Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 29: Hạt tiêu
"..."
"..."
Chết rồi à?
Vương Ly đưa mắt nhìn thú nhân, chán nản dò hỏi.
Giác Địch nhịn cười, nhưng vẫn nói: "'Chưa chết." &°
Cảm giác của thú nhân rất nhạy bén, hắn đương nhiên cảm nhận được con gà kia còn sống.
Còn vì sao nó vẫn nằm đơ ra thì...
"Chưa chết là được rồi."
Vương Ly vỗ ngực thở phào, sau đó tiếp tục trợn mắt lên nhìn con gà.
Giác Địch ngậm cười, không nói gì mà tiếp tục cùng cô trông con gà.
Hai người ngồi ở dưới gốc cây mát mẻ, trước mặt là một con gà nằm ngay đơ. Không hiểu sao hiện trường có chút tàn bạo.
Cũng không lâu sau đó, chừng vài giây, con gà rốt cuộc có động tĩnh.
"Ét..." 4°
Đầu tiên là nó giật giật hai chân, trong cổ họng phát ra âm thanh yếu ớt thê thảm.
Sau đó nó loạng choạng bò dậy, cả người lảo đảo như say rượu, có cảm giác hoa mắt choáng váng, miệng lại không ngừng khạc khạc cái thứ kia ra.
Vương Ly vui mừng suýt nhảy dựng lên. Sau đó cô không quan tâm con gà kia nữa mà tự lấy ra một hạt đen, nghiền nát rồi để lên mũi ngửi.
Rõ ràng lúc bị nghiền ra, vị của nó the hơn, nồng hơn, khiến người ta muốn hắt hơi.
"Không sao đâu."
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của thú nhân, Vương Ly trấn an một câu rồi thử lè lưỡi ra liếm một ít.
Đầu lưỡi lập tức tê dại, sau đó vị the cay không ngừng lan tràn trên khoang miệng.
Rõ ràng là hạt tiêu không sai.
Đôi mắt Vương Ly sáng rực mặc dù cô có hơi không nhịn được đem chút mùi vị trong miệng nhổ ra.
"Không sao chứ?"
Giác Địch lo lắng hỏi, vừa đưa mắt nhìn quay tìm kiếm.
Sau đó hắn kéo cô lên, đi tới dòng suối nhỏ gần đó.
Vương Ly liên tục uống mấy ngụm nước mới xóa sạch được vị the cay trong miệng.
"Anh đừng lo, chỉ là có chút không chịu nổi mùi vị này thôi chứ không sao hết. Thứ này ăn được, còn rất có ích nha."
Cô cười nhìn thú nhân trấn an.
Giác Địch thấy cô thật sự không sai thì an tâm.
"Giờ về thôi. Xách theo con gà kia về luôn."
Xong chuyện, Vương Ly đứng dậy vỗ vỗ vạt váy nói.
"Con gà?"
Giác Địch lại bị cách gọi này của cô làm khó hiểu. Vài giây sau hắn mới phản ứng lại: "Ý em là con Đà Đà này à."
"Đà Đà?"
Vương Ly vô thức lập lại, sau đó liền hiểu được đây là cách thú nhân gọi con gà. Cô liền thuận theo: "Đúng, chính là nó."
"Đà Đà, nghe cũng hợp lắm."
Cô còn gật gù.
Giác Địch buồn cười: "Con gà nghe cũng được."
Vương Ly ngẩn ra, sau đó đáy lòng không khỏi mềm mại. Quái nhân này thật sự yêu chiều cô hết mực.
Có lẽ cho dù cô có làm chuyện gì điên rồ hơn, miễn không nguy hiểm đến tính mạng thì hắn đều sẽ chiều cô đến cùng đi.
Thật ra thú nhân đều chiều chuộng giống cái như vậy. Đặc biệt là đối với bạn đời mà họ nhận định.
Nếu cô phụ lòng hắn... Có lẽ hắn đã trải qua rất nhiều lần bị xem nhẹ cho nên mới tự thu mình lại đi.
"Về đi. Chúng ta thử làm con gà này ra ăn."
Lúc họ về đến bộ lạc thì cùng lúc thấy nhóm thú nhân đi săn trở lại.
Mỗi ngày thú nhân sẽ phân công ai đi săn, ai ở nhà trông coi bộ lạc. Tuy rằng không biết bộ lạc đã bao giờ bị tập kích chưa, nhưng ở cái nơi dã thú nguy hiểm tồn tại khắp nơi này, khó mà nói không có tình huống ngoài ý muốn xáy ra.
Khi thấy họ trở về cùng một con Đà Đà, có thú nhân thầm cười nhạo. 6°
Vương Ly không để ý, chỉ lo chăm chăm nhìn vào quá trình xử lý con mồi họ săn về.
Bình thường cô chỉ lo nhận thịt, không nhìn thấy quá trình này. Vậy mà họ lại đem bỏ đi phần mỡ thừa trên thân con vật họ săn về.
Thú họ săn dùng để ăn thịt thường có hình dạng như con dê, con bò, hay linh dương... Đương nhiên là nó không đơn thuần như cách cô gọi rồi. Hầu hết con nào cũng lớn, da dày thịt thô, hình thù kỳ dị như thế đang trong quá trình tiến hóa thành một loài gì đó ghê gớm hơn.
"Những cái này... Cái anh bỏ đi à?"
Vương Ly chỉ vào đám mỡ dày ở bụng con thú bị họ vứt qua một bên hỏi.
Đối với giống cái các thú nhân luôn phục tùng vô điều kiện, cho nên gần như là hỏi gì họ đáp nấy.
"Phần đó không có gì để ăn."
Đám thú nhân ồn ào cướp lời đáp.
"Thứ này nướng lên sẽ chảy thành nước, không còn gì."
Giác Địch khẽ nhỏ giọng giải thích. Hắn đã sớm không để bụng ánh mắt của người khác, trong mắt chỉ có mỗi
Vương Ly.
Đôi khi đối với những ánh mắt hâm mộ ghen ty vì hắn có thể qua lại gần gũi với Vương Ly hắn còn cảm thấy rất hưởng thụ.
Quả thật Vương Ly đối với hắn không chút khoảng cách nào, không giống như nhóm thú nhân kia, cư xử không gần không xa, vô cùng đúng mực. Vương Ly sẽ có lúc muốn gần gũi hắn, như sờ đuôi, sờ sừng... Còn muốn xem hình thú của hắn nữa. Nhưng hắn không dám nghĩ Vương Ly sẽ chọn hắn làm bạn đời. Thay vì vậy hắn thà nghĩ chỉ vì hắn là người cô quen biết đầu tiên cho nên mới đối với hắn khác.
Vương Ly nghe hắn giải thích thì đã rõ. Rõ ràng thứ kia nướng lên sẽ chảy hết ra đất, làm gì ăn được nếu không dùng biện pháp giữ lại.
"Có thể cho tôi không?"
Thế là cô nó với bọn họ vừa chỉ vào đám mỡ.
Đám thú nhân không nghĩ tới cô sẽ nói vậy, ai nấy đều không hiểu nhìn cô.
"..."
Chết rồi à?
Vương Ly đưa mắt nhìn thú nhân, chán nản dò hỏi.
Giác Địch nhịn cười, nhưng vẫn nói: "'Chưa chết." &°
Cảm giác của thú nhân rất nhạy bén, hắn đương nhiên cảm nhận được con gà kia còn sống.
Còn vì sao nó vẫn nằm đơ ra thì...
"Chưa chết là được rồi."
Vương Ly vỗ ngực thở phào, sau đó tiếp tục trợn mắt lên nhìn con gà.
Giác Địch ngậm cười, không nói gì mà tiếp tục cùng cô trông con gà.
Hai người ngồi ở dưới gốc cây mát mẻ, trước mặt là một con gà nằm ngay đơ. Không hiểu sao hiện trường có chút tàn bạo.
Cũng không lâu sau đó, chừng vài giây, con gà rốt cuộc có động tĩnh.
"Ét..." 4°
Đầu tiên là nó giật giật hai chân, trong cổ họng phát ra âm thanh yếu ớt thê thảm.
Sau đó nó loạng choạng bò dậy, cả người lảo đảo như say rượu, có cảm giác hoa mắt choáng váng, miệng lại không ngừng khạc khạc cái thứ kia ra.
Vương Ly vui mừng suýt nhảy dựng lên. Sau đó cô không quan tâm con gà kia nữa mà tự lấy ra một hạt đen, nghiền nát rồi để lên mũi ngửi.
Rõ ràng lúc bị nghiền ra, vị của nó the hơn, nồng hơn, khiến người ta muốn hắt hơi.
"Không sao đâu."
Nhìn thấy ánh mắt lo lắng của thú nhân, Vương Ly trấn an một câu rồi thử lè lưỡi ra liếm một ít.
Đầu lưỡi lập tức tê dại, sau đó vị the cay không ngừng lan tràn trên khoang miệng.
Rõ ràng là hạt tiêu không sai.
Đôi mắt Vương Ly sáng rực mặc dù cô có hơi không nhịn được đem chút mùi vị trong miệng nhổ ra.
"Không sao chứ?"
Giác Địch lo lắng hỏi, vừa đưa mắt nhìn quay tìm kiếm.
Sau đó hắn kéo cô lên, đi tới dòng suối nhỏ gần đó.
Vương Ly liên tục uống mấy ngụm nước mới xóa sạch được vị the cay trong miệng.
"Anh đừng lo, chỉ là có chút không chịu nổi mùi vị này thôi chứ không sao hết. Thứ này ăn được, còn rất có ích nha."
Cô cười nhìn thú nhân trấn an.
Giác Địch thấy cô thật sự không sai thì an tâm.
"Giờ về thôi. Xách theo con gà kia về luôn."
Xong chuyện, Vương Ly đứng dậy vỗ vỗ vạt váy nói.
"Con gà?"
Giác Địch lại bị cách gọi này của cô làm khó hiểu. Vài giây sau hắn mới phản ứng lại: "Ý em là con Đà Đà này à."
"Đà Đà?"
Vương Ly vô thức lập lại, sau đó liền hiểu được đây là cách thú nhân gọi con gà. Cô liền thuận theo: "Đúng, chính là nó."
"Đà Đà, nghe cũng hợp lắm."
Cô còn gật gù.
Giác Địch buồn cười: "Con gà nghe cũng được."
Vương Ly ngẩn ra, sau đó đáy lòng không khỏi mềm mại. Quái nhân này thật sự yêu chiều cô hết mực.
Có lẽ cho dù cô có làm chuyện gì điên rồ hơn, miễn không nguy hiểm đến tính mạng thì hắn đều sẽ chiều cô đến cùng đi.
Thật ra thú nhân đều chiều chuộng giống cái như vậy. Đặc biệt là đối với bạn đời mà họ nhận định.
Nếu cô phụ lòng hắn... Có lẽ hắn đã trải qua rất nhiều lần bị xem nhẹ cho nên mới tự thu mình lại đi.
"Về đi. Chúng ta thử làm con gà này ra ăn."
Lúc họ về đến bộ lạc thì cùng lúc thấy nhóm thú nhân đi săn trở lại.
Mỗi ngày thú nhân sẽ phân công ai đi săn, ai ở nhà trông coi bộ lạc. Tuy rằng không biết bộ lạc đã bao giờ bị tập kích chưa, nhưng ở cái nơi dã thú nguy hiểm tồn tại khắp nơi này, khó mà nói không có tình huống ngoài ý muốn xáy ra.
Khi thấy họ trở về cùng một con Đà Đà, có thú nhân thầm cười nhạo. 6°
Vương Ly không để ý, chỉ lo chăm chăm nhìn vào quá trình xử lý con mồi họ săn về.
Bình thường cô chỉ lo nhận thịt, không nhìn thấy quá trình này. Vậy mà họ lại đem bỏ đi phần mỡ thừa trên thân con vật họ săn về.
Thú họ săn dùng để ăn thịt thường có hình dạng như con dê, con bò, hay linh dương... Đương nhiên là nó không đơn thuần như cách cô gọi rồi. Hầu hết con nào cũng lớn, da dày thịt thô, hình thù kỳ dị như thế đang trong quá trình tiến hóa thành một loài gì đó ghê gớm hơn.
"Những cái này... Cái anh bỏ đi à?"
Vương Ly chỉ vào đám mỡ dày ở bụng con thú bị họ vứt qua một bên hỏi.
Đối với giống cái các thú nhân luôn phục tùng vô điều kiện, cho nên gần như là hỏi gì họ đáp nấy.
"Phần đó không có gì để ăn."
Đám thú nhân ồn ào cướp lời đáp.
"Thứ này nướng lên sẽ chảy thành nước, không còn gì."
Giác Địch khẽ nhỏ giọng giải thích. Hắn đã sớm không để bụng ánh mắt của người khác, trong mắt chỉ có mỗi
Vương Ly.
Đôi khi đối với những ánh mắt hâm mộ ghen ty vì hắn có thể qua lại gần gũi với Vương Ly hắn còn cảm thấy rất hưởng thụ.
Quả thật Vương Ly đối với hắn không chút khoảng cách nào, không giống như nhóm thú nhân kia, cư xử không gần không xa, vô cùng đúng mực. Vương Ly sẽ có lúc muốn gần gũi hắn, như sờ đuôi, sờ sừng... Còn muốn xem hình thú của hắn nữa. Nhưng hắn không dám nghĩ Vương Ly sẽ chọn hắn làm bạn đời. Thay vì vậy hắn thà nghĩ chỉ vì hắn là người cô quen biết đầu tiên cho nên mới đối với hắn khác.
Vương Ly nghe hắn giải thích thì đã rõ. Rõ ràng thứ kia nướng lên sẽ chảy hết ra đất, làm gì ăn được nếu không dùng biện pháp giữ lại.
"Có thể cho tôi không?"
Thế là cô nó với bọn họ vừa chỉ vào đám mỡ.
Đám thú nhân không nghĩ tới cô sẽ nói vậy, ai nấy đều không hiểu nhìn cô.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương