Lưu Quang Nhập Họa

Chương 107: Khiêu khích



Có được yêu bài của hoàng thất nước Dịch, Cảnh Hàm U cầm chơi trên tay. Lúc trước nàng cũng thường thấy vật này trên người Thần Nhứ. Từ sau khi nước Dịch diệt vong, Thần Nhứ tới nước Lịch rồi vào cung Vũ Yên của nàng, nàng chưa từng gặp lại yêu bài này. Không biết là làm mất hay là giấu đi. Cảnh Hàm U nghĩ tới đó liền tâm tư miên man, chờ Trần Tâm lên tiếng hỏi nên làm gì mới lấy lại tinh thần. "Đưa yêu bài về cho Thần Nhứ nhìn, có lẽ nàng ấy sẽ có ý kiến."

Cung Vũ Yên.

Lúc Cảnh Hàm U trở lại, Thần Nhứ đang ở trong tẩm điện uống đồ bổ vừa hầm xong. Thấy nàng về, Thần Nhứ lập tức để chén xuống, đến giúp nàng cởi áo choàng. Thân Cảnh Hàm U vẫn còn khí lạnh, tay Thần Nhứ ở trên người nàng lạnh tê tới mức hô hấp cứng lại, nhưng vẫn không ngừng tay.

Cảnh Hàm U nghi ngờ nhìn sư tỷ ân cần như vậy, ánh mắt rơi xuống chén trên bàn. "Đồ bổ huyết, có lợi cho cơ thể của nàng. Dù hơi ngọt nhưng nàng vẫn nên ăn hết."

Thần Nhứ vốn muốn nhân cơ hội Cảnh Hàm U trở về đem bỏ nửa chén còn lại, quỷ kế bị vạch trần, sắc mặt có chút không cam lòng. Nét ngây thơ này xuất hiện trên mặt thiếu nữ thì không thể bình thường hơn, nhưng lại là lâu ngày chưa thấy ở Thần Nhứ. Cảnh Hàm U không nhịn được nắm lấy tay nàng, "Ta đút nàng ăn."

Thần Nhứ cứng rắn nuốt vào lời từ chối suýt thốt ra. Mình là nữ tử của vị Nhu Gia công chúa này, biết thân biết phận thì hơn, nàng tự giễu nghĩ. Thế là gật đầu, mặt mày như hoạ thả lỏng ra, tựa như ánh mặt trời ngày đông, che giấu gió tuyết lạnh giá bên ngoài.

"Hôm nay lúc phái người đi dọn tuyết đọng, bọn binh sĩ nhặt được cái này." Đút xong đồ bổ, Cảnh Hàm U mới lấy yêu bài ra đưa cho Thần Nhứ.

Thần Nhứ nhận lấy, liếc mắt một cái đã nhận ra đây là đồ của Dịch Già hoàng tộc. Tuy nhiên nàng cũng không quá để ý, "Chắc là ai đó đánh rơi." Ngón tay trắng mịn như ngọc vuốt nhẹ hoa văn trên yêu bài làm bằng gỗ, nói tiếp: "Mất nước rồi, vật này còn có ích lợi gì? Có người xem nó là cái nhớ nhung, cũng có người xem nó là cái liên lụy."

"Vậy còn nàng?" Cảnh Hàm U đột nhiên hỏi.

"Ta?" Thần Nhứ ngẩng đầu, trong con ngươi nước xuân sóng sánh, như là sẽ nặn ra tình ý bất cứ lúc nào. "Sau khi tới nước Lịch, nàng có từng thấy yêu bài của ta không?"

Cảnh Hàm U lắc đầu.

"Ta chôn nó trong hoàng cung nước Dịch, với phong hào Trấn quốc công chúa của ta, với những hy vọng cứu vớt nước Dịch bằng sức lực một người không thiết thực, đều cùng táng." Giọng nói Thần Nhứ khẽ khàng nhưng lại dễ dàng đi vào lòng người ta.

"Ta..." Mỗi lần nhắc đến mối thù cướp nước, Cảnh Hàm U luôn muốn giải thích một chút, nhưng lúc nào cũng cảm thấy ở trước thù nước hận nhà, ngôn ngữ thực sự quá vô lực.



Ngược lại là Thần Nhứ thả lỏng trước. "Thắng làm vua thua làm giặc, đạo lý này ta hiểu. Nếu là ta, ta cũng sẽ không nương tay. Nhưng..." Nàng nói tới đây đột nhiên dừng lại, nhìn Cảnh Hàm U mà cười thâm thúy.

Cảnh Hàm U vậy mà nhìn ra ý khiêu khích trong nụ cười này. "Nhưng làm sao?"

"Ta sẽ không phế bỏ nội lực của nàng." Thần Nhứ cố ý nhấn mạnh chữ "nàng".

Cảnh Hàm U đưa tay vòng lấy eo Thần Nhứ, "Nàng là sư tỷ, đương nhiên có cách kìm hãm ta. Ta thì không làm được, đừng tưởng rằng ta không biết sư phụ thiên vị nàng đến cỡ nào."

Những cung nữ trong tẩm điện đã ra ngoài từ lúc hai người bắt đầu tình nồng ý mật, thực sự không muốn nhìn thấy họ quấn quýt một cách không kiêng kị như thế. Lúc này trong điện chỉ có hai người, Thần Nhứ cũng làm càn, tay đặt lên vai Cảnh Hàm U chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người. "Vậy mà dám ý kiến những sắp xếp của sư phụ. Nàng thật sự không sợ lão nhân gia nổi hứng, ban cho ta pháp bảo thông thiên gì đó thu phục nàng tên đồ đệ hư này?"

Cảnh Hàm U cười, "Sư phụ bất công cũng không phải ngày một ngày hai. Nếu nàng thật sự muốn thu phục ta, ta cũng không có cách chống lại, cần gì phải buồn phiền? Nhưng bây giờ, nàng có pháp bảo gì giải quyết?" Ngoài miệng nói, tay đã bắt đầu hành động.

Thần Nhứ nắm lấy cái tay làm càn trên người mình, hơi thở hơi bất ổn, "Nàng là một công chúa, tại sao luôn luôn làm chuyện như vậy giữa ban ngày, cũng không biết xấu hổ."

Lời này thật sự không hề hấn gì với Cảnh Hàm U. Nàng thẳng thắn lợi dụng ưu thế cơ thể đẩy ngã Thần Nhứ lên giường, hai tay cố định hai bên thân thể nàng. Từ trên cao nhìn xuống, phút chốc có một loại ảo giác tất cả nằm trong lòng bàn tay.

"Thần Nhứ, nàng là của ta. Dù xảy ra chuyện gì, nàng vẫn là của ta." Cảnh Hàm U đột nhiên nói.

Thần Nhứ hơi nghiêng đầu, cố dứt khỏi ánh mắt nóng rực của Cảnh Hàm U, nhưng chính nàng cũng biết đó là vô dụng. Nàng không rõ chấp niệm của Cảnh Hàm U bắt đầu từ khi nào, nàng thậm chí không biết cảm tình của mình với người sư muội này nảy mầm từ khi nào. Lúc nàng nhận ra thì tất cả đã định. Cho nên nàng chủ động lựa chọn hòa thân ở biên giới phía Bắc cách xa nơi này nhất. Không sai, nàng muốn chạy trốn. Chạy tới một nơi không nghe được tin tức về Cảnh Hàm U. Chạy tới một nơi không có hồi ức về Cảnh Hàm U. Nếu nước Dịch vẫn còn thì bây giờ nàng đã xuất giá, trở thành chính phi của thái tử Giang Vân Dương nước Khánh. Đáng tiếc, không có "nếu như". Hai người họ đã định là quấn quýt lấy nhau, không chết không thôi.

Nụ hôn triền miên mà bá đạo làm Thần Nhứ hoàn hồn, chẳng mấy chốc nàng đã rơi vào sóng nhiệt mà Cảnh Hàm U tạo ra, không thể nào bình tĩnh suy nghĩ được nữa. Bên trong tẩm điện một phương xuân ý, hoàn toàn xua tan cái lạnh ở ngoài.

Mưa nghỉ mây ngừng, trong điện quay về yên tĩnh. Cảnh Hàm U vẫn ôm Thần Nhứ không chịu buông tay. Cả người Thần Nhứ đầy mồ hôi, cảm giác dính nhớp vô cùng khó chịu. Nàng đẩy Cảnh Hàm U một cái, "Nàng buông tay, ta muốn tắm rửa."

Cảnh Hàm U không chỉ không buông tay, tay trái đặt trước ngực Thần Nhứ càng ôm chặt hơn. "Bên ngoài lạnh lắm, nàng chờ các cung nữ chuẩn bị mọi thứ kỹ lưỡng, cẩn thận cảm lạnh."

Thần Nhứ lúc này tóc đen tán loạn, môi mỏng hơi sưng, ai cũng nhìn ra được là mới hầu hạ. Nàng cười vỗ vỗ tay Cảnh Hàm U, "Lời này nghe như muốn tốt cho ta, nhưng từ miệng nàng nói ra, thực sự khó tin." Nói, nàng đứng dậy mặc y phục, lập tức cảm thấy cơ thể đau nhức, không khỏi âm thầm cắn răng. Vì những bố trí và thủ đoạn sau lưng mà nàng sinh lòng hổ thẹn với Cảnh Hàm U, về tình cảm khó tránh khỏi nhường Cảnh Hàm U một ít. Nhưng như vậy nghĩa là khổ thân thể của chính mình, sau mỗi lần mây mưa đều phải dưỡng sức.



Cảnh Hàm U thấy Thần Nhứ di chuyển rất không tự nhiên thì cũng hiểu vấn đề. Nàng khoác áo rời giường, tự mình mặc áo trong cho Thần Nhứ rồi gọi cung nữ bên ngoài chờ chuẩn bị tắm rửa.

Một phen dằn vặt, Thần Nhứ thế mà ngủ trong lúc tắm. Các cung nữ không dám quấy nhiễu, Linh Âm đau lòng cho chủ tử nhà mình, cũng không nỡ đánh thức nàng, không thể làm gì hơn ngoài tìm Cảnh Hàm U. Cảnh Hàm U cẩn thận lau khô thân thể Thần Nhứ, ôm nàng về giường lấy chăn đắp kín. Thần Nhứ đến cùng là người tập võ, lúc Cảnh Hàm U ôm nàng cũng đã tỉnh rồi, mơ mơ màng màng chủ động ôm lấy cổ Cảnh Hàm U. Cảnh Hàm U bị hành động trẻ con của nàng chọc cười, không nhịn được lại ấn xuống một nụ hôn lên trán của nàng.

Trần Tâm và Linh Âm đã xem quen những hành động tình nồng ý mật, không coi ai ra gì này rồi mà vẫn cảm thấy hơi lúng túng. Hai người nhìn nhau, đều thức thời dẫn mấy cung nữ khác lui ra khỏi tẩm điện.

Cảnh Hàm U nhẹ nhàng xoa xoa dung nhan say ngủ của Thần Nhứ, trái tim mềm mại vô cùng. "Rất muốn tiếp tục bảo vệ nàng như thế. Thần Nhứ, nói ra lời này chắc nàng sẽ không tin, ta luôn muốn cùng nàng trở lại Phi Diệp Tân, trở lại thư viện, trở lại chúng ta của lúc ban đầu. Đáng tiếc ta biết, chúng ta không về được nữa rồi."

Cung Đức Xương.

Vết thương của Lục Lăng Hàn cũng tốt hơn một ít. Khoảng thời gian này thái y đề nghị ả xuống giường đi vài vòng, có lợi cho việc hồi phục. Nhưng ả là công chúa của nước Phong, được nuông chiều từ bé, đã bao giờ chịu tổn thương như vầy? Lần bị thương này thật sự làm ả nhức đầu, trong lòng ả tất nhiên bất bình. Đáng tiếc thái tử bị hoàng hậu trách móc, thái độ đối với ả rất lạnh nhạt, còn cảnh cáo ả đừng trêu chọc Cảnh Hàm U nữa. Trời mới biết ả đối phó Thần Nhứ là vì ai? Lục Lăng Hàn càng nghĩ càng giận, nhưng ở trước mặt thái tử vẫn phải giữ gìn hình tượng chính phi dịu dàng, tức cũng chỉ có thể nuốt xuống bụng. Vết thương ở chân vẫn chưa khỏi hẳn, người đã gầy đi trông thấy.

Dịch Già Mạc Ly xuất thân hoàng thất, đã quen xem những tiết mục tranh sủng của phi tần, hiểu được lựa chọn thế nào mới là chính xác nhất. Trong lúc Lục Lăng Hàn dưỡng thương, mỗi ngày nàng ta đều đi qua. Vì mang thai nên không thể bưng thuốc hầu bệnh, nàng ta bèn ngồi trò chuyện giải sầu với Lục Lăng Hàn.

"Thuận Ân quận chúa đại tỷ của muội thật sự có bản lĩnh, thu phục Nhu Gia công chúa đến ngoan ngoãn. Nếu dùng bản lĩnh này trên người nam nhân, e là trong thiên hạ không ai chạy thoát được lòng bàn tay của nàng ta." Lục Lăng Hàn tựa vào gối mềm nói.

Dịch Già Mạc Ly cười lúng túng. "Thuở nhỏ đại tỷ được đưa tới Phi Diệp Tân, không học những việc khuê các. Tỷ ấy và Nhu Gia công chúa là đồng môn cùng thầy, tình nghĩa thiếu thời, đương nhiên thâm hậu hơn người khác một chút."

Nghe lời Dịch Già Mạc Ly nói, Lục Lăng Hàn lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, "Không ngờ muội muội trung thành với Thuận Ân quận chúa đến vậy, có thể thấy được quan hệ tỷ muội tốt đẹp. Nhìn cứ như là ta đang khích bác ly gián."

Một câu nói ngược lại làm nổi lên một ít hồi ức của Dịch Già Mạc Ly. Nàng ta là công chúa được sủng ái nhất nước Dịch, kiêu ngạo như vậy, cao quý như vậy. Tại Thần Nhứ mở thành đầu hàng nên nàng ta mới rơi vào hoàn cảnh lấy sắc hầu người như hôm nay. Nước Dịch sinh ra mỹ nhân, bản thân Dịch Già Mạc Ly đã là mỹ nhân hiếm thấy, nhưng chỉ đạt được vị trí trắc phi. Tất cả những thứ này còn không phải do đại tỷ của mình ban tặng? Nghĩ thế, bàn tay giấu ở dưới y phục của nàng ta bất giác nắm chặt. Vì được sủng ái, Dịch Già Mạc Ly cũng không che giấu tâm tư của mình. Nỗi oán hận trong lòng hiện rõ trên mặt.

Lục Lăng Hàn nghe lời đoán ý, cười khẽ bảo: "Muội nhìn ta một chút, trong lòng nghĩ đến cái này bèn nói với muội muội. Chuyện này... Không phải là muốn chia rẽ tình cảm tỷ muội của hai người." Nói tới đây ả thôi cười, để Dịch Già Mạc Ly ngồi bên cạnh mình, thấp giọng nói: "Nhưng muội muội cũng nên ngẫm lại, Thuận Ân quận chúa thường đến cung Đức Xương, rốt cuộc có ý muốn gì?"

Trái tim Dịch Già Mạc Ly hơi lung lay, nghĩ đến thái tử. Bởi vì mối quan hệ với Cảnh Hàm U, Thần Nhứ sẽ không thể xuất giá. Nhưng Cảnh Hàm U cũng chẳng ở lại nước Lịch mãi, sớm muộn phải lập gia đình. Đến lúc đó Thần Nhứ phải làm sao? Lẽ nào Cảnh Hàm U sẽ mang nàng đi xa nước khác. Dù Cảnh Hàm U bằng lòng, dựa theo sự hiểu biết của Dịch Già Mạc Ly với Thần Nhứ, Thần Nhứ cũng sẽ không đồng ý. Vậy thì sau khi Cảnh Hàm U xuất giá, Thần Nhứ có thể dựa vào mối quan hệ nào để bảo vệ cả tộc Dịch Già?
Chương trước Chương tiếp