Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 35
Trải qua những giây phút mặn nồng, khoảng cách anh và cô không còn nữa. Tình thêm thắm, nghĩa thêm keo. Nên chẳng lạ gì cảnh cả đêm anh lo ôm vợ ngủ. Một giấc ngủ ngon không còn mộng mị.
Sáng thức giấc, Dương Hạo chỉ thấy được tấm lưng rộng lớn của ba. Còn mặt mũi ba và vòng ôm ấm áp đêm qua không còn dành cho cậu nữa. Dương Hạo lồm cồm bò dậy, đứng lên dòm ba ôm mẹ ngủ.
Nói sao nhỉ?
Ba ủ mẹ còn kĩ hơn ủ cậu. Vì ở khoảng cách gần như thế này nhưng cậu cũng chẳng thấy mặt mũi mẹ đâu. Chỉ thấy vòng tay ba ôm mẹ khư khư ủ kín trong vòm ngực ấm.
Dương Hạo thất vọng toàn tập!
Cậu bèn nhẹ nhàng ngồi xuống. Hai tay chống má ngắm ba ôm mẹ ngủ ngon.
Ngắm mãi. Ngắm mãi. Ngắm từ lúc ánh sáng ngày mới vừa len vào khe cửa sổ. Ngắm tới lúc mặt trời đã lên vàng cả khoảng sân. Dù không có ai chơi cùng nhưng Dương Hạo không thấy buồn. Cậu nhận ra, ngắm ba mẹ nằm bên nhau cũng là một niềm vui.
Phải rồi! Còn gì vui bằng việc cậu có ba có mẹ. Ước mơ nào lớn bằng mơ ước mở mắt ra thấy ba mẹ ngủ ngon cùng mình trên một chiếc giường? Đối với đứa trẻ thiếu vắng, thèm ba như cậu, Dương Hạo thấy như thế này đã quá mãn nguyện rồi! Cậu không dám đòi hỏi gì hơn.
Do đó, Dương Hạo nhẹ nhàng hết sức có thể. Sợ làm ba mẹ thức giấc, cậu lại nằm xuống cạnh ba. Khe khẽ hát bài ‘Cả nhà thương nhau’.
Đang ngủ ngon, tiếng hát trẻ thơ vọng vào tai. Dương Duy tỉnh giấc. Giọng hát xuất phát từ sau lưng anh. Anh biết con đã dậy. Cũng thèm quay sang ôm con hôn lắm. Nhưng ngặt nỗi vợ yêu đang ngủ ngon. Anh không đành lòng. Bên vợ bên con. Anh ở thế kẹt. Thôi thì…con tạm nằm hát chơi một mình vậy. Thông cảm cho ba nha con trai. Ba sẽ bù đắp sau. Còn giờ…ba lo mẹ con trước đã.
Nhìn vợ như con mèo lười nằm ngoan trong lòng mình. Dương Duy lưu luyến nhớ lại giây phút mặn nồng đêm qua. Nhớ lại từng khoảnh khắc nhỏ. Những cung bậc cảm xúc như vẫn còn tươi nguyên. Đúng là có vợ ở bên thật sướng: “Bà xã à, em là bảo bối, là tâm can, là niềm vui hạnh phúc của đời anh!” Dương Duy thì thào vào tai vợ, hôn lên tóc, lên tai, lên khắp mặt vợ yêu.
Bị phá ngang giấc ngủ. Cô đưa tay chặn miệng anh lại: “Ngủ đi chồng! Em buồn ngủ lắm!”
Dương Duy chu môi dán luôn vào lòng bàn tay vợ. Đôi mày đuôi mắt đều cong theo nụ cười.
Đang chơi một mình buồn. Dương Hạo nghe tiếng mẹ, cậu khấp khới ngồi dậy nhoài người qua ba, nói thật to: “Trời sáng bét rồi mẹ ơi!”
Dương Duy choàng tay ôm con. Anh cười: “Chào con ngày mới!”
“Chào ba ngày mới!” Dương Hạo leo lên nằm luôn trên người ba. Hai bàn tay nhỏ xíu vuốt ve mặt mũi ba: “Ba ơi, ba giống con rất đẹp trai!”
“Vậy sao!” Anh cười hôn ban thưởng con một cái vào má thật kêu: “Cảm ơn Dương Hạo đã cho ba được giống con.” Nếu không có cục bảo bối nhỏ này…anh không biết mình làm cách nào để tới gần vợ: “Con đúng là tấm bùa hộ mệnh của đời ba!” Có con, ba mới có lại vợ để ôm, để yêu thương. Thật là tuyệt vời!
“Ba yêu con lắm!”
“Con cũng yêu ba lăm lắm!”
Đúng là cha nào con nấy!
“Mới sáng sớm rắc đường đầy vào người mẹ!” Ngọc Dao mắc cười. Cô mở mắt.
Thấy con trai hết nhìn ba rồi nhìn mẹ cười. Cô ôm con, kéo con xuống nằm giữa hai người, véo yêu vào chóp mũi con: “Cái miệng của con không biết giống ai?”
Dương Hạo nhìn miệng ba rồi sờ vào miệng mình, cậu khẳng định luôn: “Dĩ nhiên là giống ba rồi!”
“Giống ba?” Cô nhìn lại miệng anh. Không biết cô nhìn kiểu gì mà toàn nhớ lại cảnh anh hôn cô đêm qua. Cái miệng ấy. Đôi đôi môi ấy. Dù không biết nói lời ngon tiếng ngọt nhưng hôn thì ngon hết nấc. Từng tất da thịt nơi đôi môi ấm quyến rũ ấy đi qua đều khơi dậy trong cô niềm đê mê luyến ái. Cô nhận ra, không có gì êm dịu bằng những nụ hôn của anh.
Nhớ lại xúc cảm đêm qua. Tự nhiên hai má cô nóng ran.
Có một điều Ngọc Dao không biết. Trong lúc, cô nhìn chằm chằm vào miệng anh. Thì anh cũng nhìn chăm chăm vào mặt cô. Thấy hai gò má vợ đỏ bừng, đôi mắt đượm tình. Nơi nào đó của anh liền rục rịch. Dương Duy bèn tủ mắt con, hôn trộm vợ cái cho đã.
Hôn rồi mới biết nó chỉ làm khổ thân anh. Một bàn tay anh âm thầm vuốt ve khắp sóng lưng vợ. Bàn tay to mang theo một ma lực nhanh chóng khơi gợi ngọn sóng tình. Nên mới đó mà trong mắt nhau ngọn lửa ái ân đã vụt sáng.
Dương Hạo ơi Dương Hạo! Con ham ba chi dậy sớm thế con? Giờ ba biết làm sao để hạ hỏa đây? Con đúng là kỳ đà to tổ chảng của ba mà!
Thôi thì ăn sơ sơ để hạ nóng vậy!
Dương Duy lén lút nhìn con. Rồi hôn môi vợ. Một tay ôm con, một tay mân mê da thịt vợ. Thật là khổ thân anh mà!
“Bảo bối! Ba mở hoạt hình Tom và Jerry cho con nha! Con nằm xem, ba đưa mẹ đi nấu cơm nha!”
Dương Hạo thấy ba nói có gì đó sai sai. Nhưng cậu chậc miệng bỏ qua. Vì dù sao mẹ cũng cần ba yêu thương. Để ba phụ mẹ nấu ăn cho mẹ khỏi tủi thân, vất vả. Cậu nhìn ba, cười thật ngoan ngoãn: “Dạ!”
“Con ngoan lắm! Khi nào có cơm, ba lên bế con nha!”
“Dạ!” Dương Hạo đón lấy điện thoại từ tay ba. Nằm xem chú mèo Tom rượt chú chuột nhỏ.
Dương Duy thành công ôm vợ đi xả nóng!
“Anh đúng là quá hư!” Trong nhà tắm bay hơi nước ấm, Ngọc Dao quấn lấy eo anh cùng tắm uyên ương.
“Hư vậy vợ có thích không?” Anh ngấu nghiến hôn vợ ăn sáng trước.
Ngọc Dao chỉ cười không nói. Nhưng qua hành động đáp tình của vợ, anh biết: Vợ cũng rất thích anh hư!
Sáng thức giấc, Dương Hạo chỉ thấy được tấm lưng rộng lớn của ba. Còn mặt mũi ba và vòng ôm ấm áp đêm qua không còn dành cho cậu nữa. Dương Hạo lồm cồm bò dậy, đứng lên dòm ba ôm mẹ ngủ.
Nói sao nhỉ?
Ba ủ mẹ còn kĩ hơn ủ cậu. Vì ở khoảng cách gần như thế này nhưng cậu cũng chẳng thấy mặt mũi mẹ đâu. Chỉ thấy vòng tay ba ôm mẹ khư khư ủ kín trong vòm ngực ấm.
Dương Hạo thất vọng toàn tập!
Cậu bèn nhẹ nhàng ngồi xuống. Hai tay chống má ngắm ba ôm mẹ ngủ ngon.
Ngắm mãi. Ngắm mãi. Ngắm từ lúc ánh sáng ngày mới vừa len vào khe cửa sổ. Ngắm tới lúc mặt trời đã lên vàng cả khoảng sân. Dù không có ai chơi cùng nhưng Dương Hạo không thấy buồn. Cậu nhận ra, ngắm ba mẹ nằm bên nhau cũng là một niềm vui.
Phải rồi! Còn gì vui bằng việc cậu có ba có mẹ. Ước mơ nào lớn bằng mơ ước mở mắt ra thấy ba mẹ ngủ ngon cùng mình trên một chiếc giường? Đối với đứa trẻ thiếu vắng, thèm ba như cậu, Dương Hạo thấy như thế này đã quá mãn nguyện rồi! Cậu không dám đòi hỏi gì hơn.
Do đó, Dương Hạo nhẹ nhàng hết sức có thể. Sợ làm ba mẹ thức giấc, cậu lại nằm xuống cạnh ba. Khe khẽ hát bài ‘Cả nhà thương nhau’.
Đang ngủ ngon, tiếng hát trẻ thơ vọng vào tai. Dương Duy tỉnh giấc. Giọng hát xuất phát từ sau lưng anh. Anh biết con đã dậy. Cũng thèm quay sang ôm con hôn lắm. Nhưng ngặt nỗi vợ yêu đang ngủ ngon. Anh không đành lòng. Bên vợ bên con. Anh ở thế kẹt. Thôi thì…con tạm nằm hát chơi một mình vậy. Thông cảm cho ba nha con trai. Ba sẽ bù đắp sau. Còn giờ…ba lo mẹ con trước đã.
Nhìn vợ như con mèo lười nằm ngoan trong lòng mình. Dương Duy lưu luyến nhớ lại giây phút mặn nồng đêm qua. Nhớ lại từng khoảnh khắc nhỏ. Những cung bậc cảm xúc như vẫn còn tươi nguyên. Đúng là có vợ ở bên thật sướng: “Bà xã à, em là bảo bối, là tâm can, là niềm vui hạnh phúc của đời anh!” Dương Duy thì thào vào tai vợ, hôn lên tóc, lên tai, lên khắp mặt vợ yêu.
Bị phá ngang giấc ngủ. Cô đưa tay chặn miệng anh lại: “Ngủ đi chồng! Em buồn ngủ lắm!”
Dương Duy chu môi dán luôn vào lòng bàn tay vợ. Đôi mày đuôi mắt đều cong theo nụ cười.
Đang chơi một mình buồn. Dương Hạo nghe tiếng mẹ, cậu khấp khới ngồi dậy nhoài người qua ba, nói thật to: “Trời sáng bét rồi mẹ ơi!”
Dương Duy choàng tay ôm con. Anh cười: “Chào con ngày mới!”
“Chào ba ngày mới!” Dương Hạo leo lên nằm luôn trên người ba. Hai bàn tay nhỏ xíu vuốt ve mặt mũi ba: “Ba ơi, ba giống con rất đẹp trai!”
“Vậy sao!” Anh cười hôn ban thưởng con một cái vào má thật kêu: “Cảm ơn Dương Hạo đã cho ba được giống con.” Nếu không có cục bảo bối nhỏ này…anh không biết mình làm cách nào để tới gần vợ: “Con đúng là tấm bùa hộ mệnh của đời ba!” Có con, ba mới có lại vợ để ôm, để yêu thương. Thật là tuyệt vời!
“Ba yêu con lắm!”
“Con cũng yêu ba lăm lắm!”
Đúng là cha nào con nấy!
“Mới sáng sớm rắc đường đầy vào người mẹ!” Ngọc Dao mắc cười. Cô mở mắt.
Thấy con trai hết nhìn ba rồi nhìn mẹ cười. Cô ôm con, kéo con xuống nằm giữa hai người, véo yêu vào chóp mũi con: “Cái miệng của con không biết giống ai?”
Dương Hạo nhìn miệng ba rồi sờ vào miệng mình, cậu khẳng định luôn: “Dĩ nhiên là giống ba rồi!”
“Giống ba?” Cô nhìn lại miệng anh. Không biết cô nhìn kiểu gì mà toàn nhớ lại cảnh anh hôn cô đêm qua. Cái miệng ấy. Đôi đôi môi ấy. Dù không biết nói lời ngon tiếng ngọt nhưng hôn thì ngon hết nấc. Từng tất da thịt nơi đôi môi ấm quyến rũ ấy đi qua đều khơi dậy trong cô niềm đê mê luyến ái. Cô nhận ra, không có gì êm dịu bằng những nụ hôn của anh.
Nhớ lại xúc cảm đêm qua. Tự nhiên hai má cô nóng ran.
Có một điều Ngọc Dao không biết. Trong lúc, cô nhìn chằm chằm vào miệng anh. Thì anh cũng nhìn chăm chăm vào mặt cô. Thấy hai gò má vợ đỏ bừng, đôi mắt đượm tình. Nơi nào đó của anh liền rục rịch. Dương Duy bèn tủ mắt con, hôn trộm vợ cái cho đã.
Hôn rồi mới biết nó chỉ làm khổ thân anh. Một bàn tay anh âm thầm vuốt ve khắp sóng lưng vợ. Bàn tay to mang theo một ma lực nhanh chóng khơi gợi ngọn sóng tình. Nên mới đó mà trong mắt nhau ngọn lửa ái ân đã vụt sáng.
Dương Hạo ơi Dương Hạo! Con ham ba chi dậy sớm thế con? Giờ ba biết làm sao để hạ hỏa đây? Con đúng là kỳ đà to tổ chảng của ba mà!
Thôi thì ăn sơ sơ để hạ nóng vậy!
Dương Duy lén lút nhìn con. Rồi hôn môi vợ. Một tay ôm con, một tay mân mê da thịt vợ. Thật là khổ thân anh mà!
“Bảo bối! Ba mở hoạt hình Tom và Jerry cho con nha! Con nằm xem, ba đưa mẹ đi nấu cơm nha!”
Dương Hạo thấy ba nói có gì đó sai sai. Nhưng cậu chậc miệng bỏ qua. Vì dù sao mẹ cũng cần ba yêu thương. Để ba phụ mẹ nấu ăn cho mẹ khỏi tủi thân, vất vả. Cậu nhìn ba, cười thật ngoan ngoãn: “Dạ!”
“Con ngoan lắm! Khi nào có cơm, ba lên bế con nha!”
“Dạ!” Dương Hạo đón lấy điện thoại từ tay ba. Nằm xem chú mèo Tom rượt chú chuột nhỏ.
Dương Duy thành công ôm vợ đi xả nóng!
“Anh đúng là quá hư!” Trong nhà tắm bay hơi nước ấm, Ngọc Dao quấn lấy eo anh cùng tắm uyên ương.
“Hư vậy vợ có thích không?” Anh ngấu nghiến hôn vợ ăn sáng trước.
Ngọc Dao chỉ cười không nói. Nhưng qua hành động đáp tình của vợ, anh biết: Vợ cũng rất thích anh hư!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương