Mãi Mãi Một Tình Yêu

Chương 45: Sự ngông cuồng của tuổi trẻ



Một lát sau Tử Yên cũng về nhà trên tay cô cầm mấy bộ hồ sơ rồi đi vào trong phòng.Cảnh Du thấy cô cầm hồ sơ xin việc chắc có lẽ cô ấy định đi làm …

Mình có tiền có thể cho hai mẹ con 1 cuộc sống đầy đủ mà, nhưng cô ấy liệu có nhận hay không đây?? Và câu trả lời có lẽ là không,cô ấy rất hận mình cho nên không muốn dùng tiền của Phó Cảnh Du này …

Anh mở cửa rồi bước vào trong phòng thì thấy cô đang ngồi điền hồ sơ.

“ Tử Yên em định đi làm sao …””

“” Ừm! Liên quan đến anh à …”

“ Đương nhiên là liên quan đến anh rồi,em là vợ anh mà cho nên anh phải có trách nhiệm chăm sóc em …”

Nói xong anh giật lấy tờ giấy của Tử Yên rồi xé nát nó từng mảnh nhỏ.

“ Em ở nhà đi,anh có thể nuôi em mà …”

“ Phó Cảnh Du!! Anh mau cút về thành phố A đi. Cuộc sống của tôi, tôi tự lo được…”

“ Nhưng còn con trai anh thì sao đây,em định cho nó 1 cuộc sống như thế nào…”

“ Phó Cảnh Du! 5 năm qua tôi nuôi thằng bé làm sao thì bây giờ vẫn vậy, không có anh thì nó vẫn sống tốt mà …”

“ Anh đừng ở đây nữa mà hãy mau trở về nhà của anh đi,nơi này nó không hợp với con người quý tộc “”

“ Tử Yên,anh muốn cho em và con có 1 cuộc sống tốt hơn thôi mà,anh muốn bù đắp lại tất cả,có được không em “”



“ Anh định bù đắp bằng cái gì,anh định nói suông à …Phó Cảnh Du,tôi mệt rồi anh thích thì chơi 1 mình đi,anh đừng có kéo tôi vào cuộc sống phức tạp của anh nữa …””

Nói xong cô liền đi ra ngoài,Cảnh Du đứng đó cũng đành bất lực … Rõ ràng là anh đang thay đổi và cố gắng từng giờ mà,vậy mà cô ấy vẫn không hiểu cho mình.

Cảnh Du mở điện thoại lên rồi nhìn hình con trai mình,thằng bé nó rất giống anh từ gương mặt,cái mũi,cái miệng …

Cô ấy muốn anh từ bỏ sao, chuyện này không bao giờ đâu.Mấy năm qua anh đã cố gắng tìm kiếm cô rồi và bây giờ cơ hội đã đến, cho nên anh không thể nào buông tay được.

Một lát sau anh gọi điện cho trợ lý của mình để giao công việc, cũng may là chuyến công tác lần này có hai người họ đi cùng giải quyết công việc giúp anh …Chứ nếu mà anh đi một mình thì cũng không biết phải xử lý như thế nào.

Đến trưa anh vẫn nấu cơm, nhưng mà Cảnh Dương không có về nhà cho nên Tử Yên cũng không thèm để ý đến anh nữa. Chỉ khi nào có thằng bé ở nhà thì cô mới không ghét anh nữa.

Cảnh Du ngồi trong nhà bếp ăn cơm 1 mình,cái cảm giác này đúng thật là cô đơn mà …Bây giờ anh mới hiểu là lúc trước Tử Yên cô đơn, buồn bã như thế nào khi mỗi ngày điều phải ăn cơm 1 mình.Quá khứ cô ấy đã từng ngồi chờ anh về nhà, nhưng cuối cùng anh không về thì cô ấy cũng phải ăn cơm 1 mình và anh bây giờ cũng đang tái hiện lại sự kiện đó.Đây có thể nói là anh đang bị nghiệp quật không trượt 1 phát nào cả,năm xưa anh đối xử với người ta như thế nào thì bây giờ anh phải nhận lấy hậu quả như thế đấy.

Cảnh Du vừa ăn cơm vừa thở dài,ước gì thời gian quay lại thì tốt biết mấy và anh sẽ không làm những điều tồi tệ với Tử Yên nữa,anh đã sai khi đã đối xử với cô ấy như vậy,và cảm thấy bản thân cũng quá là ngông cuồng và hiếu thắng phải lúc đó anh chịu nghe cô ấy nói,tin tưởng thì mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này và cũng không xó chuyện xa cách tận 5 năm trời và con của anh cũng sẽ không sống cực khổ ở bên ngoài, người đời cũng sẽ không chê cười thằng bé là 1 đứa trẻ khổng có cha, cuối cùng thì mọi chuyện cũng do anh mà ra cả.

Sau khi ăn cơm xong thì Cảnh Du rửa bát dọn dẹp nhà bếp cho sạch sẽ thì đi ra phòng khách…Khi anh ra đến nơi thì cô lại đi vào trong phòng ngủ,bây giờ muốn nói chuyện với cô thì nó khó hơn là đi lên trời nữa …

Mình nói không được vậy thì hành động vậy?? Nhưng mà anh nên làm cái gì đây,cái giỏi nhất của anh chỉ biết kiếm tiền mà thôi còn về nấu ăn,nội trợ hay mấy cái khác chỉ nằm ở tầm trung mà thôi.Hay là bây giờ chuyển sang đối tượng là con trai đi,đúng vậy cô ấy thương con trai nhất vậy cho nên mình phải làm cho Cảnh Dương vui thì cô ấy cũng vui mà thôi.

Nghĩ là làm anh liền đi vào trong phòng lấy áo khoác và chìa khoá xe đi ra khỏi nhà …Tử Yên thấy bộ dạng gấp gáp của anh như vậy thì chắc là định lái xe đi đâu mà cũng có thể là đi về cũng nên …Hừ!! Mình mới nói có vài câu mà đã bỏ cuộc rồi sao … Được… được lắm Phó Cảnh Du lần này anh đi được thì đi luôn đi,và đi rồi thì đừng mong trở lại dù có năn nỉ như thế nào thì tôi cũng không cho anh vào nhà đâu..

Cảnh Du vừa đi ra cửa thì liên tục hắt xì, không biết là có người đang nói xấu anh hay là bị bệnh rồi nữa …Mà chắc có lẽ là nói xấu rồi bởi vì con người của anh cũng chẳng tốt lành gì cả,lâu lâu thì cũng lên cơn khùng điên mà thôi …Mà chắc lúc Cảnh Du điên nhất chắc có lẽ là hay tin cô ấy rời đi và nhận ra sự thật phũ phàng kia, ngày hôm ấy anh như 1 thằng điên bất cần đời vậy …Cho dù ai có nói,có khuyên như thế nào cũng không chịu nghe,và những ngày sau đó thì anh chìm ngập trong men rượu và làm đau chính mình.
Chương trước Chương tiếp