Không Rời
Chương 7
Tiền của Hạ Văn Hi có thể dễ dàng giải quyết mọi việc.
Tôi ngồi trong xe thể thao của anh, mệt mỏi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Tôi lại không có việc làm rồi..."
Giọng điệu Hạ Văn Hi có chút kỳ quái: "Lâm Đình, sao trước đây tôi không thấy cô mạnh mẽ vậy nhỉ?"
Tôi mở mắt: "Anh đang khen tôi à?"
"Haha, tất nhiên."
Tôi hơi bối rối: "Hạ Văn Hi, anh đang giận cái gì vậy?"
Hạ Văn Hi đạp phanh, đỗ xe bên đường.
Anh quay lại nhìn tôi chằm chằm và chế nhạo: "Cô là ai đối với tôi? Tại sao tôi phải tức giận?"
Tôi khẽ cau mày, vẫn cảm thấy anh ấy tức giận vô cớ.
Rõ ràng tôi là người chịu ấm ức như vậy, sao anh ấy lại tức giận?
Hóa ra là lo lắng.
Nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, Hạ Văn Hi thắc mắc: "Lâm Đình, cô có miệng nhưng không biết cách mở mồm à?"
"..."
"Tại sao không nói chuyện này với tôi? Rõ ràng cô lên tiếng, tôi sẽ..."
Tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì.
Nhìn Hạ Văn Hi, đôi mắt đẹp đó trong veo, không hề có chút mưu tính.
Tôi sửng sốt, hiểu ý anh ấy, tôi mỉm cười.
"Anh thật tốt với tôi."
Hạ Văn Hi ngượng ngùng quay lại: "Dù sao cũng chơi với nhau từ bé..."
Trước đây, tôi lớn lên cùng một nhóm bạn rất thân thiết.
Sau khi nhà xảy ra chuyện, ngoại trừ Cố Ngôn quen biết nửa đường buông lời dè bỉu, những người còn lại chỉ im lặng giữ khoảng cách.
Lâm gia đã sụp đổ, sẽ không bao giờ trở lại nữa
Họ và tôi không còn cùng đẳng cấp nữa.
Tôi rất biết ơn những người bạn đã giúp đỡ và cho tôi vay tiền, ngay cả khi họ biết rằng tôi không đủ khả năng trả lại cho họ nữa.
Vậy nên, tôi không thể mất liêm sỉ cầu xin họ giúp đỡ nữa.
Về phần những người họ hàng thân thiết của tôi, những người luôn miệng nói chung một dòng máu, sau khi vơ vét gần hết từ Lâm gia, họ đã biến mất tăm.
Hạ gia chơi với gia đình tôi, họ vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp sau khi Lâm thị phá sản và còn giúp đỡ hết sức có thể.
Không biết Hạ gia có biết ngoài số tiền nợ ngân hàng, bố tôi còn nợ bọn cho vay nặng lãi một khoảng tiền lớn, nhưng tôi không thể nhờ chú Hạ trả giúp tôi được nữa.
Tôi ngồi trong xe thể thao của anh, mệt mỏi nhắm mắt lại, lẩm bẩm: "Tôi lại không có việc làm rồi..."
Giọng điệu Hạ Văn Hi có chút kỳ quái: "Lâm Đình, sao trước đây tôi không thấy cô mạnh mẽ vậy nhỉ?"
Tôi mở mắt: "Anh đang khen tôi à?"
"Haha, tất nhiên."
Tôi hơi bối rối: "Hạ Văn Hi, anh đang giận cái gì vậy?"
Hạ Văn Hi đạp phanh, đỗ xe bên đường.
Anh quay lại nhìn tôi chằm chằm và chế nhạo: "Cô là ai đối với tôi? Tại sao tôi phải tức giận?"
Tôi khẽ cau mày, vẫn cảm thấy anh ấy tức giận vô cớ.
Rõ ràng tôi là người chịu ấm ức như vậy, sao anh ấy lại tức giận?
Hóa ra là lo lắng.
Nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, Hạ Văn Hi thắc mắc: "Lâm Đình, cô có miệng nhưng không biết cách mở mồm à?"
"..."
"Tại sao không nói chuyện này với tôi? Rõ ràng cô lên tiếng, tôi sẽ..."
Tôi sẽ cho cô bất cứ thứ gì.
Nhìn Hạ Văn Hi, đôi mắt đẹp đó trong veo, không hề có chút mưu tính.
Tôi sửng sốt, hiểu ý anh ấy, tôi mỉm cười.
"Anh thật tốt với tôi."
Hạ Văn Hi ngượng ngùng quay lại: "Dù sao cũng chơi với nhau từ bé..."
Trước đây, tôi lớn lên cùng một nhóm bạn rất thân thiết.
Sau khi nhà xảy ra chuyện, ngoại trừ Cố Ngôn quen biết nửa đường buông lời dè bỉu, những người còn lại chỉ im lặng giữ khoảng cách.
Lâm gia đã sụp đổ, sẽ không bao giờ trở lại nữa
Họ và tôi không còn cùng đẳng cấp nữa.
Tôi rất biết ơn những người bạn đã giúp đỡ và cho tôi vay tiền, ngay cả khi họ biết rằng tôi không đủ khả năng trả lại cho họ nữa.
Vậy nên, tôi không thể mất liêm sỉ cầu xin họ giúp đỡ nữa.
Về phần những người họ hàng thân thiết của tôi, những người luôn miệng nói chung một dòng máu, sau khi vơ vét gần hết từ Lâm gia, họ đã biến mất tăm.
Hạ gia chơi với gia đình tôi, họ vẫn giữ mối quan hệ tốt đẹp sau khi Lâm thị phá sản và còn giúp đỡ hết sức có thể.
Không biết Hạ gia có biết ngoài số tiền nợ ngân hàng, bố tôi còn nợ bọn cho vay nặng lãi một khoảng tiền lớn, nhưng tôi không thể nhờ chú Hạ trả giúp tôi được nữa.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương