Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 37: Ba của con đang ở đâu
5 năm sau,tại vùng ngoại thành …
Hai ngày trước con trai bị sốt cho nên Tử Yên không thể đi làm được,cô phải ở nhà chăm con. Thằng bé này đã bảo là không được dầm mưa,ấy vậy mà vẫn cải lại …
Hôm nay cô dậy sớm đi chợ mua một ít rau củ và xương heo về hầm canh tẩm bổ cho con trai.Cảnh Dương ngồi ở trong nhà xem tivi, thằng bé nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại thì thấy mẹ mình về, hai mắt lập tức sáng rỡ ra rồi ôm chầm lấy mẹ mình.
" Mẹ mới về "
" Để mẹ xem con hết sốt chưa "
Tử Yên bỏ mấy túi thức ăn lên bàn rồi sau đó đưa tay lên sờ trán con mình, đúng thật là đã hết sốt rồi.Lập tức cô liền thở phào nhẹ nhõm rồi hôn lên má của Cảnh Dương.
" Mẹ,con đói bụng "
" Ở đây có bánh bao,con ăn tạm trước đi "
" Dạ, nhưng con không ăn trứng cút đâu "
" Ừm "
Thằng bé đúng thật là rất giống Cảnh Du,nó giống từ ngoại hình cho đến tính cách và việc ăn uống nữa.Anh ấy cũng không thích ăn trứng cút, không thích ăn cà rốt, khoai tây. Đúng là hai cha con có khác …
Cảnh Dương cũng đã lớn rồi,nó cũng biết về thế giới bên ngoài.Và cứ luôn miệng hỏi" ba " mình đang ở đâu. Những lúc đó cô chỉ biết câm nín và tìm lý do khác mà thôi …
Liệu quá khứ của người lớn mà phải bắt con nít gánh chịu thì đó có phải là thiệt thòi hay không.Mọi đứa trẻ luôn cần được yêu thương mà,bao nhiêu câu hỏi được đặt ra ở trong đầu khiến cho Tử Yên phải suy ngẫm.Có phải bây giờ cô nên trở về rồi không, cũng đã lâu rồi cô chưa về thăm ba mẹ của mình.
Suy nghĩ bâng quơ một hồi thì cô lại cắt trúng tay,Tử Yên la lên một tiếng " a " rất nhỏ nhưng Cảnh Dương vẫn có thể nghe được.Sau đó thằng bé liền đi lấy băng keo cá nhân lại dán lên ngón tay bị cắt trúng.
" Mẹ,mẹ còn đau nữa không"
" Không còn đau nữa "
" Nếu có ba ở đây chắc ba sẽ không để mẹ bị chảy máu,và mẹ cũng không cực khổ như vậy "
" Mẹ ơi,ba con ở đâu rồi.Bạn bè nói con là đứa trẻ không có ba,là đứa trẻ được mẹ nhặt về "
Tử Yên nghe con trai nói xong tự nhiên cảm thấy nhói lòng,hai mắt thì đỏ hoe …
" Mẹ,con có ông bà không,các bạn được đi chơi với ông bà nữa.Còn con thì không có ai cả '"
'" Con trai ngoan,vài tuần nữa mẹ đưa con đi gặp ông bà ngoại,con có thích không "
" Dạ thích "
" Ba con đang đi công tác xa,cho nên hiện tại không thể gặp hai chúng ta được "
" Dạ,vậy con yên tâm rồi.Sau khi ba đi công tác về thì con sẽ chơi với ba sao "
" Ừm "
Tử Yên xoa đầu con trai mình rồi dẫn thằng bé ra phòng khách ngồi xuống còn mình thì đi vào trong nhà bếp nấu cơm.Trẻ con không có tội tình gì cả,cho dù không có ba thì cũng phải có ông bà.
Tâm trạng của cô cứ thế mà chùn xuống, chỉ nấu có bữa cơm thôi mà phải tốn rất nhiều thời gian …Cho đến 10 giờ sáng thì mới nấu cơm xong,từ lúc mà Cảnh Dương lên 3 tuổi thì Thiên Ý đã dọn ra ngoài sống.Với lại cô ấy cũng đã có bạn trai cho nên cũng cần một không gian riêng tư.Và lâu lâu thì Thiên Ý cũng đến chơi và thăm hai mẹ con …
" Cảnh Dương,ăn cơm thôi con "
" Dạ mẹ "
Cảnh Dương đi lại ghế ngồi,hôm nay có thịt kho và canh hầm rau củ.Thằng bé thích ăn bông cải xanh và củ su hào cho nên cô đặc biệt nấu nhiều một chút.
" Con ăn nhiều vào đi "
" Dạ cảm ơn mẹ "
Hai mẹ con cùng nhau ăn cơm,Cảnh Dương ăn hai chén cơm thì đã thấy no rồi. Thường thì trẻ con rất thích ăn vặt nhưng nó thì lại không lâu lâu thì chỉ uống nước và ăn một ít oshi mà thôi …
Sau khi ăn cơm xong thì Tử Yên đứng dậy dọn bát đũa rồi rửa bát. Chỉ có mấy cái chén cho nên việc dọn dẹp rất là nhanh,chớp mắt một cái thì bát đũa đã được úp lên kệ.Nhà bếp cũng đã được quét và lao dọn sạch sẽ. Bởi vì ngày hôm nay không có đi làm cho nên cô phải tranh thủ dọn dẹp cho sạch sẽ, đồ chơi của con trai cũng dọn nốt cho xong.Quần áo,ga nệm cũng giặt hết không chừa lại cái gì cả.
Khi cô quay lại phòng khách thì thấy con trai đã ngủ trên sofa,tivi vẫn còn mở.Lúc này cô định tắt tivi để con trai được ngủ ngon hơn nhưng không ngờ lại thấy được tin tức không nên thấy.
" Tin tức đại thiếu gia nhà họ Phó cùng nhị tiểu thư Ninh gia có mối quan hệ tình tứ.Theo như thông tin được biết thì Phó thiếu và vợ đã ly thân từ lâu "
" Phó Cảnh Du và Ninh Dung có ý định kết hôn thương mại "’
Tử Yên lập tức tắt tivi đi, cô và anh ấy đúng là chưa ký giấy ly hôn và theo hiện tại là ly thân.Vậy thì có lý do mà buồn mà đau lòng chứ.Bùi Tử Yên mày nên tỉnh táo lại đi,đã trôi qua 5 năm rồi chắc người đàn ông đó đang có tình yêu mới rồi,với lại anh ta dục vọng đây mình như vậy thì làm sao cưỡng lại khi có gái đẹp ở bên cạnh chứ. Đúng thật là nực cười mà,Phó Cảnh Du từ trước giờ chỉ biết xỉ nhục mày mà thôi chứ làm gì mà yêu mày chứ …
Cô khóc nức nở cho thoả lòng mình, chẳng hiểu sao đã qua bao năm rồi mà bản tính nhu cầu của cô vẫn như thế. Chỉ cần nghe tên hay thấy hình dáng của anh trên tivi thì cô cũng bật khóc, đến chính cô cũng tự ghét mình
Cô không hiểu bản thân mình lại yêu người đàn ông đó chết đi sống lại như vậy, cũng như những lúc mà Cảnh Dương nhắc đến chữ " ba " là trái tim của cô lại tan vỡ và chỉ biết trốn trong phòng mà khóc một mình.Ban ngày thì cười nói vui vẻ nhưng ban đêm thì lại khóc,sự cô đơn bao trùm lên cô gái nhỏ nhắn phải gánh vác tất cả …
Hai ngày trước con trai bị sốt cho nên Tử Yên không thể đi làm được,cô phải ở nhà chăm con. Thằng bé này đã bảo là không được dầm mưa,ấy vậy mà vẫn cải lại …
Hôm nay cô dậy sớm đi chợ mua một ít rau củ và xương heo về hầm canh tẩm bổ cho con trai.Cảnh Dương ngồi ở trong nhà xem tivi, thằng bé nghe tiếng mở cửa thì quay đầu lại thì thấy mẹ mình về, hai mắt lập tức sáng rỡ ra rồi ôm chầm lấy mẹ mình.
" Mẹ mới về "
" Để mẹ xem con hết sốt chưa "
Tử Yên bỏ mấy túi thức ăn lên bàn rồi sau đó đưa tay lên sờ trán con mình, đúng thật là đã hết sốt rồi.Lập tức cô liền thở phào nhẹ nhõm rồi hôn lên má của Cảnh Dương.
" Mẹ,con đói bụng "
" Ở đây có bánh bao,con ăn tạm trước đi "
" Dạ, nhưng con không ăn trứng cút đâu "
" Ừm "
Thằng bé đúng thật là rất giống Cảnh Du,nó giống từ ngoại hình cho đến tính cách và việc ăn uống nữa.Anh ấy cũng không thích ăn trứng cút, không thích ăn cà rốt, khoai tây. Đúng là hai cha con có khác …
Cảnh Dương cũng đã lớn rồi,nó cũng biết về thế giới bên ngoài.Và cứ luôn miệng hỏi" ba " mình đang ở đâu. Những lúc đó cô chỉ biết câm nín và tìm lý do khác mà thôi …
Liệu quá khứ của người lớn mà phải bắt con nít gánh chịu thì đó có phải là thiệt thòi hay không.Mọi đứa trẻ luôn cần được yêu thương mà,bao nhiêu câu hỏi được đặt ra ở trong đầu khiến cho Tử Yên phải suy ngẫm.Có phải bây giờ cô nên trở về rồi không, cũng đã lâu rồi cô chưa về thăm ba mẹ của mình.
Suy nghĩ bâng quơ một hồi thì cô lại cắt trúng tay,Tử Yên la lên một tiếng " a " rất nhỏ nhưng Cảnh Dương vẫn có thể nghe được.Sau đó thằng bé liền đi lấy băng keo cá nhân lại dán lên ngón tay bị cắt trúng.
" Mẹ,mẹ còn đau nữa không"
" Không còn đau nữa "
" Nếu có ba ở đây chắc ba sẽ không để mẹ bị chảy máu,và mẹ cũng không cực khổ như vậy "
" Mẹ ơi,ba con ở đâu rồi.Bạn bè nói con là đứa trẻ không có ba,là đứa trẻ được mẹ nhặt về "
Tử Yên nghe con trai nói xong tự nhiên cảm thấy nhói lòng,hai mắt thì đỏ hoe …
" Mẹ,con có ông bà không,các bạn được đi chơi với ông bà nữa.Còn con thì không có ai cả '"
'" Con trai ngoan,vài tuần nữa mẹ đưa con đi gặp ông bà ngoại,con có thích không "
" Dạ thích "
" Ba con đang đi công tác xa,cho nên hiện tại không thể gặp hai chúng ta được "
" Dạ,vậy con yên tâm rồi.Sau khi ba đi công tác về thì con sẽ chơi với ba sao "
" Ừm "
Tử Yên xoa đầu con trai mình rồi dẫn thằng bé ra phòng khách ngồi xuống còn mình thì đi vào trong nhà bếp nấu cơm.Trẻ con không có tội tình gì cả,cho dù không có ba thì cũng phải có ông bà.
Tâm trạng của cô cứ thế mà chùn xuống, chỉ nấu có bữa cơm thôi mà phải tốn rất nhiều thời gian …Cho đến 10 giờ sáng thì mới nấu cơm xong,từ lúc mà Cảnh Dương lên 3 tuổi thì Thiên Ý đã dọn ra ngoài sống.Với lại cô ấy cũng đã có bạn trai cho nên cũng cần một không gian riêng tư.Và lâu lâu thì Thiên Ý cũng đến chơi và thăm hai mẹ con …
" Cảnh Dương,ăn cơm thôi con "
" Dạ mẹ "
Cảnh Dương đi lại ghế ngồi,hôm nay có thịt kho và canh hầm rau củ.Thằng bé thích ăn bông cải xanh và củ su hào cho nên cô đặc biệt nấu nhiều một chút.
" Con ăn nhiều vào đi "
" Dạ cảm ơn mẹ "
Hai mẹ con cùng nhau ăn cơm,Cảnh Dương ăn hai chén cơm thì đã thấy no rồi. Thường thì trẻ con rất thích ăn vặt nhưng nó thì lại không lâu lâu thì chỉ uống nước và ăn một ít oshi mà thôi …
Sau khi ăn cơm xong thì Tử Yên đứng dậy dọn bát đũa rồi rửa bát. Chỉ có mấy cái chén cho nên việc dọn dẹp rất là nhanh,chớp mắt một cái thì bát đũa đã được úp lên kệ.Nhà bếp cũng đã được quét và lao dọn sạch sẽ. Bởi vì ngày hôm nay không có đi làm cho nên cô phải tranh thủ dọn dẹp cho sạch sẽ, đồ chơi của con trai cũng dọn nốt cho xong.Quần áo,ga nệm cũng giặt hết không chừa lại cái gì cả.
Khi cô quay lại phòng khách thì thấy con trai đã ngủ trên sofa,tivi vẫn còn mở.Lúc này cô định tắt tivi để con trai được ngủ ngon hơn nhưng không ngờ lại thấy được tin tức không nên thấy.
" Tin tức đại thiếu gia nhà họ Phó cùng nhị tiểu thư Ninh gia có mối quan hệ tình tứ.Theo như thông tin được biết thì Phó thiếu và vợ đã ly thân từ lâu "
" Phó Cảnh Du và Ninh Dung có ý định kết hôn thương mại "’
Tử Yên lập tức tắt tivi đi, cô và anh ấy đúng là chưa ký giấy ly hôn và theo hiện tại là ly thân.Vậy thì có lý do mà buồn mà đau lòng chứ.Bùi Tử Yên mày nên tỉnh táo lại đi,đã trôi qua 5 năm rồi chắc người đàn ông đó đang có tình yêu mới rồi,với lại anh ta dục vọng đây mình như vậy thì làm sao cưỡng lại khi có gái đẹp ở bên cạnh chứ. Đúng thật là nực cười mà,Phó Cảnh Du từ trước giờ chỉ biết xỉ nhục mày mà thôi chứ làm gì mà yêu mày chứ …
Cô khóc nức nở cho thoả lòng mình, chẳng hiểu sao đã qua bao năm rồi mà bản tính nhu cầu của cô vẫn như thế. Chỉ cần nghe tên hay thấy hình dáng của anh trên tivi thì cô cũng bật khóc, đến chính cô cũng tự ghét mình
Cô không hiểu bản thân mình lại yêu người đàn ông đó chết đi sống lại như vậy, cũng như những lúc mà Cảnh Dương nhắc đến chữ " ba " là trái tim của cô lại tan vỡ và chỉ biết trốn trong phòng mà khóc một mình.Ban ngày thì cười nói vui vẻ nhưng ban đêm thì lại khóc,sự cô đơn bao trùm lên cô gái nhỏ nhắn phải gánh vác tất cả …
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương