Không Thể Chạm Đến

Chương 20



Kết thúc đêm xuân, căn phòng chợt im ắng đến lạ, Đàm Dật Trì bước ra từ phòng tắm, trên người khoác một chiếc áo choàng ngủ màu nâu. Anh đứng bên giường, hơi cúi đầu lạnh lẽo nhìn cô gái đang mê mang ngủ say, cảm giác có chút lạ lẫm, vừa chán ghét lại vừa xót thương.

Mặc dù trong mắt anh cô là một cô gái đê tiện, tham lam, nhưng anh lấy đi lần đầu của cô cũng là một sự thật không thể chối cải. Vậy nên anh mới cảm thấy áy náy?

Đàm Dật Trì thở dài, anh bước ra ban công, châm một điếu thuốc. Khói thuốc chập chờn rồi hoà tan vào không khí để lại mùi hương nồng nàn khiến lòng người đê mê.

Ánh mắt anh hướng về phương xa, đã rất lâu rồi anh không cảm thấy rối rắm như bây giờ, cứ như tìm lại bản thân mình trong đêm đen, tìm lại một thời thanh xuân đã mất, phóng túng và ngông cuồng.

Anh của trước đây, thích làm gì thì làm, chẳng màng đến bất kì điều gì, cho dù con đường kia có khó khăn đến đâu, cho dù phía trước là núi cao trập trùng anh cũng không mảy may lo sợ, vì những thử thách đó càng làm tăng sự hăng hái trong lòng anh, anh phải chinh phục được nó, phải phá vỡ kỉ lục, làm được những điều mà người khác không làm được.

Nhưng anh của bây giờ, thời gian đã khiến anh trưởng thành, cũng đã bào mòn sĩ khí trẻ trung của một con người, trải qua nhiều chuyện, mất đi nhiều thứ ta sẽ bắt đầu sợ hãi, sẽ không dám dũng cảm bước đi như trước, mỗi bước đi đều phải suy tính cho thật kĩ lưỡng. Có lẽ ngay cả một nụ cười thoải anh cũng quên mất phải nên cười như thế nào, anh trở nên lạnh lùng hơn và nhạt nhẽo hơn.

Mà chuyện lần này, dường như đã phá vỡ bức tường trước mặt anh, anh đã làm chuyện mà trước giờ anh chưa từng nghĩ đến, cũng không dám nghĩ đến. Cứ như con người lúc nãy không phải là anh mà là một người khác vậy, bây giờ nghĩ lại... đáng lẽ anh không nên làm vậy. Là do anh đã phá vỡ quy tắc của bản thân hay là do anh cảm thấy mình đã chạm vào một người phụ nữ bẩn thỉu khiến anh khó chịu?

"Đúng là bực mình thật!" Anh quay người nhìn vào bên trong phòng, nhìn người con gái kia qua một tấm kính, đôi mắt nheo lại ẩn chứa muộn phiền. Có lẽ anh đang không biết nên làm gì với cô, anh vốn không muốn tiếp tục dây dưa với một cô gái mới lớn nhưng anh lại sợ sau khi tỉnh lại cô lại đòi anh chịu trách nhiệm với cô, như vậy thì phiền phức thật. Anh thà làm một ông chú tồi tệ còn hơn là bị cô lợi dụng.

...

Sáng sớm tinh mơ, ánh dương chiếu rọi vào trong căn phòng tối tăm, Tĩnh Ngữ theo thói quen mà tỉnh dậy rất sớm, mặc dù là không có chuông báo thức.

Cô chớp chớp mắt nhìn xung quanh, cảm thấy không quen lắm, căn phòng rộng lớn này, chiếc giường êm ái này, tất cả đều rất mới lạ so với cô. Không phải là cô đang nằm mơ chứ?

Chợt, một dòng kí ức hiện lên trong đầu cô, cô nhớ mình đã bị đám lưu manh kia đưa đi, rồi... rồi sau đó đã có người cứu cô, sau đó nữa thì...

"Sao lại như vậy?" Tĩnh Ngữ hốt hoảng như vừa tỉnh dậy từ cơn ác mộng, cô bật dậy, đầu óc rối bời.

Cô tự nhìn lại cơ thể mình, không mặc gì cả, còn có cảm giác đau nhói ê ẩm, khắp người đều là những vết đỏ không rõ từ đâu mà có.



Tĩnh Ngữ sợ hãi vò đầu bứt tai, cô không tin đây là thật, nhưng từ khi cô nhìn thấy vết máu màu nâu đỏ đã khô lại từ lâu, tâm trí cô ngay lập tức bị đổ sập. Cô không ngờ mình lại cùng một người đàn ông chỉ mới gặp được vài lần làm chuyện đó, hơn nữa cô còn gọi anh là chú?

"Sao lại như vậy?" Lần đầu, cô cứ nghĩ rằng lần đầu phải được trao cho người mà cô yêu, trao cho chồng của cô vào đêm tân hôn. Vậy mà...

Cơ thể Tĩnh Ngữ run rẩy, cô siết chặt hai tay, cố gắng lấy lại bình tĩnh, vì điều quan trọng nhất bây giờ là cô phải rời khỏi đây, cho dù một giây cô cũng không muốn ở lại nơi đáng sợ này.

Tĩnh Ngữ vội vàng bước xuống giường, nhưng chân vừa chạm đứng thì cô đã cảm nhận được cơn đau nhói đang truyền đến, toàn thân vô lực.

Cô run rẩy bước từng bước, cô nhanh chóng nhặt đồ của mình lên, chỉ là... chiếc váy đó đã bị anh xé rách, không thể mặc được nữa.

Tĩnh Ngữ nhìn xung quanh, nhìn thấy tủ quần áo, cô vội bước đến, tìm một chiếc áo sơ mi có thể mặc được để mặc tạm.

"Có tiếng nước chảy?" Cô chợt nghe thấy âm thanh trong phòng tắm, có người đang ở trong. Cô vội lao đến chiếc cửa, cô không muốn nhìn thấy anh ta, cô cũng không muốn nhớ lại những chuyện đã xảy ra vào tối qua. Làm ơn, đừng ra ngoài.

"Sao lại không mở được?" Cô điên cuồng đẩy cửa ra nhưng lại không mở được, tiếng tích tắc của đồng hồ cứ vang lên trong đầu khiến cô càng thêm bấn loạn, đôi mắt đỏ hoe bất lực, cô thật sự sợ hãi.

"Cách cửa này bị làm sao vậy chứ?"

"Cạch!"

Tĩnh Ngữ cảm nhận được sự lạnh lẽo ở sau lưng, bóng hình anh che khuất đi cô, làm cho cô gái vốn nhỏ nhắn lại càng thêm nhỏ bé. Chính anh là người đã giúp cô mở cửa.

Cơ thể Tĩnh Ngữ cứng đờ, đột nhiên lại trở nên run rẩy, khung cảnh trước mắt cứ như một con sói man rợ và một con thỏ con đáng thương, mà thỏ con... lại không thể thoát khỏi móng vuốt của lão sói hung tợn này, chỉ biết đứng chịu trận, bị kinh sợ đến mất hồn.

"Cô muốn đi?" Anh cất giọng trầm thấp lạnh lùng, cứ như có một tảng băng đang ở sau lưng cô, có cảm giác như cô sẽ bị anh nuốt chửng một cách đầy máu lạnh.
Chương trước Chương tiếp