Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 36: Cô đơn
Cảnh Du từ nãy giờ đã uống rượu khá nhiều,cứ gặp người quen và đối tác là uống. Cũng may là hôm nay là Hứa Đông Mậu Đạt uống tiếp chứ nếu không anh sẽ thành con ma men cho mà xem.
" Sếp,anh ổn chứ "
" Hứa Đông mau đưa tôi về nhà đi, tôi cảm thấy mình đã bị trúng thuốc rồi "
" Hay là em tìm phụ nữ giúp anh "
" Không cần đâu '"
" Mau đi lấy xe đi, tôi muốn về nhà "
" Vâng "
Hứa Đông mím môi gật đầu rồi chạy đi,Mậu Đạt thì bị mấy vị đối tác lớn kéo lại uống rượu.
Lý Mẫn thấy đây là cơ hội của mình cho nên cô ta liền đi lại nhào vào người của Cảnh Du,tuy anh bị trúng thuốc nhưng lý trí vẫn còn xót lại.Phó Cảnh Du thấy người này không phải là vợ mình mà là cô gái họ Lý lúc nãy cho nên anh liền đứng dậy đẩy cô ta xuống đất.
" Anh Du để em giúp anh, hình như anh đang rất nóng thì phải"
" Cút …mau cút đi "
Đúng lúc này Mậu Đạt đi lại thì thấy cảnh tượng này,chắc có lẽ là làm phật lòng ý của sếp mình rồi.Anh ta cũng không quan tâm cô gái kia làm gì nữa mà đi lại đỡ sếp mình ra khỏi đây …
Ngồi ở trên xe,Cảnh Du rất là khó chịu cả ngươi cứ đổ mồ hôi liên tục,cà vạt và cúc áo đã được nới lỏng …Hứa Đông biết sếp mình đang bị trúng thuốc,ấy vậy mà vẫn cố chịu đựng …
Đã bao lần anh ta chứng kiến thấy cảnh này rồi,lúc trước cũng như vậy nhưng nó không hề mạnh như ngày hôm nay.
Cho đến khi mà đến nhà thì tay chân của anh đã rã rồi rồi,bước đi cũng không còn vững nữa. Nhưng cũng may là có vệ sĩ đỡ anh lên lầu.
Phó Cảnh Du sau khi vào đến phòng thì anh liền khoá cửa lại rồi chạy vào trong nhà tắm cởi quần áo ra và tự mình giải quyết.Cả người của anh cứ nóng ran lên,ở trên hay ở dưới gì cũng điều không chịu nổi. Người đàn ông này đành phải ngâm mình ở trong bồn nước lạnh để giải toả bởi vì bây giờ chỉ còn có cách này mà thôi.
Anh ở trong nhà tắm hơn 2 tiếng đồng hồ thì mới đi ra ngoài,lúc này trên người của anh chỉ mặc áo choàng tắm mà thôi.Càng nghĩ đến thì anh lại càng tức, chính anh cũng không ngờ lại bị cô gái Lý Mẫn kia hạ thuốc như vậy,mà công nhận một điều là xuân dược lần này mạnh thật nó khiến cho anh phải mệt mỏi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Giờ này cũng hơn 2 giờ sáng,Cảnh Du sau khi ngâm nước xong thì cũng tỉnh rượu rồi.Anh cầm điếu thuốc lá đi ra ban công hút thuốc,cửa sổ được mở ra thông thoáng. Đứng từ góc độ này anh có thể thấy được toàn thành phố khi về đêm. Càng lúc anh càng cảm thấy mình thật cô đơn,trong khi bản thân có tất cả nhưng chẳng hề vui vẻ với những gì mà mình đã có.
Dáng người anh đứng thẳng,hai mắt nhìn về nơi xa xăm. Điếu thuốc hút cũng đã hết,Cảnh Du có chút chán nãn và sau đó thì không hút nữa …
…
Đến sáng hôm sau, khoảng tầm 7 giờ sáng thì anh đã có mặt ở văn phòng.Hứa Đông theo thói quen mỗi ngày mà đem cà phê vào cho Cảnh Du.
" Sếp,cà phê của anh "
" Ừm "
" Cậu giải quyết cô ta chưa "
" Dạ rồi,em đã cho người giải quyết Lý Mẫn rồi,sau này sẽ không làm phiền đến anh nữa ". Truyện Sủng
" Còn về Ngân Tuyết cậu cho cô ta một bài học đi,sẵn tiện đưa cô ta ra khỏi Trung Quốc đi, tôi không muốn thấy mặt cô ta "
" Dạ vâng "
Hứa Đông gật đầu rồi đi ra ngoài,Phó Cảnh Du cầm ly cà phê lên uống từng ngụm một để cho tỉnh táo.Hương vị vẫn như vậy chỉ có điều là không được cô ấy pha cho mà thôi …
Cũng lâu rồi nhỉ,hơn nửa năm anh đã không thấy cô ấy rồi.Sự nhớ nhung bao trùm lên con người anh, nhưng cũng không thể trách ai được, đúng là tự mình làm rồi tự mình chịu mà thôi.
" Sếp,anh ổn chứ "
" Hứa Đông mau đưa tôi về nhà đi, tôi cảm thấy mình đã bị trúng thuốc rồi "
" Hay là em tìm phụ nữ giúp anh "
" Không cần đâu '"
" Mau đi lấy xe đi, tôi muốn về nhà "
" Vâng "
Hứa Đông mím môi gật đầu rồi chạy đi,Mậu Đạt thì bị mấy vị đối tác lớn kéo lại uống rượu.
Lý Mẫn thấy đây là cơ hội của mình cho nên cô ta liền đi lại nhào vào người của Cảnh Du,tuy anh bị trúng thuốc nhưng lý trí vẫn còn xót lại.Phó Cảnh Du thấy người này không phải là vợ mình mà là cô gái họ Lý lúc nãy cho nên anh liền đứng dậy đẩy cô ta xuống đất.
" Anh Du để em giúp anh, hình như anh đang rất nóng thì phải"
" Cút …mau cút đi "
Đúng lúc này Mậu Đạt đi lại thì thấy cảnh tượng này,chắc có lẽ là làm phật lòng ý của sếp mình rồi.Anh ta cũng không quan tâm cô gái kia làm gì nữa mà đi lại đỡ sếp mình ra khỏi đây …
Ngồi ở trên xe,Cảnh Du rất là khó chịu cả ngươi cứ đổ mồ hôi liên tục,cà vạt và cúc áo đã được nới lỏng …Hứa Đông biết sếp mình đang bị trúng thuốc,ấy vậy mà vẫn cố chịu đựng …
Đã bao lần anh ta chứng kiến thấy cảnh này rồi,lúc trước cũng như vậy nhưng nó không hề mạnh như ngày hôm nay.
Cho đến khi mà đến nhà thì tay chân của anh đã rã rồi rồi,bước đi cũng không còn vững nữa. Nhưng cũng may là có vệ sĩ đỡ anh lên lầu.
Phó Cảnh Du sau khi vào đến phòng thì anh liền khoá cửa lại rồi chạy vào trong nhà tắm cởi quần áo ra và tự mình giải quyết.Cả người của anh cứ nóng ran lên,ở trên hay ở dưới gì cũng điều không chịu nổi. Người đàn ông này đành phải ngâm mình ở trong bồn nước lạnh để giải toả bởi vì bây giờ chỉ còn có cách này mà thôi.
Anh ở trong nhà tắm hơn 2 tiếng đồng hồ thì mới đi ra ngoài,lúc này trên người của anh chỉ mặc áo choàng tắm mà thôi.Càng nghĩ đến thì anh lại càng tức, chính anh cũng không ngờ lại bị cô gái Lý Mẫn kia hạ thuốc như vậy,mà công nhận một điều là xuân dược lần này mạnh thật nó khiến cho anh phải mệt mỏi suốt mấy tiếng đồng hồ.
Giờ này cũng hơn 2 giờ sáng,Cảnh Du sau khi ngâm nước xong thì cũng tỉnh rượu rồi.Anh cầm điếu thuốc lá đi ra ban công hút thuốc,cửa sổ được mở ra thông thoáng. Đứng từ góc độ này anh có thể thấy được toàn thành phố khi về đêm. Càng lúc anh càng cảm thấy mình thật cô đơn,trong khi bản thân có tất cả nhưng chẳng hề vui vẻ với những gì mà mình đã có.
Dáng người anh đứng thẳng,hai mắt nhìn về nơi xa xăm. Điếu thuốc hút cũng đã hết,Cảnh Du có chút chán nãn và sau đó thì không hút nữa …
…
Đến sáng hôm sau, khoảng tầm 7 giờ sáng thì anh đã có mặt ở văn phòng.Hứa Đông theo thói quen mỗi ngày mà đem cà phê vào cho Cảnh Du.
" Sếp,cà phê của anh "
" Ừm "
" Cậu giải quyết cô ta chưa "
" Dạ rồi,em đã cho người giải quyết Lý Mẫn rồi,sau này sẽ không làm phiền đến anh nữa ". Truyện Sủng
" Còn về Ngân Tuyết cậu cho cô ta một bài học đi,sẵn tiện đưa cô ta ra khỏi Trung Quốc đi, tôi không muốn thấy mặt cô ta "
" Dạ vâng "
Hứa Đông gật đầu rồi đi ra ngoài,Phó Cảnh Du cầm ly cà phê lên uống từng ngụm một để cho tỉnh táo.Hương vị vẫn như vậy chỉ có điều là không được cô ấy pha cho mà thôi …
Cũng lâu rồi nhỉ,hơn nửa năm anh đã không thấy cô ấy rồi.Sự nhớ nhung bao trùm lên con người anh, nhưng cũng không thể trách ai được, đúng là tự mình làm rồi tự mình chịu mà thôi.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương