Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Nhẫn
Chương 48: "Tiêu tiên sinh... vì sao ngài lại yêu Hứa tiểu thư."
Nửa tháng trôi qua trong chớp mắt, Tiêu Mặc Thần không có quay lại, hắn chỉ sai người đến lấy tài liệu và chiếc nhẫn còn sót lại ở đây...
Trong biệt thự rộng lớn, chỉ có một mình Cố Noãn.
Cô lại cảm thấy như vậy cũng tốt, Mạnh Yến thỉnh thoảng rủ cô ra ngoài chơi, ngoài ra cô luôn ở trong biệt thự, đọc sách, chăm sóc hoa cỏ.
Bỗng nhiên có một ngày cô muốn cắt tóc. Thợ cắt tóc nhìn mái tóc dài đen của cô, có chút đáng tiếc nói: "Tóc đẹp như vậy, cô chắc là muốn cắt ngắn không?"
Cố Noãn đã để tóc dài kể từ khi cô học cấp hai, cô gật đầu: "Cứ cắt đi."
Khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc, cô vô tình nhìn thấy Tiêu Mặc Thần.
Hắn cầm một ly trà sữa đưa cho người phụ nữ bên cạnh, Hứa Tử An mỉm cười nép vào lòng hắn.
Hai người họ, khá đẹp đôi.
Cố Noãn nhìn nụ cười trên môi của hắn, ánh mắt kia tràn ngập sự dịu dàng dành cho người phụ nữ bên cạnh.
Không giống như những tin đồn để cho người ta sợ hãi, cũng không lạnh lùng vô tình như đối với cô.
Có lẽ đây chính là anh.
Cố Noãn giơ tay chạm vào mái tóc bị gió thổi bay. Cô quay đầu và bước đi, có lẽ là gió thổi quá mạnh nên đôi mắt cô cay xè, giơ tay gạt một cái, khuôn mặt ướt át.
Ông nội Tiêu ra lệnh để Tiêu Mặc Thần phải đưa Cố Noãn về ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tiêu Mặc Thần lên thư phòng cùng ông nội Tiêu.
Cô và dì Hà ngồi ở ghế sô pha nói chuyện.
"Thiếu phu nhân, gần đây có phải có chuyện không vui không?"
Cố Noãn lắc đầu: "Không có."
"Thiếu phu nhân đừng giấu, tôi biết cả rồi."
Cố Noãn nhìn gương mặt hiền lành của dì Hà, mím môi: "Dì Hà."
"Thiếu phu nhân, tôi ngày đó ra ngoài đi mua thức ăn nhìn thấy thiếu gia đi cùng Hứa tiểu thư... không nghĩ Hứa tiểu thư lại tỉnh lại."
Cố Noãn không ngờ dì Hà cũng biết chuyện này, cô nhìn dì Hà và nói: "Dì Hà, xin dì đừng nói chuyện này với ông nội, dù sao ông cũng đã lớn tuổi, đừng khiến ông nội bị kích thích."
Chỉ sợ Tiêu Mặc Thần lại nghĩ cô đi cáo trạng với ông nội.
"Dì Hà, dì biết Hứa Tử An không?"
Dì Hà gật đầu: "Tôi đương nhiên biết rõ, thiếu gia rất yêu thích Hứa tiểu thư, khi biết mình có hôn sự với Cố gia, cậu ấy đã quỳ trước thư phòng của lão gia một ngày một đêm, nhưng lão gia nhất quyết muốn cậu ấy chia tay
Hứa tiếu thư, vì chuyện này hai người cãi nhau một trận rất lớn, không nghĩ tới không lâu Hứa tiếu thư ngã cầu thang bất tỉnh... Thiếu gia một mực chăm sóc cô ấy, có mấy lần cô ấy suýt chút... nhưng không ngờ cô ấy lại tỉnh lại."
Cố Noãn nghe xong, trong lòng có chút buồn bã, cảm giác cô chính là người đã chen vào mối quan hệ của họ, nếu
Cố Minh Châu không đẩy Hứa Tử An xuống cầu thang, chắc hẳn...bây giờ Tiêu Mặc Thần và Hứa Tử An đã trỏ thành một cặp vợ chồng ân ái.
"Dì Hà, dì biết Tiêu...Mặc Thần và Hứa Tử An gặp nhau như thế nào không?" - Cố Noãn nén cảm xúc cúi đầu nói.
"Nghe nói Hứa tiểu thư đã cứu thiếu gia... lúc thiếu gia học năm nhất đại học, đi chơi không cẩn thận rơi xuống nước, Hứa tiểu thư đã cứu cậu ấy."
Cố Noãn bên tai ù đi.
Cô nhìn dì Hà giọng run run: "Dì vừa nói gì vậy, con nghe không rõ."
"Thiếu gia rơi xuống nước, là Hứa tiểu thư đã cứu được thiếu gia..."
Cố Noãn không thể tin được, là cô đã cứu Tiêu Mặc Thần, sao có thể là Hứa Tử An?
..••.
Tiêu Mặc Thần cùng cô ra về, vừa lên xe Tiêu Mặc Thần mang điện thoại ra gọi đi, giọng nói ôn nhu: "Tử An, anh biết...ừm... được."
Từ những gì dì Hà vừa nói, cô muốn hỏi hắn, tuy trong lòng không có hy vọng gì, nhưng cô vẫn muốn biết.
Cô cẩn trọng nói: "Tiêu tiên sinh... vì sao ngài lại yêu Hứa tiểu thư."
Cô muốn biết vì sao Tiêu Mặc Thần lại yêu Hứa Tử An, có phải bởi vì Hứa Tử An là người cứu hắn phải không?
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà chỉ cười lạnh: "Cô có biết sự khác biệt giữa cô và
Tử An là gì không? Bởi vì cô hư vinh, ích kỉ, kiêu ngạo...tôi ghét nhất là loại phụ nữ này."
Cô nhếch môi.
"So với Tử An, cô mãi mãi không xứng, đừng hỏi những chuyện không nên hỏi." - Tiêu Mặc Thần ra lệnh: "Dừng xe."
Tài xế lập tức dừng xe.
Cố Noãn thở ra, hiểu rõ ràng ý tứ của hắn, mở cửa xe, giọng nói của hắn vang lên: "Hãy nhớ rõ về thân phận của mình, mặc dù cô là Tiêu phu nhân, nhưng trên thực tế...bất quá... chỉ là...ừm... nói dễ nghe một chút là một cái tình nhân, hay là một con thú cưng? Nếu tôi vui vẻ, cô mới có thể sống tốt, có hiểu không?"
Cố Noãn siết chặt ngón tay, khóe môi căng cứng: "Đã biết."
Xuống xe.
Chiếc xe nghênh ngang rời đi.
Cố Noãn không muốn đến cuộc hẹn với Hứa Tử An, nhưng cô vẫn có chút bất an, không biết Hứa Tử An muốn làm gì cho cuộc hẹn này.
3h chiều.
Hứa Tử An bưng một ly cà phê, uống một ngụm, nhìn người phụ nữ đi về phía cô ta và ngồi xuống. Ánh mắt rơi vào cái bụng hơi phồng lên của Cố Noãn trong giây lát, nụ cười trong nháy mắt cứng ngắc, nụ cười tùy ý ngày càng sâu.
"Cố tiểu thư, tôi còn nghĩ cô không tới."
Phục vụ đến, Cố Noãn gọi một ly trà gừng ấm.
Phục vụ rời đi, Cố Noãn nhìn về phía Hứa Tử An nhàn nhạt nói: "Tôi đúng là không muốn tới."
Hứa Tử An không ngờ Cố Noãn lại nói thẳng như vậy, cô ta hừ một tiếng, lấy trong túi một tấm thẻ đưa về phía
Cố Noãn: "Tôi mong cô có chút tự giác, rời khỏi Mặc Thần. Cô căn bản không phải Cố Minh Châu, cô giả làm Cố Minh Châu rốt cuộc là có mục đích gì? Đừng ép tôi mang chuyện này nói cho Mặc Thần, cô căn bản không phải
Cố Minh Châu. Người có hôn ước với Mặc Thần là Cố Minh Châu, nếu chuyện này để cho Mặc Thần và ông nội
Tiêu biết, nhất định sẽ không tha cho cô."
Cố Noãn uống một ngụm trà gừng ấm, thờ ơ nhìn Hứa Tử An.
"Để tôi đoán xem trong cái thẻ này của Hứa tiểu thư có bao nhiêu tiền? 100 triệu, 200 triệu, cô cảm thấy số tiền này so với danh hiệu Tiêu phu nhân có thể so sánh sao?" - Cố Noãn cười mỉa mai: "Cô có nói cho Tiêu Mặc Thần hay không cũng không sao, dù sao tôi và anh ấy đã là vợ chồng rồi, đây đã là sự thật không thể thay đổi, cô có nói cho anh ấy biết hay không cũng không sao cả."
Cố Noãn sớm đã thông suốt, cô đã vì Cố gia làm quá nhiều việc, nếu như bị vạch trần, cũng không trách được cô.
"Cô..." - Hứa Tử An không ngờ cô lại có vẻ thờ ơ như vậy.
Nhưng rất nhanh khóe miệng cô ta lại nhếch lên: "Cố tiểu thư, cô vẫn nên là tự mình nhận thức thôi. Mặc Thần yêu tôi, cô xem cô đang mang thai, Mặc Thần cho tới bây giờ cũng không có về nhà, chỉ là một cái danh hiệu Tiêu phu nhân mà thôi."
Cố Noãn nhìn Hứa Tử An, khuôn mặt trang điểm tinh xảo và thanh tú. Cô ta mặc một bộ váy phiên bản giới hạn của Chanel, khiến cô ta trông đặc biệt quyến rũ.
Cô mỉm cười nhàn nhạt: "Phải không?"
"Hứa tiểu thư, cần tôi nhắc nhở cô một chút không?" - Cố Noãn vốn là muốn yên ổn sinh con, lại không nghĩ tới
Hứa Tử An lại chủ động trêu chọc cô, cô không phải người dễ bị bắt nạt, sẽ không để cho Hứa Tử An nhào nặn cô.
"Hứa tiểu thư, tôi nghe nói cô đã cứu Tiêu Mặc Thần khi còn trẻ, cho nên anh ấy đã yêu cô?"
Nụ cười trên môi Hứa Tử An nhạt đi, nhìn Cố Noãn hỏi: "Cô muốn nói gì?"
Cố Noãn đứng lên nói: "Cô chính là cô gái năm đó cứu Mặc Thần sao? Trong lòng cô tự biết rõ, tôi xem chúng ta không còn gì để nói với nhau. Đúng rồi, cô đã muốn đưa cho tôi, tôi không nhận thì quá không cho cô mặt mũi, vậy nên tôi sẽ cầm nhé."
Nói xong, Cố Noãn cầm lấy tấm thẻ trên bàn xoay người rời đi.
"Dừng lại, cô biết cái gì? Cô cho rằng cô nói lời này tôi sẽ tin sao?" - Hứa Tử An không thể tin được, cô ta có chút sợ hãi sẽ có người biết chuyện này.
Nhưng Cố Noãn lúc này đã rời đi.
Hứa Tử An tức giận đột nhiên hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Việc còn chưa xong, ngược lại đã mất đi 200 triệu.
Phục vụ vội vàng chạy tới: "Vị tiểu thư này..."
Hứa Tử An lấy trong túi ra một xấp tiền, ném lên bàn, đạp giày cao gót rời đi.
Trong lòng Hứa Tử An vô cùng lo lắng, chẳng lẽ cô ta biết chuyện năm đó...
Chẳng lẽ cô ta là người năm đó cứu Tiêu Mặc Thần? Nếu là như vậy, Hứa Tử An liền sợ hãi. Tiêu Mặc Thần là vì chuyện đó mới đối tốt với cô, bởi vì Tiêu Mặc Thần cho rằng cô chính là cô gái cứu anh năm đó. Nếu như anh biết cô lừa anh...
Tiêu Mặc Thần sẽ không tha cho cô.
Không...cô ta sẽ không để chuyện này xảy ra.
.....
Cố Noãn cầm lấy chiếc thẻ của Hứa Tử An, cô có chút khinh thường muốn ném đi, mặc dù đây cũng là do Tiêu Mặc Thần cho cô ta, nhưng nghĩ lại, cô nên làm chuyện gì có ích hơn.
Cô đón xe đi đến viện mồ côi.
Cô tặng toàn bộ số tiền trong thẻ cho trại trẻ mồ côi, lúc ký tên, nghĩ ký tên mình không phù hợp, liền ký tên Tiêu Mặc Thần.
Trong biệt thự rộng lớn, chỉ có một mình Cố Noãn.
Cô lại cảm thấy như vậy cũng tốt, Mạnh Yến thỉnh thoảng rủ cô ra ngoài chơi, ngoài ra cô luôn ở trong biệt thự, đọc sách, chăm sóc hoa cỏ.
Bỗng nhiên có một ngày cô muốn cắt tóc. Thợ cắt tóc nhìn mái tóc dài đen của cô, có chút đáng tiếc nói: "Tóc đẹp như vậy, cô chắc là muốn cắt ngắn không?"
Cố Noãn đã để tóc dài kể từ khi cô học cấp hai, cô gật đầu: "Cứ cắt đi."
Khi bước ra khỏi tiệm cắt tóc, cô vô tình nhìn thấy Tiêu Mặc Thần.
Hắn cầm một ly trà sữa đưa cho người phụ nữ bên cạnh, Hứa Tử An mỉm cười nép vào lòng hắn.
Hai người họ, khá đẹp đôi.
Cố Noãn nhìn nụ cười trên môi của hắn, ánh mắt kia tràn ngập sự dịu dàng dành cho người phụ nữ bên cạnh.
Không giống như những tin đồn để cho người ta sợ hãi, cũng không lạnh lùng vô tình như đối với cô.
Có lẽ đây chính là anh.
Cố Noãn giơ tay chạm vào mái tóc bị gió thổi bay. Cô quay đầu và bước đi, có lẽ là gió thổi quá mạnh nên đôi mắt cô cay xè, giơ tay gạt một cái, khuôn mặt ướt át.
Ông nội Tiêu ra lệnh để Tiêu Mặc Thần phải đưa Cố Noãn về ăn cơm.
Ăn cơm xong, Tiêu Mặc Thần lên thư phòng cùng ông nội Tiêu.
Cô và dì Hà ngồi ở ghế sô pha nói chuyện.
"Thiếu phu nhân, gần đây có phải có chuyện không vui không?"
Cố Noãn lắc đầu: "Không có."
"Thiếu phu nhân đừng giấu, tôi biết cả rồi."
Cố Noãn nhìn gương mặt hiền lành của dì Hà, mím môi: "Dì Hà."
"Thiếu phu nhân, tôi ngày đó ra ngoài đi mua thức ăn nhìn thấy thiếu gia đi cùng Hứa tiểu thư... không nghĩ Hứa tiểu thư lại tỉnh lại."
Cố Noãn không ngờ dì Hà cũng biết chuyện này, cô nhìn dì Hà và nói: "Dì Hà, xin dì đừng nói chuyện này với ông nội, dù sao ông cũng đã lớn tuổi, đừng khiến ông nội bị kích thích."
Chỉ sợ Tiêu Mặc Thần lại nghĩ cô đi cáo trạng với ông nội.
"Dì Hà, dì biết Hứa Tử An không?"
Dì Hà gật đầu: "Tôi đương nhiên biết rõ, thiếu gia rất yêu thích Hứa tiểu thư, khi biết mình có hôn sự với Cố gia, cậu ấy đã quỳ trước thư phòng của lão gia một ngày một đêm, nhưng lão gia nhất quyết muốn cậu ấy chia tay
Hứa tiếu thư, vì chuyện này hai người cãi nhau một trận rất lớn, không nghĩ tới không lâu Hứa tiếu thư ngã cầu thang bất tỉnh... Thiếu gia một mực chăm sóc cô ấy, có mấy lần cô ấy suýt chút... nhưng không ngờ cô ấy lại tỉnh lại."
Cố Noãn nghe xong, trong lòng có chút buồn bã, cảm giác cô chính là người đã chen vào mối quan hệ của họ, nếu
Cố Minh Châu không đẩy Hứa Tử An xuống cầu thang, chắc hẳn...bây giờ Tiêu Mặc Thần và Hứa Tử An đã trỏ thành một cặp vợ chồng ân ái.
"Dì Hà, dì biết Tiêu...Mặc Thần và Hứa Tử An gặp nhau như thế nào không?" - Cố Noãn nén cảm xúc cúi đầu nói.
"Nghe nói Hứa tiểu thư đã cứu thiếu gia... lúc thiếu gia học năm nhất đại học, đi chơi không cẩn thận rơi xuống nước, Hứa tiểu thư đã cứu cậu ấy."
Cố Noãn bên tai ù đi.
Cô nhìn dì Hà giọng run run: "Dì vừa nói gì vậy, con nghe không rõ."
"Thiếu gia rơi xuống nước, là Hứa tiểu thư đã cứu được thiếu gia..."
Cố Noãn không thể tin được, là cô đã cứu Tiêu Mặc Thần, sao có thể là Hứa Tử An?
..••.
Tiêu Mặc Thần cùng cô ra về, vừa lên xe Tiêu Mặc Thần mang điện thoại ra gọi đi, giọng nói ôn nhu: "Tử An, anh biết...ừm... được."
Từ những gì dì Hà vừa nói, cô muốn hỏi hắn, tuy trong lòng không có hy vọng gì, nhưng cô vẫn muốn biết.
Cô cẩn trọng nói: "Tiêu tiên sinh... vì sao ngài lại yêu Hứa tiểu thư."
Cô muốn biết vì sao Tiêu Mặc Thần lại yêu Hứa Tử An, có phải bởi vì Hứa Tử An là người cứu hắn phải không?
Tiêu Mặc Thần nhìn cô, không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô mà chỉ cười lạnh: "Cô có biết sự khác biệt giữa cô và
Tử An là gì không? Bởi vì cô hư vinh, ích kỉ, kiêu ngạo...tôi ghét nhất là loại phụ nữ này."
Cô nhếch môi.
"So với Tử An, cô mãi mãi không xứng, đừng hỏi những chuyện không nên hỏi." - Tiêu Mặc Thần ra lệnh: "Dừng xe."
Tài xế lập tức dừng xe.
Cố Noãn thở ra, hiểu rõ ràng ý tứ của hắn, mở cửa xe, giọng nói của hắn vang lên: "Hãy nhớ rõ về thân phận của mình, mặc dù cô là Tiêu phu nhân, nhưng trên thực tế...bất quá... chỉ là...ừm... nói dễ nghe một chút là một cái tình nhân, hay là một con thú cưng? Nếu tôi vui vẻ, cô mới có thể sống tốt, có hiểu không?"
Cố Noãn siết chặt ngón tay, khóe môi căng cứng: "Đã biết."
Xuống xe.
Chiếc xe nghênh ngang rời đi.
Cố Noãn không muốn đến cuộc hẹn với Hứa Tử An, nhưng cô vẫn có chút bất an, không biết Hứa Tử An muốn làm gì cho cuộc hẹn này.
3h chiều.
Hứa Tử An bưng một ly cà phê, uống một ngụm, nhìn người phụ nữ đi về phía cô ta và ngồi xuống. Ánh mắt rơi vào cái bụng hơi phồng lên của Cố Noãn trong giây lát, nụ cười trong nháy mắt cứng ngắc, nụ cười tùy ý ngày càng sâu.
"Cố tiểu thư, tôi còn nghĩ cô không tới."
Phục vụ đến, Cố Noãn gọi một ly trà gừng ấm.
Phục vụ rời đi, Cố Noãn nhìn về phía Hứa Tử An nhàn nhạt nói: "Tôi đúng là không muốn tới."
Hứa Tử An không ngờ Cố Noãn lại nói thẳng như vậy, cô ta hừ một tiếng, lấy trong túi một tấm thẻ đưa về phía
Cố Noãn: "Tôi mong cô có chút tự giác, rời khỏi Mặc Thần. Cô căn bản không phải Cố Minh Châu, cô giả làm Cố Minh Châu rốt cuộc là có mục đích gì? Đừng ép tôi mang chuyện này nói cho Mặc Thần, cô căn bản không phải
Cố Minh Châu. Người có hôn ước với Mặc Thần là Cố Minh Châu, nếu chuyện này để cho Mặc Thần và ông nội
Tiêu biết, nhất định sẽ không tha cho cô."
Cố Noãn uống một ngụm trà gừng ấm, thờ ơ nhìn Hứa Tử An.
"Để tôi đoán xem trong cái thẻ này của Hứa tiểu thư có bao nhiêu tiền? 100 triệu, 200 triệu, cô cảm thấy số tiền này so với danh hiệu Tiêu phu nhân có thể so sánh sao?" - Cố Noãn cười mỉa mai: "Cô có nói cho Tiêu Mặc Thần hay không cũng không sao, dù sao tôi và anh ấy đã là vợ chồng rồi, đây đã là sự thật không thể thay đổi, cô có nói cho anh ấy biết hay không cũng không sao cả."
Cố Noãn sớm đã thông suốt, cô đã vì Cố gia làm quá nhiều việc, nếu như bị vạch trần, cũng không trách được cô.
"Cô..." - Hứa Tử An không ngờ cô lại có vẻ thờ ơ như vậy.
Nhưng rất nhanh khóe miệng cô ta lại nhếch lên: "Cố tiểu thư, cô vẫn nên là tự mình nhận thức thôi. Mặc Thần yêu tôi, cô xem cô đang mang thai, Mặc Thần cho tới bây giờ cũng không có về nhà, chỉ là một cái danh hiệu Tiêu phu nhân mà thôi."
Cố Noãn nhìn Hứa Tử An, khuôn mặt trang điểm tinh xảo và thanh tú. Cô ta mặc một bộ váy phiên bản giới hạn của Chanel, khiến cô ta trông đặc biệt quyến rũ.
Cô mỉm cười nhàn nhạt: "Phải không?"
"Hứa tiểu thư, cần tôi nhắc nhở cô một chút không?" - Cố Noãn vốn là muốn yên ổn sinh con, lại không nghĩ tới
Hứa Tử An lại chủ động trêu chọc cô, cô không phải người dễ bị bắt nạt, sẽ không để cho Hứa Tử An nhào nặn cô.
"Hứa tiểu thư, tôi nghe nói cô đã cứu Tiêu Mặc Thần khi còn trẻ, cho nên anh ấy đã yêu cô?"
Nụ cười trên môi Hứa Tử An nhạt đi, nhìn Cố Noãn hỏi: "Cô muốn nói gì?"
Cố Noãn đứng lên nói: "Cô chính là cô gái năm đó cứu Mặc Thần sao? Trong lòng cô tự biết rõ, tôi xem chúng ta không còn gì để nói với nhau. Đúng rồi, cô đã muốn đưa cho tôi, tôi không nhận thì quá không cho cô mặt mũi, vậy nên tôi sẽ cầm nhé."
Nói xong, Cố Noãn cầm lấy tấm thẻ trên bàn xoay người rời đi.
"Dừng lại, cô biết cái gì? Cô cho rằng cô nói lời này tôi sẽ tin sao?" - Hứa Tử An không thể tin được, cô ta có chút sợ hãi sẽ có người biết chuyện này.
Nhưng Cố Noãn lúc này đã rời đi.
Hứa Tử An tức giận đột nhiên hất hết đồ đạc trên bàn xuống đất.
Việc còn chưa xong, ngược lại đã mất đi 200 triệu.
Phục vụ vội vàng chạy tới: "Vị tiểu thư này..."
Hứa Tử An lấy trong túi ra một xấp tiền, ném lên bàn, đạp giày cao gót rời đi.
Trong lòng Hứa Tử An vô cùng lo lắng, chẳng lẽ cô ta biết chuyện năm đó...
Chẳng lẽ cô ta là người năm đó cứu Tiêu Mặc Thần? Nếu là như vậy, Hứa Tử An liền sợ hãi. Tiêu Mặc Thần là vì chuyện đó mới đối tốt với cô, bởi vì Tiêu Mặc Thần cho rằng cô chính là cô gái cứu anh năm đó. Nếu như anh biết cô lừa anh...
Tiêu Mặc Thần sẽ không tha cho cô.
Không...cô ta sẽ không để chuyện này xảy ra.
.....
Cố Noãn cầm lấy chiếc thẻ của Hứa Tử An, cô có chút khinh thường muốn ném đi, mặc dù đây cũng là do Tiêu Mặc Thần cho cô ta, nhưng nghĩ lại, cô nên làm chuyện gì có ích hơn.
Cô đón xe đi đến viện mồ côi.
Cô tặng toàn bộ số tiền trong thẻ cho trại trẻ mồ côi, lúc ký tên, nghĩ ký tên mình không phù hợp, liền ký tên Tiêu Mặc Thần.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương