Không Yêu Em, Sao Anh Không Từ Chối Kết Hôn?
Chương 49: Đi tìm tiểu Như
Anh em nhà họ Trần làm việc rất nhanh chóng, Phạm Quốc Thiên Bảo gọi điện nhờ Trần Quang Đạt buổi sáng trưa đã có kết quả, Trương Ái Như thật sự đi Mỹ và đáp xuống California.
Đồng thời kết quả điều tra về Phan Ngọc Ánh cũng đã có, thì ra cô ta là con gái của em trai Phan Mạnh Hùng, ba cô ta mất trong khi làm nv cho hắn ta vì thế hắn đã nhận cháu gái của mình làm con nuôi.
Sau khi đều tra ra Phạm Quốc Thiên Bảo lập tức cho bắt cô ta lại, thứ nhất là để lấy lời khai chứng minh trong sạch cho anh với gia đình vợ, thứ hai là cũng đều tra xem cô ta đã thu thập được bí mật gì của công ty.
…
Phạm Quốc Thiên Bảo cũng đã đến Trương gia cúi đầu xin lỗi vì đã để cho tiểu Như hiểu lầm anh, dẫn đến chuyện cô rời đi và đem chứng cứ đến chứng minh cho sự trong sạch của anh, rằng anh không hề phản bội hay làm chuyện có lỗi với tiểu Như.
Ông nội và ba mẹ Trương sau khi xem được và biết hết tất cả mọi chuyện, họ cũng tha thứ cho anh bởi vì thật sự họ cũng rất ưng chàng rể này.
Tối nay Phạm Quốc Thiên Bảo sẽ chuẩn bị hành lý để sáng mai sang Mỹ tìm Trương Ái Như, anh gọi điện cho Trương Kiến Văn:
“Alo, tôi nghe.”
- Kiến Văn trong công ty tôi đã thanh lọc lại và tìm được vải tên gián điệp, cậu cũng nên làm như vậy với bên cậu đi.
“Ừm, tôi cũng đang tiến hành điều tra lại một lần.”
- Ừm, ngày mai tôi sẽ sang Mỹ tìm tiểu Như, mọi chuyện ở đây tôi nhờ cậu phối hợp với ba tôi giải quyết nha.
“Ừm, còn cô thư ký Phan của cậu thế nào?”
- Thì đương nhiên lấy cô ta làm mồi nhử rồi.
“Ừm, vậy thôi cậu nghỉ ngơi đi để còn tìm tiểu Như mọi chuyện để mình lo cho.”
- Cám ơn cậu.
Cúp điện thoại xong Phạm Quốc Thiên Bảo lên giường ngồi xem lại từng tấm ảnh của anh chụp cùng với tiểu Như mỗi khi hai người đi chơi cùng nhau.
Anh rất nhớ tiểu Như, hiện tại trong phòng đã không còn mùi hương của cô nữa rồi, mỗi tối không còn ai đợi anh về để ăn cơm chung, không còn ai pha trà giải rượu mỗi khi anh đi tiệc bên ngoài.
Trước kia khi chưa lấy Trương Ái Như về mọi thứ anh đều trải qua một mình, như từ khi có cô bên cạnh anh đã quen với sự hiện diện của cô.
Tiểu Như mới rời đi có mấy hôm mà anh đã rất nhớ, anh không thể tưởng tượng được nếu như anh thật sự không tìm được cô trở về thì anh phải làm sao đây?
Mãi suy nghĩ đến Trương Ái Như mà anh ngủ quên mất lúc nào không hay.
…
Trong lúc này ở thành phố Edinburgh tại Anh Quốc, Trương Ái Như đang ngồi ở lớp học thiết kế thời trang mà cô vừa đăng ký vào.
Nolan Dương nhìn thấy cô ngồi một mình anh đi đến hỏi:
- Em thế nào rồi? Đã khỏe chưa mà đi học rồi?
Ngước mắt lên nhìn anh Trương Ái Như mỉm cười trả lời:
- Đàn anh Nolan em khỏe rồi ạ. Em cám ơn anh nhiều lắm vì anh giúp đỡ em nhiều như thế.
- Có gì đâu nè! Chúng ta cùng là đồng hương lại cùng một người thầy giúp đỡ lẫn nhau là bình thường, em đừng có ngại.
- Dạ em cám ơn anh.
Trương Ái Như thật sự rất biết ơn Nolan Dương, anh ấy là một đàn anh khoá trên của cô khi hai người cùng học ở Mỹ, nói chuyện hợp rồi thêm ở cùng quê nên hai người đã rất nhanh chóng thân với nhau.
Lần này cô qua đây cũng là nhờ anh ấy giúp đỡ, anh Nolan Dương có tâm sự anh ấy có một cô em gái thất lạc từ nhỏ, vì vậy anh xem Trương Ái Như như em gái của mình mà đối xử.
Lần đi Anh này tất cả hồ sơ giấy tờ đều là anh ấy giúp đỡ Trương Ái Như làm, bởi vì anh có nghe qua truyện của cô nên ra tay giúp đỡ.
Thật ra hai người có khoá học thêm nâng cao ở Anh sẵn lần này Trương Ái Như nhờ Nolan Dương giúp đỡ, cùng nhau đi qua Anh học và hiện cô cũng đang ở nhà của anh cùng với chị gái của anh ấy ở thành phố Edinburgh này.
Cô hi vọng sau khoá học này cô sẽ có thể có thêm nhiều kinh nghiệm hơn, để khi trở về có thể giúp đỡ anh hai.
Và sẵn dịp này cô cũng muốn đi chơi vài nơi, thử trải nghiệm cảm giác một mình làm những gì mình thích và quên đi người đó.
Khi trở về nước cô sẽ mạnh mẽ hơn giỏi gian hơn và yêu đời hơn, có khi buông xuống được chấp niệm tình yêu đó cô sẽ sống vui vẻ hơn.
Thấy cô ngồi suy tư Nolan Dương hỏi:
- Em vẫn nhớ về chồng của em à?
Trương Ái Như gật đầu trả lời:
- Một người mà em yêu từ khi còn nhỏ đến bây giờ mười mấy gần hai mươi năm trời, đâu phải nói quên là quên liền được ạ.
- Ừm, em là cô gái tốt và mạnh mẽ anh cũng hi vọng em sớm vui vẻ trở lại và hạnh phúc hơn, Ái Như mà anh biết không phải là một cô gái đa sầu đa cảm, anh mong em sẽ vui vẻ lại như trước kia.
- Dạ em cám ơn anh.
Đồng thời kết quả điều tra về Phan Ngọc Ánh cũng đã có, thì ra cô ta là con gái của em trai Phan Mạnh Hùng, ba cô ta mất trong khi làm nv cho hắn ta vì thế hắn đã nhận cháu gái của mình làm con nuôi.
Sau khi đều tra ra Phạm Quốc Thiên Bảo lập tức cho bắt cô ta lại, thứ nhất là để lấy lời khai chứng minh trong sạch cho anh với gia đình vợ, thứ hai là cũng đều tra xem cô ta đã thu thập được bí mật gì của công ty.
…
Phạm Quốc Thiên Bảo cũng đã đến Trương gia cúi đầu xin lỗi vì đã để cho tiểu Như hiểu lầm anh, dẫn đến chuyện cô rời đi và đem chứng cứ đến chứng minh cho sự trong sạch của anh, rằng anh không hề phản bội hay làm chuyện có lỗi với tiểu Như.
Ông nội và ba mẹ Trương sau khi xem được và biết hết tất cả mọi chuyện, họ cũng tha thứ cho anh bởi vì thật sự họ cũng rất ưng chàng rể này.
Tối nay Phạm Quốc Thiên Bảo sẽ chuẩn bị hành lý để sáng mai sang Mỹ tìm Trương Ái Như, anh gọi điện cho Trương Kiến Văn:
“Alo, tôi nghe.”
- Kiến Văn trong công ty tôi đã thanh lọc lại và tìm được vải tên gián điệp, cậu cũng nên làm như vậy với bên cậu đi.
“Ừm, tôi cũng đang tiến hành điều tra lại một lần.”
- Ừm, ngày mai tôi sẽ sang Mỹ tìm tiểu Như, mọi chuyện ở đây tôi nhờ cậu phối hợp với ba tôi giải quyết nha.
“Ừm, còn cô thư ký Phan của cậu thế nào?”
- Thì đương nhiên lấy cô ta làm mồi nhử rồi.
“Ừm, vậy thôi cậu nghỉ ngơi đi để còn tìm tiểu Như mọi chuyện để mình lo cho.”
- Cám ơn cậu.
Cúp điện thoại xong Phạm Quốc Thiên Bảo lên giường ngồi xem lại từng tấm ảnh của anh chụp cùng với tiểu Như mỗi khi hai người đi chơi cùng nhau.
Anh rất nhớ tiểu Như, hiện tại trong phòng đã không còn mùi hương của cô nữa rồi, mỗi tối không còn ai đợi anh về để ăn cơm chung, không còn ai pha trà giải rượu mỗi khi anh đi tiệc bên ngoài.
Trước kia khi chưa lấy Trương Ái Như về mọi thứ anh đều trải qua một mình, như từ khi có cô bên cạnh anh đã quen với sự hiện diện của cô.
Tiểu Như mới rời đi có mấy hôm mà anh đã rất nhớ, anh không thể tưởng tượng được nếu như anh thật sự không tìm được cô trở về thì anh phải làm sao đây?
Mãi suy nghĩ đến Trương Ái Như mà anh ngủ quên mất lúc nào không hay.
…
Trong lúc này ở thành phố Edinburgh tại Anh Quốc, Trương Ái Như đang ngồi ở lớp học thiết kế thời trang mà cô vừa đăng ký vào.
Nolan Dương nhìn thấy cô ngồi một mình anh đi đến hỏi:
- Em thế nào rồi? Đã khỏe chưa mà đi học rồi?
Ngước mắt lên nhìn anh Trương Ái Như mỉm cười trả lời:
- Đàn anh Nolan em khỏe rồi ạ. Em cám ơn anh nhiều lắm vì anh giúp đỡ em nhiều như thế.
- Có gì đâu nè! Chúng ta cùng là đồng hương lại cùng một người thầy giúp đỡ lẫn nhau là bình thường, em đừng có ngại.
- Dạ em cám ơn anh.
Trương Ái Như thật sự rất biết ơn Nolan Dương, anh ấy là một đàn anh khoá trên của cô khi hai người cùng học ở Mỹ, nói chuyện hợp rồi thêm ở cùng quê nên hai người đã rất nhanh chóng thân với nhau.
Lần này cô qua đây cũng là nhờ anh ấy giúp đỡ, anh Nolan Dương có tâm sự anh ấy có một cô em gái thất lạc từ nhỏ, vì vậy anh xem Trương Ái Như như em gái của mình mà đối xử.
Lần đi Anh này tất cả hồ sơ giấy tờ đều là anh ấy giúp đỡ Trương Ái Như làm, bởi vì anh có nghe qua truyện của cô nên ra tay giúp đỡ.
Thật ra hai người có khoá học thêm nâng cao ở Anh sẵn lần này Trương Ái Như nhờ Nolan Dương giúp đỡ, cùng nhau đi qua Anh học và hiện cô cũng đang ở nhà của anh cùng với chị gái của anh ấy ở thành phố Edinburgh này.
Cô hi vọng sau khoá học này cô sẽ có thể có thêm nhiều kinh nghiệm hơn, để khi trở về có thể giúp đỡ anh hai.
Và sẵn dịp này cô cũng muốn đi chơi vài nơi, thử trải nghiệm cảm giác một mình làm những gì mình thích và quên đi người đó.
Khi trở về nước cô sẽ mạnh mẽ hơn giỏi gian hơn và yêu đời hơn, có khi buông xuống được chấp niệm tình yêu đó cô sẽ sống vui vẻ hơn.
Thấy cô ngồi suy tư Nolan Dương hỏi:
- Em vẫn nhớ về chồng của em à?
Trương Ái Như gật đầu trả lời:
- Một người mà em yêu từ khi còn nhỏ đến bây giờ mười mấy gần hai mươi năm trời, đâu phải nói quên là quên liền được ạ.
- Ừm, em là cô gái tốt và mạnh mẽ anh cũng hi vọng em sớm vui vẻ trở lại và hạnh phúc hơn, Ái Như mà anh biết không phải là một cô gái đa sầu đa cảm, anh mong em sẽ vui vẻ lại như trước kia.
- Dạ em cám ơn anh.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương