Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên
Chương 29
Cô vẫn mãi giữ tư thế cúi đầu, nếu Vô Khuê không huých vào tay.
Vô Khuê nói:
- Cậu đừng ngồi đó nữa, chúng ta còn phải đi trả đồ.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Cô đứng lên không biết vướng phải gì đó, mà kéo theo Vô Khuê cùng ngã xuống sàn nhà.
Tiếng rầm thu hút sự chú ý của các thành viên còn lại trong lớp, dưới sàn Vô Khuê đang đè lên người Lam Nguyệt. Tay của Vô Khuê vô tình đụng phải nơi mềm mềm của Lam Nguyệt, cô giật mình thu tay lại.
Vô Khuê nói:
- Tớ… tớ xin lỗi. Cô nhanh chóng chạy đi trước, để che đi sự xấu hổ.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê chờ tớ. Cô ngồi dậy phủi đồ, rồi chạy theo Vô Khuê.
Vô Khuê đến trước cửa tiệm thuê đồ nói:
- Con đến trả đồ ạ.
Lam Nguyệt đuổi theo kịp nói:
- Con cũng vậy. Cô lấy đồ ra, rồi đưa cho chủ tiệm.
Chủ tiệm nói:
- Được rồi, hai cháu về đi. Cô không lấy tiền đâu.
Lam Nguyệt nói:
- Nhưng… Cô vừa nói xong thì ngất đi.
Vô Khuê nhanh chóng đỡ lấy Lam Nguyệt, cô dùng hết sức lay lay Lam Nguyệt.
Vô Khuê nói:
- Lam…Lam Nguyệt cậu sao vậy?. Cô nhanh chóng bế Lam Nguyệt về trường.
Tiểu linh miêu của Lam Nguyệt phát hiện ra điều bất thường, tỉnh dậy kêu lên hai tiếng rồi chạy ra ngoài.
Song Tư nói:
- Linh thú của lớp trưởng làm sao vậy?.
Không ổn, nó như thế kia có khả năng cậu ấy xảy ra chuyện rồi. Cô nhanh chóng đuổi theo linh thú của Lam Nguyệt.
Vô Khuê chọn đi đường tắt, cô chỉ nhanh chóng muốn cứu người thương.
Khi đã đến phòng y tế, Vô Khuê nhanh chóng đặt Lam Nguyệt nằm xuống giường, cởi giày để xuống gậm giường.
Cô y tế bước ra từ phòng bên cạnh nói:
- Bạn của em bị làm sao vậy?.
Vô Khuê kể hết cho cô y tế nghe mọi chuyện.
Cô y tế nói:
- Rượu sao?.
Vô Khuê nói:
- Vâng.
Cô y tế nói:
- Em ra ngoài đi. Cô sẽ cứu bạn em đừng lo lắng quá.
Cô nhanh chóng đo huyết áp cùng nghe nhịp tim.
Cô suy nghĩ: “Học viên này có vẻ không dung nạp rượu, nên mới ngất đi. Tuy nhiên vẫn phải xét nghiệm, từ đó mới có hướng điều trị chính xác mới được”.
Vô Khuê nói:
- Vâng. Cô đi ra phía ngoài ngồi xuống đợi.
Cùng lúc đó, linh miêu của Lam Nguyệt từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào phòng y tế, liên tục dùng đầu dụi dụi vào tay của Lam Nguyệt.
Cô y tế nhìn linh thú nói:
- Ngoan, mau ra ngoài.
Linh miêu ủ rũ chạy ra ngoài, nhảy lên ghế ngồi chờ.
Cô y tế làm xét nghiệm trên tay của Lam Nguyệt, tay của Lam Nguyệt nhanh chóng đỏ lên. Cô lấy ống thuốc đã pha sẵn, bẻ một đầu rồi lấy kim tiêm hút lấy toàn bộ thuốc bên trong và tiêm cho Lam Nguyệt.
Vô Khuê nhìn linh thú của Lam Nguyệt nói:
- Mi chạy theo chúng ta sao?.
Linh thú của Lam Nguyệt, kêu một tiếng như trả lời lại.
Cô y tế bước ra ngoài nói:
- Bạn của em đã không sao rồi. Tuy nhiên phải tránh đồ uống có cồn.
Vô Khuê nói:
- Vâng ạ.
Bên trong phòng, Lam Nguyệt nằm im ngủ thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cộng thêm trước đó Lam Nguyệt đã dùng viên giải rượu mà Vô Khuê đưa cho, nên rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Song Tư bây giờ mới đến phòng y tế, nhìn thấy Vô Khuê cùng với cô y tế đang nói chuyện với nhau.
Song Tư nói:
- Bạn ấy sao rồi ạ?. Cô nhìn vào trong, thấy Lam Nguyệt đang nằm trên giường liền vội hỏi.
Cô y tá nói:
- Bạn ấy đã ổn. Hai em có thể vào trong thăm, nhớ nhỏ tiếng nhé.
Lam Nguyệt đã tỉnh lại, nhìn xung quanh phát hiện đây là phòng y tế của trường. Đầu của Lam Nguyệt hiện lên vài dấu chấm hỏi: “Sao mình lại ở đây?”.
Cô ngồi dậy đeo giày vào, đi ra ngoài.
Cô y tá thấy Lam Nguyệt đi ra ngoài liền nói:
- Em đã ổn chưa?. Nằm thêm lát nữa đi.
Lam Nguyệt nói:
- Em đã ổn rồi ạ. Cô ơi, em bị làm sao vậy ạ?.
Cô y tá nói:
- Em không dung nạp được rượu, cũng may là bạn của em đưa em đến đây kịp thời đó. Em phải tránh xa đồ có cồn ra là được.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng, em sẽ ghi nhớ.
Cô y tá nói:
- Em về nghỉ ngơi đi nhé.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Vô Khuê liếc Song Tư một cái nói:
- Giờ cậu biết lý do mà Lam Nguyệt không uống rượu rồi đó.
Song Tư nói:
- Tớ biết rồi mà.
Lam Nguyệt nói:
- Thôi được rồi, về phòng nghỉ thôi hai cậu. Mà ai trả bữa liên hoan hôm nay vậy?.
Song Tư nói:
- Tớ trả thay cho cậu rồi.
Lam Nguyệt nói:
- Vậy để tớ trả lại cậu. Cô lấy tiền trong ví ra, rồi đưa cho Song Tư.
Vô Khuê nói:
- Cậu đừng ngồi đó nữa, chúng ta còn phải đi trả đồ.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Cô đứng lên không biết vướng phải gì đó, mà kéo theo Vô Khuê cùng ngã xuống sàn nhà.
Tiếng rầm thu hút sự chú ý của các thành viên còn lại trong lớp, dưới sàn Vô Khuê đang đè lên người Lam Nguyệt. Tay của Vô Khuê vô tình đụng phải nơi mềm mềm của Lam Nguyệt, cô giật mình thu tay lại.
Vô Khuê nói:
- Tớ… tớ xin lỗi. Cô nhanh chóng chạy đi trước, để che đi sự xấu hổ.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê chờ tớ. Cô ngồi dậy phủi đồ, rồi chạy theo Vô Khuê.
Vô Khuê đến trước cửa tiệm thuê đồ nói:
- Con đến trả đồ ạ.
Lam Nguyệt đuổi theo kịp nói:
- Con cũng vậy. Cô lấy đồ ra, rồi đưa cho chủ tiệm.
Chủ tiệm nói:
- Được rồi, hai cháu về đi. Cô không lấy tiền đâu.
Lam Nguyệt nói:
- Nhưng… Cô vừa nói xong thì ngất đi.
Vô Khuê nhanh chóng đỡ lấy Lam Nguyệt, cô dùng hết sức lay lay Lam Nguyệt.
Vô Khuê nói:
- Lam…Lam Nguyệt cậu sao vậy?. Cô nhanh chóng bế Lam Nguyệt về trường.
Tiểu linh miêu của Lam Nguyệt phát hiện ra điều bất thường, tỉnh dậy kêu lên hai tiếng rồi chạy ra ngoài.
Song Tư nói:
- Linh thú của lớp trưởng làm sao vậy?.
Không ổn, nó như thế kia có khả năng cậu ấy xảy ra chuyện rồi. Cô nhanh chóng đuổi theo linh thú của Lam Nguyệt.
Vô Khuê chọn đi đường tắt, cô chỉ nhanh chóng muốn cứu người thương.
Khi đã đến phòng y tế, Vô Khuê nhanh chóng đặt Lam Nguyệt nằm xuống giường, cởi giày để xuống gậm giường.
Cô y tế bước ra từ phòng bên cạnh nói:
- Bạn của em bị làm sao vậy?.
Vô Khuê kể hết cho cô y tế nghe mọi chuyện.
Cô y tế nói:
- Rượu sao?.
Vô Khuê nói:
- Vâng.
Cô y tế nói:
- Em ra ngoài đi. Cô sẽ cứu bạn em đừng lo lắng quá.
Cô nhanh chóng đo huyết áp cùng nghe nhịp tim.
Cô suy nghĩ: “Học viên này có vẻ không dung nạp rượu, nên mới ngất đi. Tuy nhiên vẫn phải xét nghiệm, từ đó mới có hướng điều trị chính xác mới được”.
Vô Khuê nói:
- Vâng. Cô đi ra phía ngoài ngồi xuống đợi.
Cùng lúc đó, linh miêu của Lam Nguyệt từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào phòng y tế, liên tục dùng đầu dụi dụi vào tay của Lam Nguyệt.
Cô y tế nhìn linh thú nói:
- Ngoan, mau ra ngoài.
Linh miêu ủ rũ chạy ra ngoài, nhảy lên ghế ngồi chờ.
Cô y tế làm xét nghiệm trên tay của Lam Nguyệt, tay của Lam Nguyệt nhanh chóng đỏ lên. Cô lấy ống thuốc đã pha sẵn, bẻ một đầu rồi lấy kim tiêm hút lấy toàn bộ thuốc bên trong và tiêm cho Lam Nguyệt.
Vô Khuê nhìn linh thú của Lam Nguyệt nói:
- Mi chạy theo chúng ta sao?.
Linh thú của Lam Nguyệt, kêu một tiếng như trả lời lại.
Cô y tế bước ra ngoài nói:
- Bạn của em đã không sao rồi. Tuy nhiên phải tránh đồ uống có cồn.
Vô Khuê nói:
- Vâng ạ.
Bên trong phòng, Lam Nguyệt nằm im ngủ thuốc bắt đầu phát huy tác dụng, cộng thêm trước đó Lam Nguyệt đã dùng viên giải rượu mà Vô Khuê đưa cho, nên rất nhanh sẽ tỉnh lại.
Song Tư bây giờ mới đến phòng y tế, nhìn thấy Vô Khuê cùng với cô y tế đang nói chuyện với nhau.
Song Tư nói:
- Bạn ấy sao rồi ạ?. Cô nhìn vào trong, thấy Lam Nguyệt đang nằm trên giường liền vội hỏi.
Cô y tá nói:
- Bạn ấy đã ổn. Hai em có thể vào trong thăm, nhớ nhỏ tiếng nhé.
Lam Nguyệt đã tỉnh lại, nhìn xung quanh phát hiện đây là phòng y tế của trường. Đầu của Lam Nguyệt hiện lên vài dấu chấm hỏi: “Sao mình lại ở đây?”.
Cô ngồi dậy đeo giày vào, đi ra ngoài.
Cô y tá thấy Lam Nguyệt đi ra ngoài liền nói:
- Em đã ổn chưa?. Nằm thêm lát nữa đi.
Lam Nguyệt nói:
- Em đã ổn rồi ạ. Cô ơi, em bị làm sao vậy ạ?.
Cô y tá nói:
- Em không dung nạp được rượu, cũng may là bạn của em đưa em đến đây kịp thời đó. Em phải tránh xa đồ có cồn ra là được.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng, em sẽ ghi nhớ.
Cô y tá nói:
- Em về nghỉ ngơi đi nhé.
Lam Nguyệt nói:
- Vâng.
Vô Khuê liếc Song Tư một cái nói:
- Giờ cậu biết lý do mà Lam Nguyệt không uống rượu rồi đó.
Song Tư nói:
- Tớ biết rồi mà.
Lam Nguyệt nói:
- Thôi được rồi, về phòng nghỉ thôi hai cậu. Mà ai trả bữa liên hoan hôm nay vậy?.
Song Tư nói:
- Tớ trả thay cho cậu rồi.
Lam Nguyệt nói:
- Vậy để tớ trả lại cậu. Cô lấy tiền trong ví ra, rồi đưa cho Song Tư.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương