Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu
Chương 28: vui quá chừng
Ngô Ngạn Thần lên lầu dẫn con trai xuống gặp ông bà nội, tới phòng thì thấy Ngô Nghệ Quân cười một cái.
Anh, chuyện này....Ừm, anh hiểu rồi. Lần đầu gặp Tạ Anh Huy, anh cứ có cảm giác quen thuộc. Hóa ra là cháu trai mình, bảo saoHải Chi cũng nhanh chóng gần gũi với thằng bé và chơi rất thân. Cũng là một điều tốt, máu mủ tình thân quả là phi thường đấy.
Hai anh em, ai dắt con người nấy cùng đi xuống phòng khách.
Na Anh nhìn Ngô Nghệ Quân, vừa xấu hổ vừa áy náy khó tả.
Ngô Đại Lâm háo hức xòe tay muốn đón cháu trai vào lòng, nhưng Tạ Anh Huy lại bẽn lẽn chạy tới ôm Tạ Na Anh.
Cô nhận ra sự hụt hẫng của ông ấy, liền nói với con trai.
- Ông và bà con đều gặp một lần rồi. Con qua ngồi cùng ông một chút cho ông vui.
Tạ Anh Huy gật đầu rồi hơi nhút nhát đi tới chỗ người ông. Ngô Đại Lâm vẫn kiềm chế được sự phấn khích, liền gọi cả Hải Chi tới ngồi cùng.
Cảnh tượng này thật bứt phá.
Người đàn ông vừa nổi trận lôi đình, giờ ngồi cười mãn nguyện khi có một cháu trai và một cháu gái, mỗi cháu ngồi một bên. Hải Chi khoe kẹo nhà mình ngon lắm ngon vừa, hào sảng chia cho Anh Huy vài chiếc. Anh Huy bóc kẹo xong, lại đưa cho ông nội và mời ông ăn.
Mọi sự giận dữ và căng thẳng khi nãy như chưa hề tồn tại.
Ngô Nghệ Quân lên tiếng phá tan sự bối rối của Na Anh và Ngạn Thần.
Anh Huy, cháu có bố rồi đó.Dạ? Chú Nghệ Quân là bố cháu à?Câu nói ngây thơ hết hồn làm Nghệ Quân bật cười. Đúng rồi, trước kia cậu bé hay được bà ngoại hỏi có thích chú
Nghệ Quân là bố không, nên trong tiềm thức của nhóc nảy số điều này là dễ hiểu.
Không, chú Ngạn Thần là bố cháu. Cháu thấy sao?Được ạ, chơi với chú Ngạn Thần vui lắm. Chú ấy lắp lego siêu giỏi.Lời này đã giúp Ngô Ngạn Thần gỡ gạc được chút điểm trong mắt bố mẹ, chứng minh là con trai anh có thích anh.
- Gọi bố thử xem!
Tạ Anh Huy xấu hổ nhìn anh mà không nói. Ngô Đại Lâm cười hiền từ an ủi.
- Không sao. Hay là cháu gọi thử ông là ông nội xem sao.
Anh Huy nhét một viên kẹo vào miệng ông ấy và híp mắt cười.
- Ông nội ăn kẹo đi.
Ổi giời ơi, trái tim cứng rắn của Ngô Đại Lâm cứ gọi là tan chảy. Ông bóp má Tạ Anh Huy khen ngợi.
- Giỏi lắm.
Hải Chi cũng không muốn kém cạnh, liền đưa một viên kẹo to hơn tới trước mặt ông.
- Chau nua!
Ngô Đại Lâm gật gù nhận lấy.
- Phải phải, hai cháu đều ngoan, Anh Huy và Hải Chi đều giỏi. Đúng là cháu nội ông mà.
Tạ Anh Huy được khen, lại có bạn thân chơi cùng nên vui vẻ phấn chấn.
- Mẹ Na Anh ơi, mẹ cho con ở đây chơi đến tối rồi về được không?
Cô chưa kịp đáp đã thấy ông nội của con trai trả lời hộ.
- Được, cháu ở đây luôn cũng được. Ngày nào ông cũng mua kẹo ngon cho hai cháu. Nhiều đồ chơi đẹp nữa.
Sự háo hức quá mức của ông làm Na Anh ái ngại. Dĩ nhiên đã nhận con nhận cháu thì Anh Huy sẽ gặp nhà nội thường xuyên. Nhưng cô cần thời gian để con thích nghi dần dần.
Mà với lời đề nghị đầy cám dỗ kia, cô lo Anh Huy sẽ gật đầu và ở lại ngay ấy chứ.
- Dạ, bác sỹ bảo ăn kẹo nhiều sâu răng.
Hiếm khi thấy Ngô Đại Lâm ngại ngùng, ông ấy xoa đầu Anh Huy cười trừ.
- Ố, đúng đúng, sâu răng không tốt.
Hai đứa trẻ lại rủ nhau chạy quanh. Hải Chi rất ra dáng chủ nhà, chỉ hết cái này tới cái nọ cho Anh Huy biết. Nghệ Quân biết ý rời đi, để em trai và Na Anh thưa chuyện với bố mẹ.
Hai đứa tính sao?Dạ, cái này....chúng cháu chưa nghĩ ...chuyện hơi đường đột...Ừ, cứ nghĩ đi. Cái gì khó nghĩ thì nhìn Anh Huy mà nghĩ.
Ông ấy dễ tính bất ngờ khiến Na Anh hoang mang. Ngô Đại Lâm còn hào hứng tới mức lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Mình à, mình định làm gì vậy?
Thượng Thu Vân sợ ông ấy làm gì mất kiểm soát, thì ra ông ấy gọi điện cho ông cụ Ngô để báo tin vui.
Giọng của Ngô Đại Lâm toàn ý cười. Sau vài giây chờ, ngay khi cuộc gọi được kết nối, cả nhà đều nghe rõ ông ấy khoe khoang.
- Bố à, bố có chắt trai rồi đấy!
Anh, chuyện này....Ừm, anh hiểu rồi. Lần đầu gặp Tạ Anh Huy, anh cứ có cảm giác quen thuộc. Hóa ra là cháu trai mình, bảo saoHải Chi cũng nhanh chóng gần gũi với thằng bé và chơi rất thân. Cũng là một điều tốt, máu mủ tình thân quả là phi thường đấy.
Hai anh em, ai dắt con người nấy cùng đi xuống phòng khách.
Na Anh nhìn Ngô Nghệ Quân, vừa xấu hổ vừa áy náy khó tả.
Ngô Đại Lâm háo hức xòe tay muốn đón cháu trai vào lòng, nhưng Tạ Anh Huy lại bẽn lẽn chạy tới ôm Tạ Na Anh.
Cô nhận ra sự hụt hẫng của ông ấy, liền nói với con trai.
- Ông và bà con đều gặp một lần rồi. Con qua ngồi cùng ông một chút cho ông vui.
Tạ Anh Huy gật đầu rồi hơi nhút nhát đi tới chỗ người ông. Ngô Đại Lâm vẫn kiềm chế được sự phấn khích, liền gọi cả Hải Chi tới ngồi cùng.
Cảnh tượng này thật bứt phá.
Người đàn ông vừa nổi trận lôi đình, giờ ngồi cười mãn nguyện khi có một cháu trai và một cháu gái, mỗi cháu ngồi một bên. Hải Chi khoe kẹo nhà mình ngon lắm ngon vừa, hào sảng chia cho Anh Huy vài chiếc. Anh Huy bóc kẹo xong, lại đưa cho ông nội và mời ông ăn.
Mọi sự giận dữ và căng thẳng khi nãy như chưa hề tồn tại.
Ngô Nghệ Quân lên tiếng phá tan sự bối rối của Na Anh và Ngạn Thần.
Anh Huy, cháu có bố rồi đó.Dạ? Chú Nghệ Quân là bố cháu à?Câu nói ngây thơ hết hồn làm Nghệ Quân bật cười. Đúng rồi, trước kia cậu bé hay được bà ngoại hỏi có thích chú
Nghệ Quân là bố không, nên trong tiềm thức của nhóc nảy số điều này là dễ hiểu.
Không, chú Ngạn Thần là bố cháu. Cháu thấy sao?Được ạ, chơi với chú Ngạn Thần vui lắm. Chú ấy lắp lego siêu giỏi.Lời này đã giúp Ngô Ngạn Thần gỡ gạc được chút điểm trong mắt bố mẹ, chứng minh là con trai anh có thích anh.
- Gọi bố thử xem!
Tạ Anh Huy xấu hổ nhìn anh mà không nói. Ngô Đại Lâm cười hiền từ an ủi.
- Không sao. Hay là cháu gọi thử ông là ông nội xem sao.
Anh Huy nhét một viên kẹo vào miệng ông ấy và híp mắt cười.
- Ông nội ăn kẹo đi.
Ổi giời ơi, trái tim cứng rắn của Ngô Đại Lâm cứ gọi là tan chảy. Ông bóp má Tạ Anh Huy khen ngợi.
- Giỏi lắm.
Hải Chi cũng không muốn kém cạnh, liền đưa một viên kẹo to hơn tới trước mặt ông.
- Chau nua!
Ngô Đại Lâm gật gù nhận lấy.
- Phải phải, hai cháu đều ngoan, Anh Huy và Hải Chi đều giỏi. Đúng là cháu nội ông mà.
Tạ Anh Huy được khen, lại có bạn thân chơi cùng nên vui vẻ phấn chấn.
- Mẹ Na Anh ơi, mẹ cho con ở đây chơi đến tối rồi về được không?
Cô chưa kịp đáp đã thấy ông nội của con trai trả lời hộ.
- Được, cháu ở đây luôn cũng được. Ngày nào ông cũng mua kẹo ngon cho hai cháu. Nhiều đồ chơi đẹp nữa.
Sự háo hức quá mức của ông làm Na Anh ái ngại. Dĩ nhiên đã nhận con nhận cháu thì Anh Huy sẽ gặp nhà nội thường xuyên. Nhưng cô cần thời gian để con thích nghi dần dần.
Mà với lời đề nghị đầy cám dỗ kia, cô lo Anh Huy sẽ gật đầu và ở lại ngay ấy chứ.
- Dạ, bác sỹ bảo ăn kẹo nhiều sâu răng.
Hiếm khi thấy Ngô Đại Lâm ngại ngùng, ông ấy xoa đầu Anh Huy cười trừ.
- Ố, đúng đúng, sâu răng không tốt.
Hai đứa trẻ lại rủ nhau chạy quanh. Hải Chi rất ra dáng chủ nhà, chỉ hết cái này tới cái nọ cho Anh Huy biết. Nghệ Quân biết ý rời đi, để em trai và Na Anh thưa chuyện với bố mẹ.
Hai đứa tính sao?Dạ, cái này....chúng cháu chưa nghĩ ...chuyện hơi đường đột...Ừ, cứ nghĩ đi. Cái gì khó nghĩ thì nhìn Anh Huy mà nghĩ.
Ông ấy dễ tính bất ngờ khiến Na Anh hoang mang. Ngô Đại Lâm còn hào hứng tới mức lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
- Mình à, mình định làm gì vậy?
Thượng Thu Vân sợ ông ấy làm gì mất kiểm soát, thì ra ông ấy gọi điện cho ông cụ Ngô để báo tin vui.
Giọng của Ngô Đại Lâm toàn ý cười. Sau vài giây chờ, ngay khi cuộc gọi được kết nối, cả nhà đều nghe rõ ông ấy khoe khoang.
- Bố à, bố có chắt trai rồi đấy!
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương