Lãnh Vương Sủng Thê
Chương 23: Tham Gia Yến Tiệc.
Cầm Thanh Tuyết mở mắt ra hướng nhìn về phía người vừa nói mình, hóa ra cũng là một nam hài tử chắc đoán trừng hơn nàng bốn hay năm tuổi. Khuôn mặt khôi ngô, nhìn lại thấy có chút gì đó hiền lành,cơ thể thì lại có đôi phần hơi gầy yếu.
Cẩm Thanh Tuyết ho nhẹ nhìn nam hài trước mặt lạnh lùng nói :
- Không quen.
Rồi sau đó Cầm Thanh Tuyết tự thân ôm lấy xiêm y của mình rồi nhảy xuống.
Nam hài tử kia nhìn bờ lưng mảnh mai của tiểu nữ tử trước mặt lòng đầy tò mò, hắn vừa chạy theo nàng vừa nói lớn :
- Thì giờ ta tới làm quen nè, ta là Hứa Mộc Huyền phụ thân ta là hứa đại nhân trong triều đình. Ngươi là nha đầu nhà ai?
Cầm Thanh Tuyết đi nhanh tới phía sau Cầm thừa tướng và nhị phu nhân, nàng nắm lấy cánh tay của nhị phu nhân rồi nói :
- Nương chúng ta đi được chưa?
Lúc này Cầm thừa tướng đã đặt nhị phu nhân xuống bên cạnh, ông khẽ chỉnh trang lại ý phục trên người rồi nhìn sang phía Trầm Kim Anh vừa định nói gì thì có hai người phía sau lưng đã đi lên phía sát gần lưng ông rồi tươi cười chào hỏi :
- Ây ra , lại gặp Cầm thừa tướng ở đây rồi .
Cầm Phượng Ngọc quay người lại nhìn hóa ra là Hứa đại nhân cũng là một người tốt tính và liêm khiết trong triều.
Cầm Phượng Ngọc cúi đầu cười nhẹ đáp lại :
- Ra là Hứa đại nhân, vừa rồi gặp ngoài phiên chợ không biết Hứa đại nhân đi đâu mà lại gấp gáp như vậy?
Hứa đại nhân cúi người rồi thản nhiên đáp:
- Vừa rồi là hạ quan đưa phu nhân trong nhà đi mua điểm tâm dùng trước. Làm Cầm thừa tướng chê cười rồi.
Cầm thừa tướng gật đầu rồi nói :
- Đi thôi Hứa đại nhân chúng ta vào trước cứ để các vị phu nhân tự nhiên.
Hứa đại nhân vui vẻ gật đầu rồi cùng sánh vài với Cầm thừa tướng bước chân và hướng trong cổng kinh thành.
Bên này phu nhân của Hứa đại nhân cũng vui vẻ bước lên chỗ Trầm Kim Anh, giọng nói cũng hiền lành và nhẹ nhàng:
- Cầm nhị phu nhân quả thật đúng như lời đồn vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lay động lòng người, làm ta gặp còn thấy chút ghen ty.
Trầm Kim Anh cười nhẹ nhìn Hứa phu nhân khuôn mặt bà có chút nhợt nhạt. Trước kia chưa gả cho Cầm thừa tướng Trầm Kim Anh có nghe qua là Hứa đại nhân một lòng chung thủy với Hứa phu nhân quyết không lập thêm thê thiếp nào . Dù Hứa phu nhân đã quá 30 tuổi mà vẫn chưa hạ sinh được hài tử nào. May mắn thay đến năm bà ngoại tứ tuần thì lại hoài thai và hạ sinh được một nam hài tử kháu khỉnh và đáng yêu. Tiếc là từ khi hạ sinh hài tử song Hứa phu nhân lại bệnh nặng ít khi ra khỏi phủ, Trầm Kim Anh nhìn Hứa phu nhân khiêm nhường đáp lại :
- Hứa phu nhân quá khen rồi , tiểu nữ vẫn là còn phải học hỏi Hứa phu nhân nhiều điều.
Lúc này nam hài tử bước lên nắm lấy tay của Hứa phu nhân cười tươi , rồi vừa nói vừa chỉ tay về phía Cầm Thanh Tuyết đứng sau nhị phu nhân mà nói :
- Mẫu thân , mẫu thân người cho con chơi với nha đầu kia nha.
Hứa phu nhân cười hiền nhìn nhi tử của mình nói :
- Chúng ta phải vào trong trước đã, không kẻo phụ thân con lại ngóng chờ.
Nói rồi Hứa phu nhân nhìn Trầm Kim Anh nói :
- Cầm nhị phu nhân chúng ta cũng nên vào thôi, tránh lại muộn giờ mọi người trách phạt.
Trầm Kim Anh gật đầu rồi nắm tay Cầm Thanh Tuyết bước theo Hứa phu nhân bước vào trong.
Bên trong đã có rất nhiều vị đại nhân và thê thiếp, nam hài nữ nhi từng bàn từng bàn ngồi trong sân chính của
Càn Hi Cung. Ai nấy cũng đều váy áo xúng xính.
Hứa phu nhân và Cầm nhị phu nhân và hai nhi tử cùng nhau ngồi một bàn phía bên phải .
Cầm Thanh Tuyết lần đầu tiên vào cung tham gia yến tiệc nên có chút ngạc nhiên vì hoàng cung đúng thật sự to lớn, chỉ một sân để tổ chức yến tiệc đã to gấp mấy phủ của Cầm thừa tướng.
Cả sân to được chia làm ba phần, phần trên cùng là những chiếc ghế lớn, bên trên đang được đám nô tỳ bày biện trà, rượu và trái cây. Theo nàng đoán thì là ghế dành cho Thái hậu, Hoàng thượng, hoàng hậu và các vị sủng phi của hoàng thượng.
Bên phía sân giữa thấp hơn bên trên một chút, hai bên được xếp hai dãy bàn dài. Phía giữa sân trải một thảm đỏ to.Cầm Thanh Tuyết đoán trừng đây là khu vực dành cho các vị vương gia, thái tử, công chúa, quận chúa và các vị quan khách tham dự.
Còn sân dưới cùng chỗ nàng đang ngồi thì cũng được tách dài hai dãy bàn hai bên, chính giữa là một thảm đỏ trải dài từ dưới cổng lên phía trên sân chình.
Hứa phu nhân và Cầm nhị phu nhân nói chuyện với nhau, Cầm Thanh Tuyết ngồi nhìn từng chút các hoạt động.
Hứa Mộc Huyền thấy Cầm Thanh Tuyết có vẻ ngạc nhiên với mọi thứ liền đi lên phía nàng cười cười hỏi nhỏ :
- Ngươi tên là gì?
Cầm Thanh Tuyết cũng nhàn nhạt cười rồi đáp lại :
- Thanh Tuyết...Cẩm Thanh Tuyết.
Hứa Mộc Huyền thấy Cầm Thanh Tuyết trả lời mình liền vui vẻ ngồi một bên nói chuyện với nàng, hắn hỏi :
- Ngươi lần đầu vào cung chơi sao?
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi lại nhìn về phía những người phía sau đang bước vào trong. Không ai khác chính là gia đình Bạch đại nhân, thuộc phe hoàng hậu, thái tử. Ngoài Bạch đại nhân còn có một vị phu nhân,một nam thanh niên cùng với Bạch Nhã Lam đi phía sau.
Thấy Cầm Thanh Tuyết hướng nhìn đầy tò mò mọi thứ Hứa Mộc Huyền liền đứng lên hỏi :
- Thanh Tuyết ngươi có muốn đi vòng vòng quanh đây chơi một chút không? Dù sao cũng phải hai canh giờ nữa mới đến giờ vào tiệc.
Cầm Thanh Tuyết nhìn sang nhị phu nhân nắm cánh tay nàng rồi hỏi :
- Nương con... Con có thể đi với Hứa thiếu gia của Hứa phu nhân được không ạ?
Trầm Kim Anh ánh mắt đôi phần lo lắng nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :
- Thanh Tuyết trong cung rất nhiều quy củ, ta chỉ sợ con đi nhỡ như mạo phạm tới ai. Phụ thân sẽ không vui.
Cầm Thanh Tuyết chưa kịp trả lời nhị phu nhân thì Hứa phu nhân ngồi bên đã cười hiền bảo.
- Trẻ con mà cứ để chúng nó ra ngoài dạo chơi một chút, chứ giữ mãi bên mình trẻ con cuồng chân cuồng tay chịu sao được.
Trầm Kim Anh cũng cười nhẹ đáp lại Hứa phu nhân nhân :
- Hứa phu nhân nói phải, vậy Hứa thiếu gia hay vào cung biết chỗ nào nên tới và chỗ nào không nên tới, người giúp ta để ý Thanh Tuyết một chút có được không?
Hứa Mộc Huyền thấy vậy liền cười tươi vui gật đầu liền mấy cái rồi nắm lấy tay Cầm Thanh Tuyết kéo đi về hướng phía bên ngoài khu bàn tiệc. Bên đó cũng đang có vài vị thiếu gia tiểu thư con của đại thần đang cùng nhau chơi.
Cầm Thanh Tuyết chỉ lắng lặng chạy theo phía sau bước chân của Hứa Mộc Huyền .
Tới nơi trước mặt có khoảng bốn năm đứa trẻ bằng độ tuổi của nàng. Còn lại là chắc khoảng 12 đến 15 tuổi gì đó.
Nhưng đúng là con nhà văn võ bá quan ngoài giao lưu với nhau về văn học ra thì cũng chỉ là mấy món nghệ thuật như, đàn, câm
Cầm Thanh Tuyết tới nơi cũng chỉ Chào hỏi qua loa rồi ngồi xuống bên chiếc ghế nhỏ gần đó nhìn qua hành động của mọi người.
Mọi người ai nấy đều đang hăng say luận thơ luận văn, thì nhị hoàng tử đi từ bên phải chính điện đi xuống, đến bên sau còn có Cầm Phương Bình và một nam hài khác phía sau.
Tất cả nam nữ ở đó liền cung kính đứng thẳng cúi người hành lễ, Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nhẹ đứng lên hành lễ rồi đứng xuống phía sau của Hứa Mộc Huyền:
- Tham kiến nhị hoàng tử điện hạ.
Nhị hoàng tử từ khi bước xuống đã luôn để mắt tới cái con người tiểu nữ tử ngồi bên bàn gần đám gia quyến của đại thần. Nàng ta dù mới ít tuổi nhưng phong thái lại rất ung rung, và thản nhiên như mọi việc nàng ta cũng không quá để tâm. Cái khuôn mặt thanh thoát xinh đẹp tựa tiểu tiên nữ, xiêm y dù có không đặc sắc nhưng cũng không che hết đi phong thái và khí chất trên người nàng.
Nhị hoàng tử cười nhẹ gật đầu, ánh mắt sau đó lại nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết đang đứng phía sau của Hứa Mộc Huyền. Nhị hoàng tử cười nhẹ nói với mọi người một câu rồi đi ra phía chỗ của Hứa Mộc Huyền và Cầm Thanh Tuyết đang đứng :
- Tất cả mọi người hôm nay cứ vui chơi tự nhiên, phụ hoàng ta căn rặn hôm nay mọi người thích gì thì cứ làm đó.
Sau đó mấy người lại đứng lên vừa nói gật đầu, sau đó lại đám ai đang luận văn lại tiếp tục luận văn. Ai phố đàn lại bắt đầu phổ đàn, còn mấy nam hài rủ nhau đi dạo một vòng.
Cầm Thanh Tuyết thấy ở đây ngột ngạt quá liền nắm lấy tà áo của Hứa Mộc Huyền nói nhỏ:
- Hứa thiếu gia, ngươi đưa ta ra ngoài một chút được không? Trong này ta thấy ngột ngạt quá , ta không quen.
Hứa Mộc Huyền còn chưa kịp trả lời thì nhị hoàng đã đi tới trước mặt hai người vừa cười vừa nói :
- Mộc Huyền ngươi tới sao không qua bên đó phụ giúp ta một tay.
Hứa Mộc Huyền cung kính cúi đầu đáp lại :
- Nhị hoàng tử thứ lỗi, là do Mộc Huyền bận việc, mẫu thân lại đau ốm không thể ở một mình .
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên liền gật đầu nhu thuận, hắn quay lại nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Vị tiểu thư này... Ta gặp ở đâu rồi chăng.
Cầm Thanh Tuyết vẫn phong thái đó, vẫn ngữ điệu lạnh nhạt không xiêm nịnh mà cúi đầu đáp :
- Tiểu nữ Cầm Thanh Tuyết nhi tử của Cầm thừa tướng ra mắt nhị hoàng tử.
Đông Phương Nguyên gật đầu cười, trên môi vẫn là lời nói tán dương, trong đầu luôn là ý nghĩ sau này lớn lên chắc chắn sẽ là khuynh quốc, khuynh thành . Làm bao người ghen ghét, hắn vẫn là chưa hiểu chỉ một đứa trẻ tám chín tuổi mà tại sao đã có ngữ điệu và phong thái phiêu diêu như vậy.
Hơn nữa từ người nàng ta không chút mùi son phấn chỉ nhàn nhạt mùi hoa tử lưu li nhè nhẹ khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
- Đúng là xinh xắn, đáng yêu, sau này nhất định nhiều người để ý và cầu thân.
Cầm Thanh Tuyết sống lưng có chút gai gai, có vài đôi mắt đang nhìn nàng như muốn đâm chém.
Cầm Thanh Tuyết còn chưa kịp trả lời nhị hoàng tử liền có hai nữ nhi bước lên trước cười dịu dàng đồng thanh hành lễ với nhị hoàng tử:
- Thiên Ân tham kiến nhị hoàng huynh, Nhã Lam tham kiến nhị hoàng tử điện hạ.
Đông Phương Nguyên cười nhẹ gật đầu với hai người xiêm y diêm dúa nổi bật. Trong đầu liền có chút chán ghét mùi son phấn của hai người đã làm át đi mùi thơm tử lưu li của Cầm tứ tiểu thư trước mặt.
Đông Phương Nguyên không nói gì thêm với quận chúa và Bạch Nhã Lam mà hắn trực tiếp nói thêm với Cầm
Thanh Tuyết:
- Đây chẳng phải muội muội của Cầm Phương Bình sao?
Cầm Phương Bình cũng xiểm nịnh gật đầu nói:
- Ân thưa nhị hoàng tử, hôm nay đại tỷ tỷ của thần ốm bệnh nên phụ thân muốn đưa theo tứ nha đầu trong phủ vào cung một lần cho biết.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên thấy Cầm Phương Bình nói nàng chỉ vào một lần cho biết không hiểu sao hắn lại thấy chút không vui nói:
- Ngươi về truyền đại lại lời của ta cho Cầm thừa tướng biết, lần sau cứ đem nha đầu này theo tham gia yến tiệc.
Trong phủ cũng không nhiều nhặng gì nhi tử, đến hoàng cung gặp mặt mọi người cũng là một cái tốt.
Cầm Phương Bình liền gật đầu, trong lòng lại cầu mong cho Cẩm Phương Liên tỷ tỷ của mình nhanh khỏe để tham gia yến tiệc. Tránh mất đi cơ hội tốt sau này.
Quận chúa và Bạch Nhã Lam thấy nhị hoàng tử không quan tâm gì tới mình mà chỉ chăm chút nhìn về phía Tiểu nha đầu Cầm phủ trong lòng bực tức. Mỗi người trong đầu là một tính toán ác độc.
Quận chúa không kiềm chế được liền đi lên trước mặt nhị thái tử đứng cạnh Cầm Thanh Tuyết, khuôn lại tỏ ra ý cười nhẹ, rồi vui vẻ dùng sức mà nắm lấy cổ tay Cầm Thanh Tuyết nói:
- Cầm Thanh Tuyết chúng ta ra ngoài dạo chơi đi thôi, ở đây toàn đấng nam nhi có chút không thích hợp.
Cầm Thanh Tuyết vốn biết hai người trước mặt này có ý với nhị hoàng tử, mà nhị hoàng tử vừa rồi lại tỏ ý muốn quan tâm nàng vậy hai người họ sẽ nhất định không để yên cho nàng .
Còn chưa để Đông Phương Nguyên và Hứa Mộc Huyền phản ứng hay đồng Ý, quận chúa đã nắm lấy Cầm Thanh Tuyết kéo mạnh đi ra hướng ngoài.
Cầm Thanh Tuyết thấy trong đó đã đông cũng thấy ngột ngạt, nên cũng để mặc cho Quận chúa và Bạch Nhã Lam dắt tay đưa đi khỏi đó.
Cẩm Thanh Tuyết ho nhẹ nhìn nam hài trước mặt lạnh lùng nói :
- Không quen.
Rồi sau đó Cầm Thanh Tuyết tự thân ôm lấy xiêm y của mình rồi nhảy xuống.
Nam hài tử kia nhìn bờ lưng mảnh mai của tiểu nữ tử trước mặt lòng đầy tò mò, hắn vừa chạy theo nàng vừa nói lớn :
- Thì giờ ta tới làm quen nè, ta là Hứa Mộc Huyền phụ thân ta là hứa đại nhân trong triều đình. Ngươi là nha đầu nhà ai?
Cầm Thanh Tuyết đi nhanh tới phía sau Cầm thừa tướng và nhị phu nhân, nàng nắm lấy cánh tay của nhị phu nhân rồi nói :
- Nương chúng ta đi được chưa?
Lúc này Cầm thừa tướng đã đặt nhị phu nhân xuống bên cạnh, ông khẽ chỉnh trang lại ý phục trên người rồi nhìn sang phía Trầm Kim Anh vừa định nói gì thì có hai người phía sau lưng đã đi lên phía sát gần lưng ông rồi tươi cười chào hỏi :
- Ây ra , lại gặp Cầm thừa tướng ở đây rồi .
Cầm Phượng Ngọc quay người lại nhìn hóa ra là Hứa đại nhân cũng là một người tốt tính và liêm khiết trong triều.
Cầm Phượng Ngọc cúi đầu cười nhẹ đáp lại :
- Ra là Hứa đại nhân, vừa rồi gặp ngoài phiên chợ không biết Hứa đại nhân đi đâu mà lại gấp gáp như vậy?
Hứa đại nhân cúi người rồi thản nhiên đáp:
- Vừa rồi là hạ quan đưa phu nhân trong nhà đi mua điểm tâm dùng trước. Làm Cầm thừa tướng chê cười rồi.
Cầm thừa tướng gật đầu rồi nói :
- Đi thôi Hứa đại nhân chúng ta vào trước cứ để các vị phu nhân tự nhiên.
Hứa đại nhân vui vẻ gật đầu rồi cùng sánh vài với Cầm thừa tướng bước chân và hướng trong cổng kinh thành.
Bên này phu nhân của Hứa đại nhân cũng vui vẻ bước lên chỗ Trầm Kim Anh, giọng nói cũng hiền lành và nhẹ nhàng:
- Cầm nhị phu nhân quả thật đúng như lời đồn vừa trẻ trung vừa xinh đẹp lay động lòng người, làm ta gặp còn thấy chút ghen ty.
Trầm Kim Anh cười nhẹ nhìn Hứa phu nhân khuôn mặt bà có chút nhợt nhạt. Trước kia chưa gả cho Cầm thừa tướng Trầm Kim Anh có nghe qua là Hứa đại nhân một lòng chung thủy với Hứa phu nhân quyết không lập thêm thê thiếp nào . Dù Hứa phu nhân đã quá 30 tuổi mà vẫn chưa hạ sinh được hài tử nào. May mắn thay đến năm bà ngoại tứ tuần thì lại hoài thai và hạ sinh được một nam hài tử kháu khỉnh và đáng yêu. Tiếc là từ khi hạ sinh hài tử song Hứa phu nhân lại bệnh nặng ít khi ra khỏi phủ, Trầm Kim Anh nhìn Hứa phu nhân khiêm nhường đáp lại :
- Hứa phu nhân quá khen rồi , tiểu nữ vẫn là còn phải học hỏi Hứa phu nhân nhiều điều.
Lúc này nam hài tử bước lên nắm lấy tay của Hứa phu nhân cười tươi , rồi vừa nói vừa chỉ tay về phía Cầm Thanh Tuyết đứng sau nhị phu nhân mà nói :
- Mẫu thân , mẫu thân người cho con chơi với nha đầu kia nha.
Hứa phu nhân cười hiền nhìn nhi tử của mình nói :
- Chúng ta phải vào trong trước đã, không kẻo phụ thân con lại ngóng chờ.
Nói rồi Hứa phu nhân nhìn Trầm Kim Anh nói :
- Cầm nhị phu nhân chúng ta cũng nên vào thôi, tránh lại muộn giờ mọi người trách phạt.
Trầm Kim Anh gật đầu rồi nắm tay Cầm Thanh Tuyết bước theo Hứa phu nhân bước vào trong.
Bên trong đã có rất nhiều vị đại nhân và thê thiếp, nam hài nữ nhi từng bàn từng bàn ngồi trong sân chính của
Càn Hi Cung. Ai nấy cũng đều váy áo xúng xính.
Hứa phu nhân và Cầm nhị phu nhân và hai nhi tử cùng nhau ngồi một bàn phía bên phải .
Cầm Thanh Tuyết lần đầu tiên vào cung tham gia yến tiệc nên có chút ngạc nhiên vì hoàng cung đúng thật sự to lớn, chỉ một sân để tổ chức yến tiệc đã to gấp mấy phủ của Cầm thừa tướng.
Cả sân to được chia làm ba phần, phần trên cùng là những chiếc ghế lớn, bên trên đang được đám nô tỳ bày biện trà, rượu và trái cây. Theo nàng đoán thì là ghế dành cho Thái hậu, Hoàng thượng, hoàng hậu và các vị sủng phi của hoàng thượng.
Bên phía sân giữa thấp hơn bên trên một chút, hai bên được xếp hai dãy bàn dài. Phía giữa sân trải một thảm đỏ to.Cầm Thanh Tuyết đoán trừng đây là khu vực dành cho các vị vương gia, thái tử, công chúa, quận chúa và các vị quan khách tham dự.
Còn sân dưới cùng chỗ nàng đang ngồi thì cũng được tách dài hai dãy bàn hai bên, chính giữa là một thảm đỏ trải dài từ dưới cổng lên phía trên sân chình.
Hứa phu nhân và Cầm nhị phu nhân nói chuyện với nhau, Cầm Thanh Tuyết ngồi nhìn từng chút các hoạt động.
Hứa Mộc Huyền thấy Cầm Thanh Tuyết có vẻ ngạc nhiên với mọi thứ liền đi lên phía nàng cười cười hỏi nhỏ :
- Ngươi tên là gì?
Cầm Thanh Tuyết cũng nhàn nhạt cười rồi đáp lại :
- Thanh Tuyết...Cẩm Thanh Tuyết.
Hứa Mộc Huyền thấy Cầm Thanh Tuyết trả lời mình liền vui vẻ ngồi một bên nói chuyện với nàng, hắn hỏi :
- Ngươi lần đầu vào cung chơi sao?
Cầm Thanh Tuyết gật đầu rồi lại nhìn về phía những người phía sau đang bước vào trong. Không ai khác chính là gia đình Bạch đại nhân, thuộc phe hoàng hậu, thái tử. Ngoài Bạch đại nhân còn có một vị phu nhân,một nam thanh niên cùng với Bạch Nhã Lam đi phía sau.
Thấy Cầm Thanh Tuyết hướng nhìn đầy tò mò mọi thứ Hứa Mộc Huyền liền đứng lên hỏi :
- Thanh Tuyết ngươi có muốn đi vòng vòng quanh đây chơi một chút không? Dù sao cũng phải hai canh giờ nữa mới đến giờ vào tiệc.
Cầm Thanh Tuyết nhìn sang nhị phu nhân nắm cánh tay nàng rồi hỏi :
- Nương con... Con có thể đi với Hứa thiếu gia của Hứa phu nhân được không ạ?
Trầm Kim Anh ánh mắt đôi phần lo lắng nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết nói :
- Thanh Tuyết trong cung rất nhiều quy củ, ta chỉ sợ con đi nhỡ như mạo phạm tới ai. Phụ thân sẽ không vui.
Cầm Thanh Tuyết chưa kịp trả lời nhị phu nhân thì Hứa phu nhân ngồi bên đã cười hiền bảo.
- Trẻ con mà cứ để chúng nó ra ngoài dạo chơi một chút, chứ giữ mãi bên mình trẻ con cuồng chân cuồng tay chịu sao được.
Trầm Kim Anh cũng cười nhẹ đáp lại Hứa phu nhân nhân :
- Hứa phu nhân nói phải, vậy Hứa thiếu gia hay vào cung biết chỗ nào nên tới và chỗ nào không nên tới, người giúp ta để ý Thanh Tuyết một chút có được không?
Hứa Mộc Huyền thấy vậy liền cười tươi vui gật đầu liền mấy cái rồi nắm lấy tay Cầm Thanh Tuyết kéo đi về hướng phía bên ngoài khu bàn tiệc. Bên đó cũng đang có vài vị thiếu gia tiểu thư con của đại thần đang cùng nhau chơi.
Cầm Thanh Tuyết chỉ lắng lặng chạy theo phía sau bước chân của Hứa Mộc Huyền .
Tới nơi trước mặt có khoảng bốn năm đứa trẻ bằng độ tuổi của nàng. Còn lại là chắc khoảng 12 đến 15 tuổi gì đó.
Nhưng đúng là con nhà văn võ bá quan ngoài giao lưu với nhau về văn học ra thì cũng chỉ là mấy món nghệ thuật như, đàn, câm
Cầm Thanh Tuyết tới nơi cũng chỉ Chào hỏi qua loa rồi ngồi xuống bên chiếc ghế nhỏ gần đó nhìn qua hành động của mọi người.
Mọi người ai nấy đều đang hăng say luận thơ luận văn, thì nhị hoàng tử đi từ bên phải chính điện đi xuống, đến bên sau còn có Cầm Phương Bình và một nam hài khác phía sau.
Tất cả nam nữ ở đó liền cung kính đứng thẳng cúi người hành lễ, Cầm Thanh Tuyết cũng chỉ nhẹ đứng lên hành lễ rồi đứng xuống phía sau của Hứa Mộc Huyền:
- Tham kiến nhị hoàng tử điện hạ.
Nhị hoàng tử từ khi bước xuống đã luôn để mắt tới cái con người tiểu nữ tử ngồi bên bàn gần đám gia quyến của đại thần. Nàng ta dù mới ít tuổi nhưng phong thái lại rất ung rung, và thản nhiên như mọi việc nàng ta cũng không quá để tâm. Cái khuôn mặt thanh thoát xinh đẹp tựa tiểu tiên nữ, xiêm y dù có không đặc sắc nhưng cũng không che hết đi phong thái và khí chất trên người nàng.
Nhị hoàng tử cười nhẹ gật đầu, ánh mắt sau đó lại nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết đang đứng phía sau của Hứa Mộc Huyền. Nhị hoàng tử cười nhẹ nói với mọi người một câu rồi đi ra phía chỗ của Hứa Mộc Huyền và Cầm Thanh Tuyết đang đứng :
- Tất cả mọi người hôm nay cứ vui chơi tự nhiên, phụ hoàng ta căn rặn hôm nay mọi người thích gì thì cứ làm đó.
Sau đó mấy người lại đứng lên vừa nói gật đầu, sau đó lại đám ai đang luận văn lại tiếp tục luận văn. Ai phố đàn lại bắt đầu phổ đàn, còn mấy nam hài rủ nhau đi dạo một vòng.
Cầm Thanh Tuyết thấy ở đây ngột ngạt quá liền nắm lấy tà áo của Hứa Mộc Huyền nói nhỏ:
- Hứa thiếu gia, ngươi đưa ta ra ngoài một chút được không? Trong này ta thấy ngột ngạt quá , ta không quen.
Hứa Mộc Huyền còn chưa kịp trả lời thì nhị hoàng đã đi tới trước mặt hai người vừa cười vừa nói :
- Mộc Huyền ngươi tới sao không qua bên đó phụ giúp ta một tay.
Hứa Mộc Huyền cung kính cúi đầu đáp lại :
- Nhị hoàng tử thứ lỗi, là do Mộc Huyền bận việc, mẫu thân lại đau ốm không thể ở một mình .
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên liền gật đầu nhu thuận, hắn quay lại nhìn về phía Cầm Thanh Tuyết rồi nói :
- Vị tiểu thư này... Ta gặp ở đâu rồi chăng.
Cầm Thanh Tuyết vẫn phong thái đó, vẫn ngữ điệu lạnh nhạt không xiêm nịnh mà cúi đầu đáp :
- Tiểu nữ Cầm Thanh Tuyết nhi tử của Cầm thừa tướng ra mắt nhị hoàng tử.
Đông Phương Nguyên gật đầu cười, trên môi vẫn là lời nói tán dương, trong đầu luôn là ý nghĩ sau này lớn lên chắc chắn sẽ là khuynh quốc, khuynh thành . Làm bao người ghen ghét, hắn vẫn là chưa hiểu chỉ một đứa trẻ tám chín tuổi mà tại sao đã có ngữ điệu và phong thái phiêu diêu như vậy.
Hơn nữa từ người nàng ta không chút mùi son phấn chỉ nhàn nhạt mùi hoa tử lưu li nhè nhẹ khiến người ta cảm thấy thoải mái, dễ chịu.
- Đúng là xinh xắn, đáng yêu, sau này nhất định nhiều người để ý và cầu thân.
Cầm Thanh Tuyết sống lưng có chút gai gai, có vài đôi mắt đang nhìn nàng như muốn đâm chém.
Cầm Thanh Tuyết còn chưa kịp trả lời nhị hoàng tử liền có hai nữ nhi bước lên trước cười dịu dàng đồng thanh hành lễ với nhị hoàng tử:
- Thiên Ân tham kiến nhị hoàng huynh, Nhã Lam tham kiến nhị hoàng tử điện hạ.
Đông Phương Nguyên cười nhẹ gật đầu với hai người xiêm y diêm dúa nổi bật. Trong đầu liền có chút chán ghét mùi son phấn của hai người đã làm át đi mùi thơm tử lưu li của Cầm tứ tiểu thư trước mặt.
Đông Phương Nguyên không nói gì thêm với quận chúa và Bạch Nhã Lam mà hắn trực tiếp nói thêm với Cầm
Thanh Tuyết:
- Đây chẳng phải muội muội của Cầm Phương Bình sao?
Cầm Phương Bình cũng xiểm nịnh gật đầu nói:
- Ân thưa nhị hoàng tử, hôm nay đại tỷ tỷ của thần ốm bệnh nên phụ thân muốn đưa theo tứ nha đầu trong phủ vào cung một lần cho biết.
Nhị hoàng tử Đông Phương Nguyên thấy Cầm Phương Bình nói nàng chỉ vào một lần cho biết không hiểu sao hắn lại thấy chút không vui nói:
- Ngươi về truyền đại lại lời của ta cho Cầm thừa tướng biết, lần sau cứ đem nha đầu này theo tham gia yến tiệc.
Trong phủ cũng không nhiều nhặng gì nhi tử, đến hoàng cung gặp mặt mọi người cũng là một cái tốt.
Cầm Phương Bình liền gật đầu, trong lòng lại cầu mong cho Cẩm Phương Liên tỷ tỷ của mình nhanh khỏe để tham gia yến tiệc. Tránh mất đi cơ hội tốt sau này.
Quận chúa và Bạch Nhã Lam thấy nhị hoàng tử không quan tâm gì tới mình mà chỉ chăm chút nhìn về phía Tiểu nha đầu Cầm phủ trong lòng bực tức. Mỗi người trong đầu là một tính toán ác độc.
Quận chúa không kiềm chế được liền đi lên trước mặt nhị thái tử đứng cạnh Cầm Thanh Tuyết, khuôn lại tỏ ra ý cười nhẹ, rồi vui vẻ dùng sức mà nắm lấy cổ tay Cầm Thanh Tuyết nói:
- Cầm Thanh Tuyết chúng ta ra ngoài dạo chơi đi thôi, ở đây toàn đấng nam nhi có chút không thích hợp.
Cầm Thanh Tuyết vốn biết hai người trước mặt này có ý với nhị hoàng tử, mà nhị hoàng tử vừa rồi lại tỏ ý muốn quan tâm nàng vậy hai người họ sẽ nhất định không để yên cho nàng .
Còn chưa để Đông Phương Nguyên và Hứa Mộc Huyền phản ứng hay đồng Ý, quận chúa đã nắm lấy Cầm Thanh Tuyết kéo mạnh đi ra hướng ngoài.
Cầm Thanh Tuyết thấy trong đó đã đông cũng thấy ngột ngạt, nên cũng để mặc cho Quận chúa và Bạch Nhã Lam dắt tay đưa đi khỏi đó.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương