Khoảng Thời Gian Còn Lại Của Song Vương

Chương 149



Không gian xung quanh tối đen một lần nữa thay đổi sang nơi khác,Lý Chiêu Dương năm nay đã mười tuổi hôm nay chính là sinh thần của cô nhưng cô chỉ có một mình lạc lỏng trong chính cung điện của mình.

Lý Chiêu Dương ánh mắt buồn bã nhìn xung quanh, Hàn Diệt Phong đứng một bên nhìn cô mà thấy đau lòng nghĩ "Anh Anh, ta ở đây".

Lúc này Lý Chiêu Nhi cùng một hạ nhân bước từ bên ngoài vào,cô nhìn thấy Lý Chiêu Nhi lại cau có khó chịu lên tiếng :

"Cô ở đây làm gì"

Lý Chiêu Nhi cười khinh bỉ nói:

Không phải hôm nay là sinh thần của muội muội sao ta đến để chúc mừng sinh thần cho muội muội"

Lý Chiêu Dương nhìn cô ta một hồi lâu rồi không quan tâm nói:

"Nhìn mặt ta giống cần ngươi đến để chúc mừng lắm sao"

Lý Chiêu Nhi tiến đến ngồi đối điện Lý Chiêu Dương cô ta lấy một bình rượu từ tay của hạ nhân rồi hạ lệnh cho hạ nhân rời đi,Lý Chiêu nhìn cô ta đang rót rượu mà trong mắt hiện lên vẽ nghi hoặc nói:

"Ngươi lại tính giỡ trò gì nữa thì nói đi ta không có thời gian để chơi trò mèo với ngươi"

Lý Chiêu Nhi liền che miệng cười duyên nói:

"Ôi,muội muội đừng nói như vậy mà ta có ý tốt đến để chúc mừng sinh thần của muội mà"

Lý Chiêu Dương định sẽ đứng lên đi vào trong thì Lý Chiêu Nhi đã lên tiếng:



"Đây là Phụ Hoàng và các Hoàng Huynh muốn ta đem đến cho muội, muội thật sự không định uống hay sao"

Lý Chiêu Dương khựng người quay lại dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Lý Chiêu Nhi, Lý Chiêu Nhi liền nói:"Nếu muội sợ tỷ tỷ bỏ độc trong đây thì tỷ sẽ uống cùng với muội có được không,chúng ta xem như giảng hòa những chuyện đã xảy ra,cũng xem như đây là lời xin lỗi của tỷ"

Lý Chiêu Dương im lặng hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu ngồi xuống cầm lấy ly rượu mà Lý Chiêu Nhi đưa,Hàn Diệt Phong đứng bên cạnh hai mắt đỏ ngầu giận dữ nhìn Lý Chiêu Nhi, sau đó là nhìn Lý Chiêu Dương liên tục lên tiếng:

Đừng,Đừng,Anh Anh con đừng uống, có độc Anh Anh đừng uống mà con "

Hắn đau khổ nhìn cô uống hết ly rượu hắn có nói đến mức nào thì cũng không ai nghe thấy,Lý Chiêu Dương khi vừa uống hết ly rượu thì hai mắt mở lớn lập tức ném ly rượu ra xa tự bản thân phong bế huyệt đạo toàn thân nhưng không kịp, chất độc đã lan rất nhanh đến lục phủ ngũ tạng rồi.Lý Chiêu Dương hộc ra một ngụm máu lớn từng thớ thịt trong cơ thể đau nhói lên từng cơn khiến Lý Chiêu Dương loạng choạng mà ngã nhào về phía trước, Hàn Diệt Phong muốn đưa tay ra ôm lấy cô nhưng cơ thể cô lại xuyên qua tay của hắn.

Hàn Diệt Phong chỉ biết tuyệt vọng đứng nhìn cô bị độc hành hạ,Lý Chiêu Nhi đứng nhìn lúc này khóe miệng của cô ta cũng bắt đầu chảy máu,Lý Chiêu Dương nhìn thấy chợt nhận ra gì đó.

Đột ngột một tiếng hét lớn vang lên:

"Chiêu Nhi "

Lý Chiêu Dương ngước mắt nhìn đến Lý Hạo Thiên và Lý Tư Dao đang tiến vào, Lý Chiêu Nhi bắt đầu khóc òa lên tay ôm lấy Lý Hạo Thiên:

"Cha ơi con đau quá,đau quá cha ơi có phải con sắp chết rồi không"

Lý Hạo Thiên liền hét lớn:

"Truyền thái y!!!!"



Lý Tư Dao đi đến chỗ Lý Chiêu Dương tức giận mà nắm chặt lấy cổ tay Chiêu Dương mà gầm lớn:

"CÁI THỨ ÁC ĐỘC NÀY!!!NGƯƠI ĐANG LÀM GÌ VẬY HẢI!DÁM Ở TRONG CUNG HẠ ĐỘC CÔNG CHÚA!!!NGƯƠI LÀ ĐỒ RẮN ĐỘC...NGƯỜI ĐÂU ĐƯA CÔ TA ĐẾN CỰC HÌNH CUNG!!!!"

Lý Chiêu Dương liên tục lắc đầu bản thân muốn nói nhưng khi mở miệng ra bản thân lại không được phép giải thích bất cứ điều gì, nhưng khi cô nghe đến cực hình cung thì gương mặt đã tái nhợt sợ hãi mà run rẫy mà bậc khóc lắc đầu liên tục:

"Cha ơi,cha ơi,con, con không làm con mới là người bị hạ độc mà cha ơi

Lý Hạo Thiên tức giận quát:

"Đừng gọi ta là cha ta không có đứa con như ngươi, truyền ý chỉ của trẫm phế bỏ chức vị công chúa của Lý Chiêu Dương "

Hàn Diệt Phong nghiến răng nghiến lợi :

"DỪNG LẠI, LÝ HẠO THIÊN NGƯỜI MAU DỪNG LẠI, DỪNG LẠI CHO TA NGƯỜI LÀ CÁI THÁ GÌ CŨNG MUỐN PHẾ ANH ANH CỦA TA...!"

Hắn điên cuồng trong cơn thịnh nộ tâm ma trong nguyên thần càng lúc càng nhiều, không gian xung quanh thay đổi lần này lại xuất hiện ở cực hình cung một nơi Âm u và đáng sợ,Hàn Diệt Phong chưa định hình được thì mắt hắn đã nhìn thấy Lý Chiêu Dương đang nằm trong nhà lao cả người đầy rẫy vết roi lớn nhỏ máu không ngừng chảy ra,trên bất cứ những vết thương nào đều có những mản muối được sát lên.

Hàn Diệt Phong liền đi tới muốn ôm lấy cô nhưng tay hắn một lần nữa xuyên qua cơ thể cô,Lý Chiêu Dương yếu ớt lê lết cả thân thể nhìn không nguyên vẹn run rẫy nhịn xuống cơn đau mà lết về phía tường kia,Lý Chiêu Dương yếu ớt tay không ngừng cào vào thành tường:

"C,cha ơi, con biết sai rồi, con biết sai rồi, cha ơi cứu con Anh Anh đau quá,cha ơi,làm ơn thả tôi,ra,làm ông,tôi không, muốn ở nơi này, làm ơn đi"

Tay cô liên tục cào cấu vào thành tường móng tay bật cả máu mà bám lên tường theo từng vết cào cấu,Hàn Diệt Phong đau đớn muốn ngăn cô lại nói:

"Anh Anh đừng lại đi con, Anh Anh mau đừng lại đi con,Anh Anh ta ở đây ta ở đây"
Chương trước Chương tiếp