Kingdom Of Heaven
Chương 12: GIA TỘC "R"
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu xuống khu rừng thì Mako cũng vừa đuổi kịp Thiên Đăng, đạt được cấp độ 25. Jong Suk chia đều toàn bộ chiến lợi phẩm, khi thấy đá ma thuật Giải Độc và Khiêu Khích dư hơi nhiều, Thiên Đăng ngỏ ý muốn tặng lại cho Jong Suk, nhưng anh ta lắc đầu từ chối:
- Thứ nhất hành trang của tôi đã gần hết chỗ, thứ hai nếu anh tặng cho NPC đá ma thuật, bọn họ sẽ rất thích anh, nên Wagashi cứ giữ lấy đi.
Thiên Đăng cũng biết tầm quan trọng của NPC trong trò chơi này, nên làm theo lời Jong Suk. Cất hết tất cả chiến lợi phẩm vào hành trang xong, anh cất tiếng:
- Bây giờ chúng ta ra khỏi khu Tân Thủ này nhé.
Thông báo của hệ thống nhắc nhở đã đạt cấp 25, có đồng ý thoát ly hay không đã nhận được từ nãy giờ, tuy nhiên Thiên Đăng và Jong Suk còn chờ Mako nên cứ để đó. Cả ba cùng nhấn vào đồng ý thoát ly, ngay lập tức một luồng ánh sáng trắng từ trên trời chiếu xuống, bao phủ hết cả đội. Thiên Đăng thấy cảnh quan xung quanh trở nên sáng loá, chói loà. Đến khi ánh sáng ấy tan đi, anh nhận ra bản thân mình cùng Mako và Jong Suk đã đứng trên một vùng đất khác. Nơi này là một đồng bằng lớn, phía xa có vài ngọn núi mọc sừng sững. Thiên Đăng mở lớn bản đồ ở góc phải, trên cùng lên. Bản đồ hiển thị nơi cả ba được đưa đến là vùng đất Cosmo Yu, thuộc châu lục Tiamo. Xem hết một lượt toàn bộ bản đồ thế giới Kingdom Of Heaven, Thiên Đăng nhận thấy thế giới mà S.J tạo ra có tất cả 24 châu lục, những châu lục này chia cách nhau bởi các đại dương. Ở trung tâm bản đồ chính là lục địa lớn nhất, mang tên Asadata. Vị trí châu lục Tiamo nằm ở hướng Nam theo la bàn, được ngăn cách với châu lục trung tâm Asadata bởi sáu châu lục khác.
- Xui xẻo thật, cho đến đâu không cho lại bắt mình đến Tiamo. - Jong Suk than thở.
Thiên Đăng hỏi:
- Nơi này nguy hiểm lắm à?
Mako đáp thay cho Jong Suk:
- Châu lục Tiamo hình thành bởi vô số các đảo nhỏ, không có quốc gia nào lớn, nơi này đa phần toàn các lãnh chúa và thổ phỉ, cát cứ khắp nơi. Về cơ bản tài nguyên của Tiamo không có nhiều, nơi này còn được gọi là thiên đường của bọn tội phạm bởi vì không có luật pháp chung...
Jong Suk tiếp lời Mako:
- Nơi này rất hỗn loạn, không cẩn thận sẽ bị mấy thằng khốn đó giết và cướp trang bị lẫn tiền bạc. Mọi người phải cẩn thận... à... Mako nè, cô là người chơi cũ phải không?
Thiên Đăng cười cười:
- Mako nói rằng cô ta chỉ là thích tìm hiểu ngọn ngành trước khi chơi. Giống như tôi, Mako là người chơi mới hoàn toàn, không giống như anh nhỉ? Anh chơi K.O.H được bao lâu rồi.
Jong Suk được dịp xả cơn ấm ức từ đêm qua tới giờ:
- Tôi thích thì sẽ trả lời.
Nhìn gương mặt tò mò của Thiên Đăng, gã cảm thấy khoan khoái như vừa mới đi "nặng" xong, thằng cha Wagashi đúng là đáng ghét. Nhìn gương mặt đăm chiêu nhìn về phía chân núi kìa, càng nhìn càng thấy bực, đồ khó hiểu. Jong Suk mặc dù chửi thầm, nhưng vẫn tò mò nhìn về hướng chân núi, nhưng xa quá, nhìn mãi mà chẳng thấy gì. Gã định lên tiếng hỏi thì đã nghe Thiên Đăng giục:
- Tụi mình tiến đến phía chân núi, có một đâm người đông lắm, khoảng hơn 20 NPC và 3 người chơi. Nhìn vào trang bị có thể thấy họ bét nhất phải là cấp độ 30.
Mako ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh nhìn được xa đến thế sao? Hơn nữa là người mới, làm sao anh có thể đoán được cấp độ của họ thông qua trang bị trên người.
- Hắn nổ cho vui, làm quái gì quan sát được xa đến thế. - Jong Suk phản bác, không hiểu sao cứ xách mé thằng này thì gã lại thấy vui trong lòng đến thế.
Thiên Đăng chỉ mỉm cười, không thèm đáp trả, dẫn cả hai người đến gần chân núi. Thận trọng đi chầm chậm, cuối cùng cả ba đã đến gần đến mức có thể quan sát được đám người kia. Jong Suk há hốc mồm kinh ngạc, đúng là thằng này có thể nhìn thấy ở khoảng cách ban nãy. Vì rõ ràng đám kia có đúng 20 NPC và ba người chơi, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm của Jong Suk, nhìn đồ đạc trên người thì đúng là cả ba người chơi đó đều phải từ cấp độ 30 trở lên thật. Thiên Đăng gọi nhỏ:
- Bò đi mấy bạn.
Mako và Jong Suk vô thức làm theo, nhờ lớp cỏ cao che giấu, ở khoảng cách này, ba thằng kia sẽ không thấy ba người bọn họ đang quan sát từ xa.
- Hai cận chiến và một cung thủ, mà bọn này dắt NPC đi đâu nhỉ? - Thiên Đăng thì thầm hỏi.
- Chúng bắt NPC đi đào khoáng Mana trong núi. - Jong Suk được dịp khoe kiến thức.
Mako biết Thiên Đăng sẽ không hiểu, nên cô tiếp tục giải thích:
- Mana mà chúng ta sử dụng là phần tinh khiết được trích xuất từ khoáng Mana. Phần cặn còn lại không thể sử dụng cho người sẽ được làm nhiên liệu cho các loại động cơ. Mana chính là loại năng lượng duy nhất trong thế giới này.
- Có cả máy móc trong trò chơi này à?- Thiên Đăng kinh ngạc.
Jong Suk cười hì hì:
- Không có thì lấy gì làm phương tiện vận chuyển, chẳng lẽ đi bộ hả cha nội. Trò chơi này không có cổng dịch chuyển đâu. Ba thằng kia chắc chắn là thổ phỉ, bọn này chắc cát cứ ở đảo này, chúng khai thác Mana để bán và làm nhiên liệu đi cướp bóc xung quanh. Tôi cá bọn này có tàu, nếu được mình có thể trộm hoặc gia nhập băng của bọn chúng, vì hiện giờ tiền của tụi mình đâu có nhiều mà thuê tàu của chúng...
Thiên Đăng ngẫm nghĩ một lát rồi quay qua hỏi nhỏ Jong Suk:
- Ngân hàng mà hệ thống nói có trên đảo này không?
Mako ngạc nhiên vì câu hỏi bao loan quyên này của Thiên Đăng, cô hỏi khẽ:
- Anh Wagashi muốn biết để làm gì?
Jong Suk cũng ngạc nhiên, nhưng anh vẫn trả lời Thiên Đăng:
- Anh có để ý tên của các NPC đang đào khoáng kia không, họ đều bắt đầu bằng chữ "T" và một dấu "-"?
Thiên Đăng nhìn kĩ lại, qua nhiên đúng như Jong Suk nói, người chơi trừ khi có quan hệ bạn bè mới có phần "Tên" ở trên đầu, nếu không sẽ không có gì hết. Còn các NPC lại có tên bắt đầu bằng một chữ cái và một dấu "-". Như anh thanh niên NPC đang cuốc vào đá kia có tên "T-Ro Ri", còn một người phụ nữ khác đang thu nhặt các mảnh đá màu xanh nước biển rơi ra từ đống đá mà T-Ro Ri đã đập lại có tên "T-Na Sa". Anh đảo mắt nhìn một vòng rồi quay lại hỏi Jong Suk:
- Ừ đúng như anh nói, nhưng tên thì có liên quan gì đến vụ Ngân Hàng?
Jong Suk cười cười trả lời:
- Hệ thống của trò chơi chỉ cho phép gia tộc có chữ "R" ở đầu được liên kết với Đấng Sáng Tạo. Nói cách khác cho dễ hiểu, chỉ NPC có tên bắt đầu bằng R mới có thể chuyển tiền Rikcoin mà chúng ta kiếm được vào ví chính thức. Muốn có Ngân Hàng thì người chơi phải thành lập thị trấn, thành phố... và phải có quân để bảo vệ những NPC thuộc gia tộc "R" này, bọn họ vô cùng quý giá hơn nữa lại rất là chảnh chó chảnh mèo. Nếu cảm thấy không an toàn, họ sẽ không theo người chơi đâu. Trước đây khi thành lập thành phố đầu tiên, tôi đã phải lạy lục, van xin một thằng cha già thuộc NPC gia tộc "R" đó...
- Thành lập thành phố đầu tiên? - Mako giật mình.
Jong Suk biết mình nói hớ, liền càu nhàu lấp liếm:
- Nói chung ở nơi hỗn loạn như Tiamo này, không có gia tộc "R" đến ở đâu, nên chắc chắn không có Ngân Hàng. Anh thoả mãn với câu trả lời này chưa, Wagashi?
Thiên Đăng gật đầu, đáp khẽ:
- Ừ, cảm ơn anh, vậy thì mình sẽ giết và cướp đồ của ba thằng này trước.
Mako và Jong Suk hoảng hốt nhìn nhau, trong phút chốc bỗng dưng như tâm ý tương thông:
- "Thằng cha này điên rồi."
- Thứ nhất hành trang của tôi đã gần hết chỗ, thứ hai nếu anh tặng cho NPC đá ma thuật, bọn họ sẽ rất thích anh, nên Wagashi cứ giữ lấy đi.
Thiên Đăng cũng biết tầm quan trọng của NPC trong trò chơi này, nên làm theo lời Jong Suk. Cất hết tất cả chiến lợi phẩm vào hành trang xong, anh cất tiếng:
- Bây giờ chúng ta ra khỏi khu Tân Thủ này nhé.
Thông báo của hệ thống nhắc nhở đã đạt cấp 25, có đồng ý thoát ly hay không đã nhận được từ nãy giờ, tuy nhiên Thiên Đăng và Jong Suk còn chờ Mako nên cứ để đó. Cả ba cùng nhấn vào đồng ý thoát ly, ngay lập tức một luồng ánh sáng trắng từ trên trời chiếu xuống, bao phủ hết cả đội. Thiên Đăng thấy cảnh quan xung quanh trở nên sáng loá, chói loà. Đến khi ánh sáng ấy tan đi, anh nhận ra bản thân mình cùng Mako và Jong Suk đã đứng trên một vùng đất khác. Nơi này là một đồng bằng lớn, phía xa có vài ngọn núi mọc sừng sững. Thiên Đăng mở lớn bản đồ ở góc phải, trên cùng lên. Bản đồ hiển thị nơi cả ba được đưa đến là vùng đất Cosmo Yu, thuộc châu lục Tiamo. Xem hết một lượt toàn bộ bản đồ thế giới Kingdom Of Heaven, Thiên Đăng nhận thấy thế giới mà S.J tạo ra có tất cả 24 châu lục, những châu lục này chia cách nhau bởi các đại dương. Ở trung tâm bản đồ chính là lục địa lớn nhất, mang tên Asadata. Vị trí châu lục Tiamo nằm ở hướng Nam theo la bàn, được ngăn cách với châu lục trung tâm Asadata bởi sáu châu lục khác.
- Xui xẻo thật, cho đến đâu không cho lại bắt mình đến Tiamo. - Jong Suk than thở.
Thiên Đăng hỏi:
- Nơi này nguy hiểm lắm à?
Mako đáp thay cho Jong Suk:
- Châu lục Tiamo hình thành bởi vô số các đảo nhỏ, không có quốc gia nào lớn, nơi này đa phần toàn các lãnh chúa và thổ phỉ, cát cứ khắp nơi. Về cơ bản tài nguyên của Tiamo không có nhiều, nơi này còn được gọi là thiên đường của bọn tội phạm bởi vì không có luật pháp chung...
Jong Suk tiếp lời Mako:
- Nơi này rất hỗn loạn, không cẩn thận sẽ bị mấy thằng khốn đó giết và cướp trang bị lẫn tiền bạc. Mọi người phải cẩn thận... à... Mako nè, cô là người chơi cũ phải không?
Thiên Đăng cười cười:
- Mako nói rằng cô ta chỉ là thích tìm hiểu ngọn ngành trước khi chơi. Giống như tôi, Mako là người chơi mới hoàn toàn, không giống như anh nhỉ? Anh chơi K.O.H được bao lâu rồi.
Jong Suk được dịp xả cơn ấm ức từ đêm qua tới giờ:
- Tôi thích thì sẽ trả lời.
Nhìn gương mặt tò mò của Thiên Đăng, gã cảm thấy khoan khoái như vừa mới đi "nặng" xong, thằng cha Wagashi đúng là đáng ghét. Nhìn gương mặt đăm chiêu nhìn về phía chân núi kìa, càng nhìn càng thấy bực, đồ khó hiểu. Jong Suk mặc dù chửi thầm, nhưng vẫn tò mò nhìn về hướng chân núi, nhưng xa quá, nhìn mãi mà chẳng thấy gì. Gã định lên tiếng hỏi thì đã nghe Thiên Đăng giục:
- Tụi mình tiến đến phía chân núi, có một đâm người đông lắm, khoảng hơn 20 NPC và 3 người chơi. Nhìn vào trang bị có thể thấy họ bét nhất phải là cấp độ 30.
Mako ngạc nhiên hỏi lại:
- Anh nhìn được xa đến thế sao? Hơn nữa là người mới, làm sao anh có thể đoán được cấp độ của họ thông qua trang bị trên người.
- Hắn nổ cho vui, làm quái gì quan sát được xa đến thế. - Jong Suk phản bác, không hiểu sao cứ xách mé thằng này thì gã lại thấy vui trong lòng đến thế.
Thiên Đăng chỉ mỉm cười, không thèm đáp trả, dẫn cả hai người đến gần chân núi. Thận trọng đi chầm chậm, cuối cùng cả ba đã đến gần đến mức có thể quan sát được đám người kia. Jong Suk há hốc mồm kinh ngạc, đúng là thằng này có thể nhìn thấy ở khoảng cách ban nãy. Vì rõ ràng đám kia có đúng 20 NPC và ba người chơi, hơn nữa dựa vào kinh nghiệm của Jong Suk, nhìn đồ đạc trên người thì đúng là cả ba người chơi đó đều phải từ cấp độ 30 trở lên thật. Thiên Đăng gọi nhỏ:
- Bò đi mấy bạn.
Mako và Jong Suk vô thức làm theo, nhờ lớp cỏ cao che giấu, ở khoảng cách này, ba thằng kia sẽ không thấy ba người bọn họ đang quan sát từ xa.
- Hai cận chiến và một cung thủ, mà bọn này dắt NPC đi đâu nhỉ? - Thiên Đăng thì thầm hỏi.
- Chúng bắt NPC đi đào khoáng Mana trong núi. - Jong Suk được dịp khoe kiến thức.
Mako biết Thiên Đăng sẽ không hiểu, nên cô tiếp tục giải thích:
- Mana mà chúng ta sử dụng là phần tinh khiết được trích xuất từ khoáng Mana. Phần cặn còn lại không thể sử dụng cho người sẽ được làm nhiên liệu cho các loại động cơ. Mana chính là loại năng lượng duy nhất trong thế giới này.
- Có cả máy móc trong trò chơi này à?- Thiên Đăng kinh ngạc.
Jong Suk cười hì hì:
- Không có thì lấy gì làm phương tiện vận chuyển, chẳng lẽ đi bộ hả cha nội. Trò chơi này không có cổng dịch chuyển đâu. Ba thằng kia chắc chắn là thổ phỉ, bọn này chắc cát cứ ở đảo này, chúng khai thác Mana để bán và làm nhiên liệu đi cướp bóc xung quanh. Tôi cá bọn này có tàu, nếu được mình có thể trộm hoặc gia nhập băng của bọn chúng, vì hiện giờ tiền của tụi mình đâu có nhiều mà thuê tàu của chúng...
Thiên Đăng ngẫm nghĩ một lát rồi quay qua hỏi nhỏ Jong Suk:
- Ngân hàng mà hệ thống nói có trên đảo này không?
Mako ngạc nhiên vì câu hỏi bao loan quyên này của Thiên Đăng, cô hỏi khẽ:
- Anh Wagashi muốn biết để làm gì?
Jong Suk cũng ngạc nhiên, nhưng anh vẫn trả lời Thiên Đăng:
- Anh có để ý tên của các NPC đang đào khoáng kia không, họ đều bắt đầu bằng chữ "T" và một dấu "-"?
Thiên Đăng nhìn kĩ lại, qua nhiên đúng như Jong Suk nói, người chơi trừ khi có quan hệ bạn bè mới có phần "Tên" ở trên đầu, nếu không sẽ không có gì hết. Còn các NPC lại có tên bắt đầu bằng một chữ cái và một dấu "-". Như anh thanh niên NPC đang cuốc vào đá kia có tên "T-Ro Ri", còn một người phụ nữ khác đang thu nhặt các mảnh đá màu xanh nước biển rơi ra từ đống đá mà T-Ro Ri đã đập lại có tên "T-Na Sa". Anh đảo mắt nhìn một vòng rồi quay lại hỏi Jong Suk:
- Ừ đúng như anh nói, nhưng tên thì có liên quan gì đến vụ Ngân Hàng?
Jong Suk cười cười trả lời:
- Hệ thống của trò chơi chỉ cho phép gia tộc có chữ "R" ở đầu được liên kết với Đấng Sáng Tạo. Nói cách khác cho dễ hiểu, chỉ NPC có tên bắt đầu bằng R mới có thể chuyển tiền Rikcoin mà chúng ta kiếm được vào ví chính thức. Muốn có Ngân Hàng thì người chơi phải thành lập thị trấn, thành phố... và phải có quân để bảo vệ những NPC thuộc gia tộc "R" này, bọn họ vô cùng quý giá hơn nữa lại rất là chảnh chó chảnh mèo. Nếu cảm thấy không an toàn, họ sẽ không theo người chơi đâu. Trước đây khi thành lập thành phố đầu tiên, tôi đã phải lạy lục, van xin một thằng cha già thuộc NPC gia tộc "R" đó...
- Thành lập thành phố đầu tiên? - Mako giật mình.
Jong Suk biết mình nói hớ, liền càu nhàu lấp liếm:
- Nói chung ở nơi hỗn loạn như Tiamo này, không có gia tộc "R" đến ở đâu, nên chắc chắn không có Ngân Hàng. Anh thoả mãn với câu trả lời này chưa, Wagashi?
Thiên Đăng gật đầu, đáp khẽ:
- Ừ, cảm ơn anh, vậy thì mình sẽ giết và cướp đồ của ba thằng này trước.
Mako và Jong Suk hoảng hốt nhìn nhau, trong phút chốc bỗng dưng như tâm ý tương thông:
- "Thằng cha này điên rồi."
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương