Không Rời
Chương 8
Hạ Văn Hi nói rằng khi gia đình tôi xảy ra chuyện, anh đang đi công tác ở nước ngoài, bận rộn đến nỗi không hay biết gì.
Anh ấy vừa trở về Trung Quốc được hai ngày. Vừa tỉnh dậy sau chuyến bay về muộn, anh ta đã biết được mọi chuyện. Đang định liên lạc với tôi thì tình cờ gặp tôi đang giao đồ ăn.
Tôi không ngờ rằng mình sẽ lợi dụng anh ta.
Anh nói rằng mình thực sự không hề biết rằng hiện tại tôi đang sống một cuộc sống như vậy.
"Nếu không thì tôi sẽ không..."
Nói được nửa chừng thì đột ngột dừng lại, tai Hạ Văn Hi đỏ bừng.
Thực sự hôm qua tôi đã làm liều mới ra yêu cầu đó.
Tôi thực sự chỉ nói đùa thôi...Tôi không hề mong đợi anh ta nghiêm túc...
Nghe đến đây, tim tôi đập hơi nhanh, không ngờ hôm qua tôi lại mất kiểm soát thế.
Nhưng tôi giả vờ không quan tâm, vô tư xua tay: "Ồ, đang kiếm tiền, nên tôi coi như chó cắn một chút thôi."
"..."
Hạ thiếu gia nói với khuôn mặt đen kịt, nghiến răng nghiến lợi, "Xuống xe."
Như không nghe thấy, tôi nheo mắt cười với anh ta: "Kỹ năng hôn của tôi thế nào? Anh có muốn hôn tôi một lúc nữa không?"
"Tôi giảm giá cho anh nhé?"
"..."
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng của Hạ Văn Hi chuyển sang màu đỏ bừng.
Anh ta đã cạn lời.
"Cô..."
Tự dưng tôi thấy buồn cười, nhưng có gì đó hơi khác lạ so với thường ngày - tên này rõ ràng hay châm chọc, sao bây giờ lại như thế?
Tôi gỡ dây an toàn, tiến lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm anh ta lên, nhìn vào mắt.
"Hử? Anh có muốn hôn tôi không?"
Tôi mỉm cười nhìn anh, hai mắt như muốn trêu chọc.
Tôi thấy phấn khích khi được chủ động.
Đột nhiên, Hạ Văn Hi thắt dây an toàn và nắm lấy cổ tay tôi. Sau đó vài giây, tôi bị ép vào ghế phụ.
Chênh lệch sức lực giữa nam nữ đã khiến tôi đầu hàng.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi ngày càng gần hơn, bầu không khí ngày càng trở nên mờ ám, tôi có chút khó thở.
Hạ Văn Hi nhìn chằm chằm vào mặt tôi, đôi môi mỏng hơi hé ra.
Nhưng trước khi kịp chạm vào, tôi đã chủ động cầu xin: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi chỉ đùa thôi mà..."
Tôi chịu thua nhanh đến nỗi khiến Hạ Văn Hi sững sờ trong giây lát. Bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi buông ra.
Hạ Văn Hi buông lời chế giễu, ngồi vào ghế lái cũ, thắt dây an toàn rồi tiếp tục lái xe.
Tôi quay mặt nhìn ra cửa xe, giả vờ nhìn phong cảnh.
Tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực rồi.
Anh ấy vừa trở về Trung Quốc được hai ngày. Vừa tỉnh dậy sau chuyến bay về muộn, anh ta đã biết được mọi chuyện. Đang định liên lạc với tôi thì tình cờ gặp tôi đang giao đồ ăn.
Tôi không ngờ rằng mình sẽ lợi dụng anh ta.
Anh nói rằng mình thực sự không hề biết rằng hiện tại tôi đang sống một cuộc sống như vậy.
"Nếu không thì tôi sẽ không..."
Nói được nửa chừng thì đột ngột dừng lại, tai Hạ Văn Hi đỏ bừng.
Thực sự hôm qua tôi đã làm liều mới ra yêu cầu đó.
Tôi thực sự chỉ nói đùa thôi...Tôi không hề mong đợi anh ta nghiêm túc...
Nghe đến đây, tim tôi đập hơi nhanh, không ngờ hôm qua tôi lại mất kiểm soát thế.
Nhưng tôi giả vờ không quan tâm, vô tư xua tay: "Ồ, đang kiếm tiền, nên tôi coi như chó cắn một chút thôi."
"..."
Hạ thiếu gia nói với khuôn mặt đen kịt, nghiến răng nghiến lợi, "Xuống xe."
Như không nghe thấy, tôi nheo mắt cười với anh ta: "Kỹ năng hôn của tôi thế nào? Anh có muốn hôn tôi một lúc nữa không?"
"Tôi giảm giá cho anh nhé?"
"..."
Trong khoảnh khắc, khuôn mặt trắng trẻo, lạnh lùng của Hạ Văn Hi chuyển sang màu đỏ bừng.
Anh ta đã cạn lời.
"Cô..."
Tự dưng tôi thấy buồn cười, nhưng có gì đó hơi khác lạ so với thường ngày - tên này rõ ràng hay châm chọc, sao bây giờ lại như thế?
Tôi gỡ dây an toàn, tiến lại gần, nhẹ nhàng nâng cằm anh ta lên, nhìn vào mắt.
"Hử? Anh có muốn hôn tôi không?"
Tôi mỉm cười nhìn anh, hai mắt như muốn trêu chọc.
Tôi thấy phấn khích khi được chủ động.
Đột nhiên, Hạ Văn Hi thắt dây an toàn và nắm lấy cổ tay tôi. Sau đó vài giây, tôi bị ép vào ghế phụ.
Chênh lệch sức lực giữa nam nữ đã khiến tôi đầu hàng.
Khoảng cách giữa hai chúng tôi ngày càng gần hơn, bầu không khí ngày càng trở nên mờ ám, tôi có chút khó thở.
Hạ Văn Hi nhìn chằm chằm vào mặt tôi, đôi môi mỏng hơi hé ra.
Nhưng trước khi kịp chạm vào, tôi đã chủ động cầu xin: "Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi chỉ đùa thôi mà..."
Tôi chịu thua nhanh đến nỗi khiến Hạ Văn Hi sững sờ trong giây lát. Bàn tay đang nắm chặt cổ tay tôi buông ra.
Hạ Văn Hi buông lời chế giễu, ngồi vào ghế lái cũ, thắt dây an toàn rồi tiếp tục lái xe.
Tôi quay mặt nhìn ra cửa xe, giả vờ nhìn phong cảnh.
Tim tôi sắp nhảy ra khỏi lồ ng ngực rồi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương