Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Chương 47: Chúng ta ly hôn đi, giải thoát cho nhau.
"Tử An, em có sao không?"
Tiêu Mặc Thần vứt tài liệu trong tay chạy về phía Hứa Tử An, bế cô đặt lên ghế sô pha, nhìn vết máu đang dần nhuộm đỏ trên đầu gối cô. (6.
Hắn cau mày, dường như đã có tranh chấp trong phòng khách, bàn cafe bị lật, sàn nhà đầy những mảnh vỡ của sành và tấm thảm màu xám dính đầy máu.
Hứa Tử An cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp đầy ủy khuất, đôi mắt đẹp đẽ ngấn lệ nhìn Tiêu Mặc Thần: "Mặc Thần...
là lỗi của em, em không nên không nghe lời anh mà tới nơi này."
Tiêu Mặc Thần từng nói để Hứa Tử An tránh xe biệt thự này khiến cô ta nhạy cảm.
Chỉ là không ngờ người phụ nữ kia lại có thai.
Tiêu Mặc Thần sắc mặt u ám, quay người lại, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Cố Noãn đang đứng ở cầu thang.
Cố Noãn trong lòng cười lạnh, cảm thấy bất lực, cô từ từ đi xuống cầu thang: "Tôi biết tôi nói cái gì ngài Tiêu đây cũng không tin, nhưng...."
Hứa Tử An nắm lấy tay Tiêu Mặc Thần như thể đang sợ hắn tức giận, giọng nói nhẹ nhàng và nghẹn ngào: "Mặc Thần, là lỗi của em... em vốn không nên đến tìm Cố tiểu thư, em vốn muốn đến tìm chiếc nhẫn anh làm rơi, không nghĩ tới Cố tiểu thư nhìn thấy liền tức giận..."
Tiêu Mặc Thần nhìn Hứa Tử An, giọng nói ôn nhu: "Tử An, không cần thay cô ta nói chuyện, anh đưa em đi bệnh viện, em đừng sợ.".
Hứa Tử An ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt có nước như pha lê lấp lánh.
Tiêu Mặc Thần bế cô lên, Hứa Tử An nép vào lòng ngực hắn. Hắn nhìn Cố Noãn, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói từng chữ rõ ràng: "Cố Minh Châu, nếu Tử An có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô." (3
Cô cong môi cười nhẹ, không nói một lời.
Dù cô có nói gì thì hắn cũng sẽ không tin.
Hắn bế người rời đi, Cố Noãn ngẩng đầu nhìn theo, chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn và nụ cười khinh thường và kiêu hãnh của Hứa Tử An.
Cô chậm rãi bám vào thành cầu thang và ngồi xuống bậc thang.
Trong phòng khách không khí lạnh như băng, giống như ánh mắt của hắn vừa nhìn cô, băng lãnh và đầy chán ghét.
Cố Noãn dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, trên thảm là chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, cô đưa tay nhặt nó lên.
Rõ ràng cô đã quyết định từ bỏ.
Rõ ràng đã biết rõ.
Nhưng tại sao cô lại khó chịu đến như vậy?
Những mảnh thủy tinh cứa vào tay, cô lại không hề cảm thấy chút đau đớn nào, cho tới khi cô cầm khăn lau bàn mới nhìn thấy vết máu trên bàn.
Lúc này cô mới phát hiện lòng bàn tay có vết cứa.
Cô đi vào bêp mở vòi rửa, máu trong lòng bàn tay loãng ra, lại chảy ra nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.
Một lúc sau, Cố Noãn tắt vòi nước, đi ra phòng khách tiếp tục dọn dẹp như không hề có chuyện gì xảy ra.
Biệt thự Cảnh Uyển.
Nơi này là Tiêu lão gia tử đặc biệt chuẩn bị cho Cố Noãn, bao phủ biệt thự là những hoa hồng lớn màu đỏ, bên trong biệt thự cùng trồng đầy hoa hồng.
Ở nơi này, có thể lúc nào cũng ngửi được mùi hoa hồng, có thể thõa mãn cảm giác lãng mạn mà mọi cô gái đều thich.
Đây là quà của Tiêu lão gia tử cho Cố Noãn.
Bây giờ... Hứa Tử An đang ở tại đây.
Dì Châu nấu canh hạt sen, cho thêm táo đỏ bổ máu, mang đến đặt lên bàn đầu giường của Hứa Tử An nói: "Hứa tiểu thư, hãy uống khi còn nóng."
Hứa Tử An sắc mặt tái nhợt gật đầu: "Được, lát nữa tôi sẽ uống."
Dì Châu nhìn người đàn ông đã trầm mặc từ khi bước vào cửa, cảm thấy đặc biệt ngột ngat: "Thiếu gia, tôi đi xuống bếp, tối nay ngài dùng bữa ở đây à?"
"Um."
Tiêu Mặc Thần cầm canh hạt sen táo đỏ lên, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi một ngụm nhỏ rồi đưa đến bên môi
Hứa Tử An: "Ngoan, uống đi."
Hứa Tử An lắc đầu: "Em không muốn uống, đợi lát nữa em uống có được không?"
"Ngoan ngoãn uống đi, một lát anh nói dì Châu nấu cho em mấy món bổ huyết."
Hứa Tử An uống một ngụm, ngồi dậy, nhìn Tiêu Mặc Thần sắc mặt âm trầm, nhỏ giọng nói: "Mặc Thần, có phải anh đang tức giận không, anh đừng giận, em biết em sai rồi, lần sau em sẽ không đến nơi đó nữa."
Tiêu Mặc Thần đút thêm một thìa, nhìn cô uống rồi nói: "Anh không có tức giận."
"Anh rõ ràng là đang tức giận, anh tức giận như vậy, Mặc Thần, về sau em sẽ không như vậy nữa."
Hứa Tử An uống hết bát canh hạt sen, ôm lấy Tiêu Mặc Thần, tựa đầu vào lòng ngực hắn, Tiêu Mặc Thần đưa tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô.
Giọng nói ôn nhu: "Chân em còn đau không?"
"Ừm." - Hứa Tử Ân gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không đau."
"Sao lại không đau, Tử An, anh không muốn em xảy ra chuyện gì cả."
Hứa Tử An nhẹ nhàng nói: "Mặc Thần, đừng trách Cố tiểu thư, cô ấy không cố ý đâu, vì nhìn thấy chiếc nhẫn có thể bị kích thích cho nên mới đẩy em. Hiện tại cô ấy đang mang thai, anh cũng không thể nóng giận với cô ấy."
Tiêu Mặc Thần hừ lạnh một tiếng: "Em còn muốn bảo vệ cô ta."
"Mặc Thần, đừng trách Cố tiểu thư có được không..."
Hắn vỗ vỗ lưng Hứa Tử An: "Tử An, em nghỉ ngơi trước đi, nếu cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì lập tức nói cho anh biết."
"Vâng, em muốn anh ở lại với em, anh đừng đi."
Hắn ôm cô đặt xuống giường, nắm lấy tay cô ta: "Anh không đi, anh sẽ ở lại đây với em."
Hứa Tử An lúc này mới an tâm thiếp đi.
Đợi sau khi cô ngủ say, Tiêu Mặc Thần đứng lên, chậm rãi rút tay ra, đắp mền lên cho cô rồi bước ra khỏi phòng.
......
Cố Noãn dọn dẹp xong, tắm rửa xong, ăn uống đơn giản, sau đó ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một cuốn sách đang đọc dở.
Ước mơ lớn nhất của cô chính là đến Milan, trở thành nhà thiết kế váy cưới.
Nhưng vì lý do gia đình, cô phải chọn học ngành tài chính và suốt ngày đối diện với những con số mà mình không thích, nhưng cô vẫn luôn nghĩ về giấc mơ của mình.
Bây giờ rảnh rỗi, cô liền tham khảo những cuốn sách liên quan đến ngành thời trang.
Trong sân truyền đến âm thanh.
Cố Noãn ngồi dậy, đặt chiếc gối và quyển sách trong tay xuống, đi dép lê và đứng dậy đi về phía trước vào bước, cánh cửa được mở ra.
Từ mắt của hắn, cô cảm nhận có một cơn bão sắp đến.
Cố Noãn lên tiếng trước: "Tôi không có đẩy cô ta."
Giọng nói cô rất nhẹ nhưng kiên định.
Hắn hừ lạnh: "Cô nóng lóng chối bỏ trách nhiệm, Tử An còn vì cô giải thích, Cố Minh Châu, tại sao cô lại độc ác như vậy?"
Cố Noãn đáp: "Tôi không làm thì tôi nói tôi không làm."
"Chuyện nửa năm trước tôi tha cho cô, không nghĩ tới cô bây giờ vẫn như thế, thật khiến cho người ta ghê tởm, cô sẽ không có dự định một mực ngồi ở vị trí Tiêu phu nhân chứ?" - Ánh mắt hắn rơi vào chiếc bụng nhô lên của cô:
"Dựa vào cái nghiệt chủng này? Muốn ngồi vững vàng vị trí Tiêu Phu nhân?"
Cố Noãn đặt tay lên bụng mình, trấn an nhe nhàng vỗ vỗ bụng, lùi về sau một bước: "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới."
Có lẽ...cô đã từng ảo tưởng.
Thật sự...cô đã có khoảnh khắc ảo tưởng điều đó.
"Cố Minh Châu, đời này cô không cần ảo tưởng, hãy dẹp bỏ những mưu mô trong lòng cô đi. Từ nay về sau, mỗi tuần cô không cần về Tiêu gia nữa, bên đó tôi sẽ tự nói, nhưng cô tốt nhất giữ mồm giữ miệng, nếu để cho tôi biết cô tìm ông nội cáo trạng, tôi sẽ không tha cho cô, còn có thứ nghiệt chủng trong bụng cô."
Cố Noãn lại lùi một bước, che bụng lại, cúi đẩu: "Đã biết."
Hắn bước tới một bước đứng trước mặt cô, áp bức cô, Cố Noãn ngước mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, trong mắt hắn không giấu được sự tức giận và chán ghét.
Cô cảm thấy trong mắt hắn cô quá tầm thường, trong lòng hắn cô chỉ là một hạt bụi mà thôi.
"Bây giờ người ngài Tiêu yêu đã tỉnh lại, vì sao ngài không ly hôn với tôi? Chúng ta ly hôn đi, giải thoát cho nhau."
"Ly hôn?" - Tiêu Mặc Thần chế nhạo, trong mắt có vẻ mỉa mai: "Cô cho rằng tôi không biết dự định của cô là gì sao? Sau khi ly hôn cô liền tìm ông nội kể khổ, dễ dàng lấy được cổ phần Hưng Thịnh, cô và Cố gia của cô là một bọn đạo đức giả."
Cố Noãn cắn môi, biết giải thích thế nào cũng vô ích, tức giận gật đầu: "Đúng vậy, đó là thành toàn cho tôi, cũng chính là thành toàn cho anh."
Tiêu Mặc Thần híp mắt lại: "Cuối cùng cũng lộ ra bộ mắt ham hư vinh và kiêu ngạo của cô, thành toàn? Cố Minh Châu, đừng mơ tưởng, ngày mai đi xin lỗi Tử An.".
Cố Noãn cười nhếch môi: "Xin lỗi? Việc tôi không làm thì sao tôi phải xin lỗi, tôi nói tôi không có đẩy cô ta, là không có đẩy. Tôi sẽ không xin lỗi."
Tiêu Mặc Thần đưa tay bóp lấy vai cô, sắc mặt nghiêm nghị: "Tôi nói cô đi xin lỗi Tử An."
Cố Noãn cắn răng chịu cơn đau ở bả vai đáp: "Không."
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, khuôn mặt dịu dàng nhưng kiên định, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh. Hắn chán ghét ánh mắt yên tĩnh này của cô, tránh đi ánh mắt của cô.
Tiêu Mặc Thần đưa tay bóp lấy vai cô, sắc mặt nghiêm nghị: "Tôi nói cô đi xin lồi Tử An."
Cố Noãn cắn răng chịu cơn đau ở bả vai đáp: "Không."
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, khuôn mặt dịu dàng nhưng kiên định, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh. Hắn chán ghét ánh mắt yên tĩnh này của cô, tránh đi ánh mắt của cô.
"Cô buộc phải xin lỗi Tử An, chuyện này không do cô quyết."
Cô dùng sức vùng vẫy, tránh đi sự kiềm chế của hắn, đem chiếc nhẫn và phần văn kiện cô vừa dọn dẹp đặt trên bàn đưa cho hắn: "Tiêu tiên sinh, tôi sẽ không nói xin lỗi, đồ vật của ngài Tiêu, ngài đã lấy được, nếu ngài đau lòng cho Hứa tiểu thư như vậy, như vậy thì đừng cho cô ta đến nơi này. Ngài cũng biết tính khí tôi không tốt, lần sau chỉ e gặp phải chuyện gì khiến ngài Tiêu đau lòng, cũng không phải liền là tội của tôi sao? Cho nên làm phiền nói với Hứa tiểu thư, đừng đến nơi này trước khi tôi rời khỏi Tiêu gia."
Thấy hắn không nhận, cô lại đặt nó lên bàn, sau đó đi ngang qua người anh muốn lên lầu, hôm nay cô đã quá mệt mỏi.
Đột nhiên cổ tay tê rần, Cố Noãn cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, sức lực của hắn quá mạnh, cô lảo đảo lai bước đi xuống suýt thì ngã, một tay đưa ra chắn trước ngực cô.
Cố Noãn nhẹ nhàng hít một hơi.
Cô muốn rút tay lại, nhưng cơn đau ở lòng bàn tay khiến cô không còn sức lực.
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, nghe cô hít một hơi, cau mày, xòe lòng bàn tay cô ra, trong lòng bàn tay là một vết thương rất rõ ràng, máu từ khe hở tràn ra ngoài.
Hắn buông lỏng một chút, Cố Noãn liền rút tay ra.
Cô đi về hướng phòng bếp, mở vòi muốn xả nước rửa đi dòng máu đang túa ra thành giọt, tay còn chưa kịp đưa tới vòi nước, một bàn tay đóng lại vòi nước, Tiêu Mặc Thần gào lên: "Cô điên à?"
Tiêu Mặc Thần nắm lấy cổ tay còn lại của cô, kéo ra ngoài, nhét vào xe, sau đó lên xe đạp ga chạy đến bệnh viện.
Vết thương khá sâu, bác sĩ băng bó vết thương, căn dặn Tiêu Mặc Thần phải chăm sóc vết thương cho vợ.
Hắn chỉ cau mày, ừ một cái.
Đưa cô quay về sau khi lấy thuốc, Tiêu Mặc Thần đưa cô quay về biệt thự.
Cố Noãn đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen biến mất khỏi tầm mắt, đi vào trong nhà, đóng cửa đi lên phòng ngủ.
Toàn thân mệt rã rời, cô cảm thấy ngày hôm nay thật dài... không biết đến khi nào mới thoát khỏi cảnh này.
Tiêu Mặc Thần vứt tài liệu trong tay chạy về phía Hứa Tử An, bế cô đặt lên ghế sô pha, nhìn vết máu đang dần nhuộm đỏ trên đầu gối cô. (6.
Hắn cau mày, dường như đã có tranh chấp trong phòng khách, bàn cafe bị lật, sàn nhà đầy những mảnh vỡ của sành và tấm thảm màu xám dính đầy máu.
Hứa Tử An cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp đầy ủy khuất, đôi mắt đẹp đẽ ngấn lệ nhìn Tiêu Mặc Thần: "Mặc Thần...
là lỗi của em, em không nên không nghe lời anh mà tới nơi này."
Tiêu Mặc Thần từng nói để Hứa Tử An tránh xe biệt thự này khiến cô ta nhạy cảm.
Chỉ là không ngờ người phụ nữ kia lại có thai.
Tiêu Mặc Thần sắc mặt u ám, quay người lại, vẻ mặt âm trầm nhìn về phía Cố Noãn đang đứng ở cầu thang.
Cố Noãn trong lòng cười lạnh, cảm thấy bất lực, cô từ từ đi xuống cầu thang: "Tôi biết tôi nói cái gì ngài Tiêu đây cũng không tin, nhưng...."
Hứa Tử An nắm lấy tay Tiêu Mặc Thần như thể đang sợ hắn tức giận, giọng nói nhẹ nhàng và nghẹn ngào: "Mặc Thần, là lỗi của em... em vốn không nên đến tìm Cố tiểu thư, em vốn muốn đến tìm chiếc nhẫn anh làm rơi, không nghĩ tới Cố tiểu thư nhìn thấy liền tức giận..."
Tiêu Mặc Thần nhìn Hứa Tử An, giọng nói ôn nhu: "Tử An, không cần thay cô ta nói chuyện, anh đưa em đi bệnh viện, em đừng sợ.".
Hứa Tử An ngoan ngoãn gật đầu, trong mắt có nước như pha lê lấp lánh.
Tiêu Mặc Thần bế cô lên, Hứa Tử An nép vào lòng ngực hắn. Hắn nhìn Cố Noãn, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói từng chữ rõ ràng: "Cố Minh Châu, nếu Tử An có chuyện gì, tôi sẽ không bỏ qua cho cô." (3
Cô cong môi cười nhẹ, không nói một lời.
Dù cô có nói gì thì hắn cũng sẽ không tin.
Hắn bế người rời đi, Cố Noãn ngẩng đầu nhìn theo, chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn và nụ cười khinh thường và kiêu hãnh của Hứa Tử An.
Cô chậm rãi bám vào thành cầu thang và ngồi xuống bậc thang.
Trong phòng khách không khí lạnh như băng, giống như ánh mắt của hắn vừa nhìn cô, băng lãnh và đầy chán ghét.
Cố Noãn dọn dẹp phòng khách sạch sẽ, trên thảm là chiếc nhẫn kim cương tinh xảo, cô đưa tay nhặt nó lên.
Rõ ràng cô đã quyết định từ bỏ.
Rõ ràng đã biết rõ.
Nhưng tại sao cô lại khó chịu đến như vậy?
Những mảnh thủy tinh cứa vào tay, cô lại không hề cảm thấy chút đau đớn nào, cho tới khi cô cầm khăn lau bàn mới nhìn thấy vết máu trên bàn.
Lúc này cô mới phát hiện lòng bàn tay có vết cứa.
Cô đi vào bêp mở vòi rửa, máu trong lòng bàn tay loãng ra, lại chảy ra nhưng cô không hề cảm thấy đau đớn.
Một lúc sau, Cố Noãn tắt vòi nước, đi ra phòng khách tiếp tục dọn dẹp như không hề có chuyện gì xảy ra.
Biệt thự Cảnh Uyển.
Nơi này là Tiêu lão gia tử đặc biệt chuẩn bị cho Cố Noãn, bao phủ biệt thự là những hoa hồng lớn màu đỏ, bên trong biệt thự cùng trồng đầy hoa hồng.
Ở nơi này, có thể lúc nào cũng ngửi được mùi hoa hồng, có thể thõa mãn cảm giác lãng mạn mà mọi cô gái đều thich.
Đây là quà của Tiêu lão gia tử cho Cố Noãn.
Bây giờ... Hứa Tử An đang ở tại đây.
Dì Châu nấu canh hạt sen, cho thêm táo đỏ bổ máu, mang đến đặt lên bàn đầu giường của Hứa Tử An nói: "Hứa tiểu thư, hãy uống khi còn nóng."
Hứa Tử An sắc mặt tái nhợt gật đầu: "Được, lát nữa tôi sẽ uống."
Dì Châu nhìn người đàn ông đã trầm mặc từ khi bước vào cửa, cảm thấy đặc biệt ngột ngat: "Thiếu gia, tôi đi xuống bếp, tối nay ngài dùng bữa ở đây à?"
"Um."
Tiêu Mặc Thần cầm canh hạt sen táo đỏ lên, múc một thìa, nhẹ nhàng thổi một ngụm nhỏ rồi đưa đến bên môi
Hứa Tử An: "Ngoan, uống đi."
Hứa Tử An lắc đầu: "Em không muốn uống, đợi lát nữa em uống có được không?"
"Ngoan ngoãn uống đi, một lát anh nói dì Châu nấu cho em mấy món bổ huyết."
Hứa Tử An uống một ngụm, ngồi dậy, nhìn Tiêu Mặc Thần sắc mặt âm trầm, nhỏ giọng nói: "Mặc Thần, có phải anh đang tức giận không, anh đừng giận, em biết em sai rồi, lần sau em sẽ không đến nơi đó nữa."
Tiêu Mặc Thần đút thêm một thìa, nhìn cô uống rồi nói: "Anh không có tức giận."
"Anh rõ ràng là đang tức giận, anh tức giận như vậy, Mặc Thần, về sau em sẽ không như vậy nữa."
Hứa Tử An uống hết bát canh hạt sen, ôm lấy Tiêu Mặc Thần, tựa đầu vào lòng ngực hắn, Tiêu Mặc Thần đưa tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng cô.
Giọng nói ôn nhu: "Chân em còn đau không?"
"Ừm." - Hứa Tử Ân gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Không đau."
"Sao lại không đau, Tử An, anh không muốn em xảy ra chuyện gì cả."
Hứa Tử An nhẹ nhàng nói: "Mặc Thần, đừng trách Cố tiểu thư, cô ấy không cố ý đâu, vì nhìn thấy chiếc nhẫn có thể bị kích thích cho nên mới đẩy em. Hiện tại cô ấy đang mang thai, anh cũng không thể nóng giận với cô ấy."
Tiêu Mặc Thần hừ lạnh một tiếng: "Em còn muốn bảo vệ cô ta."
"Mặc Thần, đừng trách Cố tiểu thư có được không..."
Hắn vỗ vỗ lưng Hứa Tử An: "Tử An, em nghỉ ngơi trước đi, nếu cảm thấy không thoải mái chỗ nào thì lập tức nói cho anh biết."
"Vâng, em muốn anh ở lại với em, anh đừng đi."
Hắn ôm cô đặt xuống giường, nắm lấy tay cô ta: "Anh không đi, anh sẽ ở lại đây với em."
Hứa Tử An lúc này mới an tâm thiếp đi.
Đợi sau khi cô ngủ say, Tiêu Mặc Thần đứng lên, chậm rãi rút tay ra, đắp mền lên cho cô rồi bước ra khỏi phòng.
......
Cố Noãn dọn dẹp xong, tắm rửa xong, ăn uống đơn giản, sau đó ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm một cuốn sách đang đọc dở.
Ước mơ lớn nhất của cô chính là đến Milan, trở thành nhà thiết kế váy cưới.
Nhưng vì lý do gia đình, cô phải chọn học ngành tài chính và suốt ngày đối diện với những con số mà mình không thích, nhưng cô vẫn luôn nghĩ về giấc mơ của mình.
Bây giờ rảnh rỗi, cô liền tham khảo những cuốn sách liên quan đến ngành thời trang.
Trong sân truyền đến âm thanh.
Cố Noãn ngồi dậy, đặt chiếc gối và quyển sách trong tay xuống, đi dép lê và đứng dậy đi về phía trước vào bước, cánh cửa được mở ra.
Từ mắt của hắn, cô cảm nhận có một cơn bão sắp đến.
Cố Noãn lên tiếng trước: "Tôi không có đẩy cô ta."
Giọng nói cô rất nhẹ nhưng kiên định.
Hắn hừ lạnh: "Cô nóng lóng chối bỏ trách nhiệm, Tử An còn vì cô giải thích, Cố Minh Châu, tại sao cô lại độc ác như vậy?"
Cố Noãn đáp: "Tôi không làm thì tôi nói tôi không làm."
"Chuyện nửa năm trước tôi tha cho cô, không nghĩ tới cô bây giờ vẫn như thế, thật khiến cho người ta ghê tởm, cô sẽ không có dự định một mực ngồi ở vị trí Tiêu phu nhân chứ?" - Ánh mắt hắn rơi vào chiếc bụng nhô lên của cô:
"Dựa vào cái nghiệt chủng này? Muốn ngồi vững vàng vị trí Tiêu Phu nhân?"
Cố Noãn đặt tay lên bụng mình, trấn an nhe nhàng vỗ vỗ bụng, lùi về sau một bước: "Tôi chưa bao giờ nghĩ tới."
Có lẽ...cô đã từng ảo tưởng.
Thật sự...cô đã có khoảnh khắc ảo tưởng điều đó.
"Cố Minh Châu, đời này cô không cần ảo tưởng, hãy dẹp bỏ những mưu mô trong lòng cô đi. Từ nay về sau, mỗi tuần cô không cần về Tiêu gia nữa, bên đó tôi sẽ tự nói, nhưng cô tốt nhất giữ mồm giữ miệng, nếu để cho tôi biết cô tìm ông nội cáo trạng, tôi sẽ không tha cho cô, còn có thứ nghiệt chủng trong bụng cô."
Cố Noãn lại lùi một bước, che bụng lại, cúi đẩu: "Đã biết."
Hắn bước tới một bước đứng trước mặt cô, áp bức cô, Cố Noãn ngước mắt, nhìn khuôn mặt người đàn ông gần trong gang tấc, trong mắt hắn không giấu được sự tức giận và chán ghét.
Cô cảm thấy trong mắt hắn cô quá tầm thường, trong lòng hắn cô chỉ là một hạt bụi mà thôi.
"Bây giờ người ngài Tiêu yêu đã tỉnh lại, vì sao ngài không ly hôn với tôi? Chúng ta ly hôn đi, giải thoát cho nhau."
"Ly hôn?" - Tiêu Mặc Thần chế nhạo, trong mắt có vẻ mỉa mai: "Cô cho rằng tôi không biết dự định của cô là gì sao? Sau khi ly hôn cô liền tìm ông nội kể khổ, dễ dàng lấy được cổ phần Hưng Thịnh, cô và Cố gia của cô là một bọn đạo đức giả."
Cố Noãn cắn môi, biết giải thích thế nào cũng vô ích, tức giận gật đầu: "Đúng vậy, đó là thành toàn cho tôi, cũng chính là thành toàn cho anh."
Tiêu Mặc Thần híp mắt lại: "Cuối cùng cũng lộ ra bộ mắt ham hư vinh và kiêu ngạo của cô, thành toàn? Cố Minh Châu, đừng mơ tưởng, ngày mai đi xin lỗi Tử An.".
Cố Noãn cười nhếch môi: "Xin lỗi? Việc tôi không làm thì sao tôi phải xin lỗi, tôi nói tôi không có đẩy cô ta, là không có đẩy. Tôi sẽ không xin lỗi."
Tiêu Mặc Thần đưa tay bóp lấy vai cô, sắc mặt nghiêm nghị: "Tôi nói cô đi xin lỗi Tử An."
Cố Noãn cắn răng chịu cơn đau ở bả vai đáp: "Không."
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, khuôn mặt dịu dàng nhưng kiên định, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh. Hắn chán ghét ánh mắt yên tĩnh này của cô, tránh đi ánh mắt của cô.
Tiêu Mặc Thần đưa tay bóp lấy vai cô, sắc mặt nghiêm nghị: "Tôi nói cô đi xin lồi Tử An."
Cố Noãn cắn răng chịu cơn đau ở bả vai đáp: "Không."
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, khuôn mặt dịu dàng nhưng kiên định, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh. Hắn chán ghét ánh mắt yên tĩnh này của cô, tránh đi ánh mắt của cô.
"Cô buộc phải xin lỗi Tử An, chuyện này không do cô quyết."
Cô dùng sức vùng vẫy, tránh đi sự kiềm chế của hắn, đem chiếc nhẫn và phần văn kiện cô vừa dọn dẹp đặt trên bàn đưa cho hắn: "Tiêu tiên sinh, tôi sẽ không nói xin lỗi, đồ vật của ngài Tiêu, ngài đã lấy được, nếu ngài đau lòng cho Hứa tiểu thư như vậy, như vậy thì đừng cho cô ta đến nơi này. Ngài cũng biết tính khí tôi không tốt, lần sau chỉ e gặp phải chuyện gì khiến ngài Tiêu đau lòng, cũng không phải liền là tội của tôi sao? Cho nên làm phiền nói với Hứa tiểu thư, đừng đến nơi này trước khi tôi rời khỏi Tiêu gia."
Thấy hắn không nhận, cô lại đặt nó lên bàn, sau đó đi ngang qua người anh muốn lên lầu, hôm nay cô đã quá mệt mỏi.
Đột nhiên cổ tay tê rần, Cố Noãn cảm thấy lòng bàn tay đau nhức, sức lực của hắn quá mạnh, cô lảo đảo lai bước đi xuống suýt thì ngã, một tay đưa ra chắn trước ngực cô.
Cố Noãn nhẹ nhàng hít một hơi.
Cô muốn rút tay lại, nhưng cơn đau ở lòng bàn tay khiến cô không còn sức lực.
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, nghe cô hít một hơi, cau mày, xòe lòng bàn tay cô ra, trong lòng bàn tay là một vết thương rất rõ ràng, máu từ khe hở tràn ra ngoài.
Hắn buông lỏng một chút, Cố Noãn liền rút tay ra.
Cô đi về hướng phòng bếp, mở vòi muốn xả nước rửa đi dòng máu đang túa ra thành giọt, tay còn chưa kịp đưa tới vòi nước, một bàn tay đóng lại vòi nước, Tiêu Mặc Thần gào lên: "Cô điên à?"
Tiêu Mặc Thần nắm lấy cổ tay còn lại của cô, kéo ra ngoài, nhét vào xe, sau đó lên xe đạp ga chạy đến bệnh viện.
Vết thương khá sâu, bác sĩ băng bó vết thương, căn dặn Tiêu Mặc Thần phải chăm sóc vết thương cho vợ.
Hắn chỉ cau mày, ừ một cái.
Đưa cô quay về sau khi lấy thuốc, Tiêu Mặc Thần đưa cô quay về biệt thự.
Cố Noãn đưa mắt nhìn chiếc xe màu đen biến mất khỏi tầm mắt, đi vào trong nhà, đóng cửa đi lên phòng ngủ.
Toàn thân mệt rã rời, cô cảm thấy ngày hôm nay thật dài... không biết đến khi nào mới thoát khỏi cảnh này.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương