Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 60: Không phải khoai môn
Vương Ly cười thảm.
Mẹ nó, cứng quá rồi.
Xem ra hi vọng nó là củ khoai môn thật sự là xa vời quá á á....
Thú nhân không đành lòng nhìn bầu bạn thất vọng, nhịn cười nói: "Để anh."
Nói xong hắn không cho cô kịp phản ứng, động đuôi.
Đầu tiên là chọt nhẹ lớp vỏ của nó một chút như đang ước lượng độ dày, sau đó cái đuôi liền hóa thành tàn ảnh, cắt qua vị trí trước đó Vương Ly đã thành công để lại một vết xước.
Tốc độ nhanh đến mức khiến đồng tử trong mắt Đạt Lố co lại. Hắn không khỏi càng coi trọng thú nhân không thuần chủng không quen biết trước mặt.
Hai người Vương Ly không ai bận tâm đến hắn. Sự chú ý của họ đã sớm bị dáng vẻ bên trong của củ "khoai" kia chiếm hết. Đặc biệt là Vương Ly.
Hai mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm vào vết cắt.
Giác Địch chỉ cắt ra một cái nắp đường kính năm phân trên thân củ "khoai" có hình tròn như trái dừa đã bị lọt sạch vỏ kia thôi.
Quả thật, bề ngoài của nó không tính là trơn nhằn mà còn dính một ít rễ màu nâu, nhìn đi nhìn lại quả thật là chẳng khác gì trái dừa vừa mới lột, còn chưa kịp cạo sạch lớp xơ dừa bên ngoài. Bản thân nó cũng cứng như vỏ dừa. Vương Ly đã khóc không ra nước mắt vì vẻ ngoài của nó.
Này thì là củ khoai gì?
Mặc dù vậy vẫn không ngại cô hứng thú đi tìm hiểu xem bên trong nó là cái gì.
Nhìn vào chỗ bị cắt, Vương Ly ngơ ra mấy giây.
Sau khi ngốc một chút, cô mới chết lặng đem dao xương chọt vào, moi một ít... Thứ dẻo vẹo bên trong ra xem thử.
Đúng là dẻo vẹo.
Nó giống như bột được thêm nước, tạo thành một hỗn hợp đặc sệt, nằm gọn bên trong củ "khoai".
Tại sao có thể tạo ra lớp thịt như vậy Vương Ly quả thật không muốn nghiên cứu thêm nữa. Cô mệt mỏi lắm rồi.
Cô chỉ muốn biết nó giống cái gì, ăn được không?
Đầu tiên là đưa nó lên mũi ngửi, lại dùng tay nhéo một ít, dùng xúc giác đi cảm nhận kết cấu của nó. Sau đó
Vương Ly kết luận, nó thật sự giống bột bị pha nước. Thành phần chủ yếu là tinh bột không sai. Nhưng mùi của nó... Cô không thể hình dung được là cái gì.
Nó thơm thơm như nước dừa.... À đúng, là cơm dừa xay nhuyễn. Chính là mùi vị này! Bởi vì khi pha với bột nên mùi của nó có chút không thuần chủng nên ban đầu cô mới nghĩ không ra.
Vương Ly giống như một nhà khoa học đang giải mã câu đó, giải được rồi liền rất vui vẻ.
Cho dù cô vẫn không biết nên diễn tả tâm tình bây giờ của mình thế nào mới phải. Cô lại phải làm sao với cái thứ này đây?
Tinh bột dừa?
Nhưng mắc gì nó lại sền sệt như vậy?
Rồi có thể xem là tinh bột để dùng hay không?
Vương Ly sầu thúi ruột.
"Không thể ăn được à?"
Giác Địch tự động lý giải biểu tình của cô thành như vậy, còn không quên an ủi cô: "Không sao, chúng ta lại tìm."
Vương Ly bị sự săn sóc của hắn an ủi, cố gắng cười gượng nói: "Không hẳn."
"Nhưng phải thử cái đã."
Thử?
Vừa nghe đến đây Giác Địch đã tự động nghĩ đến việc đi tìm một con gà đến thử.
Vương Ly giống như biết hắn nghĩ gì, cô không nhịn được vui vẻ trở lại, bày tỏ: "Không cần đi tìm, ở đây đã có sẵn rồi."
Nói xong cô bê củ "khoai" kia lên, đi đến đầu nguồn suối, nơi có nước sâu. Lúc nãy cô đã nhìn thấy bên trong có cá.
Cô ngồi trên một tảng đá, trực tiếp moi một ít thứ sền sệt kia ra, thả vào trong nước.
Khi thấy một bộ phận của chúng bị hòa tan trong nước, Vương Ly quả thật rất vui. Điều đó chứng minh thứ này quả thật có thành phần tinh bột, còn không hề ít.
Sau khi nó vào trong nước không kịp bị hòa tan hết đã bị đám cá tò mò chạy đến rỉa. Vương Ly không thấy nó nhả ra, nhưng cũng không thấy nó phình bụng nổi lên mặt nước.
Được rồi!
Vương Ly vui vẻ ra mặt ngẩng đầu lên nhìn thú nhân cười hớn hở.
Giác Địch nhìn một cái là hiều, khóe môi cũng không khỏi giương lên.
"Vậy chúng ta về đi."
Thu hoạch được như vậy là tốt rồi, không cần quá tham lam.
"Đợi một chút, tôi đi kiếm cửi. Sẵn tiện váy áo của em còn chưa khô hết, em có thể tìm thêm một ít rau dại về nấu canh."
"Được."
Sau đó hai người liền phân công ra làm việc.
Nhờ có sự xuất hiện của ai đó mà thú hoang xung quanh đây đã bị dọa chạy hết, nơi này tạm thời an toàn. Đối với
Đạt Lỗ còn chưa đi, Giác Địch không giống như rất cảnh giác với hắn, an tâm cùng Vương Ly tách ra, đi nhặt cửi.
"Cái đó, tôi có thể hỏi hai người đào chúng nó làm gì không?"
Lúc Vương Ly ngắt rau dại, Đạt Lỗ không nhịn được, vẫn là đi tới hỏi thăm.
Vương Ly tiện miệng nói: "Để ăn."
"Nó có thể ăn được sao?"
Đạt Lỗ kinh ngạc.
"Ăn được."
"Làm sao biết?"
"..."
Vương Ly lười không muốn giải thích với người ngoài, cho nên liền im lặng.
Đạt Lỗ có vẻ thật sự tò mò lắm, nên sau một hồi xoắn xuýt hắn thử đề nghị: "Tôi đi một mình, có thể ở cùng một chỗ với hai người không?"
"Tôi chỉ muốn xem thứ nó ăn thế nào thôi."
Thấy cô nhìn mình, hắn vội vàng giải thích.
Mẹ nó, cứng quá rồi.
Xem ra hi vọng nó là củ khoai môn thật sự là xa vời quá á á....
Thú nhân không đành lòng nhìn bầu bạn thất vọng, nhịn cười nói: "Để anh."
Nói xong hắn không cho cô kịp phản ứng, động đuôi.
Đầu tiên là chọt nhẹ lớp vỏ của nó một chút như đang ước lượng độ dày, sau đó cái đuôi liền hóa thành tàn ảnh, cắt qua vị trí trước đó Vương Ly đã thành công để lại một vết xước.
Tốc độ nhanh đến mức khiến đồng tử trong mắt Đạt Lố co lại. Hắn không khỏi càng coi trọng thú nhân không thuần chủng không quen biết trước mặt.
Hai người Vương Ly không ai bận tâm đến hắn. Sự chú ý của họ đã sớm bị dáng vẻ bên trong của củ "khoai" kia chiếm hết. Đặc biệt là Vương Ly.
Hai mắt cô sáng rực nhìn chằm chằm vào vết cắt.
Giác Địch chỉ cắt ra một cái nắp đường kính năm phân trên thân củ "khoai" có hình tròn như trái dừa đã bị lọt sạch vỏ kia thôi.
Quả thật, bề ngoài của nó không tính là trơn nhằn mà còn dính một ít rễ màu nâu, nhìn đi nhìn lại quả thật là chẳng khác gì trái dừa vừa mới lột, còn chưa kịp cạo sạch lớp xơ dừa bên ngoài. Bản thân nó cũng cứng như vỏ dừa. Vương Ly đã khóc không ra nước mắt vì vẻ ngoài của nó.
Này thì là củ khoai gì?
Mặc dù vậy vẫn không ngại cô hứng thú đi tìm hiểu xem bên trong nó là cái gì.
Nhìn vào chỗ bị cắt, Vương Ly ngơ ra mấy giây.
Sau khi ngốc một chút, cô mới chết lặng đem dao xương chọt vào, moi một ít... Thứ dẻo vẹo bên trong ra xem thử.
Đúng là dẻo vẹo.
Nó giống như bột được thêm nước, tạo thành một hỗn hợp đặc sệt, nằm gọn bên trong củ "khoai".
Tại sao có thể tạo ra lớp thịt như vậy Vương Ly quả thật không muốn nghiên cứu thêm nữa. Cô mệt mỏi lắm rồi.
Cô chỉ muốn biết nó giống cái gì, ăn được không?
Đầu tiên là đưa nó lên mũi ngửi, lại dùng tay nhéo một ít, dùng xúc giác đi cảm nhận kết cấu của nó. Sau đó
Vương Ly kết luận, nó thật sự giống bột bị pha nước. Thành phần chủ yếu là tinh bột không sai. Nhưng mùi của nó... Cô không thể hình dung được là cái gì.
Nó thơm thơm như nước dừa.... À đúng, là cơm dừa xay nhuyễn. Chính là mùi vị này! Bởi vì khi pha với bột nên mùi của nó có chút không thuần chủng nên ban đầu cô mới nghĩ không ra.
Vương Ly giống như một nhà khoa học đang giải mã câu đó, giải được rồi liền rất vui vẻ.
Cho dù cô vẫn không biết nên diễn tả tâm tình bây giờ của mình thế nào mới phải. Cô lại phải làm sao với cái thứ này đây?
Tinh bột dừa?
Nhưng mắc gì nó lại sền sệt như vậy?
Rồi có thể xem là tinh bột để dùng hay không?
Vương Ly sầu thúi ruột.
"Không thể ăn được à?"
Giác Địch tự động lý giải biểu tình của cô thành như vậy, còn không quên an ủi cô: "Không sao, chúng ta lại tìm."
Vương Ly bị sự săn sóc của hắn an ủi, cố gắng cười gượng nói: "Không hẳn."
"Nhưng phải thử cái đã."
Thử?
Vừa nghe đến đây Giác Địch đã tự động nghĩ đến việc đi tìm một con gà đến thử.
Vương Ly giống như biết hắn nghĩ gì, cô không nhịn được vui vẻ trở lại, bày tỏ: "Không cần đi tìm, ở đây đã có sẵn rồi."
Nói xong cô bê củ "khoai" kia lên, đi đến đầu nguồn suối, nơi có nước sâu. Lúc nãy cô đã nhìn thấy bên trong có cá.
Cô ngồi trên một tảng đá, trực tiếp moi một ít thứ sền sệt kia ra, thả vào trong nước.
Khi thấy một bộ phận của chúng bị hòa tan trong nước, Vương Ly quả thật rất vui. Điều đó chứng minh thứ này quả thật có thành phần tinh bột, còn không hề ít.
Sau khi nó vào trong nước không kịp bị hòa tan hết đã bị đám cá tò mò chạy đến rỉa. Vương Ly không thấy nó nhả ra, nhưng cũng không thấy nó phình bụng nổi lên mặt nước.
Được rồi!
Vương Ly vui vẻ ra mặt ngẩng đầu lên nhìn thú nhân cười hớn hở.
Giác Địch nhìn một cái là hiều, khóe môi cũng không khỏi giương lên.
"Vậy chúng ta về đi."
Thu hoạch được như vậy là tốt rồi, không cần quá tham lam.
"Đợi một chút, tôi đi kiếm cửi. Sẵn tiện váy áo của em còn chưa khô hết, em có thể tìm thêm một ít rau dại về nấu canh."
"Được."
Sau đó hai người liền phân công ra làm việc.
Nhờ có sự xuất hiện của ai đó mà thú hoang xung quanh đây đã bị dọa chạy hết, nơi này tạm thời an toàn. Đối với
Đạt Lỗ còn chưa đi, Giác Địch không giống như rất cảnh giác với hắn, an tâm cùng Vương Ly tách ra, đi nhặt cửi.
"Cái đó, tôi có thể hỏi hai người đào chúng nó làm gì không?"
Lúc Vương Ly ngắt rau dại, Đạt Lỗ không nhịn được, vẫn là đi tới hỏi thăm.
Vương Ly tiện miệng nói: "Để ăn."
"Nó có thể ăn được sao?"
Đạt Lỗ kinh ngạc.
"Ăn được."
"Làm sao biết?"
"..."
Vương Ly lười không muốn giải thích với người ngoài, cho nên liền im lặng.
Đạt Lỗ có vẻ thật sự tò mò lắm, nên sau một hồi xoắn xuýt hắn thử đề nghị: "Tôi đi một mình, có thể ở cùng một chỗ với hai người không?"
"Tôi chỉ muốn xem thứ nó ăn thế nào thôi."
Thấy cô nhìn mình, hắn vội vàng giải thích.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương