Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 66: Tin tưởng không đại biểu không lo lắng



"Nó còn có tác dụng."

Vương Ly vừa nói vừa cắt một ít dây bạc hà xuống, rải ở trước mặt đám gà.

Bọn này đầu óc đúng đơn giản, đã như thế rồi nhưng vẫn còn ăn được. Chúng ăn dây bạc hà ngon lành như thể đang ăn bữa ăn cuối cùng trong tình trạng bị trói gô, chỉ có thể sử dụng mỏ. Vương Ly nhìn mà buồn cười, cảm khái nhân sinh thật là đơn giản nhỉ, vô lo vô ưu.

Đạt Lỗ mở to hai mắt nhìn, rốt cuộc hiểu hai chữ "tác dụng" mà Vương Ly đã nói là cái gì.

Ánh mắt hắn lóe lóe, im lặng tiếp thu tri thức mới. Cho dù sau này trở về bộ lạc chưa chắc hắn đã có thể có nhiều hiểu biết như Vương Ly, có biết thứ đó ăn được cũng không biết cách chế biến, nhưng rõ ràng nó rất có ích cho cuộc sống, hắn không ngại nhớ thật kỹ.

Giác Địch trở lại rất nhanh, trên tay cẩm một chiếc lá lớn chứa đầy nho đủ các màu. Có nho xanh, nho trắng, nho hồng, nho đỏ, nho tím, còn cả nho đen.

Vương Ly đặt nho xanh qua một bên, sau đó mỗi thứ ngắt một quả ném về phía đám gà.

Ba con mắt lập tức chằm chằm nhìn chúng.

Đám gà không hiểu cảm thấy dựng cả lông, nhưng trời đã định đầu óc chúng đơn giản, nhìn thấy mĩ vị trước mặt chỉ lo ăn, ăn và ăn.

Ngoài trái nho màu hồng, màu hồng tiên diễm lòe loẹt ra thì những thứ khác chúng đều ăn.

"Cái này anh hái ở đâu?"

Vương Ly cẩm chùm nho hồng lên hỏi Giác Địch.

"Sâu bên trong hồ đen. Ở đó không chỉ có trái cây màu hồng mà còn có rất nhiều thứ khác, anh đã hái về thử cho em.

Nói xong hẳn đưa tới một cái bọc lá nữa. Vương Ly vừa mở ra đã trợn lớn mắt.

Nấm!!!

Cây nấm ở đâu cũng không khác nhau phải không?

Nó chính là cây nấm!

"Cái này anh lại hái được ở đâu?"

Vương Ly kích động hỏi!

Rõ ràng nơi này nhìn khô cắn, vậy mà lại có nấm!

Rất hiển nhiên, nấm chỉ sống ở nơi ẩm ướt... À đúng, đầm lầy cũng là nơi ẩm ướt mà. Chỉ là từ khi đến đây cô còn chưa kịp nhìn thấy diện mạo của hồ đen.



"Anh vậy mà chạy vào sầu bên trong hồ đen!"

Đại Lỗ lại rất giật mình nhìn Giác Địch.

"Trong đó rất nguy hiểm sao?"

Vương Ly không đợi Giác Địch trả lời đã vội hỏi.

"Nơi đó nhìn là biết vô cùng nguy hiểm. Bản thân lớp sương mù màu sắc sặc sỡ kia cũng đã khiến người ta không dám vào!"

Hắn vừa nói vừa không khỏi nắn lại nhận thức của mình về thú nhân trước mặt.

Vương Ly lại nắm thú nhân nhà mình lên, xoay hai vòng, xác nhận hắn không bị thương, không tinh thần mơ màng mới an tầm.

Thú nhân hưởng thụ sự quan tâm của cô, dịu giọng nói: "Anh tưởng em rất tin tưởng anh."

"Tin tưởng."

Vương Ly thản nhiên nói: "Nhưng không đại biểu em sẽ không lo lắng."

Thú nhân mặt đầy thỏa mãn, vừa nói: "Anh hái chúng trên những thân cây mục nát gần hồ đen."

Vương Ly ngẩn ra một chút, sau khi hiểu được hắn đang nói về cái gì mới không khỏi thở dài nói vậy là đúng rồi.

Những nơi như thế rất thích hợp cho nấm sống. Mà lớp sương mù màu sắc sặc sỡ trong miệng Đạt Lỗ, nhất định là do nấm gây ra.

Cô không chút do dự chỉ vào một vài loại hắn hái về nói: "Mấy loại này có độc, không thể ăn."

"Chỉ có loại này, loại này, loại này không có độc, có thể ăn."

"Không thử sao cô biết?"

Đạt Lỗ buột miệng hỏi.

Vương Ly im lặng một chút, nhưng vẫn không giải thích nhiều, chỉ nói đơn giản: "Sau này nhìn thấy chúng thì né ra là được."

Giác Địch đơn giản gật đầu, vừa hỏi: "Trái này cũng không thử sao?"

Hắn nói chính là quả nho hồng kia.

Đạt Lỗ khó hiểu, không phải đã thử rồi sao? Mấy con kia không ăn mà. Sao Giác Địch còn hỏi.



Vương Ly không biết trong lòng con mèo lớn kia nghĩ gì, chỉ lắc đầu: "Không thử. Thử rồi lỡ nó trúng độc thì sao?"

"..."

Giác Địch mất ba giây mới hiểu được ý cô, vừa buồn cười vừa bất lực. Nhưng hắn vẫn nói: "Anh có thể thay em thử:"

Vương Ly không từ chối. Cô chỉ nói hắn cẩn thận một chút khi đi vào chỗ kia. Mặc dù nhìn hắn không có bị gì, nhưng phấn độc phát tán ra từ nấm cùng khí độc từ đầm lầy không phải thứ gì tốt để thoải mái hít vào phổi.

Cho dù Giác Địch có bách độc bất xâm đi chăng nữa.

Sau đó Lỗ Sâm trở về, họ tạm gác chuyện này qua một bên, chuyên tâm nấu bữa tối.

Đêm đến, không gian xung quanh im lìm. Phương xa không thường vang lên tiếng thú rống. Cả một vùng mênh mông không ngừng tồn tại những mảng đen đặc thù lù do lùm cây tạo thành. Xung quanh gốc cây chỗ họ ngồi mới có ánh lửa bập bùng, chiếu rọi một vùng.

Giác Địch đã có kinh nghiệm làm gà, liền do hắn phụ trách chỉ dạy cho hai người kia. Vương Ly còn yêu cầu hắn giữ lại lòng gà, đồng thời làm sạch cho cô. Trong lúc đó Vương Ly không có để họ nướng thịt liền mà dùng nước nho pha với dây bạc hà, muối và tiêu ướp lên thân con vật họ săn về. Sau đó Vương Ly vừa canh nồi tớp mỡ vừa gọt củ gừng.

Sau khi rửa sạch gừng thì thái sợi. Đợi bên kia làm gà xong, lại theo chỉ thị của cô chặt hai con gà thành từng khúc vừa đủ, Vương Ly mới đem dầu chảy ra từ mỡ thú đã thắng xong múc qua một bên, chỉ để lại một ít vừa đủ rồi bỏ gừng vào xào trước, lại bỏ gà vào xào chung. Thịt gà nhanh chóng xoăn lại, dậy mùi thơm nứt mũi. Mấy thú nhân đều vô thức nuốt nước miếng.

Vương Ly không để họ nhàm rỗi mà bảo họ có thể nướng thịt được rồi. Nướng con vật đã ướp xong kia với hai con gà. Lại để họ đem cái nồi đi rửa sạch, chuẩn bị hầm gà.

Mặc dù Vương Ly đã nói không cần quá tỉ mỉ nhưng cái nồi tạm bợ vẫn là được Lỗ Sâm đẽo đẹp. Vương Ly cảm thấy gà xào gừng được rồi liền đem nó đồ vào nồi, thêm nước, nêm nếm vừa ăn rồi để đó cho nó hầm. Cô lại tiếp tục chiên bánh bột dừa.

Sau khi dùng hết bột dừa trong củ thì lớp vỏ bên ngoài được cô tận dụng, đựng dầu sau khi thẳng xong. Rất tiện lợi, còn có thể không cần vứt mà còn mang theo được. Anh chàng Đạt Lố vô cùng chịu thương chịu khó, không ngại vất vả lãnh phần trách nhiệm thổ đồ.

Vương Ly biết hắn có ý định muốn mang chúng về. Cô cũng không để ý.

Đợi chiên bánh xong cô mới xào lòng gà với dây bạc hà. Cô phát hiện dây bạc hà mềm, xào lên có thể ăn.

Mặc dù khá mới lạ, nhưng ngon. Đối với cô chịu không nổi cơm canh đạm bạc ở thế thú, một chút khấu vị mới lạ cũng đủ khiền cô thỏa mãn.

Khi cô làm xong, bên kia cũng đã nướng thịt xong.

Họ có thể bắt đầu ăn cơm.

Thịt ướp mặc dù đơn sơ nhưng nước nho thay cho đường, dây bạc hà tạo mùi vị, tiêu làm dậy mùi, tạo khẩu vị, muối thêm độ mặn, vậy mà khiến mấy thú nhân ăn đến phấn khích. Thịt gà mặc dù chỉ nướng đơn giản nhưng cho dù là không chấm với muối tiêu hay không vẫn rất ngon. Vừa dai vừa ngọt nước, càng khỏi nói cộm lông khó ăn gì đó.

Đám thú nhân còn nhai cả xương. Bởi vì xương gà dễ nhai.

Vương Ly ngồi trông mà buồn cười nhưng không có biểu hiện ra ngoài.

Món được yêu thích nhất đương nhiên là gà kho gừng.
Chương trước Chương tiếp