lại, dì ở đây nói với con cô ta vô tội?”

Dì An trầm mặc, cúi đầu đi ra ngoài.

Hắn đi đến bên giường, nhìn người phụ nữ nằm yên tĩnh trên giường, đôi mắt vẫn ướt, dường như khi ngủ vẫn muốn khóc.

…..

Cố Noãn tỉnh lại vào lúc 9h tối.

Mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông ngồi ở bên giường, cô quay người đi, trong lòng ảo não, tại sao cô không ngủ đến sáng.

Cô muốn nhắm mắt lại giả vờ ngủ thì nghe được thanh âm bên tai: “Tỉnh?”

Sau đó giọng nói như ra lệnh: “Ngồi dậy ăn cháo.”

Cố Noãn ngồi dậy, nhìn hắn, thanh âm khàn đi: “Anh không phải nói sẽ thả tôi đi, vì sao lại nhốt tôi ở đây?”

“Tôi không ăn.” - Cố Noãn cảm xúc gần như sụp đổ, vươn tay hất đổ bát cháo trên tủ đầu giường: “Tôi không phải đồ chơi của anh, tôi có cuộc sống của riêng mình, Lục tiên sinh, trước kia tôi và anh chưa từng gặp mặt, anh vì sao lại không buông tha cho tôi. Anh hủy cuộc đời của tôi, tôi hận anh, anh chính là kẻ biến thái, anh…”

Cô còn chưa nói xong, bàn tay Lục Hàn Thâm đã túm lấy cổ cô, giọng nói của cô đột nhiên nghẹn lại.

Lục Hàn Thâm đến gần cô, mặt nạ bạc lạnh lẽo áp vào má cô, hơi lạnh thấm qua da thịt: “Cô đang chơi trò tuyệt thực với tôi à? Cố Mịnh Châu, cô nhớ kỹ cho tôi, cô chính là tình nhân của Lục Hàn Thâm tôi.”

Cố Minh Châu?

Cô không phải Cố Minh Châu.

Hắn ta đang nhầm cô với Cố Minh Châu phải không? Cô muốn lên tiếng, nhưng bị hắn bóp chặt cổ, không nói được lời nào, hơi thở tắc nghẽn trong giây lát.

Cố Noãn như không thở được và gần như từ bỏ.

Nhắm mắt lại.

Nếu như bị cầm tù, mỗi ngày chịu giày vò, không bằng chết đi.

Cố gia không cần cô.

Thẩm Quân Châu cũng không cần cô.

Giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô.

Hắn buông tay ra, Cố Noãn theo bản năng thở dốc, nheo mắt nói: “Từ hôm nay, tôi không cho phép cô ăn bất cứ thứ gì, tôi ngược lại muốn xem, cô có thể chống chọi được bao lâu.”

Hắn rời đi.

Dì An chạy tới, đỡ Cố Noãn dậy, đặt một chiếc gối sau lưng cô, ghi vào giấy: “Cố tiểu thư, cô không nên chọc giận ngài ấy.”

Cố Noãn muốn lên tiếng nhưng mà cuống họng kịch liệt đau nhức, thanh âm nói không ra hơi, đành lắc đầu từ bỏ.



Dì An thấy vậy liền gọi bác sĩ vào, sau khi thăm khám bác sĩ liền nói: “Dây thanh quản bị tổn thương nhưng không phải quá nghiêm trọng, khoảng vài tuần sẽ ổn thôi.”

Bác sĩ rời đi, dì An nhìn vết bầm trên cổ Cố Noãn liền bôi thuốc cho cô, sau đó lại viết: “Cố tiểu thư, con nghe lời dì, ngoan ngoãn xin lỗi Lục tiên sinh. Như vậy con sẽ dễ sống hơn, ngài ấy cũng sẽ không làm khó dễ con, con không thể đấu lại được đâu.”

Cố Noãn lắc đầu, giọng nói khàn khàn không ra tiếng, chỉ mấp máy môi: “Con nói xin lỗi với hắn? Không có khả năng, dì An, dì đừng khuyên con, con cũng chẳng còn gì để mất.”

……

Đến chiều ngày hôm sau, vẫn không ai cho cô ăn.

Cố Noãn biết, hắn ta không phải là tùy tiện nói.

Dì An một mực khuyên cô xin lỗi Lục Hàn Thâm, cô chẳng có gì phải xin lỗi hắn, rõ ràng chính hắn ta đã nhốt cô như tù nhân.

Nhưng mà, cảm giác đói thật khó chịu.

Cố Noãn cả ngày đều nằm trên giường, yên lặng tự an ủi mình, ngủ đi sẽ không còn đói nữa.

Thậm chí, cô còn lén dì An giấu một con dao gọt trái cây dưới gối.

Cô còn trẻ, cô không muốn chết đói. Nhưng cầu xin hắn, cô không làm.

Cô sẽ không cầu xin tên biến thái đó.

Nhắm mắt lại và cố gắng chìm vào giấc ngủ.

Dì An đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai cô, Cố Noãn mở mắt, dì An bưng một bát cháo tới ghi vào giấy: “Cố tiểu thư, dì lén nấu cho con một bát cháo, nhanh ăn đi.”

Hai mắt Cố Noãn đỏ hoe, giọng nói vẫn không ra hơi: “Dì An…”

Dì An lắc đầu, Cố Noãn cầm bát cháo ấm áp mà rơi nước mắt.

…..

Buổi tối vì đói mà Cố Noãn ngủ sớm, cho nên buổi sáng thức dậy cũng rất sớm.

Không ngờ vừa mở mắt tỉnh lại, đã nhìn thấy Lục Hàn Thâm đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Cô hơi giật mình, chậm rãi ngồi dậy, cẩn thận lấy con dao từ dưới gối ra.

Vốn dĩ con dao này cô vốn định…cắt cổ tay tự sát để bảo vệ tôn nghiêm của mình, nhưng cô phát hiện mình nhát gan không làm được.

Cố Noãn nắm chặt con dao, đột nhiên nghe giọng nói khàn khàn vang lên: “Không định động thủ sao?”

Cô giật mình, thấy hắn đã mở mắt liền vội vàng cất con dao đi.

Cô muốn mở miệng, nhưng cổ họng khô khốc không nói được.

Cuối cùng khó khăn nói: “Tôi vốn định… không nghĩ tới giết anh.”

Giết hắn có lợi ích gì, bên ngoài có vệ sĩ không thể chạy được, coi như chạy ra ngoài cũng không tránh được ngồi tù. Và nếu hắn không chết, để hắn bắt lại thì không biết hắn sẽ làm gì cô.

Hắn đứng lên, vươn vai một cái: “Cô thông minh đó.”

Cố Noãn không đáp.

Cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ xa lạ bước vào, mang theo phần ăn đặt lên bàn: “Lục gia, bữa ăn sáng của ngài.”

Lục Hàn Thâm gật đầu một cái, chỉ về phía Cố Noãn: “Để mắt tới cô ta, khi nào cô ta ngoan ngoãn thì báo cho tôi biết.”

Người phụ nữ gật đầu: “Vâng.”



Cố Noãn khàn giọng: “Ý anh là gì? Dì An đâu?”

Hắn ung dung ngồi trước bữa sáng: “Dì ấy không nghe lời, tự ý cho cô ăn, tôi sao có thể dùng nữa.”

“Đồ khốn nạn, ác quỷ.”

Cố Noãn bước xuống giường, đột nhiên rút kim tiêm truyền trên mu bàn tay ra, vì quá yếu nên đi đước vài bước liên ngã xuống đất, y tá nhanh chóng chạy đến đỡ cô.

Cố Noãn đưa mắt nhìn người đàn ông đang ưu nhã dùng bữa sáng, bề ngoài đẹp đẽ dưới ánh sáng, nhưng hắn ta hoàn toàn là một kẻ biến thái.

Y tá đỡ cô đứng lên, Cố Noãn đẩy y tá ra, loạng choạng đi về phía bàn, dùng tay hất đổ phần đồ ăn trên bàn xuống đất.

Cổ họng cô đau đớn và khô khóc đến mức không còn gào thét được nữa.

Lục Hàn Thâm rút khăn giấy ra, lau tay, cười đầy ẩn ý: “Tôi nhớ, ba của cô sắp làm phẫu thuật phải không, tôi không ngại…”

Cố Noãn trừng to mắt.

Sau đó lại ngã xuống đất, lòng của cô cũng ngã xuống sàn nhà lạnh giá.

Hắn đưa tay bóp lấy cằm cô, nâng mặt cô lên: “Cho nên, cô biết nên làm cái gì phải không?”

Cố Noãn buộc phải nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của hắn, máy móc gật đầu.

Lục Hàn Thâm hất cằm cô ra, đứng thẳng người: “Hãy chăm sóc bản thân thật tốt đi, bộ dáng của cô bây giờ khiến tôi không có chút hứng thú nào.”

Cô thà cứ như vậy cả đời, để hắn không bao giờ hứng thú với cô.

……

Một tuần sau đó, Cố Noãn mới được xuất viện.

Trong khoảng thời gian này, người đàn ông này tối nào cũng giống như chuông báo thức, đến giờ cơm chiều chạy đến phòng bệnh, ăn tối xong liền nằm trên sô pha nhắm mắt, đến sáng thì rời đi.

Cố Noãn ăn tối xong liền lên giường nằm xuống nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy hắn, cho nên gần đây có da có thịt một chút.

Cô được đưa về một biệt thự, cô không có hành lý gì cứ thế đi vào.

Tất cả quần áo, đồ dùng hằng ngày đều mới tinh.

Duy nhất, điều cô cảm thấy vui là dì An đang ở trong biệt thự này.

Cổ họng cô cũng dần dần tốt hơn.

Trong tủ quần áo, treo mấy nhãn hiệu mà trước kia ở ngoài đảo cô hay mặc, dì An thấy cô mở tủ quần áo liền viết: “Cố tiểu thư, tủ quần áo này là Lục tiên sinh chọn cho con.”

Cố Noãn bĩu môi: “Con không thích những thương hiệu này, đổi đi.”

Dì An có chút kinh ngạc, gật đầu.

Bên cạnh quần áo nữ, là đồ nam.

Nhìn thật giống tủ quần áo của một cặp vợ chồng.

Cố Noãn tự gõ đầu, làm sao có thể nghĩ như vậy? Cô không bao giờ muốn lấy một tên biến thái làm chồng.

Cô mở một ngăn tủ, phát hiện bên trong có hàng loạt nội y bằng ren.

Sở thích của hắn ta, đúng là một kẻ biến thái.
Chương trước Chương tiếp