Không Yêu, Chẳng Còn Lưu Luyến
Chương 36
Hạnh phúc vun bồi, tình yêu đầy ắp. Dương Duy dịu dàng lau khô mái tóc vợ, Trong mắt anh, vợ là tất cả. Trong mắt cô, chỉ có ba vết sẹo nơi lồng ngực trái anh.
Ngọc Dao vẫn còn nhớ như in, nơi đây chỉ có vết sẹo của thanh Katana. Hơn ba năm xa cách, gặp lại, nơi che chắn trái tim anh có thêm hai vết sẹo tròn. Là sẹo đầu đạn 9×19mm Parabellum bắn ra từ khẩu Glock, loại súng ngắn trọng lượng nhẹ nhưng tốc độ bắn nhanh. Cô từng vô tình thấy anh Thiên An có một khẩu.
“Rốt cuộc anh có phải là đội trưởng Duy tài ba trong lời đồn, không?” Cớ sao vô dụng để đối thủ bắn trúng toàn chỗ hiểm?
Bàn tay lau tóc của anh dừng lại. Nụ cười hạnh phúc vui vẻ trên môi chợt tắt. Hơn ba năm qua, anh mang trái tim khắc khoải đi tìm vợ nên không còn nhớ về chúng nữa. Hay nói đúng hơn, anh đã quên bẵng những người gây thương tổn cho anh ở quá khứ. Anh không muốn nhắc đến họ nữa.
Anh cầm lấy tay cô áp lên môi: “Em đừng để ý vết tích của một Dương Duy vô dụng, ha! Lơ chúng đi! Tập trung yêu anh nè, bà xã cưng!”
“Bà xã cưng?” Cô kéo yêu khóe môi anh: “Biết nói lời ngọt rồi hả?”
Anh cười đưa tay ôm mặt vợ, hôn cô cái, để hai vầng trán tựa vào nhau: “Để em thiệt thòi, anh thật đáng chết mà!”
Cô chặn luôn miệng anh lại, đôi mắt đẹp tỏ rõ ý không vui: “Từ giờ cấm anh nói từ đó, nghe không?” Nơi tim anh đã mang ba vết sẹo chí mạng, còn có cơ hội ôm nhau như thế này là quá may mắn. Phúc lớn, mệnh lớn mới thoát ra ba lần vào cửa tử.
Cô chợt nhận ra, còn thấy mặt nhau, ở bên nhau mới là thứ quý giá vô bờ: “Chúng mình về quê đào ao thả cá đi anh! Sống một cuộc đời bình lặng. Em không cần gì cả, chỉ cần anh và con!”
“Em suy nghĩ kĩ chưa?”
“Có gì phải suy nghĩ kĩ? Em chỉ cần gia đình mình bình an, vui vẻ bên nhau.”
“Được! Anh sẽ đưa em và con về quê anh!”
Đơn xin xuất ngũ vì sức khỏe được trình lên cơ quan. Trong thời gian chờ đợi, anh vẫn cùng đồng đội tuần tra biên giới.
Sau chuyến công tác lên Đồn biên phòng cửa khẩu, Ngọc Dao xin điều chuyển công tác lên vùng cao để cả nhà được đoàn tụ bên nhau.
Mỗi sáng, nếu không trực chiến đêm, một nhà ba người trên chiếc xe máy nhỏ. Anh đưa con đến trường Mầm non. Đưa vợ đến trạm xá làm việc. Rồi mới lên đồn cùng anh em tuần tra đường biên. Đây là nhiệm vụ thiêng liêng thường ngày của những người lính quân hàm xanh.
Nhưng khuya nay phát hiện có biến. Nên anh cùng đồng đội lập tức lên đường.
“Ngọc Dao, có đoàn người chuẩn bị vượt biên trái phép! Anh phải lên đơn vị ngay!” Dương Duy quân trang chỉnh tề, lay vợ nói vài lời trước khi đi. Lẽ ra, anh nên ra đi trong âm thầm như bao lần trước anh vẫn thường làm mỗi khi nhận lệnh điều động của cấp trên. Một là tránh cho vợ mất giấc ngủ. Hai là anh không muốn vợ lo lắng.
Nhưng lần này khác. Anh muốn san sẻ tất cả mọi thứ với vợ.
Ngọc Dao đang ngủ ngon nghe chồng nói vậy, cô bừng tỉnh giấc, chỉ kịp nắm lấy tay anh, dặn dò đôi lời: “Nhớ cẩn thận nha anh! Đừng lo cho mẹ con em!”
“Ừm, sáng đi làm em lái xe cẩn thận nha! Đêm qua có mưa, đường núi rất trơn.” Anh hôn vợ, nhoài người hôn bé con. Rồi tranh thủ lên nhanh đơn vị.
Lặng nhìn theo bóng chồng ra đi vội trong màn sương, Ngọc Dao nước mắt ướt đẫm. Tự nhiên, lòng cô nôn nao không yên.
Cô chắp tay hướng về rừng đại ngàn cầu nguyện: “Cầu thần linh phù hộ che chở cho chồng con cùng đồng đội của anh ấy được bình an.”
Trên hiên vắng, bóng cô vẫn còn ngồi đó.
Trên con đường mòn tuần tra, vó ngựa người chiến sĩ biên phòng phi nước đại trong màn sương lạnh.
“Đồn trưởng, phát hiện đoàn người đang tiến vào lãnh thổ nước ta.”
“Chuẩn bị hành động!”
“Tuân lệnh!”
Trong rừng sâu, anh cùng đồng đội chuẩn bị khép chặt vòng vây.
Ở nhà.
“Mẹ, ba đâu rồi?” Dương Hạo trực giấc phát hiện chiếc giường trống trơn, cậu mắt nhắm mắt mở tìm ba mẹ khắp nhà.
Ngọc Dao lén lau nước mắt, ôm con: “Ba con đi tuần đương biên! Sáng mai ba về, con vào ngủ thêm đi nha!”
Nghe ba đi rồi, Dương Hạo tự nhiên hết muốn ngủ: “Thôi con chờ ba!”
Cô vuốt tóc con dỗ dành: “Còn lâu trời mới sáng! Con ngủ thêm thức giấc sẽ thấy ba!”
Dương Hạo muốn ngồi đây chờ ba. Nhưng cậu sợ mẹ buồn nên ngoan ngoãn gật đầu. Vào giường rồi, dẫu mẹ ru hết cả bài hát…cậu vẫn không ngủ lại được nữa. Trước mắt cậu nụ cười của ba, vòng tay ấm của ba đêm qua vẫn còn nguyên. Tự nhiên lại nhớ ba ngang xương!
“Ba ơi, mau về với con nghe!” Dương Hạo buộc miệng nói.
Dương Duy đang ẩn thân chờ đoàn người vượt biên qua biên giới vào khu mai phục. Anh bỗng nhảy mũi.
“Hạo à, ba đang làm nhiệm vụ, con đừng nhắc ba nghe không? Con cứ gọi ba Duy miết, ba sẽ nhảy mũi đó! Con mau ngủ đi!” Ngọc Dao xoa lưng nhắc con.
Và nơi kia…Dương Duy nhảy mũi thêm cái nữa.
“Đội trưởng, anh khoác thêm áo vào, coi chừng nhiễm lạnh.” Một đồng đội ở bên cạnh choàng thêm cho anh chiếc áo.
“Cậu cứ mặc vào! Tôi không lạnh!” Dày gió dạn sương, dễ gì anh bị nhiễm lạnh. Là vợ yêu, con yêu đang nhớ đến anh thôi.
Hai mẹ con đừng lo cho anh! Ngủ đi em ha! Ngủ ngon nha con trai nhỏ!
Dương Duy khẽ thì thào vài lời vào gió. Môi khẽ nở nụ cười, rồi tập trung làm nhiệm vụ.
Ngọc Dao vẫn còn nhớ như in, nơi đây chỉ có vết sẹo của thanh Katana. Hơn ba năm xa cách, gặp lại, nơi che chắn trái tim anh có thêm hai vết sẹo tròn. Là sẹo đầu đạn 9×19mm Parabellum bắn ra từ khẩu Glock, loại súng ngắn trọng lượng nhẹ nhưng tốc độ bắn nhanh. Cô từng vô tình thấy anh Thiên An có một khẩu.
“Rốt cuộc anh có phải là đội trưởng Duy tài ba trong lời đồn, không?” Cớ sao vô dụng để đối thủ bắn trúng toàn chỗ hiểm?
Bàn tay lau tóc của anh dừng lại. Nụ cười hạnh phúc vui vẻ trên môi chợt tắt. Hơn ba năm qua, anh mang trái tim khắc khoải đi tìm vợ nên không còn nhớ về chúng nữa. Hay nói đúng hơn, anh đã quên bẵng những người gây thương tổn cho anh ở quá khứ. Anh không muốn nhắc đến họ nữa.
Anh cầm lấy tay cô áp lên môi: “Em đừng để ý vết tích của một Dương Duy vô dụng, ha! Lơ chúng đi! Tập trung yêu anh nè, bà xã cưng!”
“Bà xã cưng?” Cô kéo yêu khóe môi anh: “Biết nói lời ngọt rồi hả?”
Anh cười đưa tay ôm mặt vợ, hôn cô cái, để hai vầng trán tựa vào nhau: “Để em thiệt thòi, anh thật đáng chết mà!”
Cô chặn luôn miệng anh lại, đôi mắt đẹp tỏ rõ ý không vui: “Từ giờ cấm anh nói từ đó, nghe không?” Nơi tim anh đã mang ba vết sẹo chí mạng, còn có cơ hội ôm nhau như thế này là quá may mắn. Phúc lớn, mệnh lớn mới thoát ra ba lần vào cửa tử.
Cô chợt nhận ra, còn thấy mặt nhau, ở bên nhau mới là thứ quý giá vô bờ: “Chúng mình về quê đào ao thả cá đi anh! Sống một cuộc đời bình lặng. Em không cần gì cả, chỉ cần anh và con!”
“Em suy nghĩ kĩ chưa?”
“Có gì phải suy nghĩ kĩ? Em chỉ cần gia đình mình bình an, vui vẻ bên nhau.”
“Được! Anh sẽ đưa em và con về quê anh!”
Đơn xin xuất ngũ vì sức khỏe được trình lên cơ quan. Trong thời gian chờ đợi, anh vẫn cùng đồng đội tuần tra biên giới.
Sau chuyến công tác lên Đồn biên phòng cửa khẩu, Ngọc Dao xin điều chuyển công tác lên vùng cao để cả nhà được đoàn tụ bên nhau.
Mỗi sáng, nếu không trực chiến đêm, một nhà ba người trên chiếc xe máy nhỏ. Anh đưa con đến trường Mầm non. Đưa vợ đến trạm xá làm việc. Rồi mới lên đồn cùng anh em tuần tra đường biên. Đây là nhiệm vụ thiêng liêng thường ngày của những người lính quân hàm xanh.
Nhưng khuya nay phát hiện có biến. Nên anh cùng đồng đội lập tức lên đường.
“Ngọc Dao, có đoàn người chuẩn bị vượt biên trái phép! Anh phải lên đơn vị ngay!” Dương Duy quân trang chỉnh tề, lay vợ nói vài lời trước khi đi. Lẽ ra, anh nên ra đi trong âm thầm như bao lần trước anh vẫn thường làm mỗi khi nhận lệnh điều động của cấp trên. Một là tránh cho vợ mất giấc ngủ. Hai là anh không muốn vợ lo lắng.
Nhưng lần này khác. Anh muốn san sẻ tất cả mọi thứ với vợ.
Ngọc Dao đang ngủ ngon nghe chồng nói vậy, cô bừng tỉnh giấc, chỉ kịp nắm lấy tay anh, dặn dò đôi lời: “Nhớ cẩn thận nha anh! Đừng lo cho mẹ con em!”
“Ừm, sáng đi làm em lái xe cẩn thận nha! Đêm qua có mưa, đường núi rất trơn.” Anh hôn vợ, nhoài người hôn bé con. Rồi tranh thủ lên nhanh đơn vị.
Lặng nhìn theo bóng chồng ra đi vội trong màn sương, Ngọc Dao nước mắt ướt đẫm. Tự nhiên, lòng cô nôn nao không yên.
Cô chắp tay hướng về rừng đại ngàn cầu nguyện: “Cầu thần linh phù hộ che chở cho chồng con cùng đồng đội của anh ấy được bình an.”
Trên hiên vắng, bóng cô vẫn còn ngồi đó.
Trên con đường mòn tuần tra, vó ngựa người chiến sĩ biên phòng phi nước đại trong màn sương lạnh.
“Đồn trưởng, phát hiện đoàn người đang tiến vào lãnh thổ nước ta.”
“Chuẩn bị hành động!”
“Tuân lệnh!”
Trong rừng sâu, anh cùng đồng đội chuẩn bị khép chặt vòng vây.
Ở nhà.
“Mẹ, ba đâu rồi?” Dương Hạo trực giấc phát hiện chiếc giường trống trơn, cậu mắt nhắm mắt mở tìm ba mẹ khắp nhà.
Ngọc Dao lén lau nước mắt, ôm con: “Ba con đi tuần đương biên! Sáng mai ba về, con vào ngủ thêm đi nha!”
Nghe ba đi rồi, Dương Hạo tự nhiên hết muốn ngủ: “Thôi con chờ ba!”
Cô vuốt tóc con dỗ dành: “Còn lâu trời mới sáng! Con ngủ thêm thức giấc sẽ thấy ba!”
Dương Hạo muốn ngồi đây chờ ba. Nhưng cậu sợ mẹ buồn nên ngoan ngoãn gật đầu. Vào giường rồi, dẫu mẹ ru hết cả bài hát…cậu vẫn không ngủ lại được nữa. Trước mắt cậu nụ cười của ba, vòng tay ấm của ba đêm qua vẫn còn nguyên. Tự nhiên lại nhớ ba ngang xương!
“Ba ơi, mau về với con nghe!” Dương Hạo buộc miệng nói.
Dương Duy đang ẩn thân chờ đoàn người vượt biên qua biên giới vào khu mai phục. Anh bỗng nhảy mũi.
“Hạo à, ba đang làm nhiệm vụ, con đừng nhắc ba nghe không? Con cứ gọi ba Duy miết, ba sẽ nhảy mũi đó! Con mau ngủ đi!” Ngọc Dao xoa lưng nhắc con.
Và nơi kia…Dương Duy nhảy mũi thêm cái nữa.
“Đội trưởng, anh khoác thêm áo vào, coi chừng nhiễm lạnh.” Một đồng đội ở bên cạnh choàng thêm cho anh chiếc áo.
“Cậu cứ mặc vào! Tôi không lạnh!” Dày gió dạn sương, dễ gì anh bị nhiễm lạnh. Là vợ yêu, con yêu đang nhớ đến anh thôi.
Hai mẹ con đừng lo cho anh! Ngủ đi em ha! Ngủ ngon nha con trai nhỏ!
Dương Duy khẽ thì thào vài lời vào gió. Môi khẽ nở nụ cười, rồi tập trung làm nhiệm vụ.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương