Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 59: Thú nhân của bộ lạc khác



Nhưng dù thế nào vẫn phải đào nó lên đã.

Phựt!

Một âm thanh trầm đục bỗng nhiên vang lên bên tai, lúc Vương Ly ngước mắt lên chính là nhìn thấy thú nhân hai tay nắm bụi cây, trực tiếp nhổ lên một mảng lớn.

Vương Ly vội vàng đứng dậy để tránh cát đất bay vào mặt.

Sự thật đã chứng minh cô lo nghĩ nhiều. Thú nhân sẽ không làm chuyện gây hại đến cô. Hắn đã chọn một bên khác, cũng chỉ giật lên một phần của bụi cây, hành động ngoan chuẩn nhưng thật ra động tác không lớn, không chỉ không làm đất cát văng tung tóe, còn đạt được hiệu quả tuyệt vời.

Sau khi rũ sạch đất cát bám trên gốc, hắn mới ném nó qua một bên cho Vương Ly, chính mình tiếp tục nhổ.

Quen tay rồi tốc độ liền càng nhanh. Khi Vương Ly còn chưa kịp lặt một củ kia xuống xem là hắn đã nhổ hết bụi cây gần đó lên. Trong quá trình đó không thiếu vài củ bị dính lại trong đất, Vương Ly trực tiếp đào mấy củ đó lên xem thử.

Củ nằm bên ngoài nhỏ hơn củ gần gốc cây, cũng tiện cho cô xem xét. Cũng đừng trách cô, đó là bởi vì đám củ kia quá lớn.

Vương Ly mang nó đến dòng suối, rửa sạch.

Giác Địch cũng đi theo.

Thời điểm Vương Ly đang phấn khởi rửa củ thì bỗng nhiên nghe Giác Địch quát lạnh một tiếng: "Ai?"

Vương Ly giật mình, không chút nghĩ ngợi ném củ trên tay xuống dưới chân, đứng nép bên người thú nhân cảnh giác nhìn xung quanh.

Xung quanh bỗng nhiên giống như trở nên im lặng hơn vì sự xuất hiện của một vị khách tình cờ đi ngang qua, là bởi vì đám dã thú ngửi thấy càng nhiều hơn một hơi thở nguy hiểm nên đã bỏ chạy gần hết. Chúng nó vẫn biết thú nhần mạnh mẽ.

Sự thật đã tiếp tục chứng minh thú nhân không phải loại thích chơi trò mạo hiểm, thích đánh đố. Chừng hai ba giây sau cách chỗ họ không xa liền xuất hiện một thú nhân từ trên cây nhảy xuống.

Đối phương dừng lại ở một vị trí không xa không gần, đủ lịch sự.

Khi hắn đang đánh giá họ, họ cũng đánh giá hắn.



Đó là một thú nhân hình thú thuần chủng. Vương Ly kết luận đơn giản.

Và không cần phải nghi ngờ, thú nhân này thuộc bộ lạc khác. Có thể còn là một bộ lạc lớn hơn của họ.

Đối phương nhìn thấy ngoại hình của Giác Địch trong mắt mang theo dị sắc, nhưng cũng không có cái gọi là cảm xúc tiêu cực như khinh thường, mỉa mai. Nói đúng hơn đối phương chưa từng buông lơi cảnh giác với họ, cho nên phải nói rằng đối phương cũng không dám coi thường họ. Có lẽ ở một mặc nào đó, thú nhân thuần chủng cũng biết rõ thú nhân không thuần chủng luôn có sự hơn người.

Vương Ly phát hiện ánh mắt hắn nhìn cô mang theo nhiều cảm xúc hơn.

Cô không muốn tìm hiểu, nhìn thú nhân bên người không có ý định chủ động lên tiếng, cô đành làm thay hắn:

"Anh cũng đến đây vì Hằng thứ?"

So với việc nghĩ rằng đối phương ở gần đây, Vương Ly càng muốn nghe mục đích của đối phương cũng giống họ.

Thú nhân kia đề lộ một cái đuôi báo hoa, có thể là một con mèo rừng bự. Sau khi nghe cô hỏi cũng không có chần chừ lâu đã rất thành thật trả lời: "Đúng vậy."

Người đền vì Hằng thú thường đại biểu cho họ đã có bạn đời.

Nếu ở đây xuất hiện một thú nhân chưa có bạn đời, khó nói đối phương không đánh nhau với họ để giành cô đi. Ở một góc độ nào đó, Vương Ly chưa từng nghĩ rằng giống cái có thể làm chủ mọi thứ. Cứ nhìn vào việc giống cái vẫn phải dựa vào thú nhân để sinh tồn thì biết, có những thời điểm, giống cái cũng phải bất lực dưới sức mạnh.

Cho dù không cướp thì cũng khó tránh xung đột mang tính đồ máu.

Một thú nhân không thuần chủng mang theo một giống cái, ai cũng sẽ cho rằng đó là lãng phí.

"Ngươi là giống cái?"

Thú nhần kia ngờ vực nhìn cô.

Vương Ly cảm thấy hơi chớt vớt, nhưng giây sau cô đã hiểu được ẩn tình trong đó.



Cô không trả lời câu hỏi của hắn mà gạt đi, lạnh nhạt tỏ vẻ: "Nếu đã là vậy thì chúng ta mỗi người tự làm chuyện của mình. Chúng tôi không quan tâm anh là người của bộ lạc nào, đồng dạng, anh cũng không cần quan tầm chúng tôi vì sao có mặt ở đây."

Sắc mặt thú nhân hơi đổi một chút. Có lẽ là không nghĩ tới lời lẽ của cô lại sắc bén như thế. Tuy rằng không trả lời thẳng thắn nhưng lại nhảy ba bước nhắc nhở hắn đừng xen vào chuyện của người khác.

Thú nhân đối với giống cái vốn đã có một loại dung túng ăn vào trong máu. Khi bị cô mạnh mẽ cảnh cáo như vậy,

thú nhân quả nhiên mềm hẳn đi, hữu hảo bày tỏ: "Tôi chỉ muốn nói ở đây rất nguy hiểm, không thích hợp cho giống cái..."

"Chúng tôi đương nhiên biết."

Vương Ly ngắc lời hắn, nhưng giọng điệu không có cứng rắn như lúc nãy nữa. Cô tiếp tục quay lại với củ "khoai môn" của mình, vừa nói: "Tạm biệt."

Rốt cuộc cũng rửa sạch củ "khoai".

Vương Ly lập tức không để ý đến vị khách bất ngờ kia nữa, toàn bộ tâm trí đều đặt trên củ trước mặt, vô cùng háo hức và tò mò.

Giác Địch nãy giờ không nói tiếng nào cũng cúi đầu xuống nhìn xem.

Thú nhân đến tên cũng không được hỏi, bị bỏ qua một bên không rõ vì sao vẫn còn chưa đi, Đạt Lỗ sớm đã vì hành động đào đất nhổ cây của họ thu hút nên mới chạy ra đây, hiện tại cũng không khỏi tò mò ghé đầu rướn cổ lên nhìn thử.

Hai người Vương Ly giống như không nhận ra hành động của hắn, Vương Ly lại soát một tiếng, cầm dao xương lên, định cắt quả kia ra.

Kết quả....

Soạt..

Một dao lướt qua, vỏ ngoài của củ "khoai" không chút tổn hại.

"..."

".."
Chương trước Chương tiếp