Lưu Quang Nhập Họa
Chương 106: Danh sách
Yêu nữ thần thì chỉ muốn đặt thứ đồ tốt nhất trước mặt nàng. Mà yêu nữ vương thì sao? Đồ tốt nhất trên đời vốn ở trước mặt nàng rồi, vậy thì làm sao bây giờ? Vậy chỉ có thể đặt bản thân tốt nhất trước mặt nàng cầu phạt.
--------------------
Hàn huyên một hồi, Thần Nhứ nhắc tới chuyện danh sách. Dịch Già Dụ nghe xong lập tức lấy ra một tờ giấy từ trong ngực áo đưa cho nàng, vẻ mặt trịnh trọng, có thể thấy được tờ giấy này có nội dung trọng yếu.
Thần Nhứ nhận danh sách vẫn còn ấm nhìn lướt qua một lần, sau đó nhắm mắt lại trầm tư. Lòng bàn tay Dịch Già Dụ đã ướt đẫm mồ hôi, tờ danh sách này là kết quả sau nhiều lần cân nhắc của hắn, hắn biết Thần Nhứ sẽ không hài lòng, thế nhưng chung quy phải có hy sinh, hắn cho rằng sự hy sinh này là đáng giá.
Thần Nhứ trầm mặc rất lâu mới mở mắt ra, "Nhị ca, huynh định ra danh sách này là căn cứ vào đâu?"
Dịch Già Dụ sớm có lời giải thích, nghe vậy nhìn xung quanh một chút, nhẹ giọng nói: "Chúng ta muốn phục quốc, bất đắc dĩ phải bỏ lại một số tộc nhân. Vậy thì tộc nhân chúng ta phải bảo vệ đương nhiên là những người có thể giúp ta phục quốc trong tương lai. Thần Nhứ, ta biết muội muốn mang thêm mấy người rời đi, nhưng có những người đã không thể nào về nước nữa. Sự việc khẩn cấp, thực sự là bất đắc dĩ."
Thần Nhứ thở dài, lộ ra nụ cười khổ. "Nhị ca nói có lý, tuy nhiên chuyện này vẫn phải bàn bạc kỹ càng, tuyệt đối không thể nóng vội. Trước hết nhị ca hãy ghi chép rõ ràng hướng đi của tất cả tộc nhân, nghĩ đến trong tay huynh tất nhiên còn có tờ danh sách này."
Dịch Già Dụ gật đầu, "Có. Muội đợi ta đi lấy."
Đợi Dịch Già Dụ ra khỏi thư phòng, Linh Âm cúi người khẽ hỏi: "Quận chúa, người không hài lòng với danh sách của hầu gia ư?"
"Có lời gì trở về hẵng nói." Thần Nhứ không muốn nhiều lời, chỉ nhìn tờ giấy trong tay mà thất thần.
Rất nhanh, Dịch Già Dụ lại đem ra một danh sách khác, lần này nhiều người hơn, ghi chép rất rõ ràng hướng đi của tất cả mọi người trong Dịch Già hoàng tộc sau khi đến thành Tinh Lam. Thần Nhứ xem xong cũng không khỏi khâm phục nhị ca của mình. Tư liệu của mọi người minh bạch như vậy, tuy rằng đều là tộc nhân của mình, nhưng mà hoàng tộc khai chi tán diệp *, từ lâu đã là một cây đại thụ che trời, cành lá rắc rối phức tạp. Muốn kể hết, không chỉ là công sức một ngày.
* gia tộc có nhiều con cháu như cành lá mọc sum sê
"Làm phiền nhị ca rồi. Chuyện này ta sẽ gắng sức làm, một khi có tin tức, xin nhị ca mau chóng hành động, không nên do dự trì hoãn." Đạt được mục đích, Thần Nhứ cũng không thể ở lâu, đứng dậy cáo từ.
Dịch Già Dụ có hơi bất an, "Thần Nhứ, việc này liên quan tới hưng vong của tộc Dịch Già, muội nhớ thận trọng."
"Thần Nhứ rõ."
Trở lại xe ngựa, Thần Nhứ cẩn thận xem lại hai tờ danh sách, sau đó nhìn Linh Âm quăng hai tờ giấy vào trong ấm lô, cháy thành tro tàn. "Nhị ca muốn vứt bỏ nữ quyến." Giọng nói của Thần Nhứ bình tĩnh mà hờ hững.
Linh Âm cả kinh hỏi lại: "Toàn bộ nữ quyến?"
Thần Nhứ lặng lẽ gật đầu, lát sau mới mở miệng: "Ta biết ý của huynh ấy. Nữ quyến sau khi tới nước Lịch, đa số đã bị người nước Lịch bắt đi làm thị thiếp. Người mất nước tồn tại như vậy, tuy ta không cam tâm, thế nhưng năng lực có hạn, không cứu được bọn họ. Nhưng họ đã làm gì sai? Nương thân nước Lịch đã là bất hạnh, nếu lại bị vứt bỏ, ta thật sự không biết còn mấy người có dũng khí sống tiếp."
Linh Âm nhìn thấy tay Thần Nhứ run run, nàng ta ngồi dậy khoác áo choàng cho Thần Nhứ, "Quận chúa đừng suy nghĩ quá nhiều. Như người đã nói, người năng lực có hạn, hiện tại cuộc sống trong hoàng cung đã không quá tốt, người đừng đè ép trọng trách nặng như vậy lên người mình. Người nhìn cơ thể của mình suy yếu thế nào. Tuy quyết định của hầu gia hơi quá đáng, nhưng cũng thật sự bất đắc dĩ. Người biết rõ người không thể sắp xếp cho tất cả mọi người trốn đi."
Thần Nhứ biết mình không làm được. Sư phụ đã nói, làm người quan trọng nhất là phải nhìn rõ năng lực của mình, không được tự cao tự đại, cũng không được tự ti. Nhưng sư phụ cũng đã dạy nàng, làm người cũng phải không ngừng thử thách, bằng không sẽ không bao giờ biết được giới hạn năng lực của mình ở đâu. Nghĩ tới sư phụ, Thần Nhứ không khỏi cười khổ, sư phụ, nếu người là đệ tử, liệu người có xoắn xuýt do dự như vậy không?
Phi Diệp Tân.
Chưởng viện đang chơi cờ cùng Giang Phong Mẫn ở trong phòng. Đột nhiên, tay cầm cờ của nàng dừng lại, lông mày hơi giương lên. Giang Phong Mẫn ở đối diện đã vọt đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một con bồ câu đậu lên vai nàng.
"Ha, con bồ câu này vậy mà càng ngày càng mập. Nàng bảo Tĩnh Lan đừng cho chúng nó ăn mãi. Coi chừng béo tốt quá ngày nào đó bị người ta bắn xuống ăn thịt." Ngoài miệng nói, tay của nàng không ngừng lại mà là lấy tờ giấy trong ống trúc ở chân bồ câu. Xoay người, ngón tay khẽ búng, tờ giấy đã nhẹ nhàng chính xác đáp xuống bàn cờ trước mặt Chưởng viện.
"Từ khi Tĩnh Lan biết đây là bồ câu ta dùng để truyền tin cho tỷ tỷ của nó, mỗi ngày nó đều trông coi lồng chim, sợ rằng những con bồ câu này đói bụng không làm việc, làm lỡ tin tức của tỷ tỷ. Con bé mong nhớ Thần Nhứ, là tình thân. Nhưng ngươi nói cũng đúng, mấy con bồ câu này béo hơn nữa thì bay không nổi." Nàng quay đầu nhìn bồ câu đậu trên vai Giang Phong Mẫn, khẽ mỉm cười, "Không bằng bây giờ bắt đi nấu canh đi."
Lời còn chưa dứt, mắt nhỏ của con bồ câu kia liếc qua, nhìn thấy nụ cười ôn hoà của Chưởng viện, nó lập tức sải cánh bay mất tăm dạng.
"Nàng làm bồ câu sợ kìa." Giang Phong Mẫn đóng cửa sổ, trở lại trước bàn ngồi xuống, nhìn Chưởng viện cúi đầu xem tờ giấy mà nhíu mày, nàng hỏi: "Đồ đệ cưng của nàng lại làm sao?"
Chưởng viện thu lại tờ giấy, ngón tay chụm lại, nó đã tan thành tro bụi. "Lục Lăng Hàn lại xuống tay với Thần Nhứ. Bả vai Thần Nhứ trúng một mũi tên, cổ cũng bị tên sượt qua làm tổn thương."
"Hai mũi tên?" Giang Phong Mẫn hứng thú nhướng mày, "Không thể nào. Dù Thần Nhứ không còn nội lực nhưng vẫn là đệ tử xuất sắc nhất của Phi Diệp Tân ta. Đối phó với Lục Lăng Hàn không biết võ công mà lại trúng hai mũi tên? Con bé lại bị trúng độc sao?" Khó trách Giang Phong Mẫn nghĩ như vậy, khoảng thời gian này tình hình của Thần Nhứ đúng là khó khăn.
"Sao có thể? Ngươi nghĩ đồ đệ của ta ngốc à?" Chưởng viện bất mãn, trong con ngươi hai phần ác liệt.
"Vậy là có tính toán khác." Giang Phong Mẫn quả đoán kết luận. "Nó mới trúng độc, cơ thể còn chưa khỏi hẳn, lúc này bị thương thực sự không khôn ngoan." Thấy Chưởng viện ném ánh mắt như đao, nàng vội vàng nói: "Cho nên nhất định là muốn một lợi ích thật lớn, nên mới không ngại thương tổn bản thân để có được."
Chưởng viện luôn luôn bao che nghe nàng phân tích tới đây mới nói tiếp: "Nó bí mật gửi cho Lăng Lam một phong thư. Lăng Lam nhận được thư thì loại trừ một tâm phúc bên cạnh, rồi phái người đưa cho Thần Nhứ cỏ Uẩn Kết."
"Cỏ Uẩn Kết?" Vẻ mặt Giang Phong Mẫn đột nhiên nghiêm túc. "Thành thật mà nói, nàng vẫn chưa nói công hiệu chân chính của cỏ Uẩn Kết cho Hàm U, là vì lưu cho Thần Nhứ chiêu hiểm phản kích này sao?"
Chưởng viện cười như không cười, "Đương nhiên. Nha đầu Hàm U dám phế bỏ nội lực Thần Nhứ, làm cho mười năm tâm huyết của ta đổ sông đổ bể. Nếu ta không đáp trả, chẳng phải là để người trong thiên hạ tưởng rằng đồ đệ của ta dễ ức hiếp?"
"Nhưng Hàm U cũng là đồ đệ của nàng mà." Giang Phong mẫn nhỏ giọng phản đối.
Tuy rằng nhỏ, Chưởng viện vẫn nghe rõ ràng. Nàng cười xán lạn, "Vì lẽ đó ta không nhúng tay vào chuyện của chúng nó. Chỉ là nếu Thần Nhứ không chơi chết Hàm U, vậy là ta nhìn sai người rồi." Nàng đưa tay, cực kỳ ám muội nâng cằm Giang Phong Mẫn, "Ngươi nói xem ta có nhìn sai người không?"
"Sao... Sao vậy được?" Giang Phong Mẫn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Yêu nữ thần thì chỉ muốn đặt thứ đồ tốt nhất trước mặt nàng. Mà yêu nữ vương thì sao? Đồ tốt nhất trên đời vốn ở trước mặt nàng rồi, vậy thì làm sao bây giờ? Vậy chỉ có thể đặt bản thân tốt nhất trước mặt nàng cầu phạt.
"Đốt cháy chín tầng trời mà thành phượng." Chưởng viện thu tay về. "Cứ xem tạo hoá của Thần Nhứ."
Khi Thần Nhứ về cung liền nghe Lâm Lang bẩm báo, Liễu Như Sa đã trở về, mang theo lá thư Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam đích thân viết. Thần Nhứ vội vàng bảo Lâm Lang, Linh Âm gác cổng, không thể chờ được nữa mà mở thư ra xem. Trong thư Lục Lăng Lam trước tiên cảm tạ Thần Nhứ không giết Lục Lăng Hàn, lại cho thấy mình sẽ tuân thủ ước định. Mặt khác đề cập đến cỏ Uẩn Kết hai năm trước Thần Nhứ đưa tới bây giờ đang trên đường đến nước Lịch. Thần Nhứ xem xong trái tim rốt cuộc buông xuống, kế hoạch thuận lợi diễn ra theo dự tính của mình, không uổng công mình chịu tổn thương.
Mặt khác, Cảnh Hàm U cũng nhận được thư người nước Phong đưa đến. Giờ khắc này nàng đang ngồi trong đại doanh Phi Vân Kỵ ngoài thành, cầm thư mật trong tay mà thất thần.
"Nếu công chúa không yên tâm thì có thể tìm lý do ngăn cản người nước Phong nhập cảnh." Trần Tâm bưng một bình trà nóng, rót một chén đưa cho Cảnh Hàm U.
Khói mịt mù tản ra từ trong ly, làm mờ mắt Cảnh Hàm U. "Ta không biết Thần Nhứ định làm gì. Nàng ấy khuyên ta tha cho Lục Lăng Hàn hết lần này tới lần khác, tuyệt đối không phải vì những nguyên do nàng ấy nói. Ta đoán là nàng ấy và Lục Lăng Lam có thoả thuận gì đó. Hơn nữa, từ những tin tức trước, Lăng Lam cùng hoàng tẩu của ta cũng không quá thân tình. Nếu không cho người nước Phong nhập cảnh, xử lý không tốt sẽ dẫn tới hai nước tranh chấp, thực sự không dễ khắc phục hậu quả." Nàng đã linh cảm được Thần Nhứ muốn hành động, nhưng cũng không muốn ngăn cản. Sư phụ đã nói, uy lực của kiếm đã ra khỏi vỏ nhỏ hơn chưa ra khỏi vỏ rất nhiều. Lưỡi kiếm Thải Vi của Thần Nhứ thì vẫn luôn ở trong vỏ.
Kinh kỳ trọng địa, Phi Vân Kỵ không chỉ có trách nhiệm bảo vệ, kinh triệu doãn không làm được việc cũng phải tới làm phiền. Lúc Cảnh Hàm U ở trong đại doanh hao hết suy nghĩ vì Thần Nhứ, kinh triệu doãn lại phái người xin trợ giúp lần thứ hai. Có một thôn dân ngoại thành lên núi hái thuốc, phát hiện một cái hầm ngầm, ông ta nằm lên cửa hầm ngó xem thì hôn mê bất tỉnh. Kinh triệu doãn nhận được tin tức sai thuộc hạ tra xét, người vẫn chưa đi lên.
Cảnh Hàm U nghe xong tin này liền phái nhân thủ qua đó, "Kinh triệu doãn đang nghĩ gì vậy? Biết rõ có người hôn mê tại sao còn sai người đi?"
Trần Tâm nói: "Hẳn là thuộc hạ làm việc không tốt."
Cảnh Hàm U cũng chỉ thuận miệng nói một chút, cũng không để trong lòng những chuyện này. Sớm hôm nay tuyết lớn, nàng phái đại đội nhân mã đi dọn tuyết đọng trên đường, lúc này bọn họ đang lục tục về doanh trại. Có người trở lại phục mệnh với Cảnh Hàm U, cũng có kẻ âm thầm giao thứ gì đó cho Trần Tâm. Trần Tâm nhìn một chút, đột nhiên kinh hãi, lập tức tiến vào đại doanh đưa đồ vật cho Cảnh Hàm U xem.
Đó là một khối mộc bài nhìn như không nổi bật, kì thực được làm từ gỗ trầm hương, cũng không phải vật bình thường. Khiến Trần Tâm giật mình chính là mặt sau của mộc bài lại khắc một chữ "Dịch".
"Đây là yêu bài của hoàng thất nước Dịch. Người của hoàng tộc nước Dịch đều có một khối." Cảnh Hàm U nhíu mày.
--------------------
Hàn huyên một hồi, Thần Nhứ nhắc tới chuyện danh sách. Dịch Già Dụ nghe xong lập tức lấy ra một tờ giấy từ trong ngực áo đưa cho nàng, vẻ mặt trịnh trọng, có thể thấy được tờ giấy này có nội dung trọng yếu.
Thần Nhứ nhận danh sách vẫn còn ấm nhìn lướt qua một lần, sau đó nhắm mắt lại trầm tư. Lòng bàn tay Dịch Già Dụ đã ướt đẫm mồ hôi, tờ danh sách này là kết quả sau nhiều lần cân nhắc của hắn, hắn biết Thần Nhứ sẽ không hài lòng, thế nhưng chung quy phải có hy sinh, hắn cho rằng sự hy sinh này là đáng giá.
Thần Nhứ trầm mặc rất lâu mới mở mắt ra, "Nhị ca, huynh định ra danh sách này là căn cứ vào đâu?"
Dịch Già Dụ sớm có lời giải thích, nghe vậy nhìn xung quanh một chút, nhẹ giọng nói: "Chúng ta muốn phục quốc, bất đắc dĩ phải bỏ lại một số tộc nhân. Vậy thì tộc nhân chúng ta phải bảo vệ đương nhiên là những người có thể giúp ta phục quốc trong tương lai. Thần Nhứ, ta biết muội muốn mang thêm mấy người rời đi, nhưng có những người đã không thể nào về nước nữa. Sự việc khẩn cấp, thực sự là bất đắc dĩ."
Thần Nhứ thở dài, lộ ra nụ cười khổ. "Nhị ca nói có lý, tuy nhiên chuyện này vẫn phải bàn bạc kỹ càng, tuyệt đối không thể nóng vội. Trước hết nhị ca hãy ghi chép rõ ràng hướng đi của tất cả tộc nhân, nghĩ đến trong tay huynh tất nhiên còn có tờ danh sách này."
Dịch Già Dụ gật đầu, "Có. Muội đợi ta đi lấy."
Đợi Dịch Già Dụ ra khỏi thư phòng, Linh Âm cúi người khẽ hỏi: "Quận chúa, người không hài lòng với danh sách của hầu gia ư?"
"Có lời gì trở về hẵng nói." Thần Nhứ không muốn nhiều lời, chỉ nhìn tờ giấy trong tay mà thất thần.
Rất nhanh, Dịch Già Dụ lại đem ra một danh sách khác, lần này nhiều người hơn, ghi chép rất rõ ràng hướng đi của tất cả mọi người trong Dịch Già hoàng tộc sau khi đến thành Tinh Lam. Thần Nhứ xem xong cũng không khỏi khâm phục nhị ca của mình. Tư liệu của mọi người minh bạch như vậy, tuy rằng đều là tộc nhân của mình, nhưng mà hoàng tộc khai chi tán diệp *, từ lâu đã là một cây đại thụ che trời, cành lá rắc rối phức tạp. Muốn kể hết, không chỉ là công sức một ngày.
* gia tộc có nhiều con cháu như cành lá mọc sum sê
"Làm phiền nhị ca rồi. Chuyện này ta sẽ gắng sức làm, một khi có tin tức, xin nhị ca mau chóng hành động, không nên do dự trì hoãn." Đạt được mục đích, Thần Nhứ cũng không thể ở lâu, đứng dậy cáo từ.
Dịch Già Dụ có hơi bất an, "Thần Nhứ, việc này liên quan tới hưng vong của tộc Dịch Già, muội nhớ thận trọng."
"Thần Nhứ rõ."
Trở lại xe ngựa, Thần Nhứ cẩn thận xem lại hai tờ danh sách, sau đó nhìn Linh Âm quăng hai tờ giấy vào trong ấm lô, cháy thành tro tàn. "Nhị ca muốn vứt bỏ nữ quyến." Giọng nói của Thần Nhứ bình tĩnh mà hờ hững.
Linh Âm cả kinh hỏi lại: "Toàn bộ nữ quyến?"
Thần Nhứ lặng lẽ gật đầu, lát sau mới mở miệng: "Ta biết ý của huynh ấy. Nữ quyến sau khi tới nước Lịch, đa số đã bị người nước Lịch bắt đi làm thị thiếp. Người mất nước tồn tại như vậy, tuy ta không cam tâm, thế nhưng năng lực có hạn, không cứu được bọn họ. Nhưng họ đã làm gì sai? Nương thân nước Lịch đã là bất hạnh, nếu lại bị vứt bỏ, ta thật sự không biết còn mấy người có dũng khí sống tiếp."
Linh Âm nhìn thấy tay Thần Nhứ run run, nàng ta ngồi dậy khoác áo choàng cho Thần Nhứ, "Quận chúa đừng suy nghĩ quá nhiều. Như người đã nói, người năng lực có hạn, hiện tại cuộc sống trong hoàng cung đã không quá tốt, người đừng đè ép trọng trách nặng như vậy lên người mình. Người nhìn cơ thể của mình suy yếu thế nào. Tuy quyết định của hầu gia hơi quá đáng, nhưng cũng thật sự bất đắc dĩ. Người biết rõ người không thể sắp xếp cho tất cả mọi người trốn đi."
Thần Nhứ biết mình không làm được. Sư phụ đã nói, làm người quan trọng nhất là phải nhìn rõ năng lực của mình, không được tự cao tự đại, cũng không được tự ti. Nhưng sư phụ cũng đã dạy nàng, làm người cũng phải không ngừng thử thách, bằng không sẽ không bao giờ biết được giới hạn năng lực của mình ở đâu. Nghĩ tới sư phụ, Thần Nhứ không khỏi cười khổ, sư phụ, nếu người là đệ tử, liệu người có xoắn xuýt do dự như vậy không?
Phi Diệp Tân.
Chưởng viện đang chơi cờ cùng Giang Phong Mẫn ở trong phòng. Đột nhiên, tay cầm cờ của nàng dừng lại, lông mày hơi giương lên. Giang Phong Mẫn ở đối diện đã vọt đến bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, một con bồ câu đậu lên vai nàng.
"Ha, con bồ câu này vậy mà càng ngày càng mập. Nàng bảo Tĩnh Lan đừng cho chúng nó ăn mãi. Coi chừng béo tốt quá ngày nào đó bị người ta bắn xuống ăn thịt." Ngoài miệng nói, tay của nàng không ngừng lại mà là lấy tờ giấy trong ống trúc ở chân bồ câu. Xoay người, ngón tay khẽ búng, tờ giấy đã nhẹ nhàng chính xác đáp xuống bàn cờ trước mặt Chưởng viện.
"Từ khi Tĩnh Lan biết đây là bồ câu ta dùng để truyền tin cho tỷ tỷ của nó, mỗi ngày nó đều trông coi lồng chim, sợ rằng những con bồ câu này đói bụng không làm việc, làm lỡ tin tức của tỷ tỷ. Con bé mong nhớ Thần Nhứ, là tình thân. Nhưng ngươi nói cũng đúng, mấy con bồ câu này béo hơn nữa thì bay không nổi." Nàng quay đầu nhìn bồ câu đậu trên vai Giang Phong Mẫn, khẽ mỉm cười, "Không bằng bây giờ bắt đi nấu canh đi."
Lời còn chưa dứt, mắt nhỏ của con bồ câu kia liếc qua, nhìn thấy nụ cười ôn hoà của Chưởng viện, nó lập tức sải cánh bay mất tăm dạng.
"Nàng làm bồ câu sợ kìa." Giang Phong Mẫn đóng cửa sổ, trở lại trước bàn ngồi xuống, nhìn Chưởng viện cúi đầu xem tờ giấy mà nhíu mày, nàng hỏi: "Đồ đệ cưng của nàng lại làm sao?"
Chưởng viện thu lại tờ giấy, ngón tay chụm lại, nó đã tan thành tro bụi. "Lục Lăng Hàn lại xuống tay với Thần Nhứ. Bả vai Thần Nhứ trúng một mũi tên, cổ cũng bị tên sượt qua làm tổn thương."
"Hai mũi tên?" Giang Phong Mẫn hứng thú nhướng mày, "Không thể nào. Dù Thần Nhứ không còn nội lực nhưng vẫn là đệ tử xuất sắc nhất của Phi Diệp Tân ta. Đối phó với Lục Lăng Hàn không biết võ công mà lại trúng hai mũi tên? Con bé lại bị trúng độc sao?" Khó trách Giang Phong Mẫn nghĩ như vậy, khoảng thời gian này tình hình của Thần Nhứ đúng là khó khăn.
"Sao có thể? Ngươi nghĩ đồ đệ của ta ngốc à?" Chưởng viện bất mãn, trong con ngươi hai phần ác liệt.
"Vậy là có tính toán khác." Giang Phong Mẫn quả đoán kết luận. "Nó mới trúng độc, cơ thể còn chưa khỏi hẳn, lúc này bị thương thực sự không khôn ngoan." Thấy Chưởng viện ném ánh mắt như đao, nàng vội vàng nói: "Cho nên nhất định là muốn một lợi ích thật lớn, nên mới không ngại thương tổn bản thân để có được."
Chưởng viện luôn luôn bao che nghe nàng phân tích tới đây mới nói tiếp: "Nó bí mật gửi cho Lăng Lam một phong thư. Lăng Lam nhận được thư thì loại trừ một tâm phúc bên cạnh, rồi phái người đưa cho Thần Nhứ cỏ Uẩn Kết."
"Cỏ Uẩn Kết?" Vẻ mặt Giang Phong Mẫn đột nhiên nghiêm túc. "Thành thật mà nói, nàng vẫn chưa nói công hiệu chân chính của cỏ Uẩn Kết cho Hàm U, là vì lưu cho Thần Nhứ chiêu hiểm phản kích này sao?"
Chưởng viện cười như không cười, "Đương nhiên. Nha đầu Hàm U dám phế bỏ nội lực Thần Nhứ, làm cho mười năm tâm huyết của ta đổ sông đổ bể. Nếu ta không đáp trả, chẳng phải là để người trong thiên hạ tưởng rằng đồ đệ của ta dễ ức hiếp?"
"Nhưng Hàm U cũng là đồ đệ của nàng mà." Giang Phong mẫn nhỏ giọng phản đối.
Tuy rằng nhỏ, Chưởng viện vẫn nghe rõ ràng. Nàng cười xán lạn, "Vì lẽ đó ta không nhúng tay vào chuyện của chúng nó. Chỉ là nếu Thần Nhứ không chơi chết Hàm U, vậy là ta nhìn sai người rồi." Nàng đưa tay, cực kỳ ám muội nâng cằm Giang Phong Mẫn, "Ngươi nói xem ta có nhìn sai người không?"
"Sao... Sao vậy được?" Giang Phong Mẫn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt. Yêu nữ thần thì chỉ muốn đặt thứ đồ tốt nhất trước mặt nàng. Mà yêu nữ vương thì sao? Đồ tốt nhất trên đời vốn ở trước mặt nàng rồi, vậy thì làm sao bây giờ? Vậy chỉ có thể đặt bản thân tốt nhất trước mặt nàng cầu phạt.
"Đốt cháy chín tầng trời mà thành phượng." Chưởng viện thu tay về. "Cứ xem tạo hoá của Thần Nhứ."
Khi Thần Nhứ về cung liền nghe Lâm Lang bẩm báo, Liễu Như Sa đã trở về, mang theo lá thư Thiên Cơ công chúa Lục Lăng Lam đích thân viết. Thần Nhứ vội vàng bảo Lâm Lang, Linh Âm gác cổng, không thể chờ được nữa mà mở thư ra xem. Trong thư Lục Lăng Lam trước tiên cảm tạ Thần Nhứ không giết Lục Lăng Hàn, lại cho thấy mình sẽ tuân thủ ước định. Mặt khác đề cập đến cỏ Uẩn Kết hai năm trước Thần Nhứ đưa tới bây giờ đang trên đường đến nước Lịch. Thần Nhứ xem xong trái tim rốt cuộc buông xuống, kế hoạch thuận lợi diễn ra theo dự tính của mình, không uổng công mình chịu tổn thương.
Mặt khác, Cảnh Hàm U cũng nhận được thư người nước Phong đưa đến. Giờ khắc này nàng đang ngồi trong đại doanh Phi Vân Kỵ ngoài thành, cầm thư mật trong tay mà thất thần.
"Nếu công chúa không yên tâm thì có thể tìm lý do ngăn cản người nước Phong nhập cảnh." Trần Tâm bưng một bình trà nóng, rót một chén đưa cho Cảnh Hàm U.
Khói mịt mù tản ra từ trong ly, làm mờ mắt Cảnh Hàm U. "Ta không biết Thần Nhứ định làm gì. Nàng ấy khuyên ta tha cho Lục Lăng Hàn hết lần này tới lần khác, tuyệt đối không phải vì những nguyên do nàng ấy nói. Ta đoán là nàng ấy và Lục Lăng Lam có thoả thuận gì đó. Hơn nữa, từ những tin tức trước, Lăng Lam cùng hoàng tẩu của ta cũng không quá thân tình. Nếu không cho người nước Phong nhập cảnh, xử lý không tốt sẽ dẫn tới hai nước tranh chấp, thực sự không dễ khắc phục hậu quả." Nàng đã linh cảm được Thần Nhứ muốn hành động, nhưng cũng không muốn ngăn cản. Sư phụ đã nói, uy lực của kiếm đã ra khỏi vỏ nhỏ hơn chưa ra khỏi vỏ rất nhiều. Lưỡi kiếm Thải Vi của Thần Nhứ thì vẫn luôn ở trong vỏ.
Kinh kỳ trọng địa, Phi Vân Kỵ không chỉ có trách nhiệm bảo vệ, kinh triệu doãn không làm được việc cũng phải tới làm phiền. Lúc Cảnh Hàm U ở trong đại doanh hao hết suy nghĩ vì Thần Nhứ, kinh triệu doãn lại phái người xin trợ giúp lần thứ hai. Có một thôn dân ngoại thành lên núi hái thuốc, phát hiện một cái hầm ngầm, ông ta nằm lên cửa hầm ngó xem thì hôn mê bất tỉnh. Kinh triệu doãn nhận được tin tức sai thuộc hạ tra xét, người vẫn chưa đi lên.
Cảnh Hàm U nghe xong tin này liền phái nhân thủ qua đó, "Kinh triệu doãn đang nghĩ gì vậy? Biết rõ có người hôn mê tại sao còn sai người đi?"
Trần Tâm nói: "Hẳn là thuộc hạ làm việc không tốt."
Cảnh Hàm U cũng chỉ thuận miệng nói một chút, cũng không để trong lòng những chuyện này. Sớm hôm nay tuyết lớn, nàng phái đại đội nhân mã đi dọn tuyết đọng trên đường, lúc này bọn họ đang lục tục về doanh trại. Có người trở lại phục mệnh với Cảnh Hàm U, cũng có kẻ âm thầm giao thứ gì đó cho Trần Tâm. Trần Tâm nhìn một chút, đột nhiên kinh hãi, lập tức tiến vào đại doanh đưa đồ vật cho Cảnh Hàm U xem.
Đó là một khối mộc bài nhìn như không nổi bật, kì thực được làm từ gỗ trầm hương, cũng không phải vật bình thường. Khiến Trần Tâm giật mình chính là mặt sau của mộc bài lại khắc một chữ "Dịch".
"Đây là yêu bài của hoàng thất nước Dịch. Người của hoàng tộc nước Dịch đều có một khối." Cảnh Hàm U nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương