Luật Tình: Mạnh Mẽ Chiếm Đoạt, Mạnh Mẽ Yêu
Chương 14: Chuẩn bị chiến đấu
"Không sao chứ?" Quân Lăng đặt cốc nước xuống bàn, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Thừa Doanh.
Nàng lườm hắn một cái, "Anh mới có sao đó!"
"Này! Tôi đang quan tâm cô đấy, biểu hiện chút cảm động đi chứ!" Quân Lăng kiện cáo.
Kỳ Thừa Doanh cầm cốc nước uống một ngụm, tựa vào lưng ghế sofa không thèm quan tâm người bên cạnh.
"Tôi nói này Kỳ Thừa Doanh, cô hình như có ác cảm với tôi hả?"
"Chúng ta còn không quen biết thì lấy gì đến ác cảm!"
Quân Lăng cứng họng, cái này là cố tình móc mỉa hắn vụ lần trước, hắn từng nói hai người không quen biết còn nói mấy lời khiến Kỳ Thừa Doanh tức đến sôi máu.
"Hợp đồng tôi cũng đưa Thiên Mã rồi, anh đến tìm tôi chắc không phải vì cảm thấy mấy điều khoản đó không có lợi đấy chứ?"
"Nếu tôi nói vậy thì sao?" Quân Lăng ngồi nghiêng sang hướng Kỳ Thừa Doanh, một chân hắn gác trên sofa, một chân thả xuống đất nhưng mà tỉ lệ cơ thể quá lớn nên dù thế nào cũng chiếm cứ một phần không gian.
Kỳ Thừa Doanh quay sang nhìn hắn: "Anh Quân, anh có biết là anh tham lam lắm không?"
"Thì sao? Tôi tham lam đã là bản tính rồi nhưng mà tôi chưa từng tham lam với cô, không nhận ra sao?"
Cảm động quá! Người bình thường nghe xong có khi sẽ cho rằng người đàn ông trước mặt mình đáng tin cậy, mấy cô gái có khi còn xà vào lòng hắn, nũng nịu lấy lòng.
Kỳ Thừa Doanh ngoài khinh bỉ ra biểu cảm phán xét không hề che giấu, Quân Lăng chỉ đành cười khổ.
Phải! Hắn đối với nàng chưa từng tính toán thiệt hơn, nếu không cũng chẳng trước sau muốn lôi kéo nàng về Bách Trường, còn làm cho nàng rất nhiều việc.
"Tôi chính là ghét anh, ghét anh đến mức chỉ muốn tống cổ anh ra khỏi đây."
"Vậy thì chia buồn nhé, tôi vừa ăn no nên rất lười đi lại."
Da mặt này sao lại dày như thế, lúc trước không cảm nhận được bây giờ thì biết được rồi, người đàn ông này thật phiền phức.
Hắn bây giờ đến cả hình tượng duy nhất cũng không cần nữa, không những kì kèo mà còn đòi hỏi, miệng mồm chanh chua khó mà nói lại.
Thật ra, Quân Lăng đang sợ bản thân chạm vào điểm cấm kị của nàng nên mới nói vài câu để cho nàng không suy nghĩ lung tung đến chuyện trước đó, hắn biết để Thiên Mã có những hành động và thái độ vượt quá giới hạn là không đúng nhưng nàng không sao và cũng chẳng có việc gì ảnh hưởng.
Quân Lăng không biết được Kỳ Thừa Doanh đã phải đau đớn thế nào, cứ mỗi lần nổi sợ vựt dậy giống như bên trong nàng có một con quái thú ngủ yên tỉnh giấc, khi đó nàng rất sợ 'người đó' xuất hiện.
Ông ta sống trong tâm trí nàng, điều khiển nàng, lý do Kỳ Thừa Doanh sợ tiếp xúc với người khác giới cũng vì lẽ đó.
Từ góc nhìn của Quân Lăng hướng đến Kỳ Thừa Doanh sẽ trông thấy một bên gương mặt nghiêng dịu dàng của nàng, mi mắt dài khẽ động khi nàng chớp mắt, chiếc mũi nhỏ xinh, làn da trắng cùng mùi hương của hoa phi yến cứ dịu dàng dễ chịu.
Cánh tay hắn vươn đến, khẽ chạm vào má nàng, cả hai đều truyền sang đối phương những cảm giác hồi hộp khó nói.
Kỳ Thừa Doanh giật mình xoay đầu nhìn hắn ở điểm chạm của ngón tay một chút ấm áp nhè nhẹ thấm lên đôi má, phát hiện người bên cạnh như rơi vào một luồng suy nghĩ bâng quơ.
Khoé môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười, gương mặt nghiêm nghị ấy trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, mày rậm khẽ nhếch lên và bàn tay đang sờ mặt nàng không có ý định rời đi.
Chuyện này rất lạ, nàng không bài xích người đàn ông xa lạ đang chạm vào mình mà ngược lại còn thấy quen thuộc gần gũi.
Da thật mềm, má nhỏ có chút lạnh, Quân Lăng muốn kéo nàng đến ôm vào trong lòng nhưng nghĩ đến lại thôi.
Kỳ Thừa Doanh hất tay người đàn ông, mùi hương nơi đầu ngón tay vẫn còn thoang thoảng, Quân Lăng dịch người đến, không hề có ý định duy trì khoảng cách 'bình thường' mà cố tình tiến sát gần nàng.
"Anh muốn làm gì?" Kỳ Thừa Doanh lùi về sau, hai tay nắm chặt cốc nước.
Hai người như mèo với chuột vờn nhau trên sofa, Quân Lăng cao lớn nên phần nào chiếm thế thượng phong, Kỳ Thừa Doanh ngồi xuống chẳng khác nào em bé bị người khổng lồ chèn ép.
"Tôi muốn cô về Bách Trường, tính toán thiệt hơn thì không hề bất lợi cho cô, đúng không?"
Kỳ Thừa Doanh quăng cho người đàn ông ánh mắt hình viên đạn: "Nằm mơ đi!"
Chẳng ai nói với ai lời nào nữa, Kỳ Thừa Doanh đặt cốc nước lên bàn, tiếng 'cạch' thật khẽ vang lên đem không gian im ắng phá tan.
Quân Lăng thở dài tựa vào lưng ghế, buồn chán không biết nên làm gì cho phải, hắn muốn nàng về Bách Trường cũng muốn nàng có thể ở bên cạnh hắn, dù không muốn thừa nhận nhưng hắn có chút mong muốn có được cảm tình của nàng.
"Nếu anh không có vướng mắc gì, có thể giải quyết nhanh vụ án được không?"
"Được chứ! Nhưng mà tôi có vướng mắc!"
Kỳ Thừa Doanh nhìn người đàn ông, bực bội muốn đánh người, Quân Lăng nhe răng cười, thái độ gợi đòn rõ ràng muốn thách thức.
"Tại sao lại muốn tôi hợp tác với Vương Thị?"
"Bởi vì nguồn cung Bách Trường rất ít!"
"Ít? Thế nào là ít?"
Kỳ Thừa Doanh thành thật: "Ba năm trở lại đây, khách hàng mới không có chủ yếu là khách hàng cũ, anh nói tình hình cứ dậm chân tại chỗ ấy là tốt à?"
Quân Lăng: "Cũng không hẳn nhưng mỗi năm lượng đặt hàng đều ổn định!"
Kỳ Thừa Doanh: "Lượng đặt hàng ổn định là do nhu cầu của họ ổn định nhưng kinh tế ngày một phát triển, anh làm kinh doanh sao cứ nhắm đến một vị khách được? Nếu mỗi năm mỗi mua, một khi họ dừng mua thì việc chúng ta trở tay không kịp rất hiển nhiên, lúc đó anh làm sao?"
Mấy chữ 'chúng ta' nghe thật êm tai, Quân Lăng cười cười nhưng Kỳ Thừa Doanh không biết hắn cười nàng vì điều gì, nàng nói không đúng hay nói chỗ nào động vào hắn, rõ ràng nhìn chung tình hình Bách Trường bên ngoài có vẻ tốt nhưng bên trong có rất nhiều rắc rối.
"Ổn định khách hàng cũ để họ đảm bảo số lượng mua, điều này sẽ không ảnh hưởng gì, chúng ta làm ăn lâu dài đều phải bảo vệ cục diện."
Quân Lăng cố tình nói mấy chữ 'chúng ta' để Kỳ Thừa Doanh nhận ra nhưng nàng lại không để ý đến, chỉ biết lắc đầu.
"Anh có thể ổn định khách hàng cũ và thu thập khách hàng mới bằng những đãi ngộ khác nhau, sao cứ đinh ninh suy nghĩ của mình vậy."
"Thế cô về Bách Trường giúp tôi quản lý đi." Quân Lăng lợi dụng cơ hội lập tức 'gặp gió bẻ măng'.
"Anh Quân, công ty anh thiếu người à?"
"Thiếu một luật sư giỏi như cô!"
Kỳ Thừa Doanh 'hừ' lạnh, "Tha cho tôi đi, tôi sợ lắm rồi!"
Quân Lăng cười cười: "Sợ gì? Sợ Thiên Mã làm gì cô sao?"
Phải! Nàng sợ nàng lại không thể kiềm chế được như hôm nay, bản thân hoảng loạn cũng không biết làm thế nào, nếu để Mạc Chi biết cô ấy sẽ lại nói mấy lời lo lắng đau đầu nhưng nếu Kỳ Thừa Doanh quay lại tái khám vẫn sẽ bị cô ấy moi ra.
Điều này thật sự rất mệt mỏi.
Nàng không trả lời câu hỏi của hắn cho thấy điều hắn nói là đúng, Kỳ Thừa Doanh đứng lên, nhìn Quân Lăng từ trên cao: "Về đi! Còn định ở đây bao lâu nữa?"
Chẳng hiểu sao nàng lại muốn ngăm mình vào nước, mỗi lần ở ngoài về, dù thế nào cũng phải đi tắm, dù muộn cách mấy cũng phải rửa sạch cơ thể.
Đã thế hắn cũng chẳng muốn ở lại lâu, nâng người đứng lên, chỉnh trang lại âu phục đắc tiền, nhìn đến Kỳ Thừa Doanh ở khoảng cách có thể ôm lấy, giây phút này hắn đột nhiên lại thấy chính mình bất lực.
Len lỏi trong không khí đều là sự dịu dàng nhưng mỗi câu từ mỗi thái độ bọc phát của nàng đều thật nhẫn tâm, cứ như muốn trốn tránh thực tại, xua đuổi những người bên cạnh để họ không thể chạm vào nàng cũng không thể quan tâm nàng.
"Dù cô có bất mãn đến đâu đi nữa thì cô vẫn không thể trốn tránh thực tại này được và quá khứ hãy nên bỏ lại sau lưng."
Quân Lăng rời khỏi nhà nàng, Kỳ Thừa Doanh ngồi 'phịch' xuống sofa như nhành hoa nhỏ vừa trải qua cơn bão lớn, cành lá xát sơ, đoá hoa dập nát.
Người đàn ông chỉ ở đây vài tiếng mà cả không gian đều có mùi xạ hương, hít sâu một hơi dư âm hắn bỏ lại nàng lại nghĩ đến ngón tay hắn khi chạm vào má mình, cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng ngực, tâm trí như bị câu đi mất, một khoảng không chỉ còn lại cô gái nhỏ mệt mỏi cùng những thứ vụn vặt của thời gian.
Nếu đủ dũng cảm liệu nàng có dám nói với hắn suy nghĩ của mình, rằng nàng muốn được hắn ôm vào trong ngực rồi khóc như một đứa trẻ cần được yêu thương, liệu lòng tự trọng đáng giá của nàng có cho phép bản thân làm điều đó.
Kỳ Thừa Doanh thật sự rối bời, nghĩ gì cũng không nghĩ được trọn vẹn.
***
Quân Lăng lái xe vừa về đến Quân Gia thì nhận được tin Hồ Chính Thường muốn nhanh chóng nhận lô vũ khí vào hai tuần nữa, công xưởng của hắn đã làm gần xong, nếu lúc này đẩy nhanh tiến độ thì hai tuần có thể vừa kịp lúc.
Có điều, nhận lô hàng trước thời hạn, Quân Lăng đang nghĩ đến trường hợp sẽ có chuyện bất trắc xảy ra, Lập Tân bước theo bước chân lão đại.
"Lão đại, giao dịch lần này người đừng đi thì hơn thuộc hạ cùng Sở Tiêu sẽ thay mặt người làm việc với Hồ Chính Thường."
Hồ Chính Thường là con cáo già, ở hắc đạo nhiều năm nên ông ta học được rất nhiều chiêu trò lừa đảo, không buôn ma tuý thì mở hộp đêm, vũ trường, chỉ cần là tệ nạn xã hội thì ông ta đều dây vào.
Hàng cấm là thứ đồ chơi Quân Lăng ghét nhất, hắn đã nhiều lần đưa ra bác bỏ việc bán những thứ đó như đồ mua vui nhưng lời hắn nói phần nào chỉ dẹp được kẻ ở trước mắt cũng không dẹp được người ở sau lưng, cho nên hai ba ngày lại có một vụ giao dịch.
Thành thử, việc buôn bán đó vẫn diễn ra và con cáo già Hồ Chính Thường là người được lợi.
Là một trong năm đại gia tộc đứng đầu hắc đạo nên Quân Gia cũng xem như có tiếng nói có thể kiềm hãm được con thú dữ Hồ Chính Thường quậy loạn, bằng không hắc đạo có khi đã bị ông ta làm thành một mớ bòng bong.
Hồ Chính Thường từng là thuộc hạ thân tín của bố Quân Lăng nhưng sau khi Quân Gia xảy ra biến cố, Hồ Chính Thường bỏ chủ chạy đi, trốn chui trốn nhủi một thời gian ông ta nổi lên nhờ bán thuốc cấm, một mình đứng ra làm chủ, ông ta sợ bản thân bị liên luỵ nên không hề thấy mặt mũi ở đâu cho đến khi Quân Lăng tiếp nhận Quân Gia.
Ngày đó, Quân Lăng một mình gồng gánh Quân Gia khi chỉ là đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, chỉ biết người không chung chí hướng là kẻ thù, người giúp đỡ hắn khi hoạn nạn là người hắn muốn báo đáp cả đời.
"Ông ta sẽ không dám hành sự lỗ mãng, dù sao số đạn dược súng ống đó cũng chỉ phần nào khiến hắc đạo nghi ngại."
"Nhưng ông ta mua của chúng ta, người ta nhìn vào liền nghĩ ngay đến việc người là đang cố bảo vệ ông ta."
"Bảo vệ?" Quân Lăng hỏi bật, nụ cười trên môi trở nên thâm thuý: "Từ bao giờ Quân Gia lại có khái niệm bảo vệ dễ thương như vậy hả?"
"Lão đại, người đứng ra hứng chịu mọi sóng gió của Quân Gia, nhiều năm nay người bỏ ra bao nhiêu công sức chúng thuộc hạ đều biết, bây giờ là lúc người ở phía sau phó thác, xảy ra chuyện gì..."
"Tôi sẽ không chạy đâu!" Quân Lăng khẳng định, đưa tay vỗ vai Lập Tân: "Chú theo tôi tính đến nay cũng mấy chục năm, thời gian không dài không ngắn có phải nên hiểu rõ tôi không muốn đứng sau bức bình phong lấy thuộc hạ của mình ra làm bia đỡ đạn."
Lập Tân biết chứ nhưng Quân Gia không thể một ngày không có chủ, còn chưa nói đến nếu Quân Lăng xảy ra chuyện vào lúc này thì hắc đạo hỗn loạn ra sao, Hồ Chính Thường sẽ tự tung tự tác thế nào.
Ngày trẻ, Quân Lăng như con sói không biết mệt mỏi, chỉ cần là làm ăn hắn sẽ mặc kệ mạng của mình cố gắng hoàn thành lô hàng, dù giao dịch có nguy hiểm hắn cũng phải lấy được tiền.
Nhưng bây giờ thì sao? Quân Gia lớn mạnh, mạng của Quân Lăng rất quan trọng, hắn là con sói đầu đàn nếu hắn có chuyện thì mỗi một người ở Quân Gia đều sẽ nằm dưới lưỡi hái tử thần.
"Lão đại, thuộc hạ sẽ tận lực!" Lập Tân dỏng dạc nói.
Quân Lăng cười, vỗ vai người thuộc hạ hắn tin tưởng trong số những người theo hắn dài lâu.
Có lẽ, ai cũng biết mỗi một lần ra trận là mỗi một lần phải hết mình chiến đấu, một là tôi chết hai là anh chết, giữa những kẻ thù với nhau chỉ có một bên mang về vinh quang.
***
Sở Tiêu đẩy cửa phòng sách, Lập Tân ngồi ở sofa ăn táo nhìn thấy người đi vào thì chợp lấy quả táo quăng về phía cậu.
Một cái đã chụp được, Sở Tiêu kiêu ngạo cắn một miếng lớn vừa nhai vừa nhìn khắp phòng: "Lão đại đâu rồi?"
"Về phòng rồi!"
"Làm gì vậy?"
Lập Tân nhún vai, ngay sau đó cửa phòng Sở Tiêu vừa mở lại được mở ra, Quân Lăng đi vào trên tay là một cái hộp gỗ.
Sở Tiêu hoài nghi: "Lão đại, người định truyền lại bí kiếp ạ?"
Nói chuyện thế này cũng quá không biết chừng mực, Quân Lăng chẳng buồn trả lời, đi đến sofa đặt cái hộp gỗ xuống.
Lập Tân dịch người đến nhanh chóng mở ra, bên trong lót vải nhun, có... mấy thứ quen thuộc.
Sở Tiêu nuốt vội miếng táo, nhảy gọn lên sofa: "Lão đại! Sao người lại mang súng ra?"
"Mỗi người một khẩu, đừng để đám cảnh sát phát hiện." Quân Lăng dặn dò, ngồi xuống ghế đơn.
Trong nước vẫn chưa cấp quyền dùng súng cho công dân, nếu đám cảnh sát đó biết chuyện thì mọi việc sẽ trở nên rắc rối, hơn nữa Quân Lăng cũng lười phải đến gặp mấy vị quan chức 'trình bày' sự việc.
Trước hết phải dặn dò mấy người họ cẩn thận, xảy ra chuyện gì cũng có thể giải quyết chỉ có án mạng xảy ra là khó mà phân trần, vì vậy... phải chậm rãi từng chút, kẻo 'đánh rắn động cỏ' sẽ phá hư chuyện tốt.
Lập Tân gật đầu, lấy một khẩu súng từ bên trong ra mở hộp đạn kiểm tra rồi lại nhặt vào bộ băng đạn mới lắp vào.
Sở Tiêu cũng chìa tay đến, Quân Lăng nhìn Sở Tiêu: "Chú đó, làm việc gì cũng đừng hấp tấp quá."
"Rõ! Lão đại!" Sở Tiêu lúc này lại vâng lời.
Bình thường cậu ta hơi cà lơ phất phơ nhưng vào việc lại nghiêm túc vô cùng, so bình khả năng thì không kém Thiên Mã hay Lập Tân, có khi còn hơn cả hai người họ.
Có điều Sở Tiêu còn trẻ vẫn còn tính cách hiếu chiến kiêu căng, làm việc nếu không có Quân Lăng răng đe nhắc nhờ thì cậu ta sẽ mặc kệ đúng sai làm theo ý mình.
Sở Tiêu lắp hộp đạn, súng lục rất ngắn nên có thể mang theo bên người, để đảm bảo an toàn thường sẽ mắc thắc lưng, Quân Lăng thì khác hắn lúc nào cũng mang súng trong túi áo vest đặt trong ngực bởi vì hắn lúc nào cũng yên tâm khi cảm nhận được vật nguy hiểm nằm ở vị trí tim.
Chỉ có như vậy hắn mới tập trung nhưng lúc này có vẻ như trái tim hắn đang ở một nơi khác, một nơi có bóng dáng mềm mại cô độc, một nơi có sự quen thuộc khó nói thành lời.
Tối đó, Quân Lăng không ngủ được, cứ nghĩ đến Kỳ Thừa Doanh sáng nay khiến hắn có chút lo lắng, bằng thế lực của mình hắn có thể điều tra nàng dễ dàng nhưng hắn lại không làm vậy, hắn chỉ muốn từ từ nếm trải những loại tính cách kì lạ đó.
Kỳ Thừa Doanh như con mèo cứ dụi vào ngực hắn một cách âm thầm, đôi khi nổi giận sẽ quay sang cào cấu nhưng đó chỉ là khi nàng không muốn người ta xâm phạm quá nhiều quyền riêng tư bằng không nàng có thể dịu dàng như mây xanh trên trời.
Nàng lườm hắn một cái, "Anh mới có sao đó!"
"Này! Tôi đang quan tâm cô đấy, biểu hiện chút cảm động đi chứ!" Quân Lăng kiện cáo.
Kỳ Thừa Doanh cầm cốc nước uống một ngụm, tựa vào lưng ghế sofa không thèm quan tâm người bên cạnh.
"Tôi nói này Kỳ Thừa Doanh, cô hình như có ác cảm với tôi hả?"
"Chúng ta còn không quen biết thì lấy gì đến ác cảm!"
Quân Lăng cứng họng, cái này là cố tình móc mỉa hắn vụ lần trước, hắn từng nói hai người không quen biết còn nói mấy lời khiến Kỳ Thừa Doanh tức đến sôi máu.
"Hợp đồng tôi cũng đưa Thiên Mã rồi, anh đến tìm tôi chắc không phải vì cảm thấy mấy điều khoản đó không có lợi đấy chứ?"
"Nếu tôi nói vậy thì sao?" Quân Lăng ngồi nghiêng sang hướng Kỳ Thừa Doanh, một chân hắn gác trên sofa, một chân thả xuống đất nhưng mà tỉ lệ cơ thể quá lớn nên dù thế nào cũng chiếm cứ một phần không gian.
Kỳ Thừa Doanh quay sang nhìn hắn: "Anh Quân, anh có biết là anh tham lam lắm không?"
"Thì sao? Tôi tham lam đã là bản tính rồi nhưng mà tôi chưa từng tham lam với cô, không nhận ra sao?"
Cảm động quá! Người bình thường nghe xong có khi sẽ cho rằng người đàn ông trước mặt mình đáng tin cậy, mấy cô gái có khi còn xà vào lòng hắn, nũng nịu lấy lòng.
Kỳ Thừa Doanh ngoài khinh bỉ ra biểu cảm phán xét không hề che giấu, Quân Lăng chỉ đành cười khổ.
Phải! Hắn đối với nàng chưa từng tính toán thiệt hơn, nếu không cũng chẳng trước sau muốn lôi kéo nàng về Bách Trường, còn làm cho nàng rất nhiều việc.
"Tôi chính là ghét anh, ghét anh đến mức chỉ muốn tống cổ anh ra khỏi đây."
"Vậy thì chia buồn nhé, tôi vừa ăn no nên rất lười đi lại."
Da mặt này sao lại dày như thế, lúc trước không cảm nhận được bây giờ thì biết được rồi, người đàn ông này thật phiền phức.
Hắn bây giờ đến cả hình tượng duy nhất cũng không cần nữa, không những kì kèo mà còn đòi hỏi, miệng mồm chanh chua khó mà nói lại.
Thật ra, Quân Lăng đang sợ bản thân chạm vào điểm cấm kị của nàng nên mới nói vài câu để cho nàng không suy nghĩ lung tung đến chuyện trước đó, hắn biết để Thiên Mã có những hành động và thái độ vượt quá giới hạn là không đúng nhưng nàng không sao và cũng chẳng có việc gì ảnh hưởng.
Quân Lăng không biết được Kỳ Thừa Doanh đã phải đau đớn thế nào, cứ mỗi lần nổi sợ vựt dậy giống như bên trong nàng có một con quái thú ngủ yên tỉnh giấc, khi đó nàng rất sợ 'người đó' xuất hiện.
Ông ta sống trong tâm trí nàng, điều khiển nàng, lý do Kỳ Thừa Doanh sợ tiếp xúc với người khác giới cũng vì lẽ đó.
Từ góc nhìn của Quân Lăng hướng đến Kỳ Thừa Doanh sẽ trông thấy một bên gương mặt nghiêng dịu dàng của nàng, mi mắt dài khẽ động khi nàng chớp mắt, chiếc mũi nhỏ xinh, làn da trắng cùng mùi hương của hoa phi yến cứ dịu dàng dễ chịu.
Cánh tay hắn vươn đến, khẽ chạm vào má nàng, cả hai đều truyền sang đối phương những cảm giác hồi hộp khó nói.
Kỳ Thừa Doanh giật mình xoay đầu nhìn hắn ở điểm chạm của ngón tay một chút ấm áp nhè nhẹ thấm lên đôi má, phát hiện người bên cạnh như rơi vào một luồng suy nghĩ bâng quơ.
Khoé môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười, gương mặt nghiêm nghị ấy trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết, mày rậm khẽ nhếch lên và bàn tay đang sờ mặt nàng không có ý định rời đi.
Chuyện này rất lạ, nàng không bài xích người đàn ông xa lạ đang chạm vào mình mà ngược lại còn thấy quen thuộc gần gũi.
Da thật mềm, má nhỏ có chút lạnh, Quân Lăng muốn kéo nàng đến ôm vào trong lòng nhưng nghĩ đến lại thôi.
Kỳ Thừa Doanh hất tay người đàn ông, mùi hương nơi đầu ngón tay vẫn còn thoang thoảng, Quân Lăng dịch người đến, không hề có ý định duy trì khoảng cách 'bình thường' mà cố tình tiến sát gần nàng.
"Anh muốn làm gì?" Kỳ Thừa Doanh lùi về sau, hai tay nắm chặt cốc nước.
Hai người như mèo với chuột vờn nhau trên sofa, Quân Lăng cao lớn nên phần nào chiếm thế thượng phong, Kỳ Thừa Doanh ngồi xuống chẳng khác nào em bé bị người khổng lồ chèn ép.
"Tôi muốn cô về Bách Trường, tính toán thiệt hơn thì không hề bất lợi cho cô, đúng không?"
Kỳ Thừa Doanh quăng cho người đàn ông ánh mắt hình viên đạn: "Nằm mơ đi!"
Chẳng ai nói với ai lời nào nữa, Kỳ Thừa Doanh đặt cốc nước lên bàn, tiếng 'cạch' thật khẽ vang lên đem không gian im ắng phá tan.
Quân Lăng thở dài tựa vào lưng ghế, buồn chán không biết nên làm gì cho phải, hắn muốn nàng về Bách Trường cũng muốn nàng có thể ở bên cạnh hắn, dù không muốn thừa nhận nhưng hắn có chút mong muốn có được cảm tình của nàng.
"Nếu anh không có vướng mắc gì, có thể giải quyết nhanh vụ án được không?"
"Được chứ! Nhưng mà tôi có vướng mắc!"
Kỳ Thừa Doanh nhìn người đàn ông, bực bội muốn đánh người, Quân Lăng nhe răng cười, thái độ gợi đòn rõ ràng muốn thách thức.
"Tại sao lại muốn tôi hợp tác với Vương Thị?"
"Bởi vì nguồn cung Bách Trường rất ít!"
"Ít? Thế nào là ít?"
Kỳ Thừa Doanh thành thật: "Ba năm trở lại đây, khách hàng mới không có chủ yếu là khách hàng cũ, anh nói tình hình cứ dậm chân tại chỗ ấy là tốt à?"
Quân Lăng: "Cũng không hẳn nhưng mỗi năm lượng đặt hàng đều ổn định!"
Kỳ Thừa Doanh: "Lượng đặt hàng ổn định là do nhu cầu của họ ổn định nhưng kinh tế ngày một phát triển, anh làm kinh doanh sao cứ nhắm đến một vị khách được? Nếu mỗi năm mỗi mua, một khi họ dừng mua thì việc chúng ta trở tay không kịp rất hiển nhiên, lúc đó anh làm sao?"
Mấy chữ 'chúng ta' nghe thật êm tai, Quân Lăng cười cười nhưng Kỳ Thừa Doanh không biết hắn cười nàng vì điều gì, nàng nói không đúng hay nói chỗ nào động vào hắn, rõ ràng nhìn chung tình hình Bách Trường bên ngoài có vẻ tốt nhưng bên trong có rất nhiều rắc rối.
"Ổn định khách hàng cũ để họ đảm bảo số lượng mua, điều này sẽ không ảnh hưởng gì, chúng ta làm ăn lâu dài đều phải bảo vệ cục diện."
Quân Lăng cố tình nói mấy chữ 'chúng ta' để Kỳ Thừa Doanh nhận ra nhưng nàng lại không để ý đến, chỉ biết lắc đầu.
"Anh có thể ổn định khách hàng cũ và thu thập khách hàng mới bằng những đãi ngộ khác nhau, sao cứ đinh ninh suy nghĩ của mình vậy."
"Thế cô về Bách Trường giúp tôi quản lý đi." Quân Lăng lợi dụng cơ hội lập tức 'gặp gió bẻ măng'.
"Anh Quân, công ty anh thiếu người à?"
"Thiếu một luật sư giỏi như cô!"
Kỳ Thừa Doanh 'hừ' lạnh, "Tha cho tôi đi, tôi sợ lắm rồi!"
Quân Lăng cười cười: "Sợ gì? Sợ Thiên Mã làm gì cô sao?"
Phải! Nàng sợ nàng lại không thể kiềm chế được như hôm nay, bản thân hoảng loạn cũng không biết làm thế nào, nếu để Mạc Chi biết cô ấy sẽ lại nói mấy lời lo lắng đau đầu nhưng nếu Kỳ Thừa Doanh quay lại tái khám vẫn sẽ bị cô ấy moi ra.
Điều này thật sự rất mệt mỏi.
Nàng không trả lời câu hỏi của hắn cho thấy điều hắn nói là đúng, Kỳ Thừa Doanh đứng lên, nhìn Quân Lăng từ trên cao: "Về đi! Còn định ở đây bao lâu nữa?"
Chẳng hiểu sao nàng lại muốn ngăm mình vào nước, mỗi lần ở ngoài về, dù thế nào cũng phải đi tắm, dù muộn cách mấy cũng phải rửa sạch cơ thể.
Đã thế hắn cũng chẳng muốn ở lại lâu, nâng người đứng lên, chỉnh trang lại âu phục đắc tiền, nhìn đến Kỳ Thừa Doanh ở khoảng cách có thể ôm lấy, giây phút này hắn đột nhiên lại thấy chính mình bất lực.
Len lỏi trong không khí đều là sự dịu dàng nhưng mỗi câu từ mỗi thái độ bọc phát của nàng đều thật nhẫn tâm, cứ như muốn trốn tránh thực tại, xua đuổi những người bên cạnh để họ không thể chạm vào nàng cũng không thể quan tâm nàng.
"Dù cô có bất mãn đến đâu đi nữa thì cô vẫn không thể trốn tránh thực tại này được và quá khứ hãy nên bỏ lại sau lưng."
Quân Lăng rời khỏi nhà nàng, Kỳ Thừa Doanh ngồi 'phịch' xuống sofa như nhành hoa nhỏ vừa trải qua cơn bão lớn, cành lá xát sơ, đoá hoa dập nát.
Người đàn ông chỉ ở đây vài tiếng mà cả không gian đều có mùi xạ hương, hít sâu một hơi dư âm hắn bỏ lại nàng lại nghĩ đến ngón tay hắn khi chạm vào má mình, cảm xúc mãnh liệt trào dâng trong lòng ngực, tâm trí như bị câu đi mất, một khoảng không chỉ còn lại cô gái nhỏ mệt mỏi cùng những thứ vụn vặt của thời gian.
Nếu đủ dũng cảm liệu nàng có dám nói với hắn suy nghĩ của mình, rằng nàng muốn được hắn ôm vào trong ngực rồi khóc như một đứa trẻ cần được yêu thương, liệu lòng tự trọng đáng giá của nàng có cho phép bản thân làm điều đó.
Kỳ Thừa Doanh thật sự rối bời, nghĩ gì cũng không nghĩ được trọn vẹn.
***
Quân Lăng lái xe vừa về đến Quân Gia thì nhận được tin Hồ Chính Thường muốn nhanh chóng nhận lô vũ khí vào hai tuần nữa, công xưởng của hắn đã làm gần xong, nếu lúc này đẩy nhanh tiến độ thì hai tuần có thể vừa kịp lúc.
Có điều, nhận lô hàng trước thời hạn, Quân Lăng đang nghĩ đến trường hợp sẽ có chuyện bất trắc xảy ra, Lập Tân bước theo bước chân lão đại.
"Lão đại, giao dịch lần này người đừng đi thì hơn thuộc hạ cùng Sở Tiêu sẽ thay mặt người làm việc với Hồ Chính Thường."
Hồ Chính Thường là con cáo già, ở hắc đạo nhiều năm nên ông ta học được rất nhiều chiêu trò lừa đảo, không buôn ma tuý thì mở hộp đêm, vũ trường, chỉ cần là tệ nạn xã hội thì ông ta đều dây vào.
Hàng cấm là thứ đồ chơi Quân Lăng ghét nhất, hắn đã nhiều lần đưa ra bác bỏ việc bán những thứ đó như đồ mua vui nhưng lời hắn nói phần nào chỉ dẹp được kẻ ở trước mắt cũng không dẹp được người ở sau lưng, cho nên hai ba ngày lại có một vụ giao dịch.
Thành thử, việc buôn bán đó vẫn diễn ra và con cáo già Hồ Chính Thường là người được lợi.
Là một trong năm đại gia tộc đứng đầu hắc đạo nên Quân Gia cũng xem như có tiếng nói có thể kiềm hãm được con thú dữ Hồ Chính Thường quậy loạn, bằng không hắc đạo có khi đã bị ông ta làm thành một mớ bòng bong.
Hồ Chính Thường từng là thuộc hạ thân tín của bố Quân Lăng nhưng sau khi Quân Gia xảy ra biến cố, Hồ Chính Thường bỏ chủ chạy đi, trốn chui trốn nhủi một thời gian ông ta nổi lên nhờ bán thuốc cấm, một mình đứng ra làm chủ, ông ta sợ bản thân bị liên luỵ nên không hề thấy mặt mũi ở đâu cho đến khi Quân Lăng tiếp nhận Quân Gia.
Ngày đó, Quân Lăng một mình gồng gánh Quân Gia khi chỉ là đứa trẻ, cái gì cũng không hiểu, cái gì cũng không biết, chỉ biết người không chung chí hướng là kẻ thù, người giúp đỡ hắn khi hoạn nạn là người hắn muốn báo đáp cả đời.
"Ông ta sẽ không dám hành sự lỗ mãng, dù sao số đạn dược súng ống đó cũng chỉ phần nào khiến hắc đạo nghi ngại."
"Nhưng ông ta mua của chúng ta, người ta nhìn vào liền nghĩ ngay đến việc người là đang cố bảo vệ ông ta."
"Bảo vệ?" Quân Lăng hỏi bật, nụ cười trên môi trở nên thâm thuý: "Từ bao giờ Quân Gia lại có khái niệm bảo vệ dễ thương như vậy hả?"
"Lão đại, người đứng ra hứng chịu mọi sóng gió của Quân Gia, nhiều năm nay người bỏ ra bao nhiêu công sức chúng thuộc hạ đều biết, bây giờ là lúc người ở phía sau phó thác, xảy ra chuyện gì..."
"Tôi sẽ không chạy đâu!" Quân Lăng khẳng định, đưa tay vỗ vai Lập Tân: "Chú theo tôi tính đến nay cũng mấy chục năm, thời gian không dài không ngắn có phải nên hiểu rõ tôi không muốn đứng sau bức bình phong lấy thuộc hạ của mình ra làm bia đỡ đạn."
Lập Tân biết chứ nhưng Quân Gia không thể một ngày không có chủ, còn chưa nói đến nếu Quân Lăng xảy ra chuyện vào lúc này thì hắc đạo hỗn loạn ra sao, Hồ Chính Thường sẽ tự tung tự tác thế nào.
Ngày trẻ, Quân Lăng như con sói không biết mệt mỏi, chỉ cần là làm ăn hắn sẽ mặc kệ mạng của mình cố gắng hoàn thành lô hàng, dù giao dịch có nguy hiểm hắn cũng phải lấy được tiền.
Nhưng bây giờ thì sao? Quân Gia lớn mạnh, mạng của Quân Lăng rất quan trọng, hắn là con sói đầu đàn nếu hắn có chuyện thì mỗi một người ở Quân Gia đều sẽ nằm dưới lưỡi hái tử thần.
"Lão đại, thuộc hạ sẽ tận lực!" Lập Tân dỏng dạc nói.
Quân Lăng cười, vỗ vai người thuộc hạ hắn tin tưởng trong số những người theo hắn dài lâu.
Có lẽ, ai cũng biết mỗi một lần ra trận là mỗi một lần phải hết mình chiến đấu, một là tôi chết hai là anh chết, giữa những kẻ thù với nhau chỉ có một bên mang về vinh quang.
***
Sở Tiêu đẩy cửa phòng sách, Lập Tân ngồi ở sofa ăn táo nhìn thấy người đi vào thì chợp lấy quả táo quăng về phía cậu.
Một cái đã chụp được, Sở Tiêu kiêu ngạo cắn một miếng lớn vừa nhai vừa nhìn khắp phòng: "Lão đại đâu rồi?"
"Về phòng rồi!"
"Làm gì vậy?"
Lập Tân nhún vai, ngay sau đó cửa phòng Sở Tiêu vừa mở lại được mở ra, Quân Lăng đi vào trên tay là một cái hộp gỗ.
Sở Tiêu hoài nghi: "Lão đại, người định truyền lại bí kiếp ạ?"
Nói chuyện thế này cũng quá không biết chừng mực, Quân Lăng chẳng buồn trả lời, đi đến sofa đặt cái hộp gỗ xuống.
Lập Tân dịch người đến nhanh chóng mở ra, bên trong lót vải nhun, có... mấy thứ quen thuộc.
Sở Tiêu nuốt vội miếng táo, nhảy gọn lên sofa: "Lão đại! Sao người lại mang súng ra?"
"Mỗi người một khẩu, đừng để đám cảnh sát phát hiện." Quân Lăng dặn dò, ngồi xuống ghế đơn.
Trong nước vẫn chưa cấp quyền dùng súng cho công dân, nếu đám cảnh sát đó biết chuyện thì mọi việc sẽ trở nên rắc rối, hơn nữa Quân Lăng cũng lười phải đến gặp mấy vị quan chức 'trình bày' sự việc.
Trước hết phải dặn dò mấy người họ cẩn thận, xảy ra chuyện gì cũng có thể giải quyết chỉ có án mạng xảy ra là khó mà phân trần, vì vậy... phải chậm rãi từng chút, kẻo 'đánh rắn động cỏ' sẽ phá hư chuyện tốt.
Lập Tân gật đầu, lấy một khẩu súng từ bên trong ra mở hộp đạn kiểm tra rồi lại nhặt vào bộ băng đạn mới lắp vào.
Sở Tiêu cũng chìa tay đến, Quân Lăng nhìn Sở Tiêu: "Chú đó, làm việc gì cũng đừng hấp tấp quá."
"Rõ! Lão đại!" Sở Tiêu lúc này lại vâng lời.
Bình thường cậu ta hơi cà lơ phất phơ nhưng vào việc lại nghiêm túc vô cùng, so bình khả năng thì không kém Thiên Mã hay Lập Tân, có khi còn hơn cả hai người họ.
Có điều Sở Tiêu còn trẻ vẫn còn tính cách hiếu chiến kiêu căng, làm việc nếu không có Quân Lăng răng đe nhắc nhờ thì cậu ta sẽ mặc kệ đúng sai làm theo ý mình.
Sở Tiêu lắp hộp đạn, súng lục rất ngắn nên có thể mang theo bên người, để đảm bảo an toàn thường sẽ mắc thắc lưng, Quân Lăng thì khác hắn lúc nào cũng mang súng trong túi áo vest đặt trong ngực bởi vì hắn lúc nào cũng yên tâm khi cảm nhận được vật nguy hiểm nằm ở vị trí tim.
Chỉ có như vậy hắn mới tập trung nhưng lúc này có vẻ như trái tim hắn đang ở một nơi khác, một nơi có bóng dáng mềm mại cô độc, một nơi có sự quen thuộc khó nói thành lời.
Tối đó, Quân Lăng không ngủ được, cứ nghĩ đến Kỳ Thừa Doanh sáng nay khiến hắn có chút lo lắng, bằng thế lực của mình hắn có thể điều tra nàng dễ dàng nhưng hắn lại không làm vậy, hắn chỉ muốn từ từ nếm trải những loại tính cách kì lạ đó.
Kỳ Thừa Doanh như con mèo cứ dụi vào ngực hắn một cách âm thầm, đôi khi nổi giận sẽ quay sang cào cấu nhưng đó chỉ là khi nàng không muốn người ta xâm phạm quá nhiều quyền riêng tư bằng không nàng có thể dịu dàng như mây xanh trên trời.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương