Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 73: Tháo thân



Rống rống rống!

Khải Mặc đương nhiên là nghe hiểu được âm thanh kia, hẳn điên cuồng rống lên, dẫn dắt đám thú nhân chạy theo phương hướng phát ra tiếng thú rống.

Mặc dù vậy thương tổn vẫn là không thể tránh khỏi liên tiếp xảy ra trên đường bọn họ tháo chạy.

Bên trong đám thú đang đồng hành không ngừng vang lên tiếng gọi nỉ non đầy thương cảm. Vì đồng bạn bên người không thấy. Vì ấu tể không chịu được tro bụi mà khó thở, sắp chết.

Một bộ lạc hơn ngàn người.

Đợi đến lúc họ hội họp được với mấy người người Vương Ly đã muốn rớt mất vài trăm.

Sống chết không rõ.

Gào!

Giác Địch gào lên, dẫn đầu cõng theo Vương Ly vòng đến một hướng không giống ban đầu.

"Đi theo hắn!"

Thời điểm Khải Mặc còn hơi chần chừ, Kha Lặc đã rống lên.

Lỗ Sâm tranh thủ húc bay một thân cây đang cháy ngã về phía nhóm người sau đó cũng lập tức đuổi theo Giác

Địch.

Sự thật chứng minh Giác Địch không có làm điều thừa.

Phương hướng của hắn quả thật có thể khiến đường chạy trốn của họ bị lệch, làm giảm khoảng cách với độ nóng phía sau lưng, nhưng mà nơi hắn chọn là đồng bằng không có cây cối, có thể tránh cho họ gặp phải cháy rừng.

Cháy rừng cũng sẽ chết thú, cho dù họ không bị dung nham nuốt chửng thì cũng bị sặc khói chết. Chết cháy.

Trước đó hắn chỉ muốn chạy ra ngoài thật nhanh nên mới chọn đường ngắn nhất. Bây giờ hắn còn phải nghĩ đến nhiều thứ hơn, đương nhiên sự lựa chọn cũng sẽ thay đổi.

Khi đám người cho rằng hắn chạy loạn thì đường đi của họ lại càng thông thuận hơn.

Dần dần đám thú nhân có trật có tự chạy theo hắn, nhìn vậy mà không có chút loạn, còn ổn định được tâm tình của đám thú nhân đang bất ổn.

Hắn dẫn họ đi đường rộng, vượt qua sông cạn, không khiến họ vì trướng ngại trên đường mà làm trể nải quá trình chạy trốn.



Vương Ly ở trên lưng hắn lâu lâu lại quay đầu nhìn sau lưng. Nhìn thấy dung nham, biển lửa đuổi theo họ. Nhìn thấy dã thú chạy từng đàn tìm cách tháo thân. Trong lúc vô tình còn nhìn thấy Khải Mặc đang chạy theo phía sau.

Lão hổ toàn thân đen tuyền thật sự rất khó nhìn thấy vào thời điểm này. Nếu không phải trên lưng hắn có người thì còn lâu cô mới nhìn ra, cho dù bốn phía bởi vì biển lửa mà sáng rực.

Thế nhưng tro bụi lại khiến ai cũng mặt xám màu tro, bộ dạng chật vật vô cùng.

Có thú nhân bị thương vẫn cố mà chạy theo.

Trong không trung nồng đậm mùi thịt nướng, không rõ là của dã thú hay của thú nhân bị kẹt lại trong biển lửa.

Trên gương mặt thú khó nhìn thấy biểu tình của đám thú nhân ẩn hiện sự thương cảm. Mỗi giờ đều có thú nhân không chịu nổi mà tụt lại phía sau, mất tích trong biển lửa và tro bụi. Sự hi sinh bao giờ cũng khiến người ta khó chịu, đặc biệt là bây giờ họ phải chật vật chạy trốn khỏi các nơi mà mình đã sinh sống bao lâu, thật là bi ai.

Nhưng tại sao họ lại không cõng nhau đi?

Vương Ly vô tình phát hiện thú nhân bị thương toàn là thú nhân độc thân cả, vì cứu giúp đồng bạn mà bị thương vẫn cố gắng chạy theo. Nhưng sao hắn không biến trở về, để thú nhân không bị thương mang đi?

Là bởi đang quá sợ hãi nên nhất thời chỉ nghĩ tháo thân cho nhanh, không muốn trì hoãn một phút nào?

Vương Ly chỉ có thể nghĩ như vậy. Sau đó cô rống to về phía sau: "Những người không bị thương mang theo người bị thương!"

Âm thanh của cô vào thời điểm này quả thật là không có tí hiệu quả truyền tin nào, nhanh chóng chìm nghỉm trong tiếng thú hoang kêu gào.

Nhưng lỗ tai thú nhân vốn thính hơn người thường, cho dù không phải toàn bộ mọi người đều nghe thấy thì vẫn sẽ có thú nhân nghe được. Một lời như thức tỉnh người đang trong cơn ác mộng.

Gào!

Một tiếng thú rống từ trong miệng Khải Mặc phát ra chấn động cả không trung, cuốn một đám bụi tro tán đi sạch sẽ.

Sau đó Vương Ly liền nhạy cảm phát hiện số lượng thú nhân ít đi.

Không, là do họ đã biến lại thành người, được thú nhân khác mang đi nên cô mới không thấy được. Ít nhất là trong thời điểm tầm mắt đều bị bụi tro cản trở, Vương Ly muốn nhìn rõ cũng trở nên khó khăn.

Một chuyến tháo chạy, từ lúc trăng lên đỉnh đầu cho đến khi bọn họ tạm xem là vượt qua nguy hiểm chạy đến một vùng đất khác tốn hơn nửa ngày. Từ khi trời còn tối đen cho lúc bầu trời sáng lên, nhưng tựa như Giác Địch đã nói, trời không thấy sáng. Trong không trung tồn tại một lớp bụi tro dày đặc đem không gian một vùng đều che kín, trong mắt họ chỉ có ánh sáng mờ mờ, thê lương ảm đạm.

Khắp nơi đều là khói mù, tro bụi không ngừng quần vũ.

Đám cháy vẫn chưa tắt, lại có xu thế ngày một lan tràn. Chỉ là cách càng xa, tình trạng này sẽ càng ít hơn.



Giác Địch lại mang bọn họ chạy thêm mấy tiếng, đến khi hoàng hôn buông xuống hoàn toàn mới ngừng lại tại một nơi được xem là không có bụi mù nữa. Đó là một khu rừng vẫn còn chưa bị trận phun trào kia ảnh hưởng.

Nhưng bởi vì trận loạn lạc này nên phạm vi bên ngoài tai họa đều rất hỗn loạn, dã thú hoạt động vô cùng nhiều.

Lúc họ ngừng lại bên cạnh một dòng suối gần như là đã cường ngạnh đem một đám thú hoang đang uống nước gần đó đuổi đi hết, mém thì cùng chúng nổi lên xung đột ngay trong thời điểm chưa chắc ai mới là người được lợi.

Chỉ bởi đạo lý chó cùng đường thì sẽ cắn người.

Vừa dừng chân lại bên trong đám thú liền có tiếng hỏi thăm xôn xao, sao đó là tiếng than khóc của giống cái trong bộ lạc.

Vương Ly biết nguyên nhân là gì, nhưng cô cũng không có thời gian quan tâm. Sau khi đến nơi cô được thú nhân mang đến bên cạnh dòng suối, thả cô vào đó giúp cô tản nhiệt.

Mặc dù Vương Ly luôn được bảo hộ ở phía trước nhất, không đến mức chịu lửa táp vào mặt, nhưng mà thân thể cô vốn yếu hơn giống cái khác, mặc dù có da thú che đậy nhưng vẫn không tránh khỏi bị khói hung đến khó thở, toàn thân nóng bức khó chịu vô cùng.

"Ho..."

Vừa vào trong nước cô đã không nhịn được một tiếng thở dài thỏa mãn.

Giác Địch canh bên cạnh cô, nửa người dưới cũng chìm trong nước, không ngừng xoa xoa mặt cô, sờ sờ tay cô, giống như đang cảm nhận xem nhiệt độ trên người cô đã giảm chưa.

Vương Ly câm nín cảm thấy cơ bắp của hắn còn nóng hơn cô nữa. Bởi vì không ngừng vận động nên nơi nào cũng nóng dữ dội.

Cô rảnh tay bóc một vốc nước đổ lên người hắn, thế mà còn thấy được hơi nước bốc lên.

"..."

Nóng đến thế này...

"Không sao đầu."

Thú nhân còn trấn an ngược lại cô.

"Em đều không muốn chạm vào anh đâu."

Vương Ly bĩu môi ghét bỏ.

"..."

Thú nhân im lặng ba giây sau tự giác nằm ngửa trong suối luôn.
Chương trước Chương tiếp