Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 30: Làm thịt gà



Giác Địch lại như có điều suy nghĩ. Sau đó hắn không đợi bọn họ phản ứng đã tự mình đi tới, dùng một chiếc lá lớn dùng để đựng thịt sau khi cắt ra gom một mớ mỡ lại. Hắn còn hỏi: "Thịt của Vương Ly đâu?"

Thấy họ nhìn mình, hắn còn nói: "Tôi có thể không lấy thịt, chỉ lấy thứ này."

Vương Ly còn chưa phản ứng thì Lỗ Sâm đã xua tay: "Thứ đó trước sau gì cũng bỏ."

Nói xong hắn đem thịt của Vương Ly và cả của Giác Địch đưa ra.

Giác Địch không có lằng nhằng, cầm cả hai rồi cùng Vương Ly trở về.

"Vương Ly lấy thứ này làm gì nhỉ?"

"Lỗ Sâm, hình như ngươi qua lại với giống cái ấy nhiều nhất, ngươi có biết không?"

Phía sau họ, đám thú nhân vẫn còn bàn tán.

Lồ Sâm bị hỏi vẫn thản nhiên nói: "Làm sao tôi biết được. Sao nãy mẫy người không trực tiếp hỏi Vương Ly."

"Ha hả, tôi cảm thấy giống cái này rất đặc biệt, tự nhiên không thể đối đãi giống bình thường."

Lời này Vương Ly không kịp nghe thấy. Nhưng đám thú nhân lại rất đồng tình, rõ ràng họ cũng có đồng cảm giác như nhau. Lỗ Sâm lắc đầu không tiếp tục chủ đề này nữa.

Hai người Vương Ly rất nhanh đã về đến nhà.

"Hôm nay anh ở lại đây ăn cơm luôn đi."

Trước khi Giác Địch định chuồn, Vương Ly đã nắm hắn lại. Cô còn rất thản nhiên nói: "Con gà kia tôi không xử được."

"..."

Thú nhân im lặng một đỗi, sau đó nhận mệnh xách con gà đi.



"Khoan đã, bình thường các anh làm gì với nó?"

Vương Ly chặn hắn lại.

Giác Địch hơi chần chừ, sau đó nói: "Nó nhỏ quá, trực tiếp nướng."

"..."

Vương Ly cạn lời.

Cho là nó nhỏ đi, ở trong tay thú nhân nó đúng là nhỏ thật. Mà bình thường thú nhân cũng sẽ không để giống cái ăn phần dở, nên khi thức ăn khan hiếm họ sẽ tự ăn nó mà không để giống cái ăn.

Ai mà ngờ... Họ lại trực tiếp nướng.

Vương Ly đỡ trán, cho hắn một cái ánh mắt "đợi" rồi đi vào nhà nấu nồi nước.

Giác Địch không hiểu làm sao, nhưng mà hắn vẫn ôn đồn việc nhóm lửa cho Vương Ly. C3

Trong nhà giống cái có hai dạng lò. Một dạng là bếp có bệ đỡ dùng để nấu canh, đốt lửa ở dưới. Vương Ly ban đầu cũng không ngờ nơi này có bếp nung giống hiện đại, nhưng cũng thật tiện lợi. Một dạng nữa là bếp lộ thiên, trực tiếp đốt đống lửa trên mặt đất, dùng để nướng thịt.

Từ khi đến đây Vương Ly rất ít khi dùng bếp nướng, cô chỉ dùng bếp nấu canh, khi đó cô không cần phải mỏi tay làm bệ đỡ, cô chỉ cần cầm muông khuấy khuấy là được.

Hiện tại cô cũng dùng nó để nấu một nồi nước. Giác Địch phụ trách giúp cô nhóm lửa.

Đợi nước sôi, cô chỉ huy Giác Địch bê nồi nước ra ngoài sân rồi nói với hắn: "Giờ anh đập đầu con gà... Thật ra máu gà bổ khí huyết, anh có thể rút máu gà từ cổ của nó, sau đó mới đem nó nhúng vào nước nóng."

Trước khi Vương Ly kịp nói câu sau là Giác Địch đã vặn gãy cổ con gà rồi.

Hành động của thú nhân nhanh độc chuẩn đến lạ, Vương Ly chỉ đành cười trừ chỉ huy anh nhúng con gà vào nước nóng.



"Cẩn thận nóng."

Nhìn tay hắn tiếp xúc gần với nước sôi, cô nhắc nhở.

Tay thú nhân khựng lại một chút, mặc dù vẫn không rút tay về nhưng giọng mềm đi: "Không sao đâu, da tôi dày."

"..."

Vương Ly nhìn bàn tay vẫn không đỏ lên tí nào kia, cam chịu rồi.

Thú nhân vì để sinh tồn trong tự nhiên thân thể liền không khác gì thành đồng vách sắt. Nhưng đó cũng là một loại bi ai không phải sao.

Bỗng nhiên Vương Ly nghĩ không biết liệu tương lai thế thú có thể trở giống nên hiện đại không. Khi đó người ở đây sẽ biết dệt vải, may y phục đẹp đẽ, coi trọng ngoại hình, giống như những người tri thức ở chỗ cô. Trí tuệ của thú nhân cũng không khác gì nhân loại, có lẽ nhiều năm nữa họ có thể tự mình khám phá ra cuộc sống càng đầy đủ hơn.

Chỉ tiếc cô không rành những công nghệ kia, không thể mang đến sự thay đổi lớn cho nơi này, chỉ đành góp nhặt được chút nào hay chút ấy.

Từ những cái thiết thực nhất là vấn đề ăn uống.

"Được rồi, giờ anh có thể bắt đầu nhổ lông."

Vương Ly cảm thấy thời gian đã ổn, con gà trong nồi nước đã sớm ướt nhẹt, làn da mềm ra liền chỉ huy Giác Địch làm công đoạn tiếp theo.

"Nhổ lông?"

Thú nhân có vẻ rất kinh ngạc, vừa lập lại vừa đưa tay nhổ một nhúm lông gà rồi đưa mắt nhìn cô dò hỏi.

Nhìn dáng vẻ ngây ngốc của hắn, Vương Ly buồn cười, nhưng vẫn gật đầu: "Đúng, chính là như vậy."

"Nhổ sạch lông của nó."

Cô vừa nói xong đã thấy thú nhân dùng tốc độ ánh sáng vặt sạch lông của con gà.
Chương trước Chương tiếp