Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 22: Xúc Động.
Cầm Thanh Tuyết ra xe không lâu thì Cầm thừa tướng và nhị phu nhân cũng bước ra, trên mặt ai nấy cũng đều hiện lên ý cười nhìn đối phương.
Cầm Thanh Tuyết nhẹ cúi đầu hành lễ :
- Tham kiển phụ thân, tham kiền nhị di nương.
Cầm Phượng Ngọc thấy Cầm Thanh Tuyết một thân ăn vận đơn giản, búi tóc cũng đơn giản một chút trang sức cũng không có . Ông liền nói lớn về phía Cầm Thanh Tuyết:
- Thanh Tuyết ngươi là sợ Cầm phủ thiếu tiền hay là muốn cho văn võ bá quan trong triều nghĩ Cầm thừa tướng phủ bạc đãi ngươi.
Cầm Thanh Tuyết không e rè mà đáp lại :
- Phụ thân tha tội, Thanh Tuyết cũng chỉ vì nghĩ tới việc tam ca vừa qua đời không lâu, nay con lại ăn vận có phần diêm dúa làm người ngoài nghĩ tới Cầm phủ không hiểu thấu tình nghĩa mà làm tròn với người đã mất.
Trầm Kim Anh nghĩ đứa trẻ này thật sự rất hiểu chuyện, nàng cũng không muốn hai người cha con mà lại bất hòa liền nắm nhẹ cánh tay của Cầm Phượng Ngọc nói nhẹ :
- Lão gia ta thấy Thanh Tuyết nói cũng có cái đúng, mà người xem xiêm y của Thanh Tuyết tuy đơn giản nhưng chất liệu lại vô cùng tốt. Nhìn vào cũng chẳng ai dám bêu riếu được Cầm thừa tướng phủ cả.
Nghe lời nói của Trầm Kim Anh Cầm Phượng Ngọc lúc bấy giờ mới hòa nhã hơn. Ông phất tay nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Được rồi, còn không mau dìu di nương của con lên xe đi.
Cầm Thanh Tuyết chỉ nhàn nhạt gật đầu làm theo lời Cầm thừa tướng đi tới bên cạnh dìu Trầm Kim Anh bước lên xe.
Cầm thừa tướng vì xe ngựa có chút bí bách và trật trội nên ông đi bằng ngựa ở phía bên ngoài cạnh xe ngựa.
Nhớ tới cái sốc nảy ngày hôm qua trên xe ngựa khiến Cầm Thanh Tuyết khẽ nhăn mày .
Trầm Kim Anh được Cầm Thanh Tuyết dìu lên xe ngồi vào vị trí hàng chính thẳng cửa vào, nàng quay ra liền nhìn thấy khuôn mặt có chút lưỡng lự của Cầm Thanh Tuyết liền ân cần hỏi :
- Thanh Tuyết sao vậy trong người có chỗ nào không thoải mái hay sao?
Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, chả nhẽ giờ lại nói vì bản thân sợ ngồi xe ngựa sốc đau lưng nên mới do dự.
Nàng ngồi lên hàng ghế bên cạnh nhị phu nhân rồi hỏi :
- Di nương hôm nay nhị thiếu gia không tham gia yến tiệc hay sao?
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh tiếng lộc cộc cũng bắt đầu phát ra.
Trầm Kim Anh cười nhẹ gật đầu, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng:
- Có chứ. Ngày hôm qua nhị thiếu gia đã ở trong cung phụ thái tử và nhị thái tử chuẩn bị yến tiệc.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu lại hỏi :
- Di nương , lần này vào cung thưởng tiệc là có chuyện gì vậy ạ?
Trầm Kim Anh ngồi thẳng người, một tay giữ bụng rồi nhẹ nói:
- Ta nghe lão gia nói lần này thưởng tiệc cũng chỉ là để năm nước trên châu lục này tán gẫu để tăng hảo hữu giữa các nước với nhau thôi.
Cầm Thanh Tuyết thấy nhị phu nhân có chút không thoải mái, cũng đúng trước kia trên lớp học có giờ học sinh học nói về cơ chế khi mang thai. Thời gian ba tháng đầu thai kì vô cùng quan trọng, hạn chế việc nặng và sốc này.
Cầm Thanh Tuyết liền lấy chiếc đệm gối sau lưng mình đưa cho nàng ta rồi nói :
- Di nương người dùng tạm của Thanh Tuyết đi, dù sao người cũng mới có mang (có thai) nên hạn chế việc sốc nảy kẻo ảnh hưởng tới thai nhi.
Trầm Kim Anh ánh mắt nổi đầy nhu tình và cảm thương nhìn Cầm Thanh Tuyết . Ánh mắt cũng không dấu đi được sự thương yêu thật lòng với nàng .
Trầm Kim Anh khẽ cười rồi nhận chiếc gối ở tay Cầm Thanh Tuyết, đúng thật đi xe ngựa thật khiến nàng đau gãy lưng. Nhìn Cầm Thanh Tuyết đầy trìu mền, Trầm Kim Anh liền nói :
- Cám ơn ngươi Thanh Tuyết.
Bên ngoài Cầm Phượng Ngọc như nghe được tiếng nói chuyện bên trong cũng ra lệnh cho phu xe đi chậm hơn trước.
Cầm Thanh Tuyết nhìn nhị phu nhân cười nhẹ nói:
- Là Thanh Tuyết phải nói cám ơn người mới đúng, vừa rồi có di nương nói đỡ cho Thanh Tuyết nên Thanh Tuyết mới không bị phụ thân trách phạt.
Trầm Kim Anh cười ôn nhu nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Thanh Tuyết tại sao con lại hiểu chuyện đến đau lòng như vậy, ta biết mẫu thân con mất sớm đã là một niềm mất mát to lớn, sau rồi lại thêm người thân nhất là Thanh Phong cũng như vậy mà rời đi. Thấy con mạnh mẽ như vậy lại khiến ta rất đau lòng, lẽ ra tầm tuổi này của con là tuổi vô lo vô nghĩ nhưng con lại như trưởng thành như một mình chịu đựng tất thẩy.
Cầm Thanh Tuyết nhìn ánh mắt rưng rưng đầy nước của Trầm Kim Anh mà nội tâm nàng nhộn nhạo thứ cảm xúc khó tả. Từ khi ca ca mất đây là người đầu tiên nàng cảm nhận được sự quan tâm thật lòng trong ánh mắt.
Cầm Thanh Tuyết quyết định buông bỏ phòng bị mà bước tới ngồi xuống bên cạnh của nhị phu nhân, nàng đưa tay ôm lấy nhị phu nhân rồi khóc. Giọng nói cũng vì thế mà thều thào đi :
- Di nương ... hu.. hu... Người sao lại đối tốt với con như vậy? Con cũng thật lòng muốn bản thân được có một nơi nương tựa vững chắc... Con thật sự rất buồn...Con làm nữ nhi của người có được không?
Trầm Kim Anh cười vui vẻ gật đầu, tay cũng ôm Cầm Thanh Tuyết rồi đưa tay vuốt vuốt lưng nha đầu trong ngực, giọng nói tràn đấy ưu thương :
- Được... Được... Sau này ta làm nương của con, bây giờ con đã có ta, có phụ thân con và Trầm phủ đứng sau.
Nhất định ai cũng không dám khi rễ con nữa.
Cầm Thanh Tuyết lau lau nước mắt rồi gật đầu. Nàng cũng biết nhị phu nhân trước nay rất tốt, trước kia khi ca ca còn sống cũng vậy nhị phu nhân rất hay lén mang đồ ăn và đồ chơi cho hai người. Cũng nhờ nhị phu nhân nói đỡ mà hai huynh muội nàng mới được phụ thân mời phu tử về phủ dậy học.
Cầm Thanh Tuyết khóc một hồi rồi chập chờn ngủ gật .
Bên ngoài Cầm Phượng Ngọc một câu nghe cũng không thiếu, đúng là ông đã quên mất hai nhi tử bọn họ rồi.
Đúng theo như nhìn thấy thì tiểu nha đầu Cầm Thanh Tuyết này ông lại thấy rất có tố chất tốt để làm việc lớn. Chỉ tội nó quá hiền lành và bao dung, sợ rằng với tâm tư đơn thuần vào cung rồi lại khó lòng sống tốt. Cầm Phượng Ngọc suy nghĩ mông lưng, ông thầm nói sau chuyến đi này trở về ông nhất định sẽ hảo hảo bù đắp cho nó.
Đang mơ màng ngủ thì bên tai có tiếng gọi nhỏ của nhị phu nhân:
- Thanh Tuyết... Thanh Tuyết..
Cầm Thanh Tuyết mơ màng mở mắt ngồi thẳng dậy ngáp dài một cái rồi ngồi dậy, vừa thấy mình nằm gối đầu lên chân nhị phu nhân mà nhị phu nhân lại mới mang thai nàng sợ ảnh hưởng liền lo lắng hỏi:
- Nương tới nơi rồi sao? Con lại ngủ quên trên chân người rồi. Nương có thấy chỗ nào không thoải mái không?
Trầm Kim Anh mắt đầy vui vẻ, bao nhiêu năm cuộc đời đây là lần đầu tiên nàng nghe chữ nương sao mà thân thương và vui lòng đến thế.
Trầm Kim Anh lắc đầu ,bàn tay đưa lên xoa đầu của Cầm Thanh Tuyết ôn nhu vừa nói vừa trêu ghẹo :
- Sắp vào tới kinh thành rồi, con mau ngồi dậy ta giúp con sửa soạn một chút. Khóc gì mà nước mắt nước mũi chảy ướt hết tay áo ta rồi con xem.
Cầm Thanh Tuyết lúc này mới cười gượng gạo, từ sau khi ca ca mất đây là lần đầu tiên nàng khóc ra nhiều nước mắt tới vậy. Nàng hướng ánh mắt ủy khuất nhìn nhị phu nhân:
- Chẳng phải là do người làm con cảm động quá mới khóc sao?
Trầm Kim Anh khẽ gật đầu cười vui vẻ, tiểu nha đầu trước mặt này làm nũng thôi cũng rất đáng yêu rồi. Nàng khẽ nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Được rồi là do ta, con mau ngồi quay lại ta giúp con búi lại tóc.
Cầm Thanh Tuyết cũng cười vui vẻ gật đầu.
Từng cử chỉ thân thiết cùng với lời nói, ánh mắt và sự chân thành của nhị phu nhân khiến Cầm Thanh Tuyết nàng như được sưởi ấm thêm rất nhiều. Đây cũng là lần đâu tiên nàng cảm nhận được hơi ấm và tình cảm thiêng liêng ,
Nhị phu nhân giống như mẫu thân của nàng vậy đó rất chu đáo và ân cần quan tâm.
Vừa búi tóc cho Cầm Thanh Tuyết song thì cũng là lúc xe ngựa dừng lại, tiếng nói của phu xe bên ngoài vọng vào :
- Phu nhân, tiểu thư đã sắp đến cửa hoàng cung mời hai người xuống xe. Trong hoàng cung xe ngựa chỉ được phép chở tới đây thôi.
Cầm Thanh Tuyết cười nhìn nhị phu nhân nói :
- Nương con đỡ người xuống xe.
Trầm Kim Anh cười nhẹ rồi đưa tay cốc và chán của Cầm Thanh Tuyết, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu:
- Tên ngốc nhà con, ta vẫn khỏe tự mình đi được. Con dìu ta như vậy người ngoài nhìn vào lại tưởng ta là người bệnh tật ăn hại trong Cầm phủ.
Cầm Thanh Tuyết cười cưới rồi nắm nhẹ lấy khủy tay của nhị phu nhân nói :
- Vậy con nắm tay đi cùng với người.
Vừa nói song thì cánh cửa nhẹ mở ra, giọng nói có phần hòa nhã của Cầm thừa tướng vọng vào :
- Được rồi xuống xe đi, hai người còn định ở đó đến khi nào?
Trầm Kim Anh cười nhẹ gật đầu với Cầm thùa tướng, giọng nói êm nhẹ :
- Lão gia ta xuống ngay.
Cầm Thanh Tuyết nhanh nắm lấy cơ hội đẩy nhẹ nhẹ nhị phu nhân ra hướng cửa rồi nói ra ngoài với Cầm thừa tướng:
- Phụ thân ... Di nương đang có mang người ôm di nương xuống đi, tránh để động đến thai nhị.
Trầm Kim Anh còn chưa kịp nói gì thì Cầm thừa tướng đã đưa cánh tay về hướng nàng ôn nhu nói :
- Được rồi, nào đưa tay đây ta đỡ phu nhân xuống.
Cầm Thanh Tuyết thấy nhị phu nhân quay đầu lại nhìn mình liền cười tươi gật đầu nói nhỏ bên tai nàng :
- Nương người còn không tranh thủ cơ hội ở ngoài hâm nóng tình cảm với phụ thân con.
Trầm Kim Anh chỉ biết cười gượng, nàng cũng nhanh đưa tay về phía Cầm thừa tướng để xuống xe. Bàn tay vừa chạm vào tay Cầm Phượng Ngọc liền bị nắm lại rồi kéo nhẹ xuống phía dưới.
Trầm Kim Anh còn chưa hết hốt hoảng liền đã rơi vào lồng ngực của Cầm Phượng Ngọc. Giọng nói ôn nhu phát ra bên tai khiến nàng càng thêm đỏ mặt :
- Kim Anh cẩn thận chút.
Cầm Thanh Tuyết lúc này vừa bước ra cửa xe nhìn thấy cảnh trước mắt liền đưa tay che mặt, giọng nói có chút trêu đùa :
- A.. trẻ con như con không nên nhìn.
Cầm Thanh Tuyết vừa nói song liền có tiếng nam nhân nào đó đi tới lớn tiếng nói với nàng :
- Vị tiểu thư này có cần tại hạ giúp một tay để xuống xe ngựa hay không?
Cầm Thanh Tuyết nhẹ cúi đầu hành lễ :
- Tham kiển phụ thân, tham kiền nhị di nương.
Cầm Phượng Ngọc thấy Cầm Thanh Tuyết một thân ăn vận đơn giản, búi tóc cũng đơn giản một chút trang sức cũng không có . Ông liền nói lớn về phía Cầm Thanh Tuyết:
- Thanh Tuyết ngươi là sợ Cầm phủ thiếu tiền hay là muốn cho văn võ bá quan trong triều nghĩ Cầm thừa tướng phủ bạc đãi ngươi.
Cầm Thanh Tuyết không e rè mà đáp lại :
- Phụ thân tha tội, Thanh Tuyết cũng chỉ vì nghĩ tới việc tam ca vừa qua đời không lâu, nay con lại ăn vận có phần diêm dúa làm người ngoài nghĩ tới Cầm phủ không hiểu thấu tình nghĩa mà làm tròn với người đã mất.
Trầm Kim Anh nghĩ đứa trẻ này thật sự rất hiểu chuyện, nàng cũng không muốn hai người cha con mà lại bất hòa liền nắm nhẹ cánh tay của Cầm Phượng Ngọc nói nhẹ :
- Lão gia ta thấy Thanh Tuyết nói cũng có cái đúng, mà người xem xiêm y của Thanh Tuyết tuy đơn giản nhưng chất liệu lại vô cùng tốt. Nhìn vào cũng chẳng ai dám bêu riếu được Cầm thừa tướng phủ cả.
Nghe lời nói của Trầm Kim Anh Cầm Phượng Ngọc lúc bấy giờ mới hòa nhã hơn. Ông phất tay nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Được rồi, còn không mau dìu di nương của con lên xe đi.
Cầm Thanh Tuyết chỉ nhàn nhạt gật đầu làm theo lời Cầm thừa tướng đi tới bên cạnh dìu Trầm Kim Anh bước lên xe.
Cầm thừa tướng vì xe ngựa có chút bí bách và trật trội nên ông đi bằng ngựa ở phía bên ngoài cạnh xe ngựa.
Nhớ tới cái sốc nảy ngày hôm qua trên xe ngựa khiến Cầm Thanh Tuyết khẽ nhăn mày .
Trầm Kim Anh được Cầm Thanh Tuyết dìu lên xe ngồi vào vị trí hàng chính thẳng cửa vào, nàng quay ra liền nhìn thấy khuôn mặt có chút lưỡng lự của Cầm Thanh Tuyết liền ân cần hỏi :
- Thanh Tuyết sao vậy trong người có chỗ nào không thoải mái hay sao?
Cầm Thanh Tuyết nhàn nhạt lắc đầu, chả nhẽ giờ lại nói vì bản thân sợ ngồi xe ngựa sốc đau lưng nên mới do dự.
Nàng ngồi lên hàng ghế bên cạnh nhị phu nhân rồi hỏi :
- Di nương hôm nay nhị thiếu gia không tham gia yến tiệc hay sao?
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh tiếng lộc cộc cũng bắt đầu phát ra.
Trầm Kim Anh cười nhẹ gật đầu, giọng nói uyển chuyển nhẹ nhàng:
- Có chứ. Ngày hôm qua nhị thiếu gia đã ở trong cung phụ thái tử và nhị thái tử chuẩn bị yến tiệc.
Cầm Thanh Tuyết gật đầu lại hỏi :
- Di nương , lần này vào cung thưởng tiệc là có chuyện gì vậy ạ?
Trầm Kim Anh ngồi thẳng người, một tay giữ bụng rồi nhẹ nói:
- Ta nghe lão gia nói lần này thưởng tiệc cũng chỉ là để năm nước trên châu lục này tán gẫu để tăng hảo hữu giữa các nước với nhau thôi.
Cầm Thanh Tuyết thấy nhị phu nhân có chút không thoải mái, cũng đúng trước kia trên lớp học có giờ học sinh học nói về cơ chế khi mang thai. Thời gian ba tháng đầu thai kì vô cùng quan trọng, hạn chế việc nặng và sốc này.
Cầm Thanh Tuyết liền lấy chiếc đệm gối sau lưng mình đưa cho nàng ta rồi nói :
- Di nương người dùng tạm của Thanh Tuyết đi, dù sao người cũng mới có mang (có thai) nên hạn chế việc sốc nảy kẻo ảnh hưởng tới thai nhi.
Trầm Kim Anh ánh mắt nổi đầy nhu tình và cảm thương nhìn Cầm Thanh Tuyết . Ánh mắt cũng không dấu đi được sự thương yêu thật lòng với nàng .
Trầm Kim Anh khẽ cười rồi nhận chiếc gối ở tay Cầm Thanh Tuyết, đúng thật đi xe ngựa thật khiến nàng đau gãy lưng. Nhìn Cầm Thanh Tuyết đầy trìu mền, Trầm Kim Anh liền nói :
- Cám ơn ngươi Thanh Tuyết.
Bên ngoài Cầm Phượng Ngọc như nghe được tiếng nói chuyện bên trong cũng ra lệnh cho phu xe đi chậm hơn trước.
Cầm Thanh Tuyết nhìn nhị phu nhân cười nhẹ nói:
- Là Thanh Tuyết phải nói cám ơn người mới đúng, vừa rồi có di nương nói đỡ cho Thanh Tuyết nên Thanh Tuyết mới không bị phụ thân trách phạt.
Trầm Kim Anh cười ôn nhu nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Thanh Tuyết tại sao con lại hiểu chuyện đến đau lòng như vậy, ta biết mẫu thân con mất sớm đã là một niềm mất mát to lớn, sau rồi lại thêm người thân nhất là Thanh Phong cũng như vậy mà rời đi. Thấy con mạnh mẽ như vậy lại khiến ta rất đau lòng, lẽ ra tầm tuổi này của con là tuổi vô lo vô nghĩ nhưng con lại như trưởng thành như một mình chịu đựng tất thẩy.
Cầm Thanh Tuyết nhìn ánh mắt rưng rưng đầy nước của Trầm Kim Anh mà nội tâm nàng nhộn nhạo thứ cảm xúc khó tả. Từ khi ca ca mất đây là người đầu tiên nàng cảm nhận được sự quan tâm thật lòng trong ánh mắt.
Cầm Thanh Tuyết quyết định buông bỏ phòng bị mà bước tới ngồi xuống bên cạnh của nhị phu nhân, nàng đưa tay ôm lấy nhị phu nhân rồi khóc. Giọng nói cũng vì thế mà thều thào đi :
- Di nương ... hu.. hu... Người sao lại đối tốt với con như vậy? Con cũng thật lòng muốn bản thân được có một nơi nương tựa vững chắc... Con thật sự rất buồn...Con làm nữ nhi của người có được không?
Trầm Kim Anh cười vui vẻ gật đầu, tay cũng ôm Cầm Thanh Tuyết rồi đưa tay vuốt vuốt lưng nha đầu trong ngực, giọng nói tràn đấy ưu thương :
- Được... Được... Sau này ta làm nương của con, bây giờ con đã có ta, có phụ thân con và Trầm phủ đứng sau.
Nhất định ai cũng không dám khi rễ con nữa.
Cầm Thanh Tuyết lau lau nước mắt rồi gật đầu. Nàng cũng biết nhị phu nhân trước nay rất tốt, trước kia khi ca ca còn sống cũng vậy nhị phu nhân rất hay lén mang đồ ăn và đồ chơi cho hai người. Cũng nhờ nhị phu nhân nói đỡ mà hai huynh muội nàng mới được phụ thân mời phu tử về phủ dậy học.
Cầm Thanh Tuyết khóc một hồi rồi chập chờn ngủ gật .
Bên ngoài Cầm Phượng Ngọc một câu nghe cũng không thiếu, đúng là ông đã quên mất hai nhi tử bọn họ rồi.
Đúng theo như nhìn thấy thì tiểu nha đầu Cầm Thanh Tuyết này ông lại thấy rất có tố chất tốt để làm việc lớn. Chỉ tội nó quá hiền lành và bao dung, sợ rằng với tâm tư đơn thuần vào cung rồi lại khó lòng sống tốt. Cầm Phượng Ngọc suy nghĩ mông lưng, ông thầm nói sau chuyến đi này trở về ông nhất định sẽ hảo hảo bù đắp cho nó.
Đang mơ màng ngủ thì bên tai có tiếng gọi nhỏ của nhị phu nhân:
- Thanh Tuyết... Thanh Tuyết..
Cầm Thanh Tuyết mơ màng mở mắt ngồi thẳng dậy ngáp dài một cái rồi ngồi dậy, vừa thấy mình nằm gối đầu lên chân nhị phu nhân mà nhị phu nhân lại mới mang thai nàng sợ ảnh hưởng liền lo lắng hỏi:
- Nương tới nơi rồi sao? Con lại ngủ quên trên chân người rồi. Nương có thấy chỗ nào không thoải mái không?
Trầm Kim Anh mắt đầy vui vẻ, bao nhiêu năm cuộc đời đây là lần đầu tiên nàng nghe chữ nương sao mà thân thương và vui lòng đến thế.
Trầm Kim Anh lắc đầu ,bàn tay đưa lên xoa đầu của Cầm Thanh Tuyết ôn nhu vừa nói vừa trêu ghẹo :
- Sắp vào tới kinh thành rồi, con mau ngồi dậy ta giúp con sửa soạn một chút. Khóc gì mà nước mắt nước mũi chảy ướt hết tay áo ta rồi con xem.
Cầm Thanh Tuyết lúc này mới cười gượng gạo, từ sau khi ca ca mất đây là lần đầu tiên nàng khóc ra nhiều nước mắt tới vậy. Nàng hướng ánh mắt ủy khuất nhìn nhị phu nhân:
- Chẳng phải là do người làm con cảm động quá mới khóc sao?
Trầm Kim Anh khẽ gật đầu cười vui vẻ, tiểu nha đầu trước mặt này làm nũng thôi cũng rất đáng yêu rồi. Nàng khẽ nói với Cầm Thanh Tuyết :
- Được rồi là do ta, con mau ngồi quay lại ta giúp con búi lại tóc.
Cầm Thanh Tuyết cũng cười vui vẻ gật đầu.
Từng cử chỉ thân thiết cùng với lời nói, ánh mắt và sự chân thành của nhị phu nhân khiến Cầm Thanh Tuyết nàng như được sưởi ấm thêm rất nhiều. Đây cũng là lần đâu tiên nàng cảm nhận được hơi ấm và tình cảm thiêng liêng ,
Nhị phu nhân giống như mẫu thân của nàng vậy đó rất chu đáo và ân cần quan tâm.
Vừa búi tóc cho Cầm Thanh Tuyết song thì cũng là lúc xe ngựa dừng lại, tiếng nói của phu xe bên ngoài vọng vào :
- Phu nhân, tiểu thư đã sắp đến cửa hoàng cung mời hai người xuống xe. Trong hoàng cung xe ngựa chỉ được phép chở tới đây thôi.
Cầm Thanh Tuyết cười nhìn nhị phu nhân nói :
- Nương con đỡ người xuống xe.
Trầm Kim Anh cười nhẹ rồi đưa tay cốc và chán của Cầm Thanh Tuyết, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu:
- Tên ngốc nhà con, ta vẫn khỏe tự mình đi được. Con dìu ta như vậy người ngoài nhìn vào lại tưởng ta là người bệnh tật ăn hại trong Cầm phủ.
Cầm Thanh Tuyết cười cưới rồi nắm nhẹ lấy khủy tay của nhị phu nhân nói :
- Vậy con nắm tay đi cùng với người.
Vừa nói song thì cánh cửa nhẹ mở ra, giọng nói có phần hòa nhã của Cầm thừa tướng vọng vào :
- Được rồi xuống xe đi, hai người còn định ở đó đến khi nào?
Trầm Kim Anh cười nhẹ gật đầu với Cầm thùa tướng, giọng nói êm nhẹ :
- Lão gia ta xuống ngay.
Cầm Thanh Tuyết nhanh nắm lấy cơ hội đẩy nhẹ nhẹ nhị phu nhân ra hướng cửa rồi nói ra ngoài với Cầm thừa tướng:
- Phụ thân ... Di nương đang có mang người ôm di nương xuống đi, tránh để động đến thai nhị.
Trầm Kim Anh còn chưa kịp nói gì thì Cầm thừa tướng đã đưa cánh tay về hướng nàng ôn nhu nói :
- Được rồi, nào đưa tay đây ta đỡ phu nhân xuống.
Cầm Thanh Tuyết thấy nhị phu nhân quay đầu lại nhìn mình liền cười tươi gật đầu nói nhỏ bên tai nàng :
- Nương người còn không tranh thủ cơ hội ở ngoài hâm nóng tình cảm với phụ thân con.
Trầm Kim Anh chỉ biết cười gượng, nàng cũng nhanh đưa tay về phía Cầm thừa tướng để xuống xe. Bàn tay vừa chạm vào tay Cầm Phượng Ngọc liền bị nắm lại rồi kéo nhẹ xuống phía dưới.
Trầm Kim Anh còn chưa hết hốt hoảng liền đã rơi vào lồng ngực của Cầm Phượng Ngọc. Giọng nói ôn nhu phát ra bên tai khiến nàng càng thêm đỏ mặt :
- Kim Anh cẩn thận chút.
Cầm Thanh Tuyết lúc này vừa bước ra cửa xe nhìn thấy cảnh trước mắt liền đưa tay che mặt, giọng nói có chút trêu đùa :
- A.. trẻ con như con không nên nhìn.
Cầm Thanh Tuyết vừa nói song liền có tiếng nam nhân nào đó đi tới lớn tiếng nói với nàng :
- Vị tiểu thư này có cần tại hạ giúp một tay để xuống xe ngựa hay không?
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương