Mãi Mãi Một Tình Yêu
Chương 46: Con có ba rồi
Cảnh Du đi ra ngoài sắm sửa quần áo cho hai mẹ con, rồi sau đó anh mua thêm đồ chơi lắp ráp và siêu nhân cho con trai nữa. Khi về đến nhà thì thấy cô đã ngủ rồi cho nên anh bước vào trong phòng vô cùng nhẹ nhàng,anh đặt mấy túi đồ xuống đất rồi đi ra ngoài.
Giờ này chỉ mới hơn 2 giờ chiều thôi cho nên vẫn chưa đến giờ đón con.Phó Cảnh Du ngồi xuống ghế sofa anh mở gmail lên để xem công việc,đối tác liên tục gửi tin nhắn lời mời hợp tác đến khiến cho anh phải đau đầu luôn rồi,nó khá là nhiều cho nên khiến cho Cảnh Du làm đến 4 giờ chiều vẫn chưa xong.Chưa xong thì cũng phải tạm gác lại, bây giờ anh phải đi đón con mới được, nhưng trước khi đi thì anh cũng để lại giấy ghi chú cho Tử Yên để cho cô được yên tâm sau khi ngủ thức dậy.
Tại trường học.
Cảnh Du lái xe đến trường học đón con trai mình,đây là một ngôi trường nhỏ mà thôi cơ sở vật chất cũng vô cùng bình thường.Anh khẽ nhíu mày,con trai của anh sao phải chật vật học ở đây chứ …
Giờ này vẫn chưa có ai ra cả cho nên anh đành đứng dựa người vào cửa xe mà đợi,hơn 15 phút sau thì tiếng trống trường cũng vang lên,mấy đứa trẻ mẫu giáo cũng được ra về
Cảnh Du không biết con mình học ở phòng nào cho nên đành lại cổng đứng chờ vậy.
“ Cảnh Dương “ _ anh gọi tên con trai mình rồi đưa tay lên cao để cho thằng bé biết.
Ở đằng xa Cảnh Dương đi cùng bạn học của mình,mấy đứa trẻ vừa đi vừa nói chuyện không ngừng.
“ Cảnh Dương đó là ba của cậu à,chú ấy đẹp trai quá đi …”
“ Ừm,chú ấy đẹp trai quá đi.Hèn gì cậu cũng đẹp trai không kém …”
Từ nãy giờ thằng bé không nói gì cả,nó không biết có nên gật đầu hay không mà thôi.Dù sao đó cũng là bạn của mẹ thôi …
“ Chú ơi,chú là ba của Cảnh Dương hả,chú soái ca quá đi “_ Nguyễn Huy lên tiếng hỏi …
“ Ừm,chú là ba của Cảnh Dương…”
“ Đó mình biết ngay mà hèn hai người đẹp trai y như nhau …”
“ Thôi tạm biệt chú,cháu về trước đây “
“ Ừm '”
Khi thấy bạn mình đi rồi thì thằng bé mới chịu lên tiếng:“ sau chú lại nói như thế”
“ Tại chú muốn làm ba của cháu,chú muốn chăm cháu,có được không”
“ Chú,cháu có thể gọi chú là ba được không “
“ Đương nhiên là được rồi,ba rất sẵn lòng…”
“ À mà chúng ta mau về nhà đi,ba đã mua cho con rất nhiều đồ chơi “
“ Thật sao “
“ Thật,ba sẽ không bao giờ gạt con “
“ Ba,bây giờ con đã có ba rồi, thích quá đi “”
Anh khẽ cười rồi xoa đầu của con trai mình,một lát sau thì cả hai cũng lên xe về nhà.Hôm nay được đi xe hơi,Cảnh Dương rất thích thằng bé cứ đưa tay sờ lên cửa kính mãi.
Ở nhà khi Tử Yên thức dậy thì mới biết là mình thức dậy trễ rồi,chắc bây giờ Cảnh Dương đang đợi mình. Nhưng sau đó cô thấy tờ giấy ghi chú của anh để lại thư mới biết là Cảnh Du đã đi đón thằng bé rồi.
Cô nhìn xuống đất thì thấy đồ đạc khắp nơi túi lớn túi nhỏ,mấy cái này chắc là Cảnh Du mua rồi.Tử Yên tò mò mở ra xem thì thấy toàn là quần áo,mỹ phẩm,trang sức và có cả đồ chơi cho con trai nữa.
Anh ấy mua mấy cái này định lấy lòng cô và Cảnh Dương sao,đúng là người có tiền có khác chỉ cần vun tiền ra là có thể đổi mấy cái này với lỗi lầm của quá khứ sao.
Tử Yên để mấy túi đồ lại thành một góc cho gọn gàng rồi sau đó ra ngoài nấu cơm. Lát nữa Cảnh Dương đi học về sẽ đói cho mà xem nếu như cô cứ đứng ở đây mãi.
Cô xuống nhà bếp nấu cơm rồi mở tủ lạnh lấy thịt cá ra chuẩn bị nấu bữa tối. Cảnh Dương rất thích ăn cá cho nên tủ lạnh lúc nào cũng có sẵn,Cảnh Dương rất giống ba của nó từ sở thích tính cách cho đến lối sống ăn uống nữa, bởi vì hai người họ là cha con cho nên cô không thể phủ nhận được.
Sau khi rửa sạch cá và thịt thì cô cũng bắt đầu thái nhỏ ra và chế biến món ăn.Tử Yên làm món cá chiên,thịt xào rau củ và thêm món canh chua nữa. Buổi tối ăn 3 món như thế là được rồi, bây giờ cô cảm thấy menu bữa tối của mình có nhiều thức ăn hơn trước rồi,bởi vì lúc trước hai mẹ con ăn vô cùng đạm bạc …
Có những lúc cô thấy bản thân của mình thật vô dụng vì đã không chăm lo cho con trai có cuộc sống thật tốt,mấy năm qua thằng bé không những sống thiếu thốn về vật chất tinh thần và tình cảm nữa …
Trong đầu cô bây giờ có 1 suy nghĩ đó chính là có nên giao lại Cảnh Dương cho anh ấy hay không,dù sao thì anh ấy cũng là ba ruột của thằng bé cho nên sẽ không làm tổn hại đến nó. Nhưng có một điều làm cô phân vân đó chính là cô gái Ninh Dung,liệu cô ấy có phải là bạn gái của anh ấy hay không… Rồi lỡ sau này hai người họ lấy nhau về, cuộc sống mẹ kế con chồng sẽ như thế nào đây.
Cô biết anh ấy đến đây xin lỗi cầu xin van xin mình là vì Cảnh Dương chứ không phải là vì mình đâu,bởi vì đối với anh ấy Bùi Tử Yên này không quan trọng và đáng giá như thế,nếu mà mình quan trọng thì 5 năm trước anh ấy sẽ không đối xử như vậy với mình …
Giờ này chỉ mới hơn 2 giờ chiều thôi cho nên vẫn chưa đến giờ đón con.Phó Cảnh Du ngồi xuống ghế sofa anh mở gmail lên để xem công việc,đối tác liên tục gửi tin nhắn lời mời hợp tác đến khiến cho anh phải đau đầu luôn rồi,nó khá là nhiều cho nên khiến cho Cảnh Du làm đến 4 giờ chiều vẫn chưa xong.Chưa xong thì cũng phải tạm gác lại, bây giờ anh phải đi đón con mới được, nhưng trước khi đi thì anh cũng để lại giấy ghi chú cho Tử Yên để cho cô được yên tâm sau khi ngủ thức dậy.
Tại trường học.
Cảnh Du lái xe đến trường học đón con trai mình,đây là một ngôi trường nhỏ mà thôi cơ sở vật chất cũng vô cùng bình thường.Anh khẽ nhíu mày,con trai của anh sao phải chật vật học ở đây chứ …
Giờ này vẫn chưa có ai ra cả cho nên anh đành đứng dựa người vào cửa xe mà đợi,hơn 15 phút sau thì tiếng trống trường cũng vang lên,mấy đứa trẻ mẫu giáo cũng được ra về
Cảnh Du không biết con mình học ở phòng nào cho nên đành lại cổng đứng chờ vậy.
“ Cảnh Dương “ _ anh gọi tên con trai mình rồi đưa tay lên cao để cho thằng bé biết.
Ở đằng xa Cảnh Dương đi cùng bạn học của mình,mấy đứa trẻ vừa đi vừa nói chuyện không ngừng.
“ Cảnh Dương đó là ba của cậu à,chú ấy đẹp trai quá đi …”
“ Ừm,chú ấy đẹp trai quá đi.Hèn gì cậu cũng đẹp trai không kém …”
Từ nãy giờ thằng bé không nói gì cả,nó không biết có nên gật đầu hay không mà thôi.Dù sao đó cũng là bạn của mẹ thôi …
“ Chú ơi,chú là ba của Cảnh Dương hả,chú soái ca quá đi “_ Nguyễn Huy lên tiếng hỏi …
“ Ừm,chú là ba của Cảnh Dương…”
“ Đó mình biết ngay mà hèn hai người đẹp trai y như nhau …”
“ Thôi tạm biệt chú,cháu về trước đây “
“ Ừm '”
Khi thấy bạn mình đi rồi thì thằng bé mới chịu lên tiếng:“ sau chú lại nói như thế”
“ Tại chú muốn làm ba của cháu,chú muốn chăm cháu,có được không”
“ Chú,cháu có thể gọi chú là ba được không “
“ Đương nhiên là được rồi,ba rất sẵn lòng…”
“ À mà chúng ta mau về nhà đi,ba đã mua cho con rất nhiều đồ chơi “
“ Thật sao “
“ Thật,ba sẽ không bao giờ gạt con “
“ Ba,bây giờ con đã có ba rồi, thích quá đi “”
Anh khẽ cười rồi xoa đầu của con trai mình,một lát sau thì cả hai cũng lên xe về nhà.Hôm nay được đi xe hơi,Cảnh Dương rất thích thằng bé cứ đưa tay sờ lên cửa kính mãi.
Ở nhà khi Tử Yên thức dậy thì mới biết là mình thức dậy trễ rồi,chắc bây giờ Cảnh Dương đang đợi mình. Nhưng sau đó cô thấy tờ giấy ghi chú của anh để lại thư mới biết là Cảnh Du đã đi đón thằng bé rồi.
Cô nhìn xuống đất thì thấy đồ đạc khắp nơi túi lớn túi nhỏ,mấy cái này chắc là Cảnh Du mua rồi.Tử Yên tò mò mở ra xem thì thấy toàn là quần áo,mỹ phẩm,trang sức và có cả đồ chơi cho con trai nữa.
Anh ấy mua mấy cái này định lấy lòng cô và Cảnh Dương sao,đúng là người có tiền có khác chỉ cần vun tiền ra là có thể đổi mấy cái này với lỗi lầm của quá khứ sao.
Tử Yên để mấy túi đồ lại thành một góc cho gọn gàng rồi sau đó ra ngoài nấu cơm. Lát nữa Cảnh Dương đi học về sẽ đói cho mà xem nếu như cô cứ đứng ở đây mãi.
Cô xuống nhà bếp nấu cơm rồi mở tủ lạnh lấy thịt cá ra chuẩn bị nấu bữa tối. Cảnh Dương rất thích ăn cá cho nên tủ lạnh lúc nào cũng có sẵn,Cảnh Dương rất giống ba của nó từ sở thích tính cách cho đến lối sống ăn uống nữa, bởi vì hai người họ là cha con cho nên cô không thể phủ nhận được.
Sau khi rửa sạch cá và thịt thì cô cũng bắt đầu thái nhỏ ra và chế biến món ăn.Tử Yên làm món cá chiên,thịt xào rau củ và thêm món canh chua nữa. Buổi tối ăn 3 món như thế là được rồi, bây giờ cô cảm thấy menu bữa tối của mình có nhiều thức ăn hơn trước rồi,bởi vì lúc trước hai mẹ con ăn vô cùng đạm bạc …
Có những lúc cô thấy bản thân của mình thật vô dụng vì đã không chăm lo cho con trai có cuộc sống thật tốt,mấy năm qua thằng bé không những sống thiếu thốn về vật chất tinh thần và tình cảm nữa …
Trong đầu cô bây giờ có 1 suy nghĩ đó chính là có nên giao lại Cảnh Dương cho anh ấy hay không,dù sao thì anh ấy cũng là ba ruột của thằng bé cho nên sẽ không làm tổn hại đến nó. Nhưng có một điều làm cô phân vân đó chính là cô gái Ninh Dung,liệu cô ấy có phải là bạn gái của anh ấy hay không… Rồi lỡ sau này hai người họ lấy nhau về, cuộc sống mẹ kế con chồng sẽ như thế nào đây.
Cô biết anh ấy đến đây xin lỗi cầu xin van xin mình là vì Cảnh Dương chứ không phải là vì mình đâu,bởi vì đối với anh ấy Bùi Tử Yên này không quan trọng và đáng giá như thế,nếu mà mình quan trọng thì 5 năm trước anh ấy sẽ không đối xử như vậy với mình …
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương