Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 38: Cục bột đáng yêu



Bây giờ Cảnh Dương đang học lớp mẫu giáo,cô định trở về thành phố A thì cũng phải đến trường xin phép cô giáo rồi mới đi được và thu xếp mọi thứ ở đây nữa …

Buổi tối mọi người cùng nhau đến nhà của Tử Yên ăn tối và xem đó như là tiệc chia tay.Thiên Ý đi cùng bạn trai là Hình Phi còn Chung Gia thì đi một mình.

Tử Yên vừa vui lại vừa buồn,nơi này dù gì cũng đã ở 5 năm trời rồi.Còn vui vì được trở về với ba mẹ của mình,cô đi lâu như vậy chắc hai người họ nhớ cô lắm.Lần này về chắc hẳn sẽ rất bất ngờ khi có cháu ngoại đáng yêu như thế này,cô biết là hai người họ sẽ thông cảm cho tình trạng của cô hiện giờ và chắc chắn sẽ không cấm cô làm mẹ đơn thân.

Sau khi ăn tối xong thì mọi người tranh thủ nói chuyện,tạm biệt với nhau.Cảnh Dương rất quý Chung Gia nhưng đáng tiếc là thằng bé yêu ba của mình hơn …

Qua mấy ngày sau,sau khi thu dọn mọi thứ xong thì cả hai mẹ con bắt xe trở về thành phố B.Cảnh Dương chưa từng đi đến thành phố chơi,đa số thì cậu bé chơi ở trong xóm và còn ngày lễ thì đi lên thị trấn mà thôi. Ngồi trên xe thấy ở ngoài đường có khá nhiều xe cộ chạy tấp nập khiến cho nó khá là thích thú,lâu lâu thì nghe được tiếng máy bay bay vèo vèo …

Thành phố A và thành phố B cách nhau hơn 1 tiếng đồng hồ mà thôi. Nhưng do cô ở ngoại thành cho nên thời gian di chuyển sẽ xa hơn. Thành phố B cũng ồn ào tấp nập như thành phố A nhưng có điều nơi đây tập trung nhiều nông dân,công nhân hơn và đương nhiên cơ sở hạ tầng cũng thấp hơn …

Thằng bé ngồi trong lòng của cô rồi ngủ thiếp đi, chiếc taxi thì cứ " bon bon "'trên đường phố,đã lâu rồi Tử Yên không về nơi này cho nên cảm thấy có chút xa lạ.

Đến gần trưa thì cô mới về tới nhà,con đường đã được làm mới lên cho nên xe lớn có thể chạy vào trong.Căn nhà nhỏ xập xệ trước kia không còn nữa mà thay vào đó là một căn biệt thự tầm trung nhìn có vẻ vô cùng xa hoa.Mấy năm hoa ba mẹ cô đã tự mình xây được nhà hay sao.

Cô có chút khó hiểu, nhưng cũng để lại trong lòng để lát nữa hỏi ba mẹ mình.Cảnh Dương bước xuống xe thấy căn biệt thự ở phía trước thì liền cười cười, thằng bé thấy mẹ mình cứ nhìn căn nhà đó.Vậy chắc là ông bà ngoại đang ở trong đó rồi.

Cảnh Dương bỏ tay của mẹ mình ra rồi chạy về phía trước,Tử Yên chỉ biết gọi tên con trai nhưng thằng bé đã chạy khá xa rồi.Còn cô thì phải kéo đống vali này theo cho nên đi khá là chậm …

" Bà ngoại ơi,mọi người ơi …"

Lý Nhã ở bên hông nhà quét lá cây thì nghe có tiếng trẻ con,đã vậy còn gọi " bà ngoại" nữa cho nên bà ấy có chút khó hiểu. Thường thì trẻ con ở đây chỉ gọi là bà ơi mà thôi.

Bà ấy có chút hiếu kỳ cho nên đi ra trước,đập vào mắt Lý Nhã là cậu bé đáng yêu khoảng chừng tuổi mà thôi. Nhưng gương mặt và dáng vóc có phần quen quen, hình như là bà có gặp ở đâu rồi phải …

" Bà ngoại"

Lý Nhã có chút bất ngờ khi thằng bé gọi một lần nữa …

" Cháu trai,cháu có nhận lầm người không "

" Dạ không ạ,mẹ cháu kìa "

Cảnh Dương chỉ về mẹ mình,Tử Yên đang kéo vali đi lại …

Lý Nhã thấy con gái của mình về thì liền đi lại ôm vào lòng …



" Con gái, cuối cùng thì con cũng trở về "

" Mẹ,con nhớ ba mẹ quá "

" Bà ngoại,con cũng muốn ôm "

" Được, được "

Lý Nhã ôm cháu ngoại của mình vào lòng,mặc dù không biết đứa trẻ này là như thế nào nhưng hiện tại bà cũng rất hạnh phúc khi có đứa cháu đáng yêu như thế.

Hai bà cháu thì quấn quýt ôm nhau còn Tử Yên thì đem đồ đạc và hành lý của mình vào nhà.Nhà mới, phòng cũng mới nữa …Mọi chuyện cứ hỏi sao vậy,bây giờ đã trờ về rồi thì cô nhất định phải sống hạnh phúc mới được.

Một lát sau thì hai bà cháu cũng vào nhà,Lý Nhã lấy trái cây và nước cam ra phòng khách cho cháu ngoại uống còn mình thì đi vào trong nhà bếp …

Tử Yên thì mở tủ lạnh ra lấy ít nguyên liệu để lát nữa chuẩn bị cho bữa cơm chiều,cô đặt lên bàn vài món thì đã bị mẹ mình lay lay cánh tay,ý bảo ngồi xuống ghế.

" Mẹ,có chuyện gì thế"

" Đứa bé đó tên gì,là con của ai "

Khi cô đã chấp nhận trở về thì cũng muốn đối diện với sự thật.

" Thằng bé tên là Cảnh Dương,là con trai của Phó Cảnh Du.Lúc con rời đI thì biết bản thân đang mang thai.Bản thân con sợ anh ta đến tìm cho nên không dám về nhà mà đi đến ngoại thành sinh sống"

" Khổ con gái của mẹ quá đi "

" Đúng là khi con đi,bà thông gia và Cảnh Du có đến tìm.Cậu ta quỳ ở đây mấy ngày mới chịu về, rồi qua mấy tuần sau cũng lại đến,cứ đến hỏi con đang ở đâu "

" Bây giờ con về đây rồi,vậy lỡ nó bắt thằng bé đi thì sao "

" Mẹ yên tâm đi,con sẽ không cho anh ta làm như thế đâu "

" À mà mẹ ơi,sau mẹ lại có tiền xây nhà thế "

" Mấy năm trước ba của con trúng vé số nên mới có tiền xây nhà "



" Thật sao,từ trước đến giờ ba con đâu có thói quen chơi vé số đâu "

" Mẹ cũng không biết nữa,nhân viên họ đem tiền đến tận nhà luôn.À mà thôi kệ đi,dù gì mọi chuyện cũng qua lâu lắm rồi "

" Dạ "

Tử Yên ậm ừ cho qua,dù gì thì cũng qua mấy năm rồi.Cô cũng không nên đào bới chuyện cũ nữa,hai mẹ con lâu ngày không gặp nhau cho nên cũng nói chuyện khá là lâu.

Bùi Tứ đi làm vườn về,ông vừa bước vào nhà thì thấy có một đứa nhóc đang ăn trái cây,xem tivi.Ông là người rất yêu quý trẻ con,cho nên đã không ngần ngại đi lại nựng thằng bé một cái,mặc dù cũng không biết nó là con ai …

Sau khi nựng má,hôn lên trán thì Cảnh Dương mới lên tiếng.

" Cháu chào ông ngoại '"

Cùng lúc này thì hai mẹ con đi ra,Bùi Tứ thấy con gái mình về thì liền nở một nụ cười rồi đi lại vỗ vai con gái.

" Cuối cùng thì con cũng về "

" Ba,con xin lỗi"

" Thằng nhóc này là "

" Cảnh Dương nó là con của Cảnh Du "

" Ừm,"

" Cảnh Du có biết chuyện này chưa "

" Dạ con không có nói "

" Ừm,sau này hai mẹ con cứ ở đây.Ba cũng không cần một thằng rễ trời đánh như vậy "

Tử Yên không trả lời mà chỉ biết cúi đầu xuống,sau đó thì ngồi xuống nói chuyện với con trai.Cô nói với nó đây là ông bà ngoại và cũng là nơi mà hai mẹ con ở lại sau này …

Cảnh Dương cười cười,đã lâu rồi mới được sống chung với ông bà.Đã vậy căn nhà khá là rộng,cho nên việc vui chơi sẽ thoải mái hơn.Nó đã 5 tuổi rồi cho nên việc nhận thức được hành động là vô cùng bình thường và dễ dàng.

Khoảng tầm 1 giờ chiều cô đưa thằng bé vào phòng ngủ,nó đi từ sáng giờ chắc cũng mệt rồi.Cảnh Dương nằm một chút, được mẹ hát ru và vỗ lên mông trắng mịn kia thì càng dễ ngủ hơn nữa.Nó cứ như là một cục bột,rất dễ thương đáng yêu và điều đặc biệt là dễ ngủ nữa. Điều này khiến cho 5 năm qua cô đỡ cực hẳn.
Chương trước Chương tiếp