Khi Tôi Xuyên Không Vào Nơi Tu Tiên
Chương 30
Mải nói chuyện, Lam Nguyệt quên mất linh thú của cô còn đang ở quán ăn. Cô định quay lại để tìm, thì một tiếng meo cắt đứt dòng suy nghĩ của cô.
Lam Nguyệt nói:
- Ôi may quá, tiểu miêu đây rồi. Cô ôm lấy tiểu miêu, rồi nhìn hàng ghế màu trắng.
- Tiểu miêu, em biết ẩn thân à?. Suýt nữa thì chị quay lại quán để tìm em đó.
Tiểu linh miêu dụi dụi vào tay cô rồi ngủ. Vô Khuê đứng cạnh bỗng thấy mình bị thừa, cô đi về trước. Cô nghĩ: “Mình sắp không bằng linh thú rồi”.
Lam Nguyệt nhìn Vô Khuê đi trước, cô nhanh chóng đi theo nắm tay Vô Khuê.
Lam Nguyệt nói:
- Lúc nãy, cảm ơn A Khuê.
Vô Khuê nói:
- Cảm ơn tớ vì việc gì vậy?.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê đã cứu tớ kịp thời.
Vô Khuê nói:
- Là việc đó sao?.
Lam Nguyệt gật đầu, rồi ôm eo Vô Khuê kéo lại đặt nụ hôn lên môi của cô.
Vô Khuê giật mình, đẩy Lam Nguyệt ra.
Vô Khuê nói:
- Lam Nguyệt ở đây nhiều người.
Lam Nguyệt nói:
- Đâu có người nào đâu, cô nhìn quanh suy nghĩ: “Thật muốn Vô Khuê nhanh chóng về chung một nhà với mình.”
Vô Khuê mặt ửng hồng nói:
- Cậu mau buông tớ ra.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ không buông. Cô cắn nhẹ vào má của Vô Khuê.
Vô Khuê nói:
- Cậu… làm gì vậy?. Cô cầm tay Lam Nguyệt lên cắn và cắn tiếp vào má cho bõ ghét. Vô Khuê hành động xong thì chạy đi trước, để mặc Lam Nguyệt đứng ở đó.
Lúc này, đám bạn cùng lớp của Lam Nguyệt và Vô Khuê chứng kiến một màn tình tứ.
Bạn cùng lớp nói:
- Mình vừa nhìn thấy gì thế nhỉ?. Đây có phải là yêu nhau lắm, rồi cắn nhau không ta.
Lam Nguyệt sau khi bị Vô Khuê cắn, thì nhanh chóng đuổi theo.
Lam Nguyệt nói:
- Vô Khuê định về nhà luôn sao?.
Vô Khuê nói:
- Đúng vậy. Tớ định dọn đồ rồi về nhà luôn. Cậu thì sao?. Vô Khuê nhìn dấu răng của mình trên tay Lam Nguyệt.
Vô Khuê nói tiếp:
- Cậu không đau chứ?.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ không đau. Sau này ít gặp nhau rồi, tớ nhớ cậu đấy.
Vô Khuê nói:
- Tớ cũng vậy. Cô cúi mặt, giấu đi sự ngại ngùng.
Cả hai về phòng, dọn đồ còn lại rồi đi cùng nhau xuống núi.
Chúng tôi rất nhanh đã đi tới nhà của Vô Khuê, Vô Khuê vào nhà và mang ra một bộ quần áo. Lam Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra, đó là quần áo của cô lúc mới tới đây.
Vô Khuê nói:
- Tớ trả lại cho cậu, đã giặt sạch rồi đó.
Lam Nguyệt nhận lấy rồi nói:
- Cảm ơn cậu. Tớ đi đây, hẹn ngày gặp lại. Cô lấy linh kiếm ra rồi ngự kiếm bay đi.
Vô Khuê đứng dõi theo, như muốn khảm luôn bóng hình của Lam Nguyệt vào trong mắt.
Phía xa, Lam Nguyệt cũng dừng lại nhìn một lúc rồi mới khởi hành tiếp.
Ba tiếng sau, Lam Nguyệt mới về tới nhà, trời lúc này cũng đã tối. Cô hạ xuống đất, rồi thả linh miêu trong túi dành riêng cho linh thú ra.
Tiểu linh miêu nhanh chóng nhìn xung quanh và chạy vào vườn cây. Nó trèo lên một cây, rồi ngồi trên đó.
Lam Nguyệt nhìn theo suy nghĩ: “Đúng là mèo mà”. Cô nhanh chóng đi vào trong nhà nói:
- Bố, mẹ ơi. Con đã về rồi ạ.
Lam Tuyết nghe tiếng, liền từ trong bếp chạy ra nói:
- Chị đã về rồi. Chị có đói không?. Em đang nấu ăn đó.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Chị không đói lắm. Bố và mẹ đi đâu rồi A Tuyết?.
Lam Tuyết nói:
- Bố và mẹ đi công chuyện rồi chị ạ. Có mỗi mình em ở nhà thôi.
Lam Nguyệt nói:
- Vậy chị lên thay đồ, rồi xuống phụ em nấu ăn nha.
Lam Tuyết nói:
- Vâng.
Lam Nguyệt lên phòng nhanh chóng thay đồ, rồi lấy đồ từ túi trữ vật ra. Cô sắp xếp đồ đạc vào đúng vị trí của nó, rồi đi xuống bếp giúp A Tuyết.
Ảnh minh họa Lam Nguyệt.
Lam Nguyệt nói:
- Ôi may quá, tiểu miêu đây rồi. Cô ôm lấy tiểu miêu, rồi nhìn hàng ghế màu trắng.
- Tiểu miêu, em biết ẩn thân à?. Suýt nữa thì chị quay lại quán để tìm em đó.
Tiểu linh miêu dụi dụi vào tay cô rồi ngủ. Vô Khuê đứng cạnh bỗng thấy mình bị thừa, cô đi về trước. Cô nghĩ: “Mình sắp không bằng linh thú rồi”.
Lam Nguyệt nhìn Vô Khuê đi trước, cô nhanh chóng đi theo nắm tay Vô Khuê.
Lam Nguyệt nói:
- Lúc nãy, cảm ơn A Khuê.
Vô Khuê nói:
- Cảm ơn tớ vì việc gì vậy?.
Lam Nguyệt nói:
- A Khuê đã cứu tớ kịp thời.
Vô Khuê nói:
- Là việc đó sao?.
Lam Nguyệt gật đầu, rồi ôm eo Vô Khuê kéo lại đặt nụ hôn lên môi của cô.
Vô Khuê giật mình, đẩy Lam Nguyệt ra.
Vô Khuê nói:
- Lam Nguyệt ở đây nhiều người.
Lam Nguyệt nói:
- Đâu có người nào đâu, cô nhìn quanh suy nghĩ: “Thật muốn Vô Khuê nhanh chóng về chung một nhà với mình.”
Vô Khuê mặt ửng hồng nói:
- Cậu mau buông tớ ra.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ không buông. Cô cắn nhẹ vào má của Vô Khuê.
Vô Khuê nói:
- Cậu… làm gì vậy?. Cô cầm tay Lam Nguyệt lên cắn và cắn tiếp vào má cho bõ ghét. Vô Khuê hành động xong thì chạy đi trước, để mặc Lam Nguyệt đứng ở đó.
Lúc này, đám bạn cùng lớp của Lam Nguyệt và Vô Khuê chứng kiến một màn tình tứ.
Bạn cùng lớp nói:
- Mình vừa nhìn thấy gì thế nhỉ?. Đây có phải là yêu nhau lắm, rồi cắn nhau không ta.
Lam Nguyệt sau khi bị Vô Khuê cắn, thì nhanh chóng đuổi theo.
Lam Nguyệt nói:
- Vô Khuê định về nhà luôn sao?.
Vô Khuê nói:
- Đúng vậy. Tớ định dọn đồ rồi về nhà luôn. Cậu thì sao?. Vô Khuê nhìn dấu răng của mình trên tay Lam Nguyệt.
Vô Khuê nói tiếp:
- Cậu không đau chứ?.
Lam Nguyệt nói:
- Tớ không đau. Sau này ít gặp nhau rồi, tớ nhớ cậu đấy.
Vô Khuê nói:
- Tớ cũng vậy. Cô cúi mặt, giấu đi sự ngại ngùng.
Cả hai về phòng, dọn đồ còn lại rồi đi cùng nhau xuống núi.
Chúng tôi rất nhanh đã đi tới nhà của Vô Khuê, Vô Khuê vào nhà và mang ra một bộ quần áo. Lam Nguyệt vừa nhìn đã nhận ra, đó là quần áo của cô lúc mới tới đây.
Vô Khuê nói:
- Tớ trả lại cho cậu, đã giặt sạch rồi đó.
Lam Nguyệt nhận lấy rồi nói:
- Cảm ơn cậu. Tớ đi đây, hẹn ngày gặp lại. Cô lấy linh kiếm ra rồi ngự kiếm bay đi.
Vô Khuê đứng dõi theo, như muốn khảm luôn bóng hình của Lam Nguyệt vào trong mắt.
Phía xa, Lam Nguyệt cũng dừng lại nhìn một lúc rồi mới khởi hành tiếp.
Ba tiếng sau, Lam Nguyệt mới về tới nhà, trời lúc này cũng đã tối. Cô hạ xuống đất, rồi thả linh miêu trong túi dành riêng cho linh thú ra.
Tiểu linh miêu nhanh chóng nhìn xung quanh và chạy vào vườn cây. Nó trèo lên một cây, rồi ngồi trên đó.
Lam Nguyệt nhìn theo suy nghĩ: “Đúng là mèo mà”. Cô nhanh chóng đi vào trong nhà nói:
- Bố, mẹ ơi. Con đã về rồi ạ.
Lam Tuyết nghe tiếng, liền từ trong bếp chạy ra nói:
- Chị đã về rồi. Chị có đói không?. Em đang nấu ăn đó.
Lam Nguyệt nói:
- Ừm. Chị không đói lắm. Bố và mẹ đi đâu rồi A Tuyết?.
Lam Tuyết nói:
- Bố và mẹ đi công chuyện rồi chị ạ. Có mỗi mình em ở nhà thôi.
Lam Nguyệt nói:
- Vậy chị lên thay đồ, rồi xuống phụ em nấu ăn nha.
Lam Tuyết nói:
- Vâng.
Lam Nguyệt lên phòng nhanh chóng thay đồ, rồi lấy đồ từ túi trữ vật ra. Cô sắp xếp đồ đạc vào đúng vị trí của nó, rồi đi xuống bếp giúp A Tuyết.
Ảnh minh họa Lam Nguyệt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương