Lần Đầu Yêu Ít, Lần Hai Đậm Sâu
Chương 29: chưa vội
Mọi người nghĩ mọi chuyện ngon lành cành đào rồi phải không? Không nha, não tui đã lập trình các kiểu rồi, tui không viết truyện nào ít hơn 45 chương cả. Nên mọi người cứ từ từ theo dõi và đồng hành cùng tui nha
Thật lòng mà nói, dạo này tui trồi sụt không ổn định nên các độc giả thân quen không tránh khỏi hụt hẩng và phàn nàn. Các bạn biết đấy, tui có một khoảng lặng, sống chậm lại. Sau nhiều ngày, tui nghĩ rồi, khi chúng ta sống với một nguồn năng lượng tích cực thì cuộc sống cũng dễ thở và nhẹ nhõm hơn.
Và tui nhắc lại nè, tui thực sự rất trân trọng sự khích lệ và ủng hộ của mọi người. Tui sẽ cố gắng để đem những câu chuyện hay, truyện tốt, ý nghĩa tới các độc giả của mình ạ. luiu )
Tạ Na Anh chưa có ý sẽ kết hôn cùng Ngô Ngạn Thần. Sau nhiều đổ vỡ, cô phải trải nghiệm thực tế rồi mới đưa ra quyết định. Cô có mưu cầu hạnh phúc, nhưng cô thận trọng và cần bến đỗ an toàn.
Phụ nữ thường lạnh lùng lúc đầu, nhưng một khi đã đồng ý thì sẽ hết lòng. Đàn ông thường nhiệt tình lúc chưa có được, nhưng khi có rồi thì lại thờ ơ lạnh lùng. Tạ Na Anh biết chuyện của hai người bây giờ không chỉ là của hai người, không phải tình yêu nhiệt huyết, sự nồng nàn cháy bỏng thời thanh xuân đôi mươi không còn là quan trọng nhất.
Cô có thể hi sinh bản thân vì con trai. Nếu anh không làm được người bố tốt, dù có yêu anh da diết thì cô cũng sẽ buông tay. Nếu anh làm cô buồn, nhưng khiến con trai cô hạnh phúc sống trong niềm vui có bố, thì cô sẽ nhẫn nhịn một chút mà ở lại bên anh.
Ai cũng nghĩ Ngô Ngạn Thần có gia cảnh hoành tráng, Tạ Na Anh vớ được anh hơn vớ được vàng. Chỉ có anh tự hiểu rước được cô về vẫn còn nhiều chông gai lắm.
Bố mẹ Ngô hóng lắm rồi, nhưng cũng không dám giục. Ông bà sợ Na Anh quay xe, sợ không được gặp cháu nội nữa.
Thực ra với điều kiện nhà họ Ngô, kể cả chẳng may xảy ra vấn đề gì bất đồng vẫn thừa sức giành quyền nuôi cháu. Nhưng ở đời ai lại làm thế, Ngô Đại Lâm biết thừa con trai mình có lỗi, Tạ Na Anh không ham tiền tài, nên chỉ có thể cân đối hài hòa, không cứng nhắc, không ép buộc.
Na Anh này khác những cô gái bình thường. Không cần gì mới là đáng nể. Chứ cô mà động lòng với tiền bạc và địa vị thì dễ hơn rồi.
Sau một màn nhận bố con, ông cháu rối ren lằng nhằng thì cuộc sống của cô vẫn thể, vẫn chăm chỉ chèo lái công ty, con trai vẫn học trường công, không xa hoa lãng phí hay phô trương gì cả. Khác mỗi là cô rời nhà, cùng Ngô Ngạn Thần sống ở căn hộ của anh để cùng nhau chăm con.
Về phía bố mẹ cô, họ vẫn như cũ ủng hộ con gái. Họ tin tưởng cô, cũng đặt niềm tin và hi vọng cho Ngô Ngạn Thần rằng anh sẽ không làm họ thất vọng thêm nữa.
Về phía Ngôn Nhã, thế mà cô nhân viên ấy không giận gì Na Anh, đi làm bình thường như bao ngày.
Ngôn Nhã, thực lòng tôi thấy rất áy náy.Hzzzz, sếp Tạ, thực lòng thì em cũng có chút buồn. Em cũng tức cái tên chết tiệt Ngô Ngạn Thần...Nói rồi Ngôn Nhã vội bịt miệng, chửi tục khác gì không nề mặt sếp, thế là chỉnh đổn lại lời nói.
- Sorry chị, dù gì anh ta cũng là bố của Anh Huy. Nhưng mà sếp Tạ, chị đừng lo, thật đấy. Em nghĩ rồi, so với chị thì sự buồn bực của em vẫn nhỏ xíu à. Nhà em ấy mà, bố em cũng một mình nuôi em, hồi xưa bố làm ăn khó khăn, mẹ em mới thế mà không chịu khổ được, để lại em theo người đàn ông giàu có khác. Giờ bà ấy nuôi con riêng của chồng mới, cũng có nuôi em đâu. Nên em hiểu, em dù hơi ngáo tí nhưng đủ nhận thức để biết một mình nuôi con khó khăn thế nào. Có người thương hại em, cơ mà em có cần họ thương hại đâu. Bố em thương em là được rồi. Em vẫn may mắn hơn chị á, sống vô âu vô lo, vô tri chút cũng chẳng sao. Chị xem, em mới mua túi xách mới này. Nói nhỏ cho chị biết, túi này trong nước chưa có đâu, giá bằng một căn hộ luôn đấy. Vậy nên chị yên tâm, em vẫn là em thôi. Hên là em chưa đăng kí kết hôn với Ngô Ngạn Thần đấy, không thì toang mất.
Thật lòng mà nói, dạo này tui trồi sụt không ổn định nên các độc giả thân quen không tránh khỏi hụt hẩng và phàn nàn. Các bạn biết đấy, tui có một khoảng lặng, sống chậm lại. Sau nhiều ngày, tui nghĩ rồi, khi chúng ta sống với một nguồn năng lượng tích cực thì cuộc sống cũng dễ thở và nhẹ nhõm hơn.
Và tui nhắc lại nè, tui thực sự rất trân trọng sự khích lệ và ủng hộ của mọi người. Tui sẽ cố gắng để đem những câu chuyện hay, truyện tốt, ý nghĩa tới các độc giả của mình ạ. luiu )
Tạ Na Anh chưa có ý sẽ kết hôn cùng Ngô Ngạn Thần. Sau nhiều đổ vỡ, cô phải trải nghiệm thực tế rồi mới đưa ra quyết định. Cô có mưu cầu hạnh phúc, nhưng cô thận trọng và cần bến đỗ an toàn.
Phụ nữ thường lạnh lùng lúc đầu, nhưng một khi đã đồng ý thì sẽ hết lòng. Đàn ông thường nhiệt tình lúc chưa có được, nhưng khi có rồi thì lại thờ ơ lạnh lùng. Tạ Na Anh biết chuyện của hai người bây giờ không chỉ là của hai người, không phải tình yêu nhiệt huyết, sự nồng nàn cháy bỏng thời thanh xuân đôi mươi không còn là quan trọng nhất.
Cô có thể hi sinh bản thân vì con trai. Nếu anh không làm được người bố tốt, dù có yêu anh da diết thì cô cũng sẽ buông tay. Nếu anh làm cô buồn, nhưng khiến con trai cô hạnh phúc sống trong niềm vui có bố, thì cô sẽ nhẫn nhịn một chút mà ở lại bên anh.
Ai cũng nghĩ Ngô Ngạn Thần có gia cảnh hoành tráng, Tạ Na Anh vớ được anh hơn vớ được vàng. Chỉ có anh tự hiểu rước được cô về vẫn còn nhiều chông gai lắm.
Bố mẹ Ngô hóng lắm rồi, nhưng cũng không dám giục. Ông bà sợ Na Anh quay xe, sợ không được gặp cháu nội nữa.
Thực ra với điều kiện nhà họ Ngô, kể cả chẳng may xảy ra vấn đề gì bất đồng vẫn thừa sức giành quyền nuôi cháu. Nhưng ở đời ai lại làm thế, Ngô Đại Lâm biết thừa con trai mình có lỗi, Tạ Na Anh không ham tiền tài, nên chỉ có thể cân đối hài hòa, không cứng nhắc, không ép buộc.
Na Anh này khác những cô gái bình thường. Không cần gì mới là đáng nể. Chứ cô mà động lòng với tiền bạc và địa vị thì dễ hơn rồi.
Sau một màn nhận bố con, ông cháu rối ren lằng nhằng thì cuộc sống của cô vẫn thể, vẫn chăm chỉ chèo lái công ty, con trai vẫn học trường công, không xa hoa lãng phí hay phô trương gì cả. Khác mỗi là cô rời nhà, cùng Ngô Ngạn Thần sống ở căn hộ của anh để cùng nhau chăm con.
Về phía bố mẹ cô, họ vẫn như cũ ủng hộ con gái. Họ tin tưởng cô, cũng đặt niềm tin và hi vọng cho Ngô Ngạn Thần rằng anh sẽ không làm họ thất vọng thêm nữa.
Về phía Ngôn Nhã, thế mà cô nhân viên ấy không giận gì Na Anh, đi làm bình thường như bao ngày.
Ngôn Nhã, thực lòng tôi thấy rất áy náy.Hzzzz, sếp Tạ, thực lòng thì em cũng có chút buồn. Em cũng tức cái tên chết tiệt Ngô Ngạn Thần...Nói rồi Ngôn Nhã vội bịt miệng, chửi tục khác gì không nề mặt sếp, thế là chỉnh đổn lại lời nói.
- Sorry chị, dù gì anh ta cũng là bố của Anh Huy. Nhưng mà sếp Tạ, chị đừng lo, thật đấy. Em nghĩ rồi, so với chị thì sự buồn bực của em vẫn nhỏ xíu à. Nhà em ấy mà, bố em cũng một mình nuôi em, hồi xưa bố làm ăn khó khăn, mẹ em mới thế mà không chịu khổ được, để lại em theo người đàn ông giàu có khác. Giờ bà ấy nuôi con riêng của chồng mới, cũng có nuôi em đâu. Nên em hiểu, em dù hơi ngáo tí nhưng đủ nhận thức để biết một mình nuôi con khó khăn thế nào. Có người thương hại em, cơ mà em có cần họ thương hại đâu. Bố em thương em là được rồi. Em vẫn may mắn hơn chị á, sống vô âu vô lo, vô tri chút cũng chẳng sao. Chị xem, em mới mua túi xách mới này. Nói nhỏ cho chị biết, túi này trong nước chưa có đâu, giá bằng một căn hộ luôn đấy. Vậy nên chị yên tâm, em vẫn là em thôi. Hên là em chưa đăng kí kết hôn với Ngô Ngạn Thần đấy, không thì toang mất.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương