Không Thể Chạm Đến

Chương 21



“Cô nghĩ nơi này là đâu? Muốn đến là đến, muốn đi là đi? Hửm?” Anh đột nhiên xoay người cô lại, khoá cửa lại, dồn cô vào chân cửa.

Tĩnh Ngữ hơi ngẩng đầu, đôi mắt đầy kinh hãi, hai tay siết chặt vào vạt áo, đến hít thở cũng không dám.

Ánh mắt anh đặt lên những vết hôn trên cổ cô, cảm thấy khó chịu mà cau mày, đến bây giờ anh vẫn chưa thể tin, không ngờ mình lại có hứng thú với một cô gái mới lớn, còn cầm thú để lại dấu vết khắp người cô.

Đàm Dật Trì nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, cúi đầu phở hơi ấm nồng bên cổ cô, khẽ thì thầm: “Nói! Cô đã lấy được bao nhiêu từ chỗ Triệu Vân Trác rồi?”

Cơ thể cô gái nhỏ run lên, hai chân mất lực phải cố gắng gượng mà đứng vững, cô không hiểu rốt cuộc là anh đang nói gì, Triệu Vân Trác là ai.

Đợi một lúc cô vẫn không chịu mở miệng, Đàm Dật Trì trở nên mất kiên nhẫn, anh ghì chặt cằm cô, đùng đùng sát khí, ánh mắt đó, như một con rồng đầy uy lực, giọng gầm gừ: “Sao hả? Từ khi nào mà cô lại bị câm rồi, Lưu Tĩnh Ngữ?”

“Chú… chú hỏi nhiều như vậy làm gì? Không lẽ… chú muốn chịu trách nhiệm với tôi sao?” Cô run run nói, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ, cô cần rời khỏi đây, cho dù bị hiểu lầm cũng không sao, chỉ cần rời khỏi nơi này là được, dù sao, cũng sẽ không gặp lại.

Đàm Dật Trì nghe đến ba chữ “chịu trách nhiệm” thì liền khựng lại, anh buông cô ra, ảm đạm nở nụ cười khinh miệt: “Cô nói vậy là muốn tôi chịu trách nhiệm với cô sao? Nói thử nghe thử xem, tôi cũng muốn biết, rốt cuộc cô có dã tâm đến đâu.”

Cô hít vào một hơi thật sâu, hùng hổ tiến lên hai bước, hùng hổ ngẩng đầu: “Tôi muốn… chú kết hôn với tôi, để tôi làm vợ chú, được ở trong biệt thự xa hoa, được tiêu sài, hưởng thụ mà không cần lo nghĩ đến tiền bạc, được…”

Cô còn muốn nói tiếp nhưng anh lại ngắt lời cô, siết chặt lấy cổ tay cô, từng bước từng bước áp bức cô, ép cô phải lùi lại.

“Đủ rồi đấy! Cô nên dừng mơ mộng lại được rồi. Cô cho rằng tôi sẽ thật sự vì đó là lần đầu mà kết hôn cùng cô à? Đã là thời đại nào rồi chứ?” Anh chợt nhếch môi, liếc nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nói: “Hơn nữa, thứ rẻ mạt như cô, có chỗ nào đáng để tôi làm vậy chứ? Cũng chỉ là nhận tiền làm việc, có nhất thiết phải tỏ ra thanh cao như vậy không?”

Trái tim Tĩnh Ngữ như có ngàn vạn con dao đâm xuyên qua, cô biết, cô biết bản thân là một cô gái nhà quê, không có tiền cũng không mong người khác xem trọng, nhưng cô chưa từng nghĩ bản thân rẻ mạt, cũng chưa từng nghĩ rằng trinh tiết của một người con gái là không đáng giá. Vậy mà anh lại… sỉ nhục cô, chà đạp cô, xem cô như một thứ gì đó rất bẩn thỉu. Có tiền thì hay lắm sao? Trước đây được anh cứu, cô cứ nghĩ, ít ra anh cũng có lòng tốt, ít ra anh cũng không giống những “cậu ấm cô chiêu” kia. Nhưng xem ra, tiếng “chú” này, có chút không đáng.

Tĩnh Ngữ bị ép diễn vai một cô gái hư hỏng, đê tiện, chỉ đành cắn răng mỉm cười, cô dịu dàng vươn tay kéo chiếc cà vạt của anh, kiểng chân, vờ như muốn hôn anh: “Chú à, là tôi chưa làm tốt sao? Hay là… chú dạy tôi đi, dạy tôi cách… khiến cho chú thích tôi. Được không?”



Anh siết tay thành nắm đấm, nổi giận đẩy cô ra: “Cút!”

Tĩnh Ngữ cong môi, cô chỉ chờ câu này của anh thôi, xem như đã đạt được mục đích, cô không nói thêm lời nào nữa, vội vàng bỏ đi.

Sau khi cô đi mất, Đàm Dật Trì bực bội mắng: “Mẹ kiếp! Đúng là thứ chẳng ra gì!”

Chợt, anh nhớ ra bộ dạng của cô, trên người chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, chân còn không đi giày, cứ vậy mà ra ngoài, sẽ không…

“Chậc! Dù sao cũng không liên quan đến mình.” Anh vừa chỉnh lại cà vạt vừa lẩm bẩm.



Tĩnh Ngữ không nghĩ nhiều, sợ hãi chạy ra khỏi biệt thự, cô cứ đâm đầu chạy mãi, chạy mãi, đến khi nghe thấy những tiếng xì xào xung quanh cô mới dừng lại.

Thì ra cô lại luộm thuộm và nhếch nhác đến vậy, thậm chí khi nhìn vào người ta còn biết ngay là tối qua cô đã làm gì.

“Mặc như vậy cũng dám ra ngoài sao?”

“Có khi nào là tiểu tam bị chính thất bắt gặp không?”

“Trông còn nhỏ tuổi thế kia mà đã học làm những chuyện không đàng hoàng rồi.”

Tĩnh Ngữ vờ như không nghe những lời nói xung quanh, cô chạy một mạch về nhà trọ. Vừa về đến nơi cô đã chạy ngay vào phòng tắm, dùng nước lạnh xối lên cơ thể, bất lực muốn rửa sạch những dấu vết trên cơ thể. Nhưng mà, cho dù có chà đến rách da chảy máu cũng không rửa được những kí ức còn động lại trong đầu.

“Hức… tại sao vậy chứ? Tại sao lại là tôi? Tôi đã làm gì chứ? Tôi chỉ muốn kiếm tiền, tôi chỉ muốn em tôi đã khoẻ mạnh, tôi chỉ muốn… chỉ muốn về nhà thôi mà! Hức…” Cô khóc nấc lên, tuyệt vọng quỳ trên sàn, đập đầu vào tường, thống khổ và thê thảm như một kẻ muốn chết nhưng lại không thể chết, chỉ có thể chịu đựng dày vò, đau đớn.
Chương trước Chương tiếp