Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân
Chương 67: Cuối chặn đường
Món đó ăn kèm với bánh bột dừa, ngon muốn nuốt cả lưỡi. Đến Vương Ly còn ăn nhiều hơn bình thường là biết rồi.
Đến cuối cùng mảnh vụn cũng không có.
Vương Ly ôm cái bụng no căng dựa vào người thú nhân nghỉ ngơi, cảm nhận cái mát mẻ của ban đêm yên tĩnh, nội tâm cũng trở nên bình lặng.
Trên đầu họ là tán cây xanh tươi, xa xa là bầu trời đêm trong lành. Dải ngân hà xẹt qua bầu trời, lung linh tuyệt trần.
Vì quá no, cô không thể thử dám trái nho kia được, chỉ đành để lại sáng mai thử.
Nhìn chúng, cô nghĩ đến nước nho. Mùa đông sẽ có băng. Nếu có thể dự trữ được băng thì mùa hè sẽ có nước nho uống.
Cô còn muốn đem nho về nhà trồng.
Không chỉ trồng nho, cô còn muốn trồng củ bột dừa, trồng dây bạc hà, trồng gừng... Mặc dù cô không biết làm sao trồng nó. Hay là cứ chôn xuống đất thôi? Nếu vẫn không được thì hàng năm cô sẽ cùng thú nhân đến đây, đào thật nhiều để dành sài.
Cô cứ miên man nghĩ đủ thứ, sao đó ngủ lúc nào không hay.
Lần nữa tỉnh lại phương xa đã muốn hằn lên những vệt màu vàng xen giữa cái tối đen của đêm.
Cảnh tượng thật huyền ảo.
"Hai người họ đâu rồi?"
Phát hiện bên cạnh không có những người còn lại, Vương Ly vỗ vai thú nhân hỏi.
"Đi hái cỏ Trường Minh rồi."
Hắn thấy cô còn ngủ, ngủ đến thơm nồng nên không có gọi, muốn để cô ngủ thêm một chút.
"Đi thôi. Em còn chưa thấy cỏ Trường Minh."
Không phải nó sẽ phát sáng chứ.
Quả thật Vương Ly nghĩ không sai.
Thứ cỏ kia vào thời khắc bóng tối rời đi ánh sáng thế chỗ sẽ phát ra màu xanh u lam rất thần bí. Nhưng trừ thời điểm đó nó sẽ không khác gì những cây cỏ dại xung quanh nên rất dễ nhầm lẫn. Cỏ Trường Minh thân dài cỡ một mét, đong đưa trong gió, thân mảnh, gân ở giữa phát ra tia sáng khiến bọn nó trông như những cây đèn les ở hiện đại.
Vẻ đẹp huyền bí bên cạnh một cái đầm lầy đen ngòm.
Nhìn sao cũng thấy không an toàn.
Nhưng đối với thú nhân lại không hề khó.
Vương Ly nhìn hai thú nhân đang chuyển động như những cái bóng ma trong không khí, bộ dạng còn khá nhàn nhã, bội phục.
Đạt Lỗ nhìn vậy mà không hề thua kém Lỗ Sâm chút nào.
Cho nên mới nói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Phàm là thú nhân có thể được giống cái lựa chọn thì không một ai kém cả. Mà có khi còn là vương trong đám thú.
Thân là báo, vua tốc độ của thế giới động vật, hắn không hổ thẹn với danh xưng đó.
Lúc cô tới họ đang bắt đầu hái cỏ Trường Minh.
Cũng chẳng biết cần hái nhiều ít mà mười phút sau vẫn chưa xong.
Thật ra họ không chỉ cần hái cỏ mà còn phải né tránh cái gì đó Vương Ly không nhìn được trong thời điểm trời còn mờ tối này.
Nhưng dù gì vẫn phải xong.
Đạt Lỗ là người xong trước. Hắn chạy tới, thế chỗ cho Giác Địch, để hẳn đi hái trước khi mặt trời mọc lên.
Vốn muốn xem cỏ Trường Minh, Vương Ly lại không có thời gian, ánh mắt cô bận rộn đi xem thú nhân nhà mình hái cỏ.
Kết quả... Cô chỉ thấy cỏ bị nhổ mà không thấy thú nhân nhà mình đâu. Thứ cô thấy duy nhất là xác của rắn đen bị chém thành hai nửa rơi xuống mặt đất. Cô rốt cuộc nhìn thấy được diện mạo của thứ sát thủ nhìn như vô hình vô ảnh này.
Cô nghe bên cạnh có tiếng hít khí, đoán được là Đạt Lỗ đang chấn động vì tốc độ của Giác Địch, trong lòng cô đầy tự hào. Ai nói thú nhân nhà cô không mạnh. Toàn là thứ không có đầu óc mới nói thế thôi.
Khi thật sự vào trận chiến sinh tử, thú nhân nhà cô sẽ là người sống sót cuối cùng, đồng thời thoát thân.
Khi mặt trời hoàn toàn chiều sáng nơi này. Công cuộc hái cỏ đã kết thúc.
Vương Ly nhìn những cây cỏ trước đó còn phát sáng, bây giờ đã chẳng khác gì cỏ thường, lẫn vào đám đông liền không phân biệt được. Thật rõ ràng rằng bên cạnh nó có một loại cỏ giống nó y xì, nhưng không phải nó. Chẳng lẽ đây là cách chúng ngụy trang?
Cô không hiểu được, chỉ đưa mắt nhìn cỏ trong tay thú nhân, hỏi: "Đến thời điểm chúng sẽ lại phát sáng chứ?"
"Sẽ."
Giác Địch đáp chắc chắn.
Vương Ly nghĩ nghĩ lại cảm thấy nó giống như gậy hình quang, ban ngày nạp năng lượng mặt trời, ban đêm liền phát sáng.
Cô nghĩ xong lại tự cười.
"Sau đó chúng ta sẽ đi đầu? Đúng rồi, đường về có quay lại chỗ này không?"
Bỗng nhiên nghe cô hỏi, đám thú nhân im lặng một chút, sau đó do Giác Địch hỏi cô: "Em muốn làm gì sao?"
"Muốn hái nho?"
Vương Ly lắc đầu: "Không phải, em muốn đào củ gừng."
"Nếu chúng ta không quay lại, em muốn dành một chút thời gian để đào số gừng tìm được ở đây đi."
Cái gì có thể bỏ chứ gia vị thì không.
Mấy người nhìn nhau, sau đó quyết định sẽ ở lại đào củ gừng trước rồi mới đi.
Dưới sự hợp lực của họ, lúc rời đi họ đã đào được gần năm ký gừng. Có thể nói là cầy hết một lần mặt đất ở nơi này lên.
Sau đó vẫn do Đạt Lỗ thổ đi.
"Không trở ngại đến anh chứ?"
Vương Ly ở trên lưng thú nhân, hét trong gió.
"Khong van de."
Ẩm thanh của con báo lớn vang lên cùng tiếng rống, nghe rất buồn cười. Vương Ly khẽ nhếch môi, cũng yên lòng không nói gì nữa.
Bọn họ chạy rất nhanh, cũng gần như không thể nói chuyện được. Mà lần nào Đạt Lỗ cũng kinh diễm vì tốc độ của Giác Địch có thể không thua kém gì hắn. Mà xem xem dáng vẻ của người ta còn nhàm nhã hơn cả hắn nữa.
Mỗi lần xem Giác Địch phi phi liền có cảm giác rất thoải mái.
Phải biết rằng Giác Địch còn cõng thêm một Vương Ly. Một không cẩn thận Vương Ly sẽ bay ra ngoài. Nhưng kết quả là giống cái kia cũng làm hắn kinh ngạc. Cô không chút nào bận tâm tới tốc độ kia, còn có hứng thú nhìn khắp nơi, như đang tìm kiếm.
Hắn đoán được cô lại không chịu yên, muốn tìm thứ mới lạ nữa.
Nhưng với tốc độ này, Vương Ly muốn tìm là tìm không được rồi.
Nơi thứ ba họ đi là chỗ của Bạch Linh thú.
Ở nơi này, Vương Ly lại nhìn thấy nấm.
Sau đó cô phát hiện Bạch Linh Thú, thân hình mũm mĩm giống như những cục bông gòn, ăn chính là nấm kim châm.
Khá kỳ lạ là chỉ riêng nấm, cô phát hiện nó không hề khác với nấm cô đã biết. Như vậy có phải cho thấy nơi này vốn là một thể với trái đất của cô không.
Tóm lại là ở nơi này họ được ăn lẩu nấm. Vương Ly lại hái đem đi rất nhiều nấm rơm, nấm mèo, nấm kim châm, nấm đủ kiểu... Nhưng cả quá trình bắt Bạch Linh thú cô đều không nhìn. Xem như cô không chịu được nhìn thấy cảnh tượng kia đi. Mặc dù không thể không nói, da lông của chúng đẹp vô cùng. Nếu dùng để may áo lông thì tốt hết sức.
Không biết sẽ có ngày chúng bị tuyệt chủng vì quá trình săn giết lấy lông không.
Có lẽ trong tương lai sẽ có, nhưng hiện tại đến so sánh với tốc độ săn bắt của thú nhân và khả năng sinh sôi của
Bạch Linh thú, nó là không tuyệt chủng được. Bọn họ cũng chỉ bắt có ba con, mỗi người một con.
Ở nơi này Vương Ly không tìm được gì thêm, tiếp tục theo thú nhân đến địa điểm cuối cùng.
Đó là ngày thứ bảy họ rời khỏi bộ lạc.
Nếu mọi thứ thuận lợi thì họ sẽ trở lại bộ lạc vào ngày thứ mười hai. Quá trình từ đây trở về bộ lạc sẽ mất chừng năm ngày nếu theo đường khác trở về. Nhưng cho dù họ có vì trở lại điểm đầu tiên mà thay đổi tuyến đường thì cũng không làm lỡ thêm bao nhiêu thời gian.
Nơi cuối cùng họ muốn đi là... Suối nước nóng.
Vương Ly nhìn những hồ nước nóng do nước phun ra từ trong lòng đất tạo thành lỗ hỏng mà nhất thời im lặng.
Đến cuối cùng mảnh vụn cũng không có.
Vương Ly ôm cái bụng no căng dựa vào người thú nhân nghỉ ngơi, cảm nhận cái mát mẻ của ban đêm yên tĩnh, nội tâm cũng trở nên bình lặng.
Trên đầu họ là tán cây xanh tươi, xa xa là bầu trời đêm trong lành. Dải ngân hà xẹt qua bầu trời, lung linh tuyệt trần.
Vì quá no, cô không thể thử dám trái nho kia được, chỉ đành để lại sáng mai thử.
Nhìn chúng, cô nghĩ đến nước nho. Mùa đông sẽ có băng. Nếu có thể dự trữ được băng thì mùa hè sẽ có nước nho uống.
Cô còn muốn đem nho về nhà trồng.
Không chỉ trồng nho, cô còn muốn trồng củ bột dừa, trồng dây bạc hà, trồng gừng... Mặc dù cô không biết làm sao trồng nó. Hay là cứ chôn xuống đất thôi? Nếu vẫn không được thì hàng năm cô sẽ cùng thú nhân đến đây, đào thật nhiều để dành sài.
Cô cứ miên man nghĩ đủ thứ, sao đó ngủ lúc nào không hay.
Lần nữa tỉnh lại phương xa đã muốn hằn lên những vệt màu vàng xen giữa cái tối đen của đêm.
Cảnh tượng thật huyền ảo.
"Hai người họ đâu rồi?"
Phát hiện bên cạnh không có những người còn lại, Vương Ly vỗ vai thú nhân hỏi.
"Đi hái cỏ Trường Minh rồi."
Hắn thấy cô còn ngủ, ngủ đến thơm nồng nên không có gọi, muốn để cô ngủ thêm một chút.
"Đi thôi. Em còn chưa thấy cỏ Trường Minh."
Không phải nó sẽ phát sáng chứ.
Quả thật Vương Ly nghĩ không sai.
Thứ cỏ kia vào thời khắc bóng tối rời đi ánh sáng thế chỗ sẽ phát ra màu xanh u lam rất thần bí. Nhưng trừ thời điểm đó nó sẽ không khác gì những cây cỏ dại xung quanh nên rất dễ nhầm lẫn. Cỏ Trường Minh thân dài cỡ một mét, đong đưa trong gió, thân mảnh, gân ở giữa phát ra tia sáng khiến bọn nó trông như những cây đèn les ở hiện đại.
Vẻ đẹp huyền bí bên cạnh một cái đầm lầy đen ngòm.
Nhìn sao cũng thấy không an toàn.
Nhưng đối với thú nhân lại không hề khó.
Vương Ly nhìn hai thú nhân đang chuyển động như những cái bóng ma trong không khí, bộ dạng còn khá nhàn nhã, bội phục.
Đạt Lỗ nhìn vậy mà không hề thua kém Lỗ Sâm chút nào.
Cho nên mới nói không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Phàm là thú nhân có thể được giống cái lựa chọn thì không một ai kém cả. Mà có khi còn là vương trong đám thú.
Thân là báo, vua tốc độ của thế giới động vật, hắn không hổ thẹn với danh xưng đó.
Lúc cô tới họ đang bắt đầu hái cỏ Trường Minh.
Cũng chẳng biết cần hái nhiều ít mà mười phút sau vẫn chưa xong.
Thật ra họ không chỉ cần hái cỏ mà còn phải né tránh cái gì đó Vương Ly không nhìn được trong thời điểm trời còn mờ tối này.
Nhưng dù gì vẫn phải xong.
Đạt Lỗ là người xong trước. Hắn chạy tới, thế chỗ cho Giác Địch, để hẳn đi hái trước khi mặt trời mọc lên.
Vốn muốn xem cỏ Trường Minh, Vương Ly lại không có thời gian, ánh mắt cô bận rộn đi xem thú nhân nhà mình hái cỏ.
Kết quả... Cô chỉ thấy cỏ bị nhổ mà không thấy thú nhân nhà mình đâu. Thứ cô thấy duy nhất là xác của rắn đen bị chém thành hai nửa rơi xuống mặt đất. Cô rốt cuộc nhìn thấy được diện mạo của thứ sát thủ nhìn như vô hình vô ảnh này.
Cô nghe bên cạnh có tiếng hít khí, đoán được là Đạt Lỗ đang chấn động vì tốc độ của Giác Địch, trong lòng cô đầy tự hào. Ai nói thú nhân nhà cô không mạnh. Toàn là thứ không có đầu óc mới nói thế thôi.
Khi thật sự vào trận chiến sinh tử, thú nhân nhà cô sẽ là người sống sót cuối cùng, đồng thời thoát thân.
Khi mặt trời hoàn toàn chiều sáng nơi này. Công cuộc hái cỏ đã kết thúc.
Vương Ly nhìn những cây cỏ trước đó còn phát sáng, bây giờ đã chẳng khác gì cỏ thường, lẫn vào đám đông liền không phân biệt được. Thật rõ ràng rằng bên cạnh nó có một loại cỏ giống nó y xì, nhưng không phải nó. Chẳng lẽ đây là cách chúng ngụy trang?
Cô không hiểu được, chỉ đưa mắt nhìn cỏ trong tay thú nhân, hỏi: "Đến thời điểm chúng sẽ lại phát sáng chứ?"
"Sẽ."
Giác Địch đáp chắc chắn.
Vương Ly nghĩ nghĩ lại cảm thấy nó giống như gậy hình quang, ban ngày nạp năng lượng mặt trời, ban đêm liền phát sáng.
Cô nghĩ xong lại tự cười.
"Sau đó chúng ta sẽ đi đầu? Đúng rồi, đường về có quay lại chỗ này không?"
Bỗng nhiên nghe cô hỏi, đám thú nhân im lặng một chút, sau đó do Giác Địch hỏi cô: "Em muốn làm gì sao?"
"Muốn hái nho?"
Vương Ly lắc đầu: "Không phải, em muốn đào củ gừng."
"Nếu chúng ta không quay lại, em muốn dành một chút thời gian để đào số gừng tìm được ở đây đi."
Cái gì có thể bỏ chứ gia vị thì không.
Mấy người nhìn nhau, sau đó quyết định sẽ ở lại đào củ gừng trước rồi mới đi.
Dưới sự hợp lực của họ, lúc rời đi họ đã đào được gần năm ký gừng. Có thể nói là cầy hết một lần mặt đất ở nơi này lên.
Sau đó vẫn do Đạt Lỗ thổ đi.
"Không trở ngại đến anh chứ?"
Vương Ly ở trên lưng thú nhân, hét trong gió.
"Khong van de."
Ẩm thanh của con báo lớn vang lên cùng tiếng rống, nghe rất buồn cười. Vương Ly khẽ nhếch môi, cũng yên lòng không nói gì nữa.
Bọn họ chạy rất nhanh, cũng gần như không thể nói chuyện được. Mà lần nào Đạt Lỗ cũng kinh diễm vì tốc độ của Giác Địch có thể không thua kém gì hắn. Mà xem xem dáng vẻ của người ta còn nhàm nhã hơn cả hắn nữa.
Mỗi lần xem Giác Địch phi phi liền có cảm giác rất thoải mái.
Phải biết rằng Giác Địch còn cõng thêm một Vương Ly. Một không cẩn thận Vương Ly sẽ bay ra ngoài. Nhưng kết quả là giống cái kia cũng làm hắn kinh ngạc. Cô không chút nào bận tâm tới tốc độ kia, còn có hứng thú nhìn khắp nơi, như đang tìm kiếm.
Hắn đoán được cô lại không chịu yên, muốn tìm thứ mới lạ nữa.
Nhưng với tốc độ này, Vương Ly muốn tìm là tìm không được rồi.
Nơi thứ ba họ đi là chỗ của Bạch Linh thú.
Ở nơi này, Vương Ly lại nhìn thấy nấm.
Sau đó cô phát hiện Bạch Linh Thú, thân hình mũm mĩm giống như những cục bông gòn, ăn chính là nấm kim châm.
Khá kỳ lạ là chỉ riêng nấm, cô phát hiện nó không hề khác với nấm cô đã biết. Như vậy có phải cho thấy nơi này vốn là một thể với trái đất của cô không.
Tóm lại là ở nơi này họ được ăn lẩu nấm. Vương Ly lại hái đem đi rất nhiều nấm rơm, nấm mèo, nấm kim châm, nấm đủ kiểu... Nhưng cả quá trình bắt Bạch Linh thú cô đều không nhìn. Xem như cô không chịu được nhìn thấy cảnh tượng kia đi. Mặc dù không thể không nói, da lông của chúng đẹp vô cùng. Nếu dùng để may áo lông thì tốt hết sức.
Không biết sẽ có ngày chúng bị tuyệt chủng vì quá trình săn giết lấy lông không.
Có lẽ trong tương lai sẽ có, nhưng hiện tại đến so sánh với tốc độ săn bắt của thú nhân và khả năng sinh sôi của
Bạch Linh thú, nó là không tuyệt chủng được. Bọn họ cũng chỉ bắt có ba con, mỗi người một con.
Ở nơi này Vương Ly không tìm được gì thêm, tiếp tục theo thú nhân đến địa điểm cuối cùng.
Đó là ngày thứ bảy họ rời khỏi bộ lạc.
Nếu mọi thứ thuận lợi thì họ sẽ trở lại bộ lạc vào ngày thứ mười hai. Quá trình từ đây trở về bộ lạc sẽ mất chừng năm ngày nếu theo đường khác trở về. Nhưng cho dù họ có vì trở lại điểm đầu tiên mà thay đổi tuyến đường thì cũng không làm lỡ thêm bao nhiêu thời gian.
Nơi cuối cùng họ muốn đi là... Suối nước nóng.
Vương Ly nhìn những hồ nước nóng do nước phun ra từ trong lòng đất tạo thành lỗ hỏng mà nhất thời im lặng.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương