Mật Ngọt Cho Anh: Trọn Kiếp Yêu Em!
Chương 5: Mẫu hậu đại nhân ép duyên
Ngay sau đó thì Liêu Thiệu Bân cũng đưa Nhiếp Hoài Lễ đến công ty, nhưng trên đường đi thì trong đầu của anh vẫn không thể ngừng nghĩ đến cô được.
Một cô gái xinh đẹp, dịu dàng lại còn tốt bụng như vậy đúng là rất hiếm thấy, mặc dù thằng bạn Chu Kiêu Nhiên cũng không tồi, nhưng mà để một tiểu thiên thần ở bên cạnh một tên cuồng mèo như vậy thì đúng là quá đáng tiếc rồi.
Trong lúc Nhiếp Hoài Lễ vẫn còn thất thần thì Trịnh Thái Trân - thư ký của anh cũng đã đi đến, trên tay của cô ta còn có một văn kiện gì đó cần anh xử lý gấp, nhưng mà khi cô ta gọi anh mấy tiếng liền đều không có sự hồi đáp nên đôi chân cũng khựng lại một chút, đợi đến khi anh đã đi vào trong văn phòng riêng của mình thì Trịnh Thái Trân mới bước đến chỗ của Liêu Thiệu Bân, nói:
- Trợ lý Liêu, anh ấy bị làm sao vậy? Từ nãy đến giờ cứ thất thần không thôi.
Nhưng Liêu Thiệu Bân cũng không biết nói thế nào nữa, mặc dù cậu ta luôn ở bên cạnh Nhiếp Hoài Lễ, nhưng mà việc gì xảy ra với thiếu gia thì cậu ta cũng chẳng biết được. Thấy cái lắc đầu này của Liêu Thiệu Bân mà tâm tình của Trịnh Thái Trân cũng bắt đầu lo lắng, nhìn dáng vẻ này của Nhiếp Hoài Lễ thì tám phần là đã rơi vào lưới tình rồi... Không được! Cô ta nhất định không để tuột Nhiếp Hoài Lễ ra khỏi tầm tay được!
Còn về phía của anh, sau khi vào văn phòng thì cũng không tập trung được, trước mặt anh bây giờ chỉ xuất hiện bóng dáng và gương mặt cũng như nụ cười của Đàn Thi Ý, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ phát điên mất thôi! Đưa tay vỗ mạnh vào gương mặt mình một cái, Nhiếp Hoài Lễ cố gắng sốc lại tinh thần rồi chuẩn bị làm việc.
Nhưng vào đúng lúc này thì điện thoại của anh lại vang lên, là có người gọi cho anh, đưa điện thoại lên xem thì hiện ra bốn chữ "Mẫu hậu đại nhân", lúc này thì anh mới bị dọa cho giật mình. Rồi thì dù có muốn hay không thì anh vẫn phải nhận máy.
- [Con trai, con đang làm gì đó? Có thời gian thì về nhà một chuyến... Mẹ và bác Đàn đã sắp xếp cho con một mối hôn sự rất tốt]
- Mẹ à, hiện tại con đang rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm với mẹ đâu. Con tắt máy trước, tối con sẽ về, có được không?
Lúc này thì Nhiếp Hoài Lễ đã có ý định tắt máy, nhưng anh còn chưa kịp động thủ thì Sầm Thoại Di - mẫu hậu đại nhân của anh đã hắng giọng một tiếng, sau đó còn uy hiếp nói:
- [Nhiếp Hoài Lễ, mẹ nói cho con biết, lần này mẹ đã quyết rồi.]
- Mẹ à!
- [Không có mẹ à, mẹ ơi gì cả. Ý Ý là cô gái tốt, hơn nữa con bé còn là em họ của Kiêu Nhiên. Chẳng phải hai đứa kết hôn thì gia đình chúng ta thân càng thêm thân sao?]
Dừng một chút, Sầm Thoại Di lại nói tiếp:
- [Mẹ không cần biết, ha? Nếu như con đưa được con dâu về đây cho mẹ thì mẹ sẽ không ép con nữa. Còn nếu như con không đưa được nàng dâu cho mẹ, thì lăn về ngay lập tức! Ý Ý và bác Đàn đang ở đây, nhanh đến gặp người ta đi!]
Sau khi giảng một tràng dài thì Sầm Thoại Di cũng tắt máy, Nhiếp Hoài Lễ chỉ biết thở dài, suy cho cùng thì sống ở Nhiếp gia cũng nhàn, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ bị mẹ mắng hay bị giáo huấn nhiều như thế, ấy vậy mà chỉ vì việc kết hôn hay có bạn gái thôi mà từ năm này qua năm khác, năm nào mẹ cũng giảng cho anh một bài luận. Bảo sao kết hôn nhiều năm như vậy mà cha vẫn còn sợ mẹ, không phải mẹ hung dữ hay đáng sợ, mà là cha nói không lại cái miệng của mẹ thôi.
Trong lúc anh vẫn còn đang đau đầu thì Liêu Thiệu Bân đã bước vào, cúi đầu một cái, nói:
- Thiếu gia, phu nhân đã xin phép chủ tịch cho cậu nghỉ hôm nay... Bà ấy nói rằng hãy đưa cậu về Nhiếp gia.
Mặc dù tâm tình hiện tại của Nhiếp Hoài Lễ không tốt lắm, nhưng mà dù sao mẹ cũng đã nói vậy rồi, hơn nữa từ khi được làm mai mối cho Đàn Thi Ý thì anh cũng chưa gặp cô lần nào, mà con mắt nhìn người của mẹ rất tốt, nên chắc cô con dâu này sẽ vừa ý cha mẹ thôi. Mà nếu như Đàn Thi Ý là em họ của Chu Kiêu Nhiên thì cũng dễ thỏa hiệp hơn rồi.
Nhưng bất chợt anh lại nghĩ đến một chiều hướng tốt, ít nhất thì anh cũng từng gặp qua Đàn Thi Ý, chỉ là cách xa nhiều năm nên anh cũng không biết cô đã thay đổi bao nhiêu nữa. Chỉ nhớ mang máng là lúc còn bé Đàn Thi Ý được gia đình yêu chiều, nên biến thành một bé bánh bao vừa mũm mĩm vừa trắng trẻo lại còn đáng yêu, lúc đó Nhiếp Hoài Lễ cũng từng rất thích dáng vẻ đó của cô, còn muốn cưới cô nữa.
Nhưng mà từ đó đến nay cũng đã hơn mười năm rồi, không biết bé bánh bao năm đó bây giờ có dáng vẻ ra sao nhỉ? Bất giác anh cũng có chút mong chờ.
#Yu~
Một cô gái xinh đẹp, dịu dàng lại còn tốt bụng như vậy đúng là rất hiếm thấy, mặc dù thằng bạn Chu Kiêu Nhiên cũng không tồi, nhưng mà để một tiểu thiên thần ở bên cạnh một tên cuồng mèo như vậy thì đúng là quá đáng tiếc rồi.
Trong lúc Nhiếp Hoài Lễ vẫn còn thất thần thì Trịnh Thái Trân - thư ký của anh cũng đã đi đến, trên tay của cô ta còn có một văn kiện gì đó cần anh xử lý gấp, nhưng mà khi cô ta gọi anh mấy tiếng liền đều không có sự hồi đáp nên đôi chân cũng khựng lại một chút, đợi đến khi anh đã đi vào trong văn phòng riêng của mình thì Trịnh Thái Trân mới bước đến chỗ của Liêu Thiệu Bân, nói:
- Trợ lý Liêu, anh ấy bị làm sao vậy? Từ nãy đến giờ cứ thất thần không thôi.
Nhưng Liêu Thiệu Bân cũng không biết nói thế nào nữa, mặc dù cậu ta luôn ở bên cạnh Nhiếp Hoài Lễ, nhưng mà việc gì xảy ra với thiếu gia thì cậu ta cũng chẳng biết được. Thấy cái lắc đầu này của Liêu Thiệu Bân mà tâm tình của Trịnh Thái Trân cũng bắt đầu lo lắng, nhìn dáng vẻ này của Nhiếp Hoài Lễ thì tám phần là đã rơi vào lưới tình rồi... Không được! Cô ta nhất định không để tuột Nhiếp Hoài Lễ ra khỏi tầm tay được!
Còn về phía của anh, sau khi vào văn phòng thì cũng không tập trung được, trước mặt anh bây giờ chỉ xuất hiện bóng dáng và gương mặt cũng như nụ cười của Đàn Thi Ý, nếu như cứ tiếp tục như vậy thì anh sẽ phát điên mất thôi! Đưa tay vỗ mạnh vào gương mặt mình một cái, Nhiếp Hoài Lễ cố gắng sốc lại tinh thần rồi chuẩn bị làm việc.
Nhưng vào đúng lúc này thì điện thoại của anh lại vang lên, là có người gọi cho anh, đưa điện thoại lên xem thì hiện ra bốn chữ "Mẫu hậu đại nhân", lúc này thì anh mới bị dọa cho giật mình. Rồi thì dù có muốn hay không thì anh vẫn phải nhận máy.
- [Con trai, con đang làm gì đó? Có thời gian thì về nhà một chuyến... Mẹ và bác Đàn đã sắp xếp cho con một mối hôn sự rất tốt]
- Mẹ à, hiện tại con đang rất bận, không có thời gian nói chuyện phiếm với mẹ đâu. Con tắt máy trước, tối con sẽ về, có được không?
Lúc này thì Nhiếp Hoài Lễ đã có ý định tắt máy, nhưng anh còn chưa kịp động thủ thì Sầm Thoại Di - mẫu hậu đại nhân của anh đã hắng giọng một tiếng, sau đó còn uy hiếp nói:
- [Nhiếp Hoài Lễ, mẹ nói cho con biết, lần này mẹ đã quyết rồi.]
- Mẹ à!
- [Không có mẹ à, mẹ ơi gì cả. Ý Ý là cô gái tốt, hơn nữa con bé còn là em họ của Kiêu Nhiên. Chẳng phải hai đứa kết hôn thì gia đình chúng ta thân càng thêm thân sao?]
Dừng một chút, Sầm Thoại Di lại nói tiếp:
- [Mẹ không cần biết, ha? Nếu như con đưa được con dâu về đây cho mẹ thì mẹ sẽ không ép con nữa. Còn nếu như con không đưa được nàng dâu cho mẹ, thì lăn về ngay lập tức! Ý Ý và bác Đàn đang ở đây, nhanh đến gặp người ta đi!]
Sau khi giảng một tràng dài thì Sầm Thoại Di cũng tắt máy, Nhiếp Hoài Lễ chỉ biết thở dài, suy cho cùng thì sống ở Nhiếp gia cũng nhàn, từ trước đến giờ anh chưa bao giờ bị mẹ mắng hay bị giáo huấn nhiều như thế, ấy vậy mà chỉ vì việc kết hôn hay có bạn gái thôi mà từ năm này qua năm khác, năm nào mẹ cũng giảng cho anh một bài luận. Bảo sao kết hôn nhiều năm như vậy mà cha vẫn còn sợ mẹ, không phải mẹ hung dữ hay đáng sợ, mà là cha nói không lại cái miệng của mẹ thôi.
Trong lúc anh vẫn còn đang đau đầu thì Liêu Thiệu Bân đã bước vào, cúi đầu một cái, nói:
- Thiếu gia, phu nhân đã xin phép chủ tịch cho cậu nghỉ hôm nay... Bà ấy nói rằng hãy đưa cậu về Nhiếp gia.
Mặc dù tâm tình hiện tại của Nhiếp Hoài Lễ không tốt lắm, nhưng mà dù sao mẹ cũng đã nói vậy rồi, hơn nữa từ khi được làm mai mối cho Đàn Thi Ý thì anh cũng chưa gặp cô lần nào, mà con mắt nhìn người của mẹ rất tốt, nên chắc cô con dâu này sẽ vừa ý cha mẹ thôi. Mà nếu như Đàn Thi Ý là em họ của Chu Kiêu Nhiên thì cũng dễ thỏa hiệp hơn rồi.
Nhưng bất chợt anh lại nghĩ đến một chiều hướng tốt, ít nhất thì anh cũng từng gặp qua Đàn Thi Ý, chỉ là cách xa nhiều năm nên anh cũng không biết cô đã thay đổi bao nhiêu nữa. Chỉ nhớ mang máng là lúc còn bé Đàn Thi Ý được gia đình yêu chiều, nên biến thành một bé bánh bao vừa mũm mĩm vừa trắng trẻo lại còn đáng yêu, lúc đó Nhiếp Hoài Lễ cũng từng rất thích dáng vẻ đó của cô, còn muốn cưới cô nữa.
Nhưng mà từ đó đến nay cũng đã hơn mười năm rồi, không biết bé bánh bao năm đó bây giờ có dáng vẻ ra sao nhỉ? Bất giác anh cũng có chút mong chờ.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương