Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu
Chương 1: Mẹ Na Anh
Tạ Na Anh dẫn con trai đi trung tâm thương mại để mua món đồ chơi cậu bé yêu thích. Chuyện là bé con nhà cô mới đạt giải "Bé giỏi, bé ngoan" ở lớp, nên cô muốn thưởng cho con món quà như đã hứa.
Nhận được quà, Tạ Anh Huy vui vẻ cười híp mắt, vừa chạy vừa cầm đồ chơi hớn hở.
- Con cảm ơn mẹ Na Anh!
Trong lúc cô đi mua đồ uống, Anh Huy chạy quanh gần đó, không may va vào một người phụ nữ trung tuổi.
Tiếng "choang" lảnh tai khiến Na Anh giật mình, cô vội vã không kịp đợi lấy đồ uống mà chạy ra xem tình hình.
Khung cảnh khiến người ta hoảng hốt.
Con trai cô và người đó đồng thời sõng soài trên nền, món đồ chơi vỡ, và vòng tay của người đó cũng vỡ. Mảnh vỡ lộn xộn vương trên nền gạch bóng loáng ở trung tâm thương mại.
- Anh Huy!
- Mẹ!
Hai tiếng gọi đồng thời vang lên, cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang gấp gáp đi tới, không tự chủ được mà run lên.
Cả hai lướt qua nhau, Ngô Ngạn Thần đỡ người mẹ dậy, còn Tạ Na Anh cũng đỡ con đứng thẳng lên, không quên nhìn từ đầu tới chân để chắc chắn con mình không tổn hại gì trên người.
Mọi người xung quanh tò mò nên đứng xem chuyện không ít, cứ nghĩ sẽ xảy ra tranh cãi khiến Na Anh rất lo lắng.
- Con có sao không?
- Mẹ không sao chứ?
Lại là hai người đồng thời hỏi han người nhà của mình.
Anh Huy lắc đầu mặt buồn thiu, rồi hướng sang người đáng tuổi bà và nói nhỏ.
- Bà ơi, cháu xin lỗi bà ạ. Bà có đau không ạ?
- Hơi giật mình một chút, nhưng vòng tay yêu thích của ta vỡ mất rồi.
Cậu bé lầm lũi đi nhặt mảnh vỡ của chiếc vòng mà không màng đồ chơi của mình cũng đã hỏng, Na Anh giữ tay con căn dặn.
- Con đừng đụng vào, đứt tay. Để mẹ nhặt giúp con.
Tạ Anh Huy mếu máo nhưng không khóc, chỉ lí nhí.
- Con xin lỗi mẹ ạ, tại con chạy nhanh...
- Không sao, không ai bị đau là tốt rồi.
Cô xoa xoa đầu con trai, sau đó khom lưng nhặt những mảnh vỡ. Nhìn người phụ nữ kia sang trọng quý phái, những mảnh vòng vỡ Na Anh nhận ra là ngọc quý. Tuy không biết chính xác giá trị bao nhiêu, nhưng cô biết mình sẽ phải đền số tiền không nhỏ. Cố giữ bình tĩnh, cô nghiêm túc đứng lên đối mặt bà ấy.
- Trước hết cháu xin lỗi bác, là do cháu trông con không cẩn thận ạ. Thứ hai là bác cho phép cháu xin thông tin chiếc vòng, cháu sẽ cố gắng hết sức để đền bù thiệt hại này. Bác có cần kiểm tra sức khỏe không, nhỡ có đau hay xây xát tiềm ẩn chẳng hạn.
Ngô Ngạn Thần nhìn cô không dứt, vốn rất tức giận vì có người làm mẹ anh ngã, nhưng khi biết đó là một cậu nhóc, lại còn là con trai của tình cũ, anh vẫn không thể buông lời trách móc được. Tâm tình anh cũng xốn xang khó chịu khi gặp lại cô trong hoàn cảnh này. Đã thế cô có con rồi.
Na Anh biết anh nhìn, nhưng cô phớt lờ, chỉ tập trung vào nhân vật chính của vụ việc.
Thượng Thu Vân dĩ nhiên không hài lòng khi đang yên đang lành tự nhiên bị ngã, lại còn vỡ cả vòng quý, nhưng ở chốn đông người vẫn giữ phép lịch sự.
- Người thì không sao, vòng tay là ngọc phỉ thúy, giá trị bằng căn chung cư. Cháu có đền nổi không?
Tiếng xì xào của những người hóng chuyện bàn tán xôn xao.
"Trời ơi, cô gái này toi đời rồi, đụng trúng phú bà "
" Trẻ con thì biết gì, cố xin xỏ chắc đỡ hơn"
" Chả trách được, bọn trẻ con nghịch ngợm, ai bảo trông con không kỹ..."
Ai cũng nghĩ Na Anh sẽ viện cớ thoái thác hoặc xin giảm đền bù, nhưng cô nắm chặt tay rồi dứt khoát.
- Vâng. Lỗi của cháu thì cháu phải chịu trách nhiệm. Bác gái, hiện cháu chưa thể đền bù hết một lúc, bác có thể cho cháu xin thời gian để xoay sở không?
- Được, cháu hãy làm việc với con trai ta. Có gì cứ liên hệ với nó.
Cô nhìn sang bạn trai cũ, chỉ khẽ chớp mắt rồi cố cười gượng gạo với mẹ anh.
- Cháu cảm ơn bác nhiều ạ.
Ngô Ngạn Thần cho người đưa mẹ ra xe trước, anh ở lại để xử lý chuyện đền bù. Tạ Anh Huy khép nép đứng sau lưng mẹ, anh nhìn qua cậu bé lại bị Na Anh ngắt nhịp.
- Cho em số điện thoại của anh. Gom tiền xong em sẽ tìm anh để trả.
- Vẫn số cũ.
- Em không nhớ số cũ của anh.
- Không nhớ?
- Nhiều năm rồi, em nghĩ anh thay số mới.
- Vậy là vẫn nhớ?
- Không nhớ!
Ngô Ngạn Thần cong môi cười rồi rút ra danh thiếp đưa cho cô.
- Số điện thoại, địa chỉ ở đó.
Cô nhìn chức vụ Giám đốc của anh, hơi cười và hỏi.
- Có cần hẹn Giám đốc Ngô trước không?
Anh không vui khi cô gọi anh đầy xa cách và khách sáo, nhưng vẫn đáp.
- Có!
Thực ra ai gặp anh cũng phải đặt hẹn trước trừ người nhà. Anh có thể ưu ái cô, nhưng lại sợ cô nghĩ anh còn vương vấn, nên cứ coi cô như người ngoài giống những người bình thường khác.
- Được. Em trả anh một khoản trước, hay để lại giấy tờ tùy thân cho chắc nhỉ?
- Không cần lắt nhắt. Bao giờ đủ thì mang một cục tới trả cho xong.
- Cũng phải, Giám đốc Ngô bận trăm công nghìn việc, em không thể làm phiền.
- Anh vẫn nhớ nhà em, cả tiệm ăn của bố mẹ em. Nên không lo em chạy mất. Nếu chạy mất thì cũng tìm được.
Nói xong câu này tự nhiên anh chột dạ. Rõ ràng thừa sức tìm được cô, nhưng mấy năm qua lại chưa từng tìm cô một lần.
Tạ Na Anh nghe anh nhớ hết thảy thì lòng gợn sóng. Cô không muốn ở nơi này, chỉ mau mau muốn đưa con ra xa thì liền chào tạm biệt.
- Cứ như vậy đi. Cảm ơn anh!
Anh không đáp, lại nhìn con trai cô. Cô sợ anh phát hiện ra điều gì, bèn nhanh chóng dẫn con rời đi.
Ngô Ngạn Thần thấy cậu bé cúi đầu khoanh tay chào mình, cảm giác dấy lên trong tâm rất lạ. Anh cũng bước chân đi về, nhưng không kìm được lòng quay lại muốn đuổi theo Na Anh để hỏi cho rõ vì sao ngày trước đùng cái chia tay và mất hút không để lại tăm hơi.
Đến khi đi tới cuối hành lang đợi thang máy, anh dừng lại không nỡ tiến đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn cô và con trai cô.
Tạ Anh Huy lúc này không có ai mới rúc vào lòng ôm chân mẹ và òa khóc nức nở.
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ ạ. Con làm hỏng đồ của bà, hỏng cả đồ chơi mẹ vừa mua. Con sẽ không uống sữa nữa, để dành tiền cho mẹ đền vòng của bà ạ.
Ngô Ngạn Thần nghe vậy không khỏi xót xa. Tạ Na Anh không hề trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng ôm con, tay vỗ về an ủi.
- Không sao, coi như bài học để rút kinh nghiệm. Mẹ vẫn có thể mua sữa cho con mà.
Con trai cô rất ngoan, rất hiểu chuyện, nhưng là trẻ con thì tâm hồn vẫn non nớt và đơn thuần. Tạ Anh Huy gật nhẹ đầu, đưa tay quệt ngang nước mắt rồi lũn tũn cầm tay mẹ đi vào thang máy.
Anh nhìn cửa thang máy khép lại, lòng thầm tò mò chồng của Tạ Na Anh là người thế nào? Có lo cho mẹ con cô tốt không?
Nhận được quà, Tạ Anh Huy vui vẻ cười híp mắt, vừa chạy vừa cầm đồ chơi hớn hở.
- Con cảm ơn mẹ Na Anh!
Trong lúc cô đi mua đồ uống, Anh Huy chạy quanh gần đó, không may va vào một người phụ nữ trung tuổi.
Tiếng "choang" lảnh tai khiến Na Anh giật mình, cô vội vã không kịp đợi lấy đồ uống mà chạy ra xem tình hình.
Khung cảnh khiến người ta hoảng hốt.
Con trai cô và người đó đồng thời sõng soài trên nền, món đồ chơi vỡ, và vòng tay của người đó cũng vỡ. Mảnh vỡ lộn xộn vương trên nền gạch bóng loáng ở trung tâm thương mại.
- Anh Huy!
- Mẹ!
Hai tiếng gọi đồng thời vang lên, cô đưa mắt nhìn người đàn ông đang gấp gáp đi tới, không tự chủ được mà run lên.
Cả hai lướt qua nhau, Ngô Ngạn Thần đỡ người mẹ dậy, còn Tạ Na Anh cũng đỡ con đứng thẳng lên, không quên nhìn từ đầu tới chân để chắc chắn con mình không tổn hại gì trên người.
Mọi người xung quanh tò mò nên đứng xem chuyện không ít, cứ nghĩ sẽ xảy ra tranh cãi khiến Na Anh rất lo lắng.
- Con có sao không?
- Mẹ không sao chứ?
Lại là hai người đồng thời hỏi han người nhà của mình.
Anh Huy lắc đầu mặt buồn thiu, rồi hướng sang người đáng tuổi bà và nói nhỏ.
- Bà ơi, cháu xin lỗi bà ạ. Bà có đau không ạ?
- Hơi giật mình một chút, nhưng vòng tay yêu thích của ta vỡ mất rồi.
Cậu bé lầm lũi đi nhặt mảnh vỡ của chiếc vòng mà không màng đồ chơi của mình cũng đã hỏng, Na Anh giữ tay con căn dặn.
- Con đừng đụng vào, đứt tay. Để mẹ nhặt giúp con.
Tạ Anh Huy mếu máo nhưng không khóc, chỉ lí nhí.
- Con xin lỗi mẹ ạ, tại con chạy nhanh...
- Không sao, không ai bị đau là tốt rồi.
Cô xoa xoa đầu con trai, sau đó khom lưng nhặt những mảnh vỡ. Nhìn người phụ nữ kia sang trọng quý phái, những mảnh vòng vỡ Na Anh nhận ra là ngọc quý. Tuy không biết chính xác giá trị bao nhiêu, nhưng cô biết mình sẽ phải đền số tiền không nhỏ. Cố giữ bình tĩnh, cô nghiêm túc đứng lên đối mặt bà ấy.
- Trước hết cháu xin lỗi bác, là do cháu trông con không cẩn thận ạ. Thứ hai là bác cho phép cháu xin thông tin chiếc vòng, cháu sẽ cố gắng hết sức để đền bù thiệt hại này. Bác có cần kiểm tra sức khỏe không, nhỡ có đau hay xây xát tiềm ẩn chẳng hạn.
Ngô Ngạn Thần nhìn cô không dứt, vốn rất tức giận vì có người làm mẹ anh ngã, nhưng khi biết đó là một cậu nhóc, lại còn là con trai của tình cũ, anh vẫn không thể buông lời trách móc được. Tâm tình anh cũng xốn xang khó chịu khi gặp lại cô trong hoàn cảnh này. Đã thế cô có con rồi.
Na Anh biết anh nhìn, nhưng cô phớt lờ, chỉ tập trung vào nhân vật chính của vụ việc.
Thượng Thu Vân dĩ nhiên không hài lòng khi đang yên đang lành tự nhiên bị ngã, lại còn vỡ cả vòng quý, nhưng ở chốn đông người vẫn giữ phép lịch sự.
- Người thì không sao, vòng tay là ngọc phỉ thúy, giá trị bằng căn chung cư. Cháu có đền nổi không?
Tiếng xì xào của những người hóng chuyện bàn tán xôn xao.
"Trời ơi, cô gái này toi đời rồi, đụng trúng phú bà "
" Trẻ con thì biết gì, cố xin xỏ chắc đỡ hơn"
" Chả trách được, bọn trẻ con nghịch ngợm, ai bảo trông con không kỹ..."
Ai cũng nghĩ Na Anh sẽ viện cớ thoái thác hoặc xin giảm đền bù, nhưng cô nắm chặt tay rồi dứt khoát.
- Vâng. Lỗi của cháu thì cháu phải chịu trách nhiệm. Bác gái, hiện cháu chưa thể đền bù hết một lúc, bác có thể cho cháu xin thời gian để xoay sở không?
- Được, cháu hãy làm việc với con trai ta. Có gì cứ liên hệ với nó.
Cô nhìn sang bạn trai cũ, chỉ khẽ chớp mắt rồi cố cười gượng gạo với mẹ anh.
- Cháu cảm ơn bác nhiều ạ.
Ngô Ngạn Thần cho người đưa mẹ ra xe trước, anh ở lại để xử lý chuyện đền bù. Tạ Anh Huy khép nép đứng sau lưng mẹ, anh nhìn qua cậu bé lại bị Na Anh ngắt nhịp.
- Cho em số điện thoại của anh. Gom tiền xong em sẽ tìm anh để trả.
- Vẫn số cũ.
- Em không nhớ số cũ của anh.
- Không nhớ?
- Nhiều năm rồi, em nghĩ anh thay số mới.
- Vậy là vẫn nhớ?
- Không nhớ!
Ngô Ngạn Thần cong môi cười rồi rút ra danh thiếp đưa cho cô.
- Số điện thoại, địa chỉ ở đó.
Cô nhìn chức vụ Giám đốc của anh, hơi cười và hỏi.
- Có cần hẹn Giám đốc Ngô trước không?
Anh không vui khi cô gọi anh đầy xa cách và khách sáo, nhưng vẫn đáp.
- Có!
Thực ra ai gặp anh cũng phải đặt hẹn trước trừ người nhà. Anh có thể ưu ái cô, nhưng lại sợ cô nghĩ anh còn vương vấn, nên cứ coi cô như người ngoài giống những người bình thường khác.
- Được. Em trả anh một khoản trước, hay để lại giấy tờ tùy thân cho chắc nhỉ?
- Không cần lắt nhắt. Bao giờ đủ thì mang một cục tới trả cho xong.
- Cũng phải, Giám đốc Ngô bận trăm công nghìn việc, em không thể làm phiền.
- Anh vẫn nhớ nhà em, cả tiệm ăn của bố mẹ em. Nên không lo em chạy mất. Nếu chạy mất thì cũng tìm được.
Nói xong câu này tự nhiên anh chột dạ. Rõ ràng thừa sức tìm được cô, nhưng mấy năm qua lại chưa từng tìm cô một lần.
Tạ Na Anh nghe anh nhớ hết thảy thì lòng gợn sóng. Cô không muốn ở nơi này, chỉ mau mau muốn đưa con ra xa thì liền chào tạm biệt.
- Cứ như vậy đi. Cảm ơn anh!
Anh không đáp, lại nhìn con trai cô. Cô sợ anh phát hiện ra điều gì, bèn nhanh chóng dẫn con rời đi.
Ngô Ngạn Thần thấy cậu bé cúi đầu khoanh tay chào mình, cảm giác dấy lên trong tâm rất lạ. Anh cũng bước chân đi về, nhưng không kìm được lòng quay lại muốn đuổi theo Na Anh để hỏi cho rõ vì sao ngày trước đùng cái chia tay và mất hút không để lại tăm hơi.
Đến khi đi tới cuối hành lang đợi thang máy, anh dừng lại không nỡ tiến đến gần, chỉ đứng từ xa nhìn cô và con trai cô.
Tạ Anh Huy lúc này không có ai mới rúc vào lòng ôm chân mẹ và òa khóc nức nở.
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ ạ. Con làm hỏng đồ của bà, hỏng cả đồ chơi mẹ vừa mua. Con sẽ không uống sữa nữa, để dành tiền cho mẹ đền vòng của bà ạ.
Ngô Ngạn Thần nghe vậy không khỏi xót xa. Tạ Na Anh không hề trách mắng mà chỉ nhẹ nhàng ôm con, tay vỗ về an ủi.
- Không sao, coi như bài học để rút kinh nghiệm. Mẹ vẫn có thể mua sữa cho con mà.
Con trai cô rất ngoan, rất hiểu chuyện, nhưng là trẻ con thì tâm hồn vẫn non nớt và đơn thuần. Tạ Anh Huy gật nhẹ đầu, đưa tay quệt ngang nước mắt rồi lũn tũn cầm tay mẹ đi vào thang máy.
Anh nhìn cửa thang máy khép lại, lòng thầm tò mò chồng của Tạ Na Anh là người thế nào? Có lo cho mẹ con cô tốt không?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương