Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu

Chương 13: Quan tâm



Kỳ Thừa Doanh không về Chân Thiện mà sau khi từ Bách Trường rời khỏi nàng về thẳng nhà, nhanh chóng mở cửa nhưng tay cứ run lên, đến cả nhịp thở ban đầu trầm ổn cũng trở thành những tiếng thở dốc hối hả.

Ngay lúc này nàng chỉ muốn rửa sạch mọi thứ trên thân thể, nàng khó chịu đến mức toàn thân như ngọn lửa muốn bốc cháy, mặc kệ ở trên là bầu trời dịu dàng, bên dưới là không khí ấm áp… mọi thứ, đối với Kỳ Thừa Doanh lúc này dù chỉ là một ánh mắt cũng khiến nàng không muốn đối mặt.

Những hành động vội vàng của Kỳ Thừa Doanh từ cởi giày cho đến quăng túi xách lên sofa, còn chưa kịp thay dép đi trong nhà đã chạy vội vào phòng ngủ lao vào phòng tắm, ngay sau đó tiếng vòi hoa sen xã nước hối hả, nước rửa trôi đi mọi thứ còn cô gái nhỏ thì lặn lẻ trốn vào một góc.

Quần áo ướt từng mảnh lớn vẫn chưa kịp thay, mồ hôi hay là nước trên đỉnh đầu nàng cũng không rõ, Kỳ Thừa Doanh ngồi bó gối ôm cứng bản thân như sợ hãi thứ gì đó sẽ xuất hiện, hệt như đứa trẻ bị truy đuổi chỉ còn cách trốn vào một góc không dám ra ngoài, chỉ biết … chờ đợi cho người xấu rời đi.

Nước mát cứ dội lên cơ thể, sàn nhà đón lấy những hạt nước tựa như mưa, khi va chạm chúng tạo nên những tiếng 'tí tách' dịu dàng, Kỳ Thừa Doanh thở không đều nhưng tiếng thở nặng đã nhỏ dần lại.

Lúc đó nếu Thiên Mã còn tiếp tục tiến đến, nàng sẽ thật sự hét lên nhưng cũng thật may bản năng đã thôi thúc bảo nàng rằng chính mình phải kiềm chế, Kỳ Thừa Doanh dùng tay phải bấu lên mu bàn tay trái, cảm nhận móng tay đâm vào da thịt, mắt nàng chăm chú, tập trung quan sát khi máu đang dần chảy ra.

Kỳ Thừa Doanh cắn chặt răng môi, đè ép mình không kêu thành tiếng, nàng sợ bản thân sẽ gục ngã cũng sợ chính mình không kháng cự được.

Đôi mắt âm trầm đó khiến nàng rất sợ, không chỉ là sự tiếp xúc gần của Thiên Mã mà hơn hết, nàng đã cảm nhận được có ai đó đang nhìn nàng ở một nơi nào đó.

"Đừng..." Kỳ Thừa Doanh ôm đầu, toàn thân ướt không thể tả, nước sối đi máu đỏ trên tay nàng nhuộm lên áo sơ mi, một phần máu bị nước rửa sạch.

"Đừng xuất hiện..." Giọng Kỳ Thừa Doanh nài nỉ cầu xin, cứ như sợ cái gì đó.

Nàng ôm lấy đầu mình tiếng gào thảm thiết cùng lời van xin, nàng ra sức cầu xin đừng xuất hiện, trong thanh âm van nài ấy mười phần thì có chín phần bất lực, chẳng có gì tốt đẹp trong dáng vẻ lúc này của cô gái chỉ có hình ảnh mệt mỏi pha lẫn hoảng sợ, cô gái nhỏ như nhúm bông thấm nước, rủ rượu trông rất đáng thương.

"Đừng đến... tôi không làm gì cả. Tôi... tôi không phản bội, không có... tôi không có phản bội..."

Nàng vừa nói vừa khóc nất lên, tiếng khóc như xé tan lòng ngực, giống tiếng vang từ cõi chết nhưng rõ ràng nàng đã dùng tất cả sức bình sinh của mình, những âm thanh uất nghẹn tủi hờn đầy nghiệt ngã, nàng không dám để ai nghe thấy cũng không dám cho ai nhìn thấy.

Trước mắt là một màng sương mờ, nước có mặt khắp nơi, cơ thể nhỏ chịu đựng tra tấn hay chính nàng đang tự tra tấn chính mình, khóc mệt rồi Kỳ Thừa Doanh ngủ thiếp đi lúc nào không hay nhưng nàng đã không nhìn thấy thứ làm nàng sợ hãi, chỉ thấy cơ thể thật nhẹ nhàng, cả mùi hương cũng dần trở nên quen thuộc.

Quân Lăng ở đó, ngay trước mắt, nàng đưa tay chạm vào liền sẽ chạm được gương mặt người đàn ông, trong giấc mơ lần này lại chỉ có mỗi hắn, mùi hương dẫn dắt nàng quay trở về hai mươi bốn năm trước.

"Mẹ ơi! Bao giờ bố mới về? Không phải bố nói hôm nay sẽ đi công tác về sao?"

Thân thể nhỏ tựa vào khung cửa, nói xong lại mang dáng vẻ ưu buồn, cô bé mũm mỉm đáng yêu này khiến người ta nhìn vào liền muốn gặm má bánh bao một cái, đôi mắt màu ngọc lưu ly tròn xoe lấp lánh.

Mẹ cô nhóc ở bàn ăn, nhìn đồng hồ, thấy thời gian cũng muộn vừa định bảo con gái đi ngủ liền nghe thấy ở cổng có người cất tiếng gọi.

"Doanh Nhi!"

"Bố!"

"Doanh Nhi của bố, lại đây!"

Vòng tay đó vừa lớn vừa ấm áp, cô bé đứng ở cửa chờ đợi từ lúc đi mẫu giáo về, cuối cùng cũng chờ được bố như lời hứa đi làm về.

Lẽ ra, nàng phải nhớ có một ký ức từng dịu dàng như vậy.

Kỳ Thừa Doanh ngủ rất say hình như cứ bỏ mặt mọi thứ rồi nhắm mắt ngủ, mặc kệ là trời có sập xuống cũng không ngăn được, Quân Lăng ôm thân thể nhỏ trên tay nhưng lại có cảm giác như ôm một cái xác, cả người nàng lạnh lẽo như băng tuyết, có thứ gì đó lướt nhẹ trong lòng hắn, nhìn đến đôi môi tái nhợt không còn chút hồng hào nào khiến vòng tay hắn vững chắc hơn, đầu cô gái tựa vào ngực hắn, mặc cho người đàn ông mang nàng đi ra từ phòng tắm ra, lại gọn gàng đặt lên giường ngủ.

Quân Lăng nhìn cảnh tượng váy áo ướt nhèm lại còn dính máu của Kỳ Thừa Doanh, lúc đặt nàng xuống giường hắn liếc thấy bàn tay trái có dấu móng tay.

Hắn dường như quên mất tại sao bản thân có thể vào được đây nhưng hình như người phụ nữ này khiến hắn không thể bình tĩnh được, lúc gõ cửa nhưng không có ai trả lời hắn lại thấy bản thân nên xông vào bởi vì xe nàng ở đó, trước cửa nhà vậy mà điện thoại lại không gọi được.

Bây giờ làm thế nào để giúp nàng thay quần áo ướt?

Hắn ba mươi mấy tuổi chưa từng làm qua chuyện này, hơn nữa cũng không dám động vào nàng một cách thô lỗ.

Quân Lăng gọi điện cho Thiên Mã, còn chưa hết hồi chuông thứ nhất thì anh ta đã nghe máy, tên khốn đó dường như lại đang ở cùng Keisha.

"Lão... lão đại!" Thiên Mã bất ngờ vì lão đại gọi đến, hơn nữa người còn đi chưa được bao lâu.

Sau khi Kỳ Thừa Doanh bỏ về, Quân Lăng cũng theo đó rời khỏi.

"Bảo Keisha đến chỗ tôi, ngay lập tức." .

Keisha cũng nghe thấy giọng nói của chủ tịch truyền qua điện thoại, nếu cô nghe không lầm thì chủ tịch đang rất giận dữ.

'Hự' một tiếng, Thiên Mã bị Keisha đẩy ngã sang một bên.

Cô gái đứng thẳng người vội vàng cài lại cúc áo sơ mi bị cởi ra ba cúc rồi kéo xuống chiếc váy bị người đàn ông xấu tính vén lên.

Thiên Mã cũng đành để người phụ nữ của mình đi, anh ta gửi địa chỉ cho Keisha, nhìn cô đầy lưu luyến: "Em yêu, nhanh chóng về với tôi đấy nhé!"

Keisha lườm nguýt: "Anh đi chết đi!"

Ngay sau đó khi chuẩn bị rời đi cô dừng bước, Thiên Mã thấy cô đứng lại còn tưởng cô quay lại hôn mình một cái, ai mà ngờ được Keisha đưa tay ra hướng về phía Thiên Mã: "Chìa khoá xe!"

Thiên Mã phải lật đật đi lấy chìa khoá xe, sau đó lại đưa tận tay cho cô rồi mới gật gù: "Chìa khoá đây em yêu!"

Keisha rời khỏi phòng làm việc của Thiên Mã, xuống hầm để xe, trong vô vàn những chiếc xe ở đây thì nhìn một cái liền biết xe nào của anh.

Thiên Mã chú trọng không gian nói đúng hơn là thường xuyên cùng Keisha làm tình trong xe nên chuyện mua xe gầm cao, khoang xe rộng để dễ hoạt động là lựa chọn ưu tiên hàng đầu của anh.

Ban đầu Keisha cảm thấy người đàn ông này biến thái vô cùng nhưng sau đó cô cũng thấy không quá tệ, hơn nữa Thiên Mã chú trọng chất lượng những cuộc 'yêu', chỉ cần có thể mang đến cảm giác thoải mái cho cả hai anh sẽ rất cân nhắc lựa chọn để làm sao phù hợp nhất.

Địa chỉ Quân Lăng gửi nằm trên đường Dương Quang, số 511, thuộc khu vực nhà ở dành cho những người có mức thu nhập cao.

Theo giá trị đầu người có thu nhập ổn định thì phần trăm thu nhập cao chiếm hơn 15% trên tổng số dân số của một thành phố.

Keisha lái xe đến địa chỉ được giao, khi nhìn thấy căn nhà theo lối kiến trúc sân vườn, thêm vào đó là hai chiếc xe đỗ cạnh nhau cô liền hiểu ra vấn đề.

Ấn chuông cửa, người bên trong ra mở không ai khác là Quân Lăng.

Keisha cung kính cúi đầu: "Chủ tịch!"

Quân Lăng xoay lưng đi vào, Keisha đưa tay đóng cửa lại.

"Kỳ Thừa Doanh ở trong phòng ngủ, cô vào trong giúp cô ấy thay quần áo, sẵn tiện cũng xem xét cơ thể có vết thương nào khác không." Quân Lăng dặn dò.

Keisha không hỏi nhiều, gật đầu: "Dạ!"

Quân Lăng đi đến sofa ngồi xuống, chờ đợi Keisha ở trong phòng ngủ đang giúp Kỳ Thừa Doanh làm chút việc riêng, hắn là đàn ông nên cũng không tiện.

Keisha vừa đi vào phòng ngủ liền nhìn thấy cô gái nằm trên giường, mấy giây bất ngờ nhưng rất nhanh liền tiến đến, ngôi nhà chỉ có duy nhất một phòng nhưng lại bày biện rất ấm áp, không có vẻ gì là để dành cho một người ở.

Thấy cô gái nằm ở trên giường sắc mặt xanh tái, những vệt đỏ trên áo sơ mi khiến cô hoài nghi, vừa từ Bách Trường về sao trên người lại có máu.

Keisha tiến đến ngồi ở mép giường kiểm tra, ga giường bị ướt cho thấy Kỳ Thừa Doanh là được chủ tịch mang từ phòng tắm ra, cũng có thể trước đó họ đã xảy ra chuyện gì, cởi bỏ từng cúc áo sơ mi trên người Kỳ Thừa Doanh, khi đã cởi ra làm cả người trần trụi hiện rõ trong không khí, da thật trắng, còn có độ đàn hồi, mềm mại, chỉ là... cởi chiếc váy công sở mắt Keisha như chứa đựng vẻ đau đớn.

Sao lại... có rất nhiều vết thương, kiểm tra một hồi thì phát hiện toàn thân nàng đều có vết thương, ở chân, ở lưng, trên bụng, chúng nó không phải mới đây xuất hiện mà là rất lâu, lành lặn nhưng để lại sẹo, dấu vết thời gian điểm trên da thịt cô gái cứ như một loại nguyền rủa của ác ma.

Sao lại có người tàn ác như vậy?

Mắt Keisha quan sát, tìm kiếm trên thân thể Kỳ Thừa Doanh những vết thương mới, thấy nàng không sao cô mới yên tâm, chỉ có mu bàn tay bị bấu đến chảy máu thì cũng chẳng có gì nghiêm trọng.

Chủ tịch ở đây vậy trước đó đã xảy ra chuyện gì? Nhìn biểu hiện trên gương mặt Quân Lăng ban nãy, Keisha không biết nên diễn tả nó thế nào.

Không có do dự, rất kiên quyết, đôi mắt có chút âm trầm, đấy là lo lắng? Quân Lăng sẽ lo lắng cho một người phụ nữ vừa mới quen?

Thay váy ngủ cho Kỳ Thừa Doanh xong, Keisha đi ra phòng khách.

"Chủ tịch!"

"Thế nào? Cô ấy không sao chứ?"

Quân Lăng quả thật đã lo lắng.

Keisha gật nhẹ đầu: "Dạ! Không có vết thương ngoài da nào khác ngoài ở mu bàn tay, cũng không bị thương nghiêm trọng, tay chị ấy bôi chút thuốc sẽ không sao. Người vào bế chị ấy, thuộc hạ thay trải giường mới có vẻ như nó bị ướt."

Quân Lăng gật đầu, đi theo Keisha vào phòng ngủ.

Nhìn người đàn ông cao lớn bế người phụ nữ trên hai cánh tay một cách nhẹ nhàng, Keisha không khỏi cảm thán vì được nhìn thấy cảnh tượng này.

Váy ngủ của nàng có chút mỏng, váy hai dây nên để lộ chút ít da thịt, dù đang ngủ nhưng vẫn xinh đẹp tựa như công chúa ngủ trong rừng nằm trong vòng tay hoàng tử.

Keisha trải ga giường mới, đem giặt ga giường cũ.

"Chủ tịch! Nếu không còn việc gì nữa, thuộc hạ về trước."

"Được!"

Quân Lăng đặt cô gái trở lại giường, nhìn gương mặt nhỏ hình như đang mơ thấy ác mộng, nước mắt ở khoé mắt trào ra, giọng nói thút thít như bị ức hiếp.

Kỳ Thừa Doanh bên trong giấc mơ lại nhìn thấy chính mình bị bắt trói, ghế gỗ thật lạnh, lạnh đến mức cả người nàng run lên.

Người đàn ông cầm roi da đi đến, quất thật mạnh vào da thịt non nớt, tiếng khóc lóc ngày càng rõ ràng, giọng hắn cũng thật dữ tợn.

"Khóc. Khóc. Khóc. Cả ngày chỉ biết khóc."

"Xin chú... xin chú đừng đánh nữa..."

"Không đánh mày sẽ không ngoan, cũng giống như mẹ mày con đàn bà khốn nạn đó."

"Không, không cho chú chửi mẹ tôi..."

"Tao cứ chửi thì làm sao? Mày là nghiệt chủng, mày là đứa con chết giẫm của tên khốn đó, mày biết bố mày đã lấy đi tất cả của tao không? Bố mày sẽ phải hối hận, hối hận vì đã động vào tao, giờ tao sẽ cho nó biết cảm giác mất mát đáng thương là thế nào! Haha..."

Rùng rợn, thật sự giống tiếng ma quỷ mở cửa địa ngục chui lên, Kỳ Thừa Doanh sợ hãi đến mức cả người cứng đờ.

"Đừng, đừng mà... đừng chạm vào tôi... đừng chạm vào tôi..."

Đừng chạm vào... cơ thể nàng rất đau, cơn đau như xé nàng ra làm hai nữa, cổ họng nghẹn lại không kêu được, trái tim như chẳng còn đập và hơi thở thì dừng ở một điểm trên đường thẳng.

Mặt trời... Kỳ Thừa Doanh mở đôi mắt đẹp, nhìn thấy mặt trời bên ngoài khung cửa sổ nhỏ xíu, nàng xỏ dép bước xuống giường, từng bước đi ra cửa thì phát hiện cửa phòng khoá lại từ bên ngoài.

Kỳ Thừa Doanh ngồi gục xuống đất, nước mắt rơi trong tuyệt vọng, "Cứu với... cứu tôi với..."

Nàng đập cửa, âm thanh 'đùng đùng' vang dội, xung quanh đột nhiên lại toàn là nước, Kỳ Thừa Doanh chạy vội lên giường, sau đó... nàng lại bị trói cứng hai tay hai chân.

"Đừng... thả tôi ra... cứu... bố ơi, mẹ ơi, cứu con... xin hãy cứu con..."

Không có ai cả, mọi thứ thật tĩnh lặng.

'Rầm' một tiếng, cửa phòng bị đạp đỗ, bóng dáng cao lớn ở ngoài cửa bị bóng đêm bao trọn, chỉ thấy khi bóng dáng cao lớn áy bước vào thì mắt Kỳ Thừa Doanh nhìn thấy là một cậu bé.

Đôi mắt ấy nhìn về hướng Kỳ Thừa Doanh, trong vô thức nàng lại gọi đối phương một tiếng: "Anh ơi!"

Cậu bé ấy đi đến, tháo bỏ dây trói, đem nàng ôm vào lòng, "Ngoan, anh ở đây, anh ở đây rồi!"

"Anh ơi! Cứu em... em muốn về nhà!"

"Được! Anh đưa em về nhà, sẽ đưa em về nhà!"

Cứ như vậy, Kỳ Thừa Doanh nằm trong vòng tay của cậu bé ấy đến khi chìm vào giấc ngủ, những giấc mơ cứ nối tiếp nhau, những người ở quá khứ cứ ùa về trong khi đó.

Trái tim được xoa dịu, nhịp thở dần ổn định, Quân Lăng để cô gái ngủ không dám làm phiền, hắn vuốt mái tóc dài như một kiểu an ủi, Kỳ Thừa Doanh rất thoải mái lâu lâu còn dụi dụi gương mặt nhỏ sát vào hắn.

***

Rèm cửa bay nhè nhẹ đem gió trời mát mẻ thổi vào phòng ngủ, thời tiết dạo này đang là mùa hè nên không khí có chút nóng, thật hiếm khi có được nhiệt độ dễ chịu thế này.

Dù đang mơ màng nàng vẫn ngửi được một mùi thơm khiến bụng nhỏ biểu tình 'ọt ọt', mi mắt cong dài khẽ động nhẹ nhàng nâng lên, tầm mắt rơi trên trần nhà trắng xoá.

Dễ chịu, có một thứ gì đó khiến nàng khi tỉnh lại không phải lo lắng nhìn quanh khắp phòng mà là yên tâm nằm lại ở trên giường, vươn tay che đi ánh sáng nhè nhẹ nơi cửa sổ, bàn tay nhỏ xinh xắn xoè ra đem khung cửa sổ thu bé lại, có điều...

Nàng lập tức thu bàn tay về cẩn thận nhìn ngó những vết móng tay đã được băng bó, đưa bàn tay lên ngửi thử phát hiện nó đã được bôi thuốc, có chút cồn còn vương lại trên cổ tay.

Mắt nhìn khắp phòng tìm kiếm lại chẳng thấy có gì bất thường, ngay sau đó Kỳ Thừa Doanh mới nhìn đến chính mình.

Váy công sở của nàng? Áo sơ mi? Váy ngủ?

Chuyện gì đã xảy ra? Là ai?

Kỳ Thừa Doanh vọt xuống giường, chân trần mở cửa phòng đi nhanh ra ngoài, phòng khách không có ai nhưng khi ngó đến nhà bếp lại thấy bóng dáng cao lớn.

"Anh..."

Quân Lăng đứng nhìn cô gái trong bộ dạng vừa tỉnh ngủ, chân không đi dép, tóc rối bời, cả người nhỏ nhắn trong chiếc váy ngủ dài gần như là chạm đất, đây mà là Kỳ Thừa Doanh không sợ trời không sợ đất sao, dáng vẻ hiên ngang nghiêm nghị của trước đó giống như tan thành bọt biển.

"Anh... sao anh lại ở trong nhà tôi?" Kỳ Thừa Doanh lùi về sau một bước.

Quân Lăng nhìn cửa nhà một cái rồi quay lại nhìn Kỳ Thừa Doanh, thái độ rất bình thản: "Cửa không khoá, tôi mở rồi vào thôi!"

Kỳ Thừa Doanh kinh ngạc nhìn Quân Lăng, hắn nhún vai, lại tiếp tục nấu ăn còn tiện miệng nói: "Tôi không làm gì đâu nhé, đồ đạt vẫn chưa mất mát thứ gì. Hơn nữa, tôi có gọi nhưng cô không trả lời chứ không phải tôi không xin phép đã tự tiện vào nhà đâu!"

"Hả?" Kỳ Thừa Doanh kêu thành tiếng.

Quân Lăng ngẩng đầu đem ánh mắt bình ổn nghiêm nghị dán vào gương mặt Kỳ Thừa Doanh, đối phương có vẻ không có ý xấu nàng mới thở ra một hơi, nhưng rồi vẫn không bình tĩnh được mà nhớ ra.

"Anh... anh đã thấy gì hả? Quần... quần áo của tôi?"

"Ồ!" Quân Lăng kêu lên, làm ra vẻ mặt suy nghĩ.

Kỳ Thừa Doanh cứng đờ người, trong đầu liền nghĩ đến hình ảnh Quân Lăng đem váy áo của nàng cởi ra, từ trên xuống dưới đều nhìn thấy hết.

"Tôi vào nhà phát hiện cô quăng đồ lung tung, sau đó tôi vào phòng ngủ nghe thấy tiếng nước, tôi tò mò vào xem thử. Kết quả, tôi thấy cô ngủ quên khi đang tắm, quan trọng hơn là cô không có cởi đồ!"

"Anh... anh... tên khốn kiếp, anh đã làm gì tôi hả?" Kỳ Thừa Doanh gào lên, tìm kiếm thứ gì đó để tự vệ, kết quả nàng chợp lấy cái điều khiển bên cạnh kệ sách.

Quân Lăng bị chọc cười, hắn che miệng cười khẽ, Kỳ Thừa Doanh càng xấu hổ càng giống con nhím lúc này xù lông ra.

"Tôi chẳng làm gì cả!" Quân Lăng hờ hững, xoay lưng lại với nàng, đem món ăn nấu chín bày ra đĩa.

Kỳ Thừa Doanh xụi lơ, nàng buông thõng hai tay, nhìn người trước mắt. Có phải thật sự như vậy không? Anh ta bình tĩnh đến mức không chớp mắt, lời nói dối nghe sao cũng giống lời nói thật.

"Đói chưa, đến đây ăn cơm, vì cô mà tôi mới xuống bếp đấy đừng có xem thường!" Quân Lăng vừa nói vừa đưa tay ngoắc nàng lại, "Nhanh chân lên, mèo ăn mất lưỡi cô rồi à! Đến đây! Đã đánh răng chưa, nếu chưa thì đi đánh răng đi. Phải ăn cơm trọng trạng thái sạch sẽ thoải mái, bằng không cơm có ngon thì vào miệng cũng thành rác."

Kỳ Thừa Doanh 'hừ' một tiếng, khinh bỉ mắng một câu: "Đồ khốn!"

Quân Lăng không giận, dọn xong bát đũa còn xới cơm cho nàng.

Kỳ Thừa Doanh cất bước đi đến, vào bếp ăn cơm.

"Ngồi đi!" Quân Lăng nhướng mắt ra hiệu.

Kỳ Thừa Doanh kéo ghế ngồi xuống.

Hắn cũng kéo ghế ngồi xuống, đẩy đĩa thịt kho đến gần nàng: "Ăn cơm!"

Hắn biết nàng ăn cơm không nói chuyện, ngủ không nói chuyện, lại còn không thích ăn đồ ăn qua đũa, chỉ cần là nàng không thích hắn tuyệt đối không làm, đơn giản là vì hắn xem trọng cảm xúc của nàng nếu không cũng chẳng đem tự tôn của mình vứt dưới chân.
Chương trước Chương tiếp