Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu

Chương 2: họ là anh em



Tạ Anh Huy buồn nguyên ngày, Tạ Na Anh cũng sầu không kém, thậm chí hơn. Cô không thể ngừng nghĩ về người mà cô đã cố quên.

Nhìn con trai, cô cực kỳ áy náy. Con cô gặp bố, gặp bà nội nhưng lại chẳng thể nhận. Chiếc vòng không phải vấn đề, vấn đề cô thực sự để tâm là sợ nhà họ Ngô biết bé con của mình là máu mủ của họ. Sau đó sẽ rất phiền phức.

- Anh Huy, mẹ mua đồ chơi khác cho con nhé.

Cậu bé lắc đầu.

- Con không cần đồ chơi nữa.

- Thế con muốn gì nào? Điều gì mới làm con hết buồn?

Anh Huy tỏ vẻ suy nghĩ, sau đó hai mắt sáng lên.

- Con muốn có bố như bạn Hải Chi.

Câu trả lời hồn nhiên của con đánh trúng vào tâm trạng rối bời của Tạ Na Anh. Cô hít một hơi sâu rồi trấn an bản thân, cô không thể thực hiện mong muốn "có bố" của con trai, nhưng vẫn cố gắng vớt vát.

- Hay là mai hẹn Hải Chi đi khu vui chơi nhé?

Nét mặt Tạ Anh Huy lập tức trở nên vui vẻ sáng ngời.

- Được ạ.

Thế rồi cô lấy điện thoại ra, nhắn cho người được lưu là " anh Quân" một tin.

" Ngày mai có thể cho tụi nhóc gặp nhau không? Anh Huy háo hức muốn chơi cùng Hải Chi nhà anh rồi".

Chỉ ít phút sau đã có tin rep lại.

" Ok, nhà bóng như mọi lần nhỉ?"

" Đúng rồi. Hẹn mai gặp".



" Ừm!"

Chuyện là Anh Huy quen Hải Chi khi gặp nhau ở khu vui chơi trẻ em. Con trai cô là đứa trẻ hướng nội, điều này khiến cô tự trách không ít lần, cảm giác do mình không cho con một gia đình đầy đủ bố mẹ như nhiều đứa trẻ khác. Thế nên cô bé Hải Chi hướng ngoại có thể cùng chơi với Anh Huy, giúp cậu bé bạo dạn và năng nổ hơn làm cô khá cảm kích. Cuối tuần nào cũng gặp nhau ở chốn chơi quen thuộc, dần dần hai đứa trẻ rất thân thiết.

Anh Chi cũng ở hoàn cảnh tương tự, khi chỉ có bố đồng hành. Một nhà chỉ có hai mẹ con, một nhà chỉ có hai bố con cứ thế quen biết. Ban đầu hai phụ huynh trẻ còn ngại ngùng, nhưng nhờ con cái làm cầu nối, giờ Na Anh và Nghệ Quân thân hơn nhiều, tới nỗi mẹ cô ra sức vun vào cho hai người lỡ dở về cùng mối với nhau.

Cô thì không muốn lập gia đình, chỉ muốn tập trung dành hết yêu thương cho con trai. Dù Nghệ Quân là một người đàn ông mẫu mực, tốt tính nhưng cô vẫn ái ngại việc "con anh, con tôi, con chung, con riêng".

Nghệ Quân thích cô, nhưng hiểu cô, nên chỉ lặng thầm ở bên chứ không thúc đẩy cô phải đáp lại tình cảm.

****

Hôm sau, khi chuẩn bị đưa con tới chỗ chơi như đã hẹn thì Tạ Na Anh nhận được cuộc gọi từ công ty vì có việc phải xử lý gấp. Cô chỉ đành nhờ mẹ dẫn con trai đi.

Việc bà ngoại thay mẹ dẫn đi chơi không ảnh hưởng gì tới sự hào hứng được gặp bạn thân của Tạ Anh Huy. Hai đứa trẻ bằng tuổi chơi rất hợp cạ và hài hòa.

Cô gọi cho Nghệ Quân.

" Anh Quân!"

" Ừm, đang định gọi em. Anh có ca phẫu thuật đột xuất nên nhờ chú của Hải Chi đưa con bé đi"

Giọng người đàn ông trầm ổn có chút áy náy xen kẽ tiếc nuối, Na Anh mỉm cười.

" Tình cờ nay Anh Huy có bà ngoại dẫn đi. Em cũng có việc, gọi để báo anh một tiếng."

" Ừm, vậy hôm khác cho tụi nhóc đi xem phim hoạt hình nhé"

" Được, em sẽ thu xếp công việc ".

" Ừm."



Cô ngắt máy rồi vào phòng họp. Khi đang họp, điện thoại rung liên tục làm cô không thể không xem thông báo.

Là mẹ cô, bà ấy chụp ảnh cháu trai gửi cho cô yên tâm. Ngay khi cuộc họp kết thúc, cô ngồi lại phòng họp mở từng bức ảnh lên xem, còn zoom lên để xem vẻ mặt vui vẻ của con trai.

Vừa nhẹ lòng một chút thì một tấm ảnh nọ làm cô hoang mang đổ cả ly nước đang cầm trên tay.

Thế nào mà con trai cô đang ngồi chơi lego với Ngô Ngạn Thần?

Sự sợ hãi ập tới, chẳng lẽ Ngô Ngạn Thần đã biết?

Cô run run tay gọi cho mẹ. Khác với sự lo lắng của cô, mẹ cô cất giọng sôi nổi.

" Con gái!"

" Mẹ! Người đàn ông lắp lego cùng Anh Huy...."

" À, đừng lo. Đấy là chú của Hải Chi. Nay bố con bé không đi được nên chú dẫn đi. Phải nói là anh em nhà Nghệ Quân khá thật, cậu em trai cũng thật là đẹp trai đi. Con à, Anh Huy nhà ta bớt rụt rè lắm rồi, người ta vừa gặp mà nó đã thân rồi đó. Nhìn xem, cái dáng ngồi cũng hợp nhau cơ. Mẹ càng thấy yên tâm nếu con tiến tới với Nghệ Quân, từ cậu ấy tới em trai đều thân thiện tốt bụng, chứng tỏ gia đình văn hóa tốt. .."

Cô yên lặng, mẹ cô tưởng cô lảng tránh như mọi lần thì nói thêm.

" Trẻ con thông minh lắm, không phải người tốt thì chúng không chơi với đâu"

Điện thoại trên tay cô rơi xuống đất.

" Con gái? ...Alo?.... Sao con không nói gì?...Thôi, con bận thì cứ làm việc đi, mẹ cúp máy đây"

Hốc mắt cô đỏ lên. Éo le thế nào mà Nghệ Quân là anh trai của Ngạn Thần.

Phải rồi, cùng họ Ngô. Nhưng trên đời đầy người họ Ngô, tại sao lại đưa cô vào hoàn cảnh dây dưa thế này???

Hôm qua con cô nói muốn có bố, hôm nay đã được ngồi cùng bố chơi lego.

Ánh mắt vô thức nhìn vào ảnh trên màn hình laptop. Bức ảnh rất đẹp, nhưng cô vui không nổi.
Chương trước Chương tiếp