Lạc Vào Thế Thú, Làm Bạn Quái Nhân

Chương 74: Tìm chỗ ở khác



Vương Ly mém chút là cười phun ra. Lúc sau cô cảm nhận được trong nước có cái gì đó vẫn cố chấp quấn lấy chân của mình, cô biết đó là đuôi của thú nhân bên ngoài lạnh nhạt bên trong lại hay biệt nữu nên cứ để yên cho nó quấn lấy mình. Nhưng cũng nhờ biến cố này mà tâm tình của cô thả lỏng hơn.

Một đổi sau, có lẽ là nhận ra năng lực giải nhiệt của nước nên Vương Ly nhìn thấy mọi người lục đục tiến vào suối ngâm mình hết.

Một con suối không lớn không nhỏ bị thú nhân dùng thân lấp đẩy.

Trông rất buồn cười.

"Nó sẽ còn cháy trong bao lâu nữa..."

Bống nhiên bên trong đám người vang lên tiếng hỏi thăm đầy thê thảm.

Không gian trở nên im ắng và tràn ngập bi thương.

Không có ai nói chuyện, bởi vì họ không biết.

Sau đó Vương Ly cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mình.

Đợi cô nhìn lại thì phát hiện mấy người đó trừ đồng bạn đã đồng hành với cô nhiều ngày nay ra thì còn có tộc trưởng Khải Mặc và tế ti Kha Lặc của bộ lạc kia nữa.

Sau đó khi mọi người phát hiện tầm nhìn của họ cũng gia nhập đội ngũ luôn.

Bị nhiều người chú mục như vậy, Vương Ly rất bất đắc dĩ. Vì sao họ không nhìn Giác Địch nhỉ. Hắn mới là người có năng lực tiên tri mà.

Vì sao đến hắn cũng nhìn cô vậy?

Vương Ly tức cười không chịu được lấy tay phủ lên mắt hắn: "Vì sao anh cũng nhìn em vậy?"

"Vì em hiểu biết nhiều hơn tôi."

Giác Địch mặc cho cô che mắt, giọng điệu thật bình thản đáp: "Tôi chỉ là nhìn thấy, lại là một phần nhỏ mà thôi.

Còn em lại là biết. Giống như việc tôi đi khắp nơi liền biết nơi đó có gì, em cũng biết rất nhiều thứ giống như bản thân đã tự nhìn thấy qua.

Vương Ly im lặng, không phản bác được.

Cho dù cô không tự mình trải qua nhưng cô lại vẫn có thể xem như là đã dùng mắt nhìn thấy, dùng tai nghe được, giống như tự mình trải nghiệm thực tế ảo. Mọi thứ đều được viết trong sách, lưu trong ổ cứng, chiếu trên ti vi. Bất cứ công dân nào của thế kỹ hai mươi mốt đều sẽ được biết những thứ này.

Cho nên cô biết rồi.

"Nó sẽ cháy rất lâu."



Ẩm thanh của cô như thì thầm, mang theo sự tĩnh lặng.

Dựa theo cách nhìn của Vương Ly về ngọn núi lửa này, khả năng khi thú nhân đã đổi mấy vòng nó vẫn còn phun trào. Trừ bỏ lúc đầu dung nham sẽ lan tràn đến khi không thể lan tràn được nữa thì sau đó chúng chỉ là tạo vòng xung quanh đỉnh núi, sẽ không tại ra nguy hại trực tiếp. Nhưng thời điểm đó trong phạm vi mấy vạn dặm xung quanh núi lửa đều có nhiệt độ rất cao, lại tốn bao lâu mới có thể thích hợp cho con người sinh sống... Quả thật là xa vời.

Cho nên thay vì nghĩ bao lâu nó sẽ nguội thì họ nên tìm một nơi khác để sinh sống lâu dài thì hơn.

"Các vị không thể chờ được nó nguội đầu."

Vương Ly gần như là tàn nhẫn cắt đứt ý nghĩ viễn vong có thể lần nữa trở về cố thổ trong lòng bọn họ: "Thay vì vậy các vị nên nghĩ xem sau đó sẽ chọn nơi nào để dừng chân trong thời gian tới. Tốt nhất là có thể ở được lâu, trải qua nhiều đời. Trong thời gian đó các vị có thể tự mình cảm nhận sự nguội lạnh của nó. Có thể là đời thứ bảy

thứ tám của các vị sẽ được trở lại nơi này, trên mảnh đất các vị từng sống."

"Khi đó nơi này sẽ là một vùng đất vô cùng phù phú, thích hợp để sinh sống. Núi lửa phải cách thời gian thật lâu mới phun trào lần nữa, các vị có thể trải qua rất nhiều đời ở nơi này, khi thương hải tan điền, người về với cát bụi đến không còn gì nữa."

Âm thanh của Vương Ly như tiếng than thở nhưng lại mang theo một tia cảm khái, một tia hướng tới, vô tình đem tâm tình của đám người vực dậy.

"Trước mắt các vị phải di chuyển đi xa hơn nữa mới tránh khỏi sự ảnh hưởng của nó. Tốt nhất là đi thêm vài ngày đường rồi mới tìm nơi dừng chân."

Có lẽ không chỉ bộ lạc này chịu tai ương, trên đại địa hiện tại lấy vị trí núi lửa làm trung tâm sẽ có bao nhiêu sinh mệnh bị ảnh hưởng, đó quả thật là một số lượng không thể tính được.

May mà bộ lạc của họ ở nơi khá xa....

"Chỗ chúng ta có bị ảnh hưởng hay không?"

Vương Ly vừa nghĩ tới đây vẫn cảm thấy nghi ngại mà vội vàng chụp lấy tay thú nhân hỏi.

Bởi vì cô nhất thời nhận ra, đoạn đường họ đi cũng không phải đường thẳng cho nên mới tốn thời gian. Nếu là đi thẳng...

"Không bị ảnh hưởng."

Giác Địch ngay lập tức cho cô lời giải đáp: "Từ ngọn núi đi thẳng tới chỗ chúng ta cần tiêu tốn bốn ngày đường."

Vương Ly vô thức thở ra. Vậy thì tốt rồi.

Nhưng bỗng nhiên cô nhớ ra cái gì đó, không khỏi trợn to mắt nhìn thú nhân: "Núi đã như vậy rồi, sau này các anh đi tìm Linh sà ở đâu?"

Vấn đề này có vẻ thật hốc búa, khiến cho xung quanh nhất thời trở nên im lặng đi.

Đuôi Linh sà là một trong những thứ dùng cho nghi thức bầu bạn, quy tắc này đã tồn tại không biết bao nhiêu năm, gần như đã được cả đại lục công nhận, xem là điều hiển nhiên. Tự nhiên bây giờ....

"Thì một là bỏ, hai là tìm thứ khác thay thế."



Giọng Giác Địch lại khá bình thản: "Quy tắc là của đại lục. Bản thân ngọn núi cũng là một phần của đại lục. Hiện tại nó đã như vậy thì chính là đại lục muốn từ bỏ quy tắc này hoặc là thay đổi một phần của quy tắc. Chúng ta cứ theo đó mà làm thôi."

"Dù sao chúng ta vẫn cần phải sống tiếp."

Mà không phải bỗng nhiên tuyệt chủng.

Cách lý giải của hắn vậy mà nhận được sự đồng tình của Kha Lặc: "Anh ta nói đúng."

"Chúng ta tồn tại xung quanh quy tắc. Nhưng quy tắc sinh ra từ chúng ta. Chúng ta lại sống nhờ đại lục. Đại lục thay đổi thì chúng ta thay đổi, quy tắc cũng phải thay đổi."

Đạo lý thật đơn giản.

Vương Ly lại nghĩ sâu xa hơn: "'Chẳng lẽ trên đại lục không còn nơi nào có Linh sà?"

Xung quanh lại lần nữa im lặng.

Đúng là họ chưa từng nghĩ tới chuyện này.

"Vương Ly, mỗi lần cô lên tiếng đều khiến người ta cứng họng à."

Đạt Lỗ không chịu được chọt vào gây hài. Đám người nhất thời ít đi chút bi thương từ tai họa vừa diễn ra mà nhếch miệng cười một chút.

Vương Ly chỉ nhún vai đương nhiên nói: "'Tôi chỉ là nghĩ sao nói vậy thôi." (2

"Anh cũng thấy đó, tựa như con gà... Con Đà Đà đó, không phải không chỉ có một nơi có thôi sao."

"Chúng ta có thể dựa vào tập tính sinh hoạt của loài mà phán đoán được nơi nào có nó. Linh sà sống trong suối nước nóng, vậy thì chúng ta cứ đi tìm suối nước nóng thôi."

Vương Ly hờ hửng nói một câu chân lý: "Đại lục thú nhân rộng lớn như vậy, chẳng lẽ không có ngọn núi lửa thứ hai nào à?"

Nhưng khiến người ta sợ hãi.

"Vẫn còn ngọn núi thứ hai???"

Đạt Lỗ giật bắn mình ngồi dậy trong suối. Không khí xung quanh cũng ngưng đọng theo.

Trải qua chuyện vừa rồi hầu hết mọi người đều sinh tâm sợ hãi đối với sự tồn tại kia, tự nhiên lại nghe vẫn còn nữa, ai mà chả sợ.

"Đương nhiên là có rồi."

Vương Ly lại giống như hồn nhiên không biết gì thừa nhận.
Chương trước Chương tiếp