Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 100
Bên này Đông Phương Lãnh từ khi xuống đáy vực cũng không ngừng đi tìm kiếm nàng . Sau một đêm dài vừa lục tung mọi thứ vừa giết cả nghìn con mãnh thú, vậy mà một chút tung tích của nàng cũng không thấy. Nàng lần nữa như bốc hơi khỏi nơi này, không một chút manh mối.
Trời càng về đêm càng khiến Đông Phương Lãnh hắn lo lắng xương muối càng ngày càng dày đặc, bản thân hắn chỉ cần nghĩ nàng gặp thương tổn liền không nhịn được mà thổ huyết thêm mấy lần, cả thân thể như bị động mạch trên người làm cho suy kiệt. Nhưng nàng sống chết còn chưa rõ bảo hắn làm sao có thể thở nhẹ mà nghỉ ngơi .
Thuộc hạ của hắn cũng giết gần như hết các động vật dưới này, cũng chặt đi không ít cây và đập vỡ rất nhiều đất đá ở dưới đây .
Sau cả đêm lục tìm, trời cũng đã có dấu hiệu dần dần sáng lên, đoàn người của Đông Phương Lãnh chưa được vương gia cho phép nên ai cũng không dám ngưng tay lại.
Phong Mặc Vân sau cả đêm dùng sức cố gắng tìm và gọi Cầm Thanh Tuyết, cuối cùng sáng nay thì đã ngất đi bất tỉnh, được người của hắn dìu trở lên phía trên đỉnh núi trở về kinh thành.
Nhìn trời cũng đã hửng sáng, thấy huynh đệ thân thiết lại ngất đi vì kiệt sức, Hứa Trạch lại cái chút thở dài.Hắn lại có chút nể phục hai nam nhân trước mặt này, chỉ vì một nữ tử mà không tiếc dùng toàn bộ nhân lực để tìm kiếm. Hơn nữa trên người ai cũng là đang có thương thế, họ lại không sợ hao tổn khí lực mà dùng nội nực ép mình tỉnh táo.
Hứa Trạch nhìn đám người của Đông Phương Lãnh vẫn rất nhiệt huyết đi tìm, hắn quan xát thấy dưới đáy vực này gần như đã bị họ sới tung lên rồi, nhưng cũng có thấy tung tích nàng ta đâu.
Hứa Trạch phất tay cho đám người của mình lui bớt trở về, hắn cắt cửa một nhóm người ở lại vừa tìm vừa nghe ngóng tình hình bên phía Đông Phương Lãnh. Hắn ngay sau đó cũng trở về nghỉ ngơi.
Đông Phương Lãnh trên mặt đã nổi gân xanh chẳng chịt, ánh mắt vẫn một màu đỏ, cơn tức giận càng ngày càng nổi lên trong đầu.
Đông Phương Tiêu vẫn vừa kiếm tìm vừa chú ý tới thương thế của Đông Phương Lãnh, lần này xuống đây hàn độc trên người huynh ấy cũng trở nên rất nặng.
Sau bao lần thấy Đông Phương Lãnh thổ huyết, giờ lại thấy khuôn mặt vì chịu đựng độc dược phát tác mà nổi gân xanh đỏ. Đông Phương Tiêu nhịn không được đi lên tức giận nói với tam vương gia:
- Ta ca, huynh còn không nghe ta nghỉ ngơi một chút ... Huynh nhìn xem mình đã thành bộ dạng gì rồi...
Đông Phương Lãnh trừng mắt lạnh lùng nhìn Đông Phương Tiêu rồi nói.
- Nàng ấy một dấu vết tìm cũng không thấy, mạng sống còn đang cheo leo .... ngươi bảo ta làm sao nghỉ ngơi.
Đông Phương Tiêu lại chính là không nhịn được mà nói lớn :
- Huynh chính là biết nàng ta không thể chết và càng không dễ chết như thế... Nhưng huynh vẫn là cố chấp không nghe tâm của mình...
Đông Phương Lãnh bất chợt nhớ ra, đúng nàng và hắn chính là có thể tâm linh tương thông. Chỉ cần hắn cố gắng tịnh tâm một chút, như vậy cũng có thể nghe được hơi thở của nàng... Nhìn được manh mối của nàng.
Đông Phương Lãnh lúc này liền nhắm mắt lại, hắn làm nội tâm của mình trầm xuống, trong đầu là câu nói đầy u tịch và trầm uẩn
"Thanh Tuyết... Nàng ở đâu... Bổn vương tới tìm nàng... Nàng ở đâu... Mau nói với bổn Vương ".
Hắn cố gắng lắng tai nghe từng chuyển động gió, từng hơi thở nhẹ quanh quẩn khắp nơi. Bên tại lần này thật sự là tiếng gọi yếu ớt của Cầm Thanh Tuyết " vương... gia... Vương gia".
Đông Phương Lãnh cố gắng trấn an mình, hắn cố định hướng nơi phát ra tiếng gọi nhỏ, đến cuối cùng lại phát hiện tiếng gọi đó từ hướng đông nam phát ra. Mở mắt nhìn tới càng khiến Đông Phương Lãnh chắc chắn nàng ở hướng đó, trời sáng lên hắn liền phát hiện dưới chân mình chính là có một chút máu khô.
Đông Phương Lãnh nhanh như cắt đi thẳng về hướng đông nam, một mạch đi tới bãi đá được thuộc hạ của hắn đập tan đè lên. Hắn chính là lấy bàn tay của mình nhấc ta từng viên lớn nhỏ.
Đông Phương Tiêu thấy Đông Phương Lãnh như vậy lại có chút đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được đi ra cùng với Đông Phương Lãnh bốc từng viên đá ra ngoài.
Mấy ảnh vệ thấy hai vị chủ tử đang bốc đá, họ cũng liền bởi đá ở bốn phía xung quanh cạnh đó.
Sau một lúc cuối cùng cũng tới miệng hang đá, Đông Phương Lãnh chính là nhìn thấy thân ảnh thoi thóp thở của Cầm Thanh Tuyết ở phía trong hang đá nhỏ.
Đông Phương Lãnh vừa mừng lại vừa sợ hãi, hắn nhanh lao vào hang đá rồi gọi lớn :
- Thanh Tuyết... Thanh Tuyết...
Bước tới tim của Đông Phương Lãnh như bị bóp nghẹn lại, hắn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, nghe hơi thở yếu ớt đang nằm đó. Cánh tay bị thương, xiêm y trên cánh tay cũng bị xé toạc lộ ra cổ tay . Bả vai có chút máu khô đầy nhem nhuốc lên xiêm y .
Hắn cởi áo bào của mình khoác lên người nàng sau đó nhẹ nhàng đưa tay xuống ôm nàng trở ra ngoài, tay cũng nhẹ ôm nàng trở vào lồng ngực của mình.
Cầm Thanh Tuyết lúc này cũng từ từ có thể mở mắt, khi nãy nàng có nghe thấy tiếng Tam vương gia gọi, nhưng lại làm sao cũng không mở mắt ra hay đáp lại được. Cả người đều cảm nhận được cơn đau đớn đến độ không thể cử động.
Bây giờ lại có bàn tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc,Cầm Thanh Tuyết cố gắng mở mắt lại lần nữa. Miệng lại khô khốc, muốn nói cũng không ra hơi, cuối cùng chỉ có thể thều thào mấy chữ :
- Vương... gia...
Đông Phương Lãnh cúi người nhìn nàng gật đầu, lời nói từ khi nào đã đầy ôn nhu:
- Bổn vương tới rồi, chúng ta trở về thôi.
Đông Phương Lãnh từ khi thấy nàng mở mắt nhìn mình, lại nghe tiếng nàng gọi tâm hắn mới dám nhẹ thả lỏng. Hơi thở của nàng rất yếu, yếu tới độ hắn cố gắng mới có thể nghe ra được .
Đông Phương Lãnh trầm giọng nói với Đông Phương Tiêu:
- Ngũ đệ, lại đây kiểm tra thương thế trên người nàng một chút.
Đông Phương Tiêu vừa vui mừng lại vừa bất ngờ. Hắn lập tức tới xem mạch của Cầm Thanh Tuyết, mạch hơi yếu, nội lực cũng có chút loạn. May mắn là không hao tổn tới kinh mạch, Đông Phương Tiêu nhìn Đông Phương Lãnh rồi nói:
- Cầm tiểu thư không có vấn đề gì, chỉ là mất sức quá lâu, nội lực trong người suy yếu. Trở về đệ mới có thể kiểm tra thương tật trên người được.
Đông Phương Lãnh gật đầu rồi lạnh lùng nói :
- Hồi phủ.
Đông Phương Lãnh lập tức liền ôm nàng tới hướng sườn vách núi, hắn trực tiếp dùng khinh công ôm nàng từng bước bay lên trên.
Đông Phương Tiêu lần nữa không nhịn được thở dài, huynh ấy đúng là rất cố chấp, ngay cả khi tìm được Cầm Thanh Tuyết rồi cũng vẫn không màng tới sức khỏe của mình.
Nội lực dù đã suy kiệt tới mức thổ huyết nhưng vẫn là cố vận nội lực để dùng khinh công lên trên.
Đông Phương Tiêu lại quay lại đám ảnh vệ rồi trầm giọng nói :
- Mọi người ai ở đâu liền tiếp tục về chỗ đó.
Hắn trầm giọng nói với hộ vệ phía sau mình nói :
- Ngươi trở về đi tới Huyết Sát Các và Hạ Phù Lâu tra xem người thuê ám sát Cầm tiểu thư là ai.
Đông Phương Tiêu phân phó song thì dùng khinh công đi theo hướng Đông Phương
Lãnh rời đi . Hắn cũng phải nhanh trở về xem thương thế của Cầm Thanh Tuyết.
Vừa rồi hắn cũng thấy Đông Phương Lãnh mắt đã nhu hòa hơn chút nhưng thân thể của tam ca lại đang bị hàn độc phát tác mạnh. Hắn vẫn là sớm trở về xem thương thế của cả hai người họ.
Đám người của Hứa Trạch và Phong Mặc Vân thấy đã tìm được Cầm Thanh Tuyết thì cũng nhanh chóng rời đi.
Sau khi hồi phủ Đông Phương Lãnh trực tiếp ôm Cầm Thanh Tuyết trở vào trong ôn tuyền. Hắn chính là cùng nàng ngâm mình dưới ôn tuyền, để hơi ấm chữa lành mọi hao tổn khí lực.
Đông Phương Lãnh mi mắt đã trĩu nặng, ngay sau khi ngâm mình dưới ôn tuyền hắn liền nhắm nghiền mắt lại. Trong lòng vẫn là Cầm Thanh Tuyết được hắn ôm chặt.
Cầm Thanh Tuyết ngay sau khi được ngâm mình dưới dòng nước ấm, cơ thể liền nhanh chóng tái tạo và ổn định hơn. Hơi thở cũng đã không còn yếu ớt như trước nữa, cả cơ thể như được xoa dịu nhẹ nhàng.
Không biết qua bao lâu Cầm Thanh Tuyết liền mở mắt, quanh mũi vẫn là mùi thơm thảo dược quen thuộc. Ngước mắt nhìn lên khuôn mặt nổi chằng chịt gân xanh đỏ phía trên không khỏi đau lòng.
Cầm Thanh Tuyết đưa bàn tay lên áp vào má của Đông Phương Lãnh, giọng nói thập phần đau lòng hướng hắn nói :
- Vương gia... Sao ngài... lại tốt với ta như vậy...
Đoạn kí ức hôm qua bất chợt ùa về, khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lùng tới tột độ. Nàng thề nhất định phải khiến Tề Mẫn Nhi và Cầm Phương Liên phải một cái trả giá đắt. Chính họ đã khiến nàng và hắn phải khổ cực như thế này.
Cầm Thanh Tuyết áp tay vào má của Đông Phương Lãnh mà vẫn không thấy hắn tỉnh lại, nàng lo lắng đưa tay kiểm tra mạch trên cổ thì liền kinh hãi.
Đông Phương Lãnh lần nữa bị độc phát tác, mạch đập vừa loạn vừa yếu. Cầm Thanh Tuyết nhịn không được bò ra khỏi ngực của Đông Phương Lãnh nàng chính là muốn giúp hắn thi châm.
Còn chưa ra đi ra được khỏi cánh tay của Đông Phương Lãnh, thì bàn chân trái dưới nước của Cầm Thanh Tuyết liền chạm vào một bờ đá phía sau, cơn đau đớn ở bàn chân trái kéo đến, nàng khẽ nhăn mày kêu lên một tiếng :
- A...
Đông Phương Lãnh lúc này mới mở mắt, hơi thở hắn trầm ổn, giọng nói cực kì băng lãnh:
- Nàng muốn đi đâu.
Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Lãnh tỉnh lại mới thở nhẹ, lại nhìn đôi mắt đỏ âm trầm của hắn liền thoáng chút giật mình, lời nói của hắn âm trầm quá. Liệu có phải tâm ma của hắn xuất hiện để thay hắn điều trị thương tổn hay không.
Đông Phương Lãnh còn đang tự mình khắc chế ba loại độc trong người, liền lại thấy Cầm Thanh Tuyết muốn buông tay hắn rời đi.
Hắn vẫn luôn sợ hãi vừa rồi chỉ là ảo mộng, dù là ảo mộng hay thực tại hắn đều không muốn buông nàng ra. Vừa mở mắt liền thấy người trong ngực đang có chút sợ hãi, hắn lúc ấy mới tỉnh ngộ.
Đông Phương Lãnh dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Tỉnh rồi sao?
Cầm Thanh Tuyết khẽ gật đầu đáp lại Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh thấy Cầm Thanh Tuyết khẽ chau mày thì liền lo lắng nói :
- Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?
Cầm Thanh Tuyết lần nữa gật đầu, lời nói nhè nhẹ vang lên :
- Chân ta bị thương rồi.
Đông Phương Lãnh cũng gật đầu rồi dùng sức ôm Cầm Thanh Tuyết lên bờ hướng vào phía tấm bình phong trong thư phòng. Hành động hết sức ôn nhu và nhẹ nhàng.
Cầm Thanh Tuyết thấy bộ xiêm y đã treo sẵn trên móc lại thấy khuôn mặt lạnh tanh của Đông Phương Lãnh, nàng đoán hắn là định giúp nàng thay y phục sao. Nghĩ đến liền đỏ mặt, nàng ho nhẹ nói với Đông Phương Lãnh :
- Vương gia... Ta tự mình thay được...
Đông Phương Lãnh cúi người nhìn nàng rồi nói :
-
Nàng chắc chắn?
Cầm Thanh Tuyết gật gật đầu.
Đông Phương Lãnh bước vào sau tấm bình phong rồi đặt nàng lên chiếc ghế nhỏ. Sau đó hắn quay lưng đi ra hướng ngoài, còn chưa đi được bao lâu thì tiếng kêu lên của Cầm Thanh Tuyết khiến hắn quay người lại nói :
- Sao vậy?
Cầm Thanh Tuyết thoáng qua tia đỏ mặt, vừa rồi vốn định đưa tay lên tháo dây đai, ai ngờ cổ tay hai bên của nàng cũng chính là bị thương tổn do dùng sức giữ lại cành cây lúc dưới vách núi giờ đưa lên đều đau đớn.
Thấy Đông Phương Lãnh quay lại Cầm Thanh Tuyết liền cười gượng gạo nói :
- Vương gia... tay của ta cũng bị đau rồi.
Đông Phương Lãnh chưa kịp trả lời thì bên ngoài Đông Phương Tiêu đã đi vào tới cửa thư phòng rồi nói :
- Tam ca, ta trở về rồi.
Đông Phương Lãnh lạnh giọng nói vọng ra ngoài :
- Ra ngoài.
Đông Phương Tiêu liền khựng lại chân, sau đó liền quay người đi ra ngoài. Nghe giọng nói của Đông Phương Lãnh như vậy hẳn là huynh ấy đã khắc chế được độc tố trong người.
Đông Phương Lãnh lúc này mới quay lại vừa qua bước tới, hắn ngồi xuống cạnh nàng đưa tay nắm lấy hai bàn tay nàng xem xét.
Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Lãnh lo lắng như vậy liền cười nhẹ rồi nói:
- Vương gia, ta không sao... Chỉ là gân tay thương tổn chút thôi, mai chắc chắn sẽ khỏi.
Nói song Cầm Thanh Tuyết liền lập tức hắt hơi nhẹ mấy cái.
Đông Phương Lãnh lại lo nàng cảm lạnh hắn đứng lên khẽ nói :
- Bổn vương giúp nàng thay y phục .
Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu.
Đông Phương Lãnh đưa tay giúp nàng tháo dây đai dưới eo, sau đó giúp nàng cởi áo khoác ngoài. Cánh tay áo bị nàng xé toạc hở cả bả vai lộ ra trước mặt hăn.
Đông Phương Lãnh đưa tay muốn tháo áo choàng ngoài cho Cầm Thanh Tuyết, bỗng lại có chút khựng lại, hắn kéo áo của nàng lên rồi quay mặt đi ra ngoài. Cũng không quên nói vọng lại :
-
- Bổn vương ra ngoài gọi A Ý và giúp nàng thay y phục.
Cầm Thanh Tuyết cũng nở nụ cười nhẹ, vừa rồi nàng rõ ràng thấy Đông Phương Lãnh đỏ mặt.
Trời càng về đêm càng khiến Đông Phương Lãnh hắn lo lắng xương muối càng ngày càng dày đặc, bản thân hắn chỉ cần nghĩ nàng gặp thương tổn liền không nhịn được mà thổ huyết thêm mấy lần, cả thân thể như bị động mạch trên người làm cho suy kiệt. Nhưng nàng sống chết còn chưa rõ bảo hắn làm sao có thể thở nhẹ mà nghỉ ngơi .
Thuộc hạ của hắn cũng giết gần như hết các động vật dưới này, cũng chặt đi không ít cây và đập vỡ rất nhiều đất đá ở dưới đây .
Sau cả đêm lục tìm, trời cũng đã có dấu hiệu dần dần sáng lên, đoàn người của Đông Phương Lãnh chưa được vương gia cho phép nên ai cũng không dám ngưng tay lại.
Phong Mặc Vân sau cả đêm dùng sức cố gắng tìm và gọi Cầm Thanh Tuyết, cuối cùng sáng nay thì đã ngất đi bất tỉnh, được người của hắn dìu trở lên phía trên đỉnh núi trở về kinh thành.
Nhìn trời cũng đã hửng sáng, thấy huynh đệ thân thiết lại ngất đi vì kiệt sức, Hứa Trạch lại cái chút thở dài.Hắn lại có chút nể phục hai nam nhân trước mặt này, chỉ vì một nữ tử mà không tiếc dùng toàn bộ nhân lực để tìm kiếm. Hơn nữa trên người ai cũng là đang có thương thế, họ lại không sợ hao tổn khí lực mà dùng nội nực ép mình tỉnh táo.
Hứa Trạch nhìn đám người của Đông Phương Lãnh vẫn rất nhiệt huyết đi tìm, hắn quan xát thấy dưới đáy vực này gần như đã bị họ sới tung lên rồi, nhưng cũng có thấy tung tích nàng ta đâu.
Hứa Trạch phất tay cho đám người của mình lui bớt trở về, hắn cắt cửa một nhóm người ở lại vừa tìm vừa nghe ngóng tình hình bên phía Đông Phương Lãnh. Hắn ngay sau đó cũng trở về nghỉ ngơi.
Đông Phương Lãnh trên mặt đã nổi gân xanh chẳng chịt, ánh mắt vẫn một màu đỏ, cơn tức giận càng ngày càng nổi lên trong đầu.
Đông Phương Tiêu vẫn vừa kiếm tìm vừa chú ý tới thương thế của Đông Phương Lãnh, lần này xuống đây hàn độc trên người huynh ấy cũng trở nên rất nặng.
Sau bao lần thấy Đông Phương Lãnh thổ huyết, giờ lại thấy khuôn mặt vì chịu đựng độc dược phát tác mà nổi gân xanh đỏ. Đông Phương Tiêu nhịn không được đi lên tức giận nói với tam vương gia:
- Ta ca, huynh còn không nghe ta nghỉ ngơi một chút ... Huynh nhìn xem mình đã thành bộ dạng gì rồi...
Đông Phương Lãnh trừng mắt lạnh lùng nhìn Đông Phương Tiêu rồi nói.
- Nàng ấy một dấu vết tìm cũng không thấy, mạng sống còn đang cheo leo .... ngươi bảo ta làm sao nghỉ ngơi.
Đông Phương Tiêu lại chính là không nhịn được mà nói lớn :
- Huynh chính là biết nàng ta không thể chết và càng không dễ chết như thế... Nhưng huynh vẫn là cố chấp không nghe tâm của mình...
Đông Phương Lãnh bất chợt nhớ ra, đúng nàng và hắn chính là có thể tâm linh tương thông. Chỉ cần hắn cố gắng tịnh tâm một chút, như vậy cũng có thể nghe được hơi thở của nàng... Nhìn được manh mối của nàng.
Đông Phương Lãnh lúc này liền nhắm mắt lại, hắn làm nội tâm của mình trầm xuống, trong đầu là câu nói đầy u tịch và trầm uẩn
"Thanh Tuyết... Nàng ở đâu... Bổn vương tới tìm nàng... Nàng ở đâu... Mau nói với bổn Vương ".
Hắn cố gắng lắng tai nghe từng chuyển động gió, từng hơi thở nhẹ quanh quẩn khắp nơi. Bên tại lần này thật sự là tiếng gọi yếu ớt của Cầm Thanh Tuyết " vương... gia... Vương gia".
Đông Phương Lãnh cố gắng trấn an mình, hắn cố định hướng nơi phát ra tiếng gọi nhỏ, đến cuối cùng lại phát hiện tiếng gọi đó từ hướng đông nam phát ra. Mở mắt nhìn tới càng khiến Đông Phương Lãnh chắc chắn nàng ở hướng đó, trời sáng lên hắn liền phát hiện dưới chân mình chính là có một chút máu khô.
Đông Phương Lãnh nhanh như cắt đi thẳng về hướng đông nam, một mạch đi tới bãi đá được thuộc hạ của hắn đập tan đè lên. Hắn chính là lấy bàn tay của mình nhấc ta từng viên lớn nhỏ.
Đông Phương Tiêu thấy Đông Phương Lãnh như vậy lại có chút đau lòng, nhưng cuối cùng vẫn là không nhịn được đi ra cùng với Đông Phương Lãnh bốc từng viên đá ra ngoài.
Mấy ảnh vệ thấy hai vị chủ tử đang bốc đá, họ cũng liền bởi đá ở bốn phía xung quanh cạnh đó.
Sau một lúc cuối cùng cũng tới miệng hang đá, Đông Phương Lãnh chính là nhìn thấy thân ảnh thoi thóp thở của Cầm Thanh Tuyết ở phía trong hang đá nhỏ.
Đông Phương Lãnh vừa mừng lại vừa sợ hãi, hắn nhanh lao vào hang đá rồi gọi lớn :
- Thanh Tuyết... Thanh Tuyết...
Bước tới tim của Đông Phương Lãnh như bị bóp nghẹn lại, hắn nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của nàng, nghe hơi thở yếu ớt đang nằm đó. Cánh tay bị thương, xiêm y trên cánh tay cũng bị xé toạc lộ ra cổ tay . Bả vai có chút máu khô đầy nhem nhuốc lên xiêm y .
Hắn cởi áo bào của mình khoác lên người nàng sau đó nhẹ nhàng đưa tay xuống ôm nàng trở ra ngoài, tay cũng nhẹ ôm nàng trở vào lồng ngực của mình.
Cầm Thanh Tuyết lúc này cũng từ từ có thể mở mắt, khi nãy nàng có nghe thấy tiếng Tam vương gia gọi, nhưng lại làm sao cũng không mở mắt ra hay đáp lại được. Cả người đều cảm nhận được cơn đau đớn đến độ không thể cử động.
Bây giờ lại có bàn tay ôm nàng vào lòng, ngửi mùi hương quen thuộc,Cầm Thanh Tuyết cố gắng mở mắt lại lần nữa. Miệng lại khô khốc, muốn nói cũng không ra hơi, cuối cùng chỉ có thể thều thào mấy chữ :
- Vương... gia...
Đông Phương Lãnh cúi người nhìn nàng gật đầu, lời nói từ khi nào đã đầy ôn nhu:
- Bổn vương tới rồi, chúng ta trở về thôi.
Đông Phương Lãnh từ khi thấy nàng mở mắt nhìn mình, lại nghe tiếng nàng gọi tâm hắn mới dám nhẹ thả lỏng. Hơi thở của nàng rất yếu, yếu tới độ hắn cố gắng mới có thể nghe ra được .
Đông Phương Lãnh trầm giọng nói với Đông Phương Tiêu:
- Ngũ đệ, lại đây kiểm tra thương thế trên người nàng một chút.
Đông Phương Tiêu vừa vui mừng lại vừa bất ngờ. Hắn lập tức tới xem mạch của Cầm Thanh Tuyết, mạch hơi yếu, nội lực cũng có chút loạn. May mắn là không hao tổn tới kinh mạch, Đông Phương Tiêu nhìn Đông Phương Lãnh rồi nói:
- Cầm tiểu thư không có vấn đề gì, chỉ là mất sức quá lâu, nội lực trong người suy yếu. Trở về đệ mới có thể kiểm tra thương tật trên người được.
Đông Phương Lãnh gật đầu rồi lạnh lùng nói :
- Hồi phủ.
Đông Phương Lãnh lập tức liền ôm nàng tới hướng sườn vách núi, hắn trực tiếp dùng khinh công ôm nàng từng bước bay lên trên.
Đông Phương Tiêu lần nữa không nhịn được thở dài, huynh ấy đúng là rất cố chấp, ngay cả khi tìm được Cầm Thanh Tuyết rồi cũng vẫn không màng tới sức khỏe của mình.
Nội lực dù đã suy kiệt tới mức thổ huyết nhưng vẫn là cố vận nội lực để dùng khinh công lên trên.
Đông Phương Tiêu lại quay lại đám ảnh vệ rồi trầm giọng nói :
- Mọi người ai ở đâu liền tiếp tục về chỗ đó.
Hắn trầm giọng nói với hộ vệ phía sau mình nói :
- Ngươi trở về đi tới Huyết Sát Các và Hạ Phù Lâu tra xem người thuê ám sát Cầm tiểu thư là ai.
Đông Phương Tiêu phân phó song thì dùng khinh công đi theo hướng Đông Phương
Lãnh rời đi . Hắn cũng phải nhanh trở về xem thương thế của Cầm Thanh Tuyết.
Vừa rồi hắn cũng thấy Đông Phương Lãnh mắt đã nhu hòa hơn chút nhưng thân thể của tam ca lại đang bị hàn độc phát tác mạnh. Hắn vẫn là sớm trở về xem thương thế của cả hai người họ.
Đám người của Hứa Trạch và Phong Mặc Vân thấy đã tìm được Cầm Thanh Tuyết thì cũng nhanh chóng rời đi.
Sau khi hồi phủ Đông Phương Lãnh trực tiếp ôm Cầm Thanh Tuyết trở vào trong ôn tuyền. Hắn chính là cùng nàng ngâm mình dưới ôn tuyền, để hơi ấm chữa lành mọi hao tổn khí lực.
Đông Phương Lãnh mi mắt đã trĩu nặng, ngay sau khi ngâm mình dưới ôn tuyền hắn liền nhắm nghiền mắt lại. Trong lòng vẫn là Cầm Thanh Tuyết được hắn ôm chặt.
Cầm Thanh Tuyết ngay sau khi được ngâm mình dưới dòng nước ấm, cơ thể liền nhanh chóng tái tạo và ổn định hơn. Hơi thở cũng đã không còn yếu ớt như trước nữa, cả cơ thể như được xoa dịu nhẹ nhàng.
Không biết qua bao lâu Cầm Thanh Tuyết liền mở mắt, quanh mũi vẫn là mùi thơm thảo dược quen thuộc. Ngước mắt nhìn lên khuôn mặt nổi chằng chịt gân xanh đỏ phía trên không khỏi đau lòng.
Cầm Thanh Tuyết đưa bàn tay lên áp vào má của Đông Phương Lãnh, giọng nói thập phần đau lòng hướng hắn nói :
- Vương gia... Sao ngài... lại tốt với ta như vậy...
Đoạn kí ức hôm qua bất chợt ùa về, khuôn mặt bỗng trở nên lạnh lùng tới tột độ. Nàng thề nhất định phải khiến Tề Mẫn Nhi và Cầm Phương Liên phải một cái trả giá đắt. Chính họ đã khiến nàng và hắn phải khổ cực như thế này.
Cầm Thanh Tuyết áp tay vào má của Đông Phương Lãnh mà vẫn không thấy hắn tỉnh lại, nàng lo lắng đưa tay kiểm tra mạch trên cổ thì liền kinh hãi.
Đông Phương Lãnh lần nữa bị độc phát tác, mạch đập vừa loạn vừa yếu. Cầm Thanh Tuyết nhịn không được bò ra khỏi ngực của Đông Phương Lãnh nàng chính là muốn giúp hắn thi châm.
Còn chưa ra đi ra được khỏi cánh tay của Đông Phương Lãnh, thì bàn chân trái dưới nước của Cầm Thanh Tuyết liền chạm vào một bờ đá phía sau, cơn đau đớn ở bàn chân trái kéo đến, nàng khẽ nhăn mày kêu lên một tiếng :
- A...
Đông Phương Lãnh lúc này mới mở mắt, hơi thở hắn trầm ổn, giọng nói cực kì băng lãnh:
- Nàng muốn đi đâu.
Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Lãnh tỉnh lại mới thở nhẹ, lại nhìn đôi mắt đỏ âm trầm của hắn liền thoáng chút giật mình, lời nói của hắn âm trầm quá. Liệu có phải tâm ma của hắn xuất hiện để thay hắn điều trị thương tổn hay không.
Đông Phương Lãnh còn đang tự mình khắc chế ba loại độc trong người, liền lại thấy Cầm Thanh Tuyết muốn buông tay hắn rời đi.
Hắn vẫn luôn sợ hãi vừa rồi chỉ là ảo mộng, dù là ảo mộng hay thực tại hắn đều không muốn buông nàng ra. Vừa mở mắt liền thấy người trong ngực đang có chút sợ hãi, hắn lúc ấy mới tỉnh ngộ.
Đông Phương Lãnh dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Cầm Thanh Tuyết nói :
- Tỉnh rồi sao?
Cầm Thanh Tuyết khẽ gật đầu đáp lại Đông Phương Lãnh.
Đông Phương Lãnh thấy Cầm Thanh Tuyết khẽ chau mày thì liền lo lắng nói :
- Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?
Cầm Thanh Tuyết lần nữa gật đầu, lời nói nhè nhẹ vang lên :
- Chân ta bị thương rồi.
Đông Phương Lãnh cũng gật đầu rồi dùng sức ôm Cầm Thanh Tuyết lên bờ hướng vào phía tấm bình phong trong thư phòng. Hành động hết sức ôn nhu và nhẹ nhàng.
Cầm Thanh Tuyết thấy bộ xiêm y đã treo sẵn trên móc lại thấy khuôn mặt lạnh tanh của Đông Phương Lãnh, nàng đoán hắn là định giúp nàng thay y phục sao. Nghĩ đến liền đỏ mặt, nàng ho nhẹ nói với Đông Phương Lãnh :
- Vương gia... Ta tự mình thay được...
Đông Phương Lãnh cúi người nhìn nàng rồi nói :
-
Nàng chắc chắn?
Cầm Thanh Tuyết gật gật đầu.
Đông Phương Lãnh bước vào sau tấm bình phong rồi đặt nàng lên chiếc ghế nhỏ. Sau đó hắn quay lưng đi ra hướng ngoài, còn chưa đi được bao lâu thì tiếng kêu lên của Cầm Thanh Tuyết khiến hắn quay người lại nói :
- Sao vậy?
Cầm Thanh Tuyết thoáng qua tia đỏ mặt, vừa rồi vốn định đưa tay lên tháo dây đai, ai ngờ cổ tay hai bên của nàng cũng chính là bị thương tổn do dùng sức giữ lại cành cây lúc dưới vách núi giờ đưa lên đều đau đớn.
Thấy Đông Phương Lãnh quay lại Cầm Thanh Tuyết liền cười gượng gạo nói :
- Vương gia... tay của ta cũng bị đau rồi.
Đông Phương Lãnh chưa kịp trả lời thì bên ngoài Đông Phương Tiêu đã đi vào tới cửa thư phòng rồi nói :
- Tam ca, ta trở về rồi.
Đông Phương Lãnh lạnh giọng nói vọng ra ngoài :
- Ra ngoài.
Đông Phương Tiêu liền khựng lại chân, sau đó liền quay người đi ra ngoài. Nghe giọng nói của Đông Phương Lãnh như vậy hẳn là huynh ấy đã khắc chế được độc tố trong người.
Đông Phương Lãnh lúc này mới quay lại vừa qua bước tới, hắn ngồi xuống cạnh nàng đưa tay nắm lấy hai bàn tay nàng xem xét.
Cầm Thanh Tuyết thấy Đông Phương Lãnh lo lắng như vậy liền cười nhẹ rồi nói:
- Vương gia, ta không sao... Chỉ là gân tay thương tổn chút thôi, mai chắc chắn sẽ khỏi.
Nói song Cầm Thanh Tuyết liền lập tức hắt hơi nhẹ mấy cái.
Đông Phương Lãnh lại lo nàng cảm lạnh hắn đứng lên khẽ nói :
- Bổn vương giúp nàng thay y phục .
Cầm Thanh Tuyết cũng nhẹ gật đầu.
Đông Phương Lãnh đưa tay giúp nàng tháo dây đai dưới eo, sau đó giúp nàng cởi áo khoác ngoài. Cánh tay áo bị nàng xé toạc hở cả bả vai lộ ra trước mặt hăn.
Đông Phương Lãnh đưa tay muốn tháo áo choàng ngoài cho Cầm Thanh Tuyết, bỗng lại có chút khựng lại, hắn kéo áo của nàng lên rồi quay mặt đi ra ngoài. Cũng không quên nói vọng lại :
-
- Bổn vương ra ngoài gọi A Ý và giúp nàng thay y phục.
Cầm Thanh Tuyết cũng nở nụ cười nhẹ, vừa rồi nàng rõ ràng thấy Đông Phương Lãnh đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương