Kingdom Of Heaven

Chương 13: Tân thủ gì mạnh vậy?



Jong Suk bò lên trên một chút, quan sát thêm một lần nữa rồi quay đầu lại nói với Thiên Đăng:

- Tuy anh có thể trụ được với đám Ong Bạc, nhưng đây là người chơi có cấp độ và trang bị hơn hẳn chúng ta. Hơn nữa bọn chúng còn có thằng xạ thủ cầm cung đứng sau, sát thương đơn mục tiêu lớn lắm, e là chơi không nổi đâu, vả lại hiện giờ tôi không có pháp thuật khống chế, mà sát thương diện rộng cũng kém. Tôi nghĩ bỏ qua ý định này được không.

Thiên Đăng ngước mặt nhìn Jong Suk, mỉm cười hỏi:

- Sát thương của cung thủ là đơn mục tiêu à?

- Ừ, xạ thủ linh hoạt, nhanh nhẹn, có thể chèn thêm nhiều loại sát thương nguyên tố, nhưng sát thương chỉ một mục tiêu mỗi lần. - Jung Suk cực kỳ nghi ngờ thằng khùng này xem lời cảnh báo của mình nhẹ tựa lông hồng.

Đúng như hắn nghĩ, Thiên Đăng cười hì hì đáp:

- Vậy thì càng dễ, hai người cứ làm theo lời tôi là được.

Vừa dứt câu, Thiên Đăng xoè bàn tay ra, từ lòng bàn tay khói đen bốc ra nghi ngút. Làn khói đen vừa rời khỏi tay anh lập tức hoá thành một bầy Ong Bạc hơn trăm con. Jong Suk lắp bắp kêu lên:

- Cái... cái quỷ gì thế này... anh là con mẹ gì vậy?

Mako mím môi, cố nhịn cười đáp giùm Thiên Đăng:

- Hoá ra anh cũng bị sốc như Mako, anh Wagashi có khả năng triệu hồi quái vật mà anh ta đã hạ gục. Mako chưa từng thấy tài liệu nào đề cập đến khả năng này trong thế giới Kingdom Of Heaven.

Jong Suk nhìn Mako, gật đầu xác nhận, quả thật mười năm chơi trò chơi này, anh chưa bao giờ thấy một chức trách nào có thể triệu hồi quái vật như thế.

Ba gã thổ phỉ đang nhàn nhã ngồi tám chuyện trong lúc canh chừng đám NPC làm việc, đột nhiên một gã trông thấy có đám khói đen xen lẫn ánh bạc lù lù bay đến gần. Gã hét lên:

- ONG BẠC.

Hai gã thổ phỉ cầm giáo và chùy liền bật dậy thủ thế, nhưng vù một phát, cả bầy ong đã bỏ qua hai thằng đó, bay thẳng đến tấn công gã xạ thủ. Gã xạ thủ vung cây cung đập loạn xạ, nhưng vẫn bị bầy ong chích tơi tả. Hai gã chức trách chiến binh xem ra thân thủ cũng khá nhanh, thấy nguy hiểm, liền xoay người định nhảy vào giải cứu cho tên cung thủ.

Đúng lúc đó, Thiên Đăng lên tiếng:

- Jong Suk thả lửa vào hai thằng kia, đừng ra chiêu vào thằng cung thủ.

Nói xong anh liền bật dậy, lao thẳng đến chỗ hai gã chiến binh thổ phỉ kia. Jong Suk và Mako chạy ngay sau lưng anh, đến khoảng cách đủ để xuất chiêu, Jong Suk liền đứng lại, cầm sách phép trên tay bắt đầu niệm chú. Hai gã kia nghe có thấy tiếng bước chân dồn dập sau lưng, nhận ra có biến liền xoay đầu lại. Vừa đúng lúc trông thấy Thiên Đăng đang lao đến, gã cầm chùy liền vung một phát xéo từ trên xuống bổ vào đầu Thiên Đăng. Thiên Đăng lách người qua một bên khiến quả chuỳ đập mạnh xuống đất, anh chém một nhát vào người hắn, Sinh Lực của gã liền mất hết một phần mười. Gã cầm giáo thấy thế, xoay mũi giáo chọc thẳng vào mặt Thiên Đăng, những tưởng chiêu này chắc chắn sẽ trúng thì gã thấy đối thủ chỉ khẽ nghiêng đầu, mũi giáo liền sượt qua mặt. Gã cầm giáo cau mày, thu đầu giáo lại rồi ra chiêu Liên Kích, đâm ba nhát vào khắp người Thiên Đăng. Jong Suk đứng từ xa niệm chú cũng cảm thấy nguy hiểm giùm cho Thiên Đăng. Bởi vì gã cầm giáo ra chiêu này rất nhanh, khó mà tránh được. Thế mà thằng khó ưa đó hết xoay trái rồi xoay phải, kết hợp thêm nghiêng người khiến ba mũi giáo đều đâm hụt hết toàn bộ. Jong Suk hốt hoảng nghĩ thầm:

- "Phản Xạ cấp độ 120, chắc chắn là nó, thằng này là hacker chắc cú luôn, làm quái gì có ai mới cấp độ 25 đã luyện thành kĩ năng Phản Xạ cấp 120 được chứ."



Nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là niệm chú, không thể phân tâm được. Jong Suk tập trung tinh thần hoàn thành việc niệm chú. Một ngọn lửa lập tức bùng lên bao phủ cả ba người gồm Thiên Đăng và hai gã kia. Sinh Lực của cả ba lập tức tụt xuống mất một phần tư. Một làn ánh sáng xanh biếc tươi mát toả ra trên người Thiên Đăng, đấy là chiêu trị liệu được Mako tung ra. Thanh Sinh Lực của anh ngay lập tức đầy trở lại. Gã cầm giáo hét to:

- Lập Di, tấn công thằng pháp sư, thằng này để tao.

- Muốn đi hay ở đâu phải chuyện của mấy ông quyết định. - Thiên Đăng nở một nụ cười, vừa mở miệng chọc tức đối phương vừa xoay kiếm đâm một nhát vào người gã cầm chùy. Gã ta không né được, lập tức bị khựng lại. Thiên Đăng lại trở mũi kiếm chém về phía tên cầm giáo, chiêu này quá bất ngờ khiến gã lúng túng không đỡ kịp, máu bị mất thêm một khúc. Gã cầm chùy thấy có cơ hội liền nhớm chân đinh chạy về phía Jong Suk. Phải nói hai gã này có kinh nghiệm chiến đấu đầy mình, đối phương có pháp sư lại thêm trị liệu sư phía sau, nếu không nhanh chóng dứt điểm được "pháo binh" và "thùng máu" của đối phương thì kẻ chết chắc chắn sẽ là mình. Chỉ có điều còn chưa kịp tiến về phía trước một bước nào thì trước mắt gã đã tối sầm, một bóng đen cao hơn ba mét đột nhiên xuất hiện, đứng sừng sững trước mặt hắn. Bàn tay của cái bóng đó vỗ xuống khiến hắn phải dừng lại, đưa cán chùy ra đỡ. "Ầm" một phát, đôi chân của hắn đã bị Xích Thố Đại Vương đập lún xuống đất.

Thiên Đăng cười khả ố:

- Muốn chạy đâu có dễ, ở đây chơi với anh.

Gã cầm giáo điên tiết quét mũi giáo thành một vòng cung 180 độ trước mặt. Thiên Đăng ngửa người về phía sau khiến đầu giáo lại sượt qua cắm anh. Lúc bật người lại, Thiên Đăng tiện tay đâm luôn một kiếm vào giữa ngực gã kia. Không kịp phản ứng vì còn chưa thu chiêu xong, gã ăn trọn luôn một kiếm, máu mất thêm một phần mười khiến thanh Sinh Lực chỉ còn lại hơn phân nữa. Đúng lúc này một ngọn lửa khác từ Jong Suk lại bùng lên tiếp. Gã cầm giáo nhìn thanh Sinh Lực của mình nhanh chóng bị rút thêm một khúc lớn mà đau lòng. Nhận thấy tính mạng như chỉ mành treo chuông, gã liền xoay người định bỏ chạy. Nhưng Thiên Đăng đã kịp thời vọt đến trước mặt hắn, chém cho hắn ăn đủ thêm hai kiếm. Gã cầm giáo tuyệt vọng liếc qua bạn mình đang dây dưa với Xích Thố Đại Vương, máu của gã đó cũng chỉ còn non phân nữa. Đầu của gã liền nhảy số, nếu chắc chắn phải "về đền" 24 ngày thì chi bằng quay qua cứu đội trưởng là gã cung thủ đang bị đàn Ong Bạc vây đánh, có chết thì cũng ít nhất đã gây được ấn tượng đẹp với sếp. Lòng đã quyết, gã trở giáo cố sống cố chết chạy về hướng bầy ong đen kịt.

- Đội trưởng, em đến đ... - Gã vung ngọn giáo, vừa lao đến vừa la lớn cho tên xạ thủ nghe. Chỉ có điều còn chưa kịp nói hết câu đã nghe một tiếng gầm lớn, cả thân người của gã bỗng dưng không tự chủ được mà quay lại, xách giáo đâm vào Thiên Đăng.

- "Thôi xong, trúng moẹ nó Khiêu Khích rồi." - Gã cầm giáo khóc thành một dòng sông.

Mũi giáo còn chưa kịp chạm vào vạt áo của Thiên Đăng thì một ngọn lửa lớn lại bùng lên bao phủ cả người hắn, trước mặt của gã cầm giáo liền trở nên đen kịt, một thông báo nhỏ hiện lên:

[Người chơi Trục Lộc đã chết, trong mười phút sau khi chết, nếu không được hồi sinh, bản thể của người chơi Trục Lộc sẽ hoá thành tượng đá và được đưa về ngôi đền của Bang Hội Kachiusa, bắt đầu đếm ngược 24 ngày để có thể đăng nhập lại.]

Gã cầm giáo cay đắng nằm đợi, có điều gã biết trên hòn đảo nhỏ này vốn chỉ có ba người bọn họ, đào đâu ra một Trị Liệu Sư có phép Hồi Sinh lúc này được chứ. Gã bực bội đăng xuất luôn, khỏi hát bài Bảy Ngày Đợi Mong chi cho thêm mệt. Nhấc chiếc nón điều khiển ra khỏi đầu, gã nhìn qua kế bên, thấy bạn của mình vẫn còn đang trong trò chơi. Gã buồn bã nhấn vào chiếc nút nhỏ trên bàn, một giọng nói êm ái vang lên:

- Xin chào quý khách ở ghế 34, quý khách cần gì ạ?

- Cho chai nước ngọt.- Gã đáp.

Ít phút sau, một cô bé phục vụ đi vào đưa chai nước ngọt ướp lạnh cho hắn. Khi gã ngửa cổ tu một hơi gần cạn chai nước thì liếc mắt xuống nhìn thấy thằng bạn mình đang nhấc nón điều khiển ra khỏi đầu. Bạn của gã thở dài thườn thượt:

- Mẹ nó xui quá, gặp ngay thứ gì đâu không, chuyến này láng cháng bị đá khỏi bang cho xem, mày đem theo bao nhiêu tiền trong túi vậy Thạch.

Gã cầm giáo tên Thạch đáp:

- Má nó, gần một trăm ngàn Tango, cay thật chứ, còn Châu, mày giữ bao nhiêu vậy?

Gã tên Châu rầu rĩ khóc lóc:

- Hơn năm chục ngàn Tango, đội trưởng mới xui, trong túi lão chắc chắn đang ôm hơn hai trăm ngàn Tango cùng mớ đá Ma Thuật Trang Bị.

Thạch ngửa cổ tu cạn chai nước, dằn xuống bàn rồi nói:



- Chuyến này không khéo bị khai trừ vì ba đứa ất ơ từ đâu xuất hiện, mà đám này mạnh thật, nhất là cái thằng đánh với tao và mày.

Gã Châu vội an ủi bạn mình:

- Mày đừng lo, dù sao anh Xeos cũng là người hiểu chuyện, chắc chắn ảnh sẽ không khai ra tụi mình bị ba đứa Tân Thủ giết đâu.

Thạch sửng sốt hỏi lại:

- Sao mày biết tụi nó là Tân Thủ?

Châu nhìn Thạch với vẻ thương hại đáp:

- Mày không chịu xem kĩ hướng dẫn về trang bị gì hết, đồ của hai đứa trị liệu sư và pháp sư nhà giàu kia là đồ mua trong cửa hàng Tân Thủ lúc tạo tài khoản. Còn cái thằng đánh với mình thì nó chơi nguyên bộ rách rưới mua ở thị trấn Khởi Nguyên. Tóm lại nhìn đồ thì biết tụi nó là Tân Thủ chứ gì.

- Má, Tân Thủ gì mạnh vậy, tao đang nói thằng mặc đồ rách đó. - Thạch ca thán cho hắn và thằng bạn nghe.

Châu an ủi bạn mình:

- Tao nghĩ do bọn mình xui, tự nhiên quái ở đâu xuất hiện đánh mình. Chứ nếu không chỉ cần hai thằng mình tank, còn anh Xeos đứng tỉa từ xa thì ba thằng đó cửa nẻo gì chơi với mình được.

Thạch như bắt được vàng liền hùa theo:

- À, mày nhắc tao mới nhớ, chắc vậy rồi. Thôi, giờ đi ăn rồi về ngủ, chứ ngồi đây chờ 24 tiếng làm méo gì, chơi mấy trò khác không có hứng.

Châu cười khổ:

- Đi ăn, đi đâu ăn?

- Đi ăn thịt nướng, sẵn làm vài ve rồi về. - Thạch nhún vai đáp.

Gã Châu nhìn thằng bạn chòng chọc rồi cất giọng bực bội:

- Nhậu nhẹt gì ba, hôm nay tao với mày mất hơn một trăm năm chục ngàn Tango, tính ra là hơn tám mươi Đô La Mỹ đó thím. Công sức cày cả ngày cộng thêm đi trấn lột đám yếu nhớt mới có, bây giờ mất sạch rồi, không bỏ tiền ra mua Tango bù lại thì mai làm éo gì có tiền mà nộp quỹ bang. Để mất đám NPC là đã có tội, cộng thêm việc không nộp quỹ bang thì mày nghĩ coi có bị khai trừ không? Rồi khai trừ xong thì chỗ nào để mày với tao mua vũ khí và trang bị khác ở Tiamo.

Thạch vỗ trán bôm bốp than trời:

- Thôi mày đừng nói nữa, nghe nhức đầu quá, về ăn mì gói rồi ngủ, đi.
Chương trước Chương tiếp