Mật Ngọt Độc Địa (Phần 2)
Chương 6: Đã có thể hiểu (6)
Sợi dây siết Y Sương cứ dần dần tăng lực, cô bắt đầu cảm thấy khó thở. Hắc Lan có thể siết chết cô, hoặc thậm chí hắn chỉ cần ném mạnh người cô quăng vào quách đá cũng đủ cho cô thập tử nhất sinh.
“Muốn sống thì cầu xin ta!” Hắn nói.
Khi còn mang lòng thù hận Y Sương sẽ hạ mình cầu xin để có cơ hội trả thù, nhưng bây giờ cô đã không muốn hận người này nữa, thì đương nhiên cô cũng không có ý định sẽ cầu xin.
“Ta đã nhảy xuống vực thẳm, thì còn luyến tiếc gì sự sống. Ta đã nói ta vốn dĩ đã chết, ngài giết ta là giúp ta trả lại những gì không thuộc về ta.”
Hắc Lan không hiểu ý cô ấy đang nói gì, hắn muốn cô cầu xin cô lại không chịu cầu xin.
“Ngươi thật sự muốn chết?”
“Thế gian này có ai là muốn chết? Đau khổ, đường cùng, tuyệt vọng khiến họ không còn đường để sống mà thôi.” Cô trả lời, rồi mắt nhắm chặt, sắp đứt hơi thở.
Hắc Lan phất tay xuống, lạnh lùng chớp mắt: “Ta lại không muốn cho ngươi chết.”
Y Sương nằm dưới đất, hít thở sâu, ngước nhìn Hắc Lan, nói: “Tại sao?”
Hắn hạ mắt nhìn cô: “Vì ta cần mồi nuôi thần thú, máu của ngươi lại có linh lực tốt cho chúng. Ta dùng ngươi làm thức ăn, mỗi ngày lóc một miếng thịt, khiến cho ngươi phải chết dần chết mòn.”
Hắc Lan gằn từng từ cuối, giọng lạnh và tạo cảm giác rất rùng rợn. Y Sương được xem như một tội nhân, có làm mồi cho thần thú cũng là chuyện bình thường trong Hắc tộc. Hắc Lan xưa nay lại nổi tiếng là tàn bạo, hắn không ác với tội nhân mà còn là một tội nhân lớn thì mới là chuyện lạ.
Tuy miệng nói đã không màng sống chết, nhưng nghe đến sẽ phải làm mồi nuôi thần thú, Y Sương đã cảm thấy lạnh cả sống lưng, lóc từng miếng da thịt, hành hạ đau đớn cho đến chết, một trong những loại hình phạt tàn ác nhất của bộ tộc Hắc. Thì ra đó là lý do mà chàng bất chấp mọi thứ để lao xuống đây, bất chấp hút kim thuật ra, cũng chỉ là để cho cô sống dưới sự tra tấn kinh khủng đó của chàng.
Vậy mà… vậy mà cô đã có một chút nghĩ rằng…
Khóe mắt Y Sương tràn nhẹ giọt lệ, cô bỗng cười cợt bản thân, lúc này rồi mà vẫn không hiểu được tính cách của Hắc Lan. Cô đã hãm hại chàng chết trên tường đá ở cấm địa, khi hồi sinh người chàng thù hận nhất sao có thể không có cô?
Vực thẳm vang lên tiếng chim kêu, những loài chim không xác định được thuộc giống loài nào, bay trên độ cao có sương mù nên chẳng thể nhìn rõ, xen vào đó còn có tiếng như của loài ngựa hoang dã, nhưng nghe kỹ lại không giống như tiếng ngựa thông thường. Nơi này quỷ dị, sau khi tìm được đường ra khỏi đây Hắc Lan sẽ cho người đến thăm dò, nếu có thể sẽ săn bắt thêm vài thần thú để về thuần phục thì cũng tốt.
Hắc Lan đi đến một vách đá, hắn sờ tay vào cảm nhận gì đó, xong thì gọi kiếm Chiến xuất hiện.
Y Sương đứng bên dưới, nhìn theo Hắc Lan đang bay lên trên cao, khi đến một độ cao nhất định của khả năng thần lực có thể bay đến, hắn dùng kiếm Chiến găm vào vách đá. Tuy nhiên, chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, đã thấy Hắc Lan quay trở lại. Trên tầng cao đó có quái thú đu ở thành vách, Hắc Lan chỉ mới găm kiếm nó đã lao tới tấn công. Một mình Hắc Lan thì không sao cả, giết quái thú này dễ như trở bàn tay. Có điều là…
Hắn nhìn Y Sương trong mắt có ý nghĩ, nhưng miệng lại không nói gì cả. Thế rồi, Y Sương tiếp tục bị kéo đi sang một nơi khác. Hắc Lan cứ thử bay lên cao, rồi lại hạ xuống. Hắn thăm dò địa hình chắc cũng hơn chục lần, cô đi theo cũng thấm mệt.
Tìm đường đi lên mất khá nhiều thời gian mà vẫn chưa thể tìm được. Ánh sáng mặt trời dần yếu đi, mặt trăng từ từ thay thế, màn đêm lại phủ xuống vực sâu này. Nếu không sử dụng lửa thì hung thú sẽ lại dễ dàng tấn công, đường cũng không thể nhìn rõ khi phải đi qua nhiều bụi rậm.
Hắc Lan vẫn nắm dây kéo Y Sương đi, có lẽ vẫn chưa muốn từ bỏ ý định, rất nóng lòng muốn ra khỏi nơi quái quỷ này.
“Hắc chủ!” Cô cất tiếng gọi.
“Chuyện gì?”
“Ngài không cần lửa của ta sao?”
Hắc Lan đứng lại rồi quay ra sau nhìn cô: “Ta có nói cần không?”
Hắn quay người về đằng trước, mở rộng bàn tay trái rồi đẩy thẳng tay bằng một lực dứt khoát. Thanh kiếm Chiến bay lên phía trước, phát ra ánh sáng trắng của nó, làm ánh sáng soi đường cho Hắc Lan.
Y Sương cười nhẹ, nói khẽ: “Đúng là không cần lửa thật.”
Cô bước đi, mắt nhìn tấm lưng của Hắc Lan rồi chuyển tầm nhìn đến thanh kiếm Chiến. Sức mạnh của Hắc chủ quả thật lợi hại, thanh kiếm đã bị chém đứt cũng có thể hồi phục lại nguyên hình.
Cô đang chăm chú vào thanh kiếm thì bỗng nảy ra một suy nghĩ, thế là chợt thốt lên: “Phải rồi!”
“Ta… ta sao lại không nghĩ ra chứ?”
Nghe cô ấy nói lời kỳ lạ, Hắc Lan lại một lần nữa quay lại.
“Muốn sống thì cầu xin ta!” Hắn nói.
Khi còn mang lòng thù hận Y Sương sẽ hạ mình cầu xin để có cơ hội trả thù, nhưng bây giờ cô đã không muốn hận người này nữa, thì đương nhiên cô cũng không có ý định sẽ cầu xin.
“Ta đã nhảy xuống vực thẳm, thì còn luyến tiếc gì sự sống. Ta đã nói ta vốn dĩ đã chết, ngài giết ta là giúp ta trả lại những gì không thuộc về ta.”
Hắc Lan không hiểu ý cô ấy đang nói gì, hắn muốn cô cầu xin cô lại không chịu cầu xin.
“Ngươi thật sự muốn chết?”
“Thế gian này có ai là muốn chết? Đau khổ, đường cùng, tuyệt vọng khiến họ không còn đường để sống mà thôi.” Cô trả lời, rồi mắt nhắm chặt, sắp đứt hơi thở.
Hắc Lan phất tay xuống, lạnh lùng chớp mắt: “Ta lại không muốn cho ngươi chết.”
Y Sương nằm dưới đất, hít thở sâu, ngước nhìn Hắc Lan, nói: “Tại sao?”
Hắn hạ mắt nhìn cô: “Vì ta cần mồi nuôi thần thú, máu của ngươi lại có linh lực tốt cho chúng. Ta dùng ngươi làm thức ăn, mỗi ngày lóc một miếng thịt, khiến cho ngươi phải chết dần chết mòn.”
Hắc Lan gằn từng từ cuối, giọng lạnh và tạo cảm giác rất rùng rợn. Y Sương được xem như một tội nhân, có làm mồi cho thần thú cũng là chuyện bình thường trong Hắc tộc. Hắc Lan xưa nay lại nổi tiếng là tàn bạo, hắn không ác với tội nhân mà còn là một tội nhân lớn thì mới là chuyện lạ.
Tuy miệng nói đã không màng sống chết, nhưng nghe đến sẽ phải làm mồi nuôi thần thú, Y Sương đã cảm thấy lạnh cả sống lưng, lóc từng miếng da thịt, hành hạ đau đớn cho đến chết, một trong những loại hình phạt tàn ác nhất của bộ tộc Hắc. Thì ra đó là lý do mà chàng bất chấp mọi thứ để lao xuống đây, bất chấp hút kim thuật ra, cũng chỉ là để cho cô sống dưới sự tra tấn kinh khủng đó của chàng.
Vậy mà… vậy mà cô đã có một chút nghĩ rằng…
Khóe mắt Y Sương tràn nhẹ giọt lệ, cô bỗng cười cợt bản thân, lúc này rồi mà vẫn không hiểu được tính cách của Hắc Lan. Cô đã hãm hại chàng chết trên tường đá ở cấm địa, khi hồi sinh người chàng thù hận nhất sao có thể không có cô?
Vực thẳm vang lên tiếng chim kêu, những loài chim không xác định được thuộc giống loài nào, bay trên độ cao có sương mù nên chẳng thể nhìn rõ, xen vào đó còn có tiếng như của loài ngựa hoang dã, nhưng nghe kỹ lại không giống như tiếng ngựa thông thường. Nơi này quỷ dị, sau khi tìm được đường ra khỏi đây Hắc Lan sẽ cho người đến thăm dò, nếu có thể sẽ săn bắt thêm vài thần thú để về thuần phục thì cũng tốt.
Hắc Lan đi đến một vách đá, hắn sờ tay vào cảm nhận gì đó, xong thì gọi kiếm Chiến xuất hiện.
Y Sương đứng bên dưới, nhìn theo Hắc Lan đang bay lên trên cao, khi đến một độ cao nhất định của khả năng thần lực có thể bay đến, hắn dùng kiếm Chiến găm vào vách đá. Tuy nhiên, chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, đã thấy Hắc Lan quay trở lại. Trên tầng cao đó có quái thú đu ở thành vách, Hắc Lan chỉ mới găm kiếm nó đã lao tới tấn công. Một mình Hắc Lan thì không sao cả, giết quái thú này dễ như trở bàn tay. Có điều là…
Hắn nhìn Y Sương trong mắt có ý nghĩ, nhưng miệng lại không nói gì cả. Thế rồi, Y Sương tiếp tục bị kéo đi sang một nơi khác. Hắc Lan cứ thử bay lên cao, rồi lại hạ xuống. Hắn thăm dò địa hình chắc cũng hơn chục lần, cô đi theo cũng thấm mệt.
Tìm đường đi lên mất khá nhiều thời gian mà vẫn chưa thể tìm được. Ánh sáng mặt trời dần yếu đi, mặt trăng từ từ thay thế, màn đêm lại phủ xuống vực sâu này. Nếu không sử dụng lửa thì hung thú sẽ lại dễ dàng tấn công, đường cũng không thể nhìn rõ khi phải đi qua nhiều bụi rậm.
Hắc Lan vẫn nắm dây kéo Y Sương đi, có lẽ vẫn chưa muốn từ bỏ ý định, rất nóng lòng muốn ra khỏi nơi quái quỷ này.
“Hắc chủ!” Cô cất tiếng gọi.
“Chuyện gì?”
“Ngài không cần lửa của ta sao?”
Hắc Lan đứng lại rồi quay ra sau nhìn cô: “Ta có nói cần không?”
Hắn quay người về đằng trước, mở rộng bàn tay trái rồi đẩy thẳng tay bằng một lực dứt khoát. Thanh kiếm Chiến bay lên phía trước, phát ra ánh sáng trắng của nó, làm ánh sáng soi đường cho Hắc Lan.
Y Sương cười nhẹ, nói khẽ: “Đúng là không cần lửa thật.”
Cô bước đi, mắt nhìn tấm lưng của Hắc Lan rồi chuyển tầm nhìn đến thanh kiếm Chiến. Sức mạnh của Hắc chủ quả thật lợi hại, thanh kiếm đã bị chém đứt cũng có thể hồi phục lại nguyên hình.
Cô đang chăm chú vào thanh kiếm thì bỗng nảy ra một suy nghĩ, thế là chợt thốt lên: “Phải rồi!”
“Ta… ta sao lại không nghĩ ra chứ?”
Nghe cô ấy nói lời kỳ lạ, Hắc Lan lại một lần nữa quay lại.
Bạn đang đọc truyện tại DocTruyenChuz.com
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương